Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 106: Minh hôn






**Lời tác** **giả**: oneshot viết tặng bạn Anh Queen.

Nghe tiêu đề thì chắc mọi người đoán được chủ đề là gì rồi phải không? Cẩn trọng khi xem.

Tại oneshot này hơi dài nên mình tách ra hai phần, thôi thì coi như twoshot đi.

_______________________

**1**.

Tôi sinh ra ở cái nơi gọi là Âm Dương thôn.

Nơi này tuy chỉ là một thị trấn nhỏ hẻo lánh, nhưng tính ra cũng là địa điểm thăm thú có chút danh tiếng trên khắp cả nước.

Nguyên do là bởi cái thôn này không có bình thường.

Như bao thôn gia khác, Âm Dương thôn thật ra toàn là người cũng một gốc tổ tiên, vòng qua vòng lại toàn là anh em họ hàng xa.

Mà DNA của người trong thôn rất thú vị. Cứ mười người thì lại có chín người sở hữu đôi mắt âm dương.

Nói theo kiểu của truyền thông báo chí, thì bao nhiêu thầy bà nổi danh khắp nước đều lớn lên ở cái thôn này.

**2**.

Cha tôi là người Âm Dương thôn.

Mẹ tôi là tiểu thư nhà giàu trên thành thị.

Bà trót dại bị cha tôi dụ dỗ, gả đến cái thôn quỷ quáu kia.

Nhưng mẹ tôi là người thành phố chính hiệu, đâu có tin mấy chuyện mê tín dị đoan.

Năm tôi bảy tuổi, bà rốt cuộc không chịu nổi cái thói thầy bà ở cái thôn này nữa, trực tiếp đề đơn li dị, dẫn tôi về thành phố.

**3**.

Nếu nói người trong Âm Dương thôn mười người lại có chín người mở được mắt Âm Dương, thì một tên người trần mắt thịt còn lại chính là tôi.

Nói vậy thôi chứ tôi nghĩ người trong thôn thật ra chỉ là một đám mê tín dị đoan, tự huyễn hoặc nhau mình có năng lực đặc biệt, lại phối hợp diễn với báo chí kéo khách du lịch đến kiếm chút kế sinh nhai.

Mấy cái lời kể về Âm Dương thôn ban nãy đều là do tôi lúc nhỏ nghe người lớn kể, hoặc là đọc trên báo chí.

Chứ bản thân tôi không có tin.

**4**.

Hôm nay tôi nhận được cuộc gọi từ cha.

Bảo tôi về thôn.

Tính ra tôi cũng đã nhiều năm không về thăm cha rồi.

Mặc dù ông ấy cũng là một "thầy pháp" suốt ngày nói chuyện ma quỷ bùa mê, nhưng tính tình kì quặc mấy thì cũng là cha tôi.

Hơn nữa ông đích thân gọi tôi về chắc là có chuyện quan trọng.

Nên tôi sắp xếp công việc, mua vé máy bay về quê.

**5**.

Tôi trở về Âm Dương thôn.

Lúc rời khỏi nơi này tôi mới bảy tuổi, ký ức rất mờ nhạt.


Chỉ nhớ được cái thôn này rất quái dị.

Thế nhưng lúc trở lại, tôi mới phát hiện ra...

...trí nhớ của tôi đúng tốt.

Cái thôn này thật sự là quái dị.

Đi đâu cũng thấy bùa chú trận pháp treo khắp nẻo đường.

Tôi bắt gặp một nhóm trẻ con đang chơi nhảy dây với không khí, hai đứa con nít quay dây, một đám nhìn, lại chẳng có đứa nào nhảy. Rõ ràng chỉ có không khí đang nhảy, vậy mà tụi nó còn ở đó đếm số vòng, vỗ tay hoan hô cỗ vũ.

Ngay cả cử chỉ của người lớn ở đây cũng không bình thường. Mọi người tùy thời sẽ chăm chăm nhìn vào khoảng không, đã vậy còn có lúc nói chuyện với không khí.

Như thể cái thôn này thật sự đang có một nhóm người vô hình đang tồn tại song song.

Lúc bước vào thôn, mọi người ai cũng nhìn tôi bằng cặp mắt hân hoan thích thú.

Giống như là có chuyện gì hay ho lắm sắp xảy ra với tôi.

Có người còn chạy lại, huớng khoảng không bên cạnh tôi mà nói.

