Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 101: Ma đồ






**1**.

Y đi theo cái người băng lãnh trước mặt.

Hắn im lặng.

Y cũng im lặng.

Cả hai cùng nhau đi trong mê cung rối rắm phức tạp.

Rẻ trái, rẻ phải, rồi đánh vòng.

Cả hai đi một hồi rất lâu, cũng đi một đoạn đường rất dài.

Đánh vòng, rẻ phải, rồi rẻ trái.

Vậy