"Sắp cười vợ nên mặt mày sáng ra phải không?"

Hể?

Cái thôn quái dị này...

**6**.

Tôi bước vào nhà.

Người cha mê tín dị đoan của tôi lập tức chạy ào ra.

Mặt mày túm tím tươi cười.

Ôm hôn tôi thắm thiết.

Sau bao nhiêu năm xa cách.

Câu đầu tiên ông hỏi tôi.

Là ở trên thành phố.

Tôi có bạn gái chưa?

**7**.

À rồi.

Tôi biết chuyện hay ho kia là gì rồi.

Lại là vấn đề muôn thuở của bao thế hệ.

Cha tôi muốn tôi kết hôn.

Ngay cả đối tượng cũng chọn cho tôi rồi

Thậm chí còn lấy cớ đi thăm họ hàng dụ dỗ tôi qua nhà đằng ấy gặp gỡ gia đình người ta.

Đến lúc tôi nhìn người lớn hai bên trước mặt mình bàn bạc chuyện sính lễ, tôi mới vở lẻ ra mình bị cha ruột tính kế.

Tôi khăng khăng không đồng ý hôn sự này.

**8**.

Cha tôi nhìn thấy tôi phản đối dữ dội liền nhỏ nhẹ bảo ban

"Huyền Anh, con suy nghĩ kĩ càng đi. Chu Hàn là một đứa trẻ tốt. Mặc dù tính tình hơi trầm lặng ít nói, nhưng lại là người hiền lành."

Bà Chu, mẹ Chu Hàn cũng nói: "Con đừng chê nó là nam tử, con gả cho nó, bác đảm bảo nó sẽ chăm sóc cung phụng con không kém chỗ nào cả."

Tôi vẫn lớn tiếng nói không được.

Cha tôi có chút thiếu kiên nhẫn: "Dù gì cũng là hôn ước từ bé. Con vì cái gì mà nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối thẳng thừng như vậy!"

Tôi hỏi trường hợp này có chỗ nài cần đắn đo suy xét.

Ông Chu, cha Chu Hàn, cũng nói: "Huyền Anh, con trai bác kém ở chỗ nào, con nói một tiếng, bác bắt nó sửa là được."

Tôi nói chỗ kém của con bác muốn cũng không sửa được.

Cha tôi nói: "Có phải con chê nó nhỏ tuổi hơn con không. Cái này đúng là muốn cũng không sửa được!"

Tôi nói không phải!

Bà Chu nói: "Hay là con chê nó là nam. Giới tính thì đúng là không sửa được. Nhưng xu hướng tính dục của Chu Hàn là thích nam nha. Dì nghe mẹ con kể. con cũng là song tính đi!"

Tôi nói người lớn trong cái thôn hẻo lánh này ngoại trừ mê tín dị đoan thì tư tưởng cũng thật tiến bộ. Thời buổi này ngay cả người thành phố còn nhiều ngươi chưa biết phân biệt giới tính với xu hướng tính dục đâu!!

Nhưng trọng tâm không nằm ở chỗ đó! Tôi ăn được nam, nhưng nam này thì tôi ăn không trôi.

Cha tôi hỏi: "Hay là con không thích nó ít nói!"

Ít nói thì liên quan gì!!

Ông Chu lại hỏi: "Hay là con chê mặt mũi nó xấu xí?"

Mặt mũi thế này lên thành phố làm diễn viên được rồi đấy, ai mà dám chê tên đó xấu!

Cha tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, lớn giọng hỏi tôi: "Rốt cuộc thì con không vừa ý Chu Hàn ở điểm nào???"

Tôi chỉ về phía di ảnh trên bàn thờ.

Nói tôi chê cái tên Chu Hàn đó ở chỗ hắn chết mẹ hắn rồi!!!

**9**.

Ba ngươi lớn vừa nghe tôi nói vậy thì ngẩng người ra.

Nhìn tôi.

Cha tôi hỏi: "Thì sao?"

Ông Chu nói: "Chết rồi thì cũng đâu có gì."

Bà Chu xem ra là hiểu tình hình nhất. Thở dài đứng dậy

Tiến lại chỗ bàn thờ, thắp một nén nhang, vái: "Huyền Anh nó không có mắt âm dương, nó không biết con đứng đây nghe được lời nó nói. Hôn nhân phải có sự bao dung, từ từ rồi nó hiểu chuyện, con đừng có trách nó."

**10**.

Tôi lập tức xách hành lí đi về!

Hỏi làm sao mà mẹ tôi không chịu nổi phải cuốn gói ra đi.

Tôi mới ở thôn Âm Dương chưa được một ngày mà đã không hiểu nổi tư duy của người ở đây!

Người sống cưới người chết mà còn nói đâu có gì!


Cha tôi ra sức ngăn tôi lại.

Nói rằng lúc tôi còn nhỏ, ông tính ra tôi với Chu Hàn có duyên nợ tích tụ nhiều kiếp trước chưa trả được.

Chấp niệm vô cùng nặng nề.

Kiếp này có duyên để trả mà không trả thì kiếp sau càng khó hóa giải.

**11**.

Tôi trở về nhà.

Một thời gian sau thì cha tôi gọi đến.

Nói rằng Chu Hàn không có ở thôn nữa.

Hỏi tôi có thấy hắn không.

Tôi hỏi cha tôi nghĩ gì trong đầu vậy.

Cha tôi lúc này thở dài nói.

"Ừ, cha quên mất, mắt âm dương của con chưa mở ra. Nó có nằm bên cạnh ôm hôn con hay theo vào nhà vệ sinh nhìn lén con, con cũng không biết được."

Biết như vậy là hỗn.

Nhưng tôi vẫn cúp máy.

**12**.

Mấy ngày nay tôi hay bị đau đầu chóng mặt.

Thường xuyên nhìn thấy ảo giác trắng đen mờ mịt.

Thậm chí còn ở trong công sở ngất xỉu.

Nhập viện.

**13**.

Mẹ tôi vào bệnh viện chăm sóc tôi thì cha tôi gọi đến.

Mẹ tôi mở loa ngoài.

Tôi nghe được cha tôi nói với mẹ tôi thế này.

Ở thôn bọn họ vừa làm lễ cúng, hỏi được thiện hồn tứ phương tung tích của Chu Hàn.

Họ nói hắn bám theo tôi lên thành phố, bởi vì chúng tôi có duyên nợ, lại hợp mạng, hắn bám một cái liền dễ dàng theo.

Mà người sinh ra trong thôn ai cũng có mắt âm dương, chỉ có một trên mười trường hợp là mở muộn mà thôi.

Chu Hàn tính tình tuy không ác, nhưng lần trước bị tôi từ chối hôn sự thẳng thừng, hắn nhất định là rất nóng ruột.

Thế nhưng ma trẻ như hắn thiếu hiểu biết, không biết rằng hắn bám theo tôi như thế, sẽ vô tính kích thích mắt âm dương vốn có của tôi mở ra.

Mở mắt âm dương là chuyện tốt, nhưng trong quá trình rất dễ bị suy kiệt. Bảo mẹ tôi nhanh chóng mang tôi về thôn để tiện chăm sóc.

Và hiển nhiên sau khi mẹ tôi nghe điện thoại xong.

Liền dập máy.

**14**.

Tôi từ khi có việc làm thì dọn ra ở riêng trong một căn hộ cao cấp.

Ở một thân một mình.

Sống lạnh lẽo quen rồi.

Nhưng kể từ khi tôi xuất viện.

Cảm giác lạnh lẽo càng lúc càng rõ ràng.

**15**.

Một hôm cuối tuần nọ, tôi đi chơi ở bar đến tận đêm.

Vô tình nhặt được trai đẹp mang về nhà.

Lúc đó tôi say khướt, đi qua một con hẻm tối thì gặp được trai đẹp đang ngồi ất ơ ở đây.

Anh ta thấy tôi nhìn anh ta thì thoáng ngạc nhiên.

Sau đó tôi rủ anh ta về nhà tôi.

Hiển nhiên là để tình một đêm rồi.

Anh ta cũng rất háo hức theo tôi về nhà.

Ai ngờ vừa vào phòng ngủ, anh ta liền nhìn phía giường bằng con mắt hoảng sợ.

Sau đó...

Đột nhiên biến mất.

Thật sự là phụt một cái biến mất.

Tôi dụi dụi mắt.

Thật sự là biến mất.

**16**.

Tôi cứ nghĩ về trai đẹp hôm ấy.

Là do tôi say quá nhìn nhằm.

Hay thật sự nhìn thấy ma rồi.

Thế nhưng nếu thật sự là ma.

Thì con ma đẹp trai đó rốt cuộc là bị cái gì dọa sợ rồi bỏ chạy?

**17**.

Tôi mang một cô gái về nhà.

Cô gái này là "bạn bè" thân thuộc, chúng tôi có quan hệ mấy lần.

Cô ta chắc chắn không phải là ma, sẽ không tự nhiên biến mất làm tôi cụt hứng.

Cô ta đi vào nhà vệ sinh.

Sau đó đi ra.

Nói muốn đi về.

Tôi hỏi tại sao.


Cô ấy nói không hiểu sao cả người thấy nặng nề quá, không muốn cùng tôi...

**18**.

Mấy bữa nay tôi ngủ dậy, cảm thấy thân thể thật nặng nề.

Khắp người lại xuất hiện vết máu tụ tím tái không rõ nguyên nhân.

Cứ như vậy kéo dài nhiều hôm.

**19**.

Đêm nay tôi nằm trên giường ngủ.

Bị bóng đè.

Trong lúc mơ mang, tôi nhìn thấy một cái bóng đen toàn thân nham nhở ngồi trên người mình.

Ra sức sờ soạng hôn hít.

Cảm giác rõ ràng như một cú tát trời giáng.

Tôi cố gắng cử động tay chân

Đến lúc lấy lại cảm giác, theo phản xạ đẩy cái bóng đen trên người ra

Cảm giác chạm được, lạnh lẽo như băng.

Hắn nhìn tôi.

Mỉm cười.

**20**.

Tôi nhìn thấy ma.

Tôi xác định luôn là tôi nhìn thấy ma.

Tại sao?

Bởi vì nếu như chỉ đơn giản là thi thoảng nhìn thấy một cái bóng trắng bóng đen, nghe được vài tiếng thì thầm nhàn nhạt sơ sơ thì còn có thể là ảo giác.

Chứ mà nhìn thấy nguyên một đám u linh già trẻ lớn bé xấu đẹp đủ đường bay phấp phới giữa trời, lăn lộn đầy mặt đất, đi xuyên qua người đi bộ, tụ tập đàm tiếu nói xấu trêu chọc đám người sống không nhìn thấy mình.

Thì không còn gì để bàn cãi nữa.

**21**.

Từ khi nhìn thấy ma, tôi phải công tâm nhận xét thế này.

Người có người đẹp người xấu.

Ma cũng có ma xấu ma đẹp.

Giống như trai đẹp tôi mang về hôm nọ, là một con ma đẹp.

Hoặc giống như tên Chu Hàn đang ngang nhiên ngồi một đống trong nhà tôi, là một con ma xấu.

Xấu đúng chuẩn Hollywood luôn.

Mặc dù khuôn mặt vẫn lộ ra đường nét của vị mỹ nam trong di ảnh, nhưng tóc tai hắn rối rắm phủ trước mặt, làn da trắng bệch còn nổi gân đen, mắt nhiều tròng trắng, quần áo rách rưới dơ bẩn.

Hơn nữa phong thái hành vi cũng không tự nhiên giống người sống như trai đẹp hôm nọ.

Hai mắt hắn lúc nào cũng mở chằm chằm không chớp mắt.

Miệng cười ngoác.

Ứ có chút gì là phong thái âm trầm ít nói trong di ảnh cả!!!

**22**.

Chu Hàn cứ loảnh quảnh xung quanh tôi.

Chẳng nói một lời.

Lại thoắt ẩn thoắt hiện.

Làm một con ma dọa người đúng chuẩn.

Lúc thì xuất hiện trong tủ quần áo.

Lúc thì treo lơ lửng giữa nhà.

Lúc thì nằm trong phòng tắm.

Có lúc tôi lên giường ngủ một mình.

Trở người một cái.

Đã thấy hắn nằm bên cạnh.

Sống bên cạnh tên này, tôi xém đứng tim chết mấy lần rồi.

**23**.

Kể từ ngày tôi nhìn thấy ma, tôi vẫn luôn ở trong giai đoạn từ chối, không muốn tiếp nhận.

Nhưng nhờ có Chu Hàn dùng bộ dạng dạ soa ngạ quỷ leo lên người tôi suốt ngày, dây thần kinh tôi đứt bặc một cái, tôi liền dõng dạc bước vào giai đoạn tiếp nhận.

Cầm điện thoại gọi về thôn Âm Dương.

Chính xác hơn là gọi cho hai vợ chồng ông Chu, bảo họ đến rước con trai họ về giùm một cái!!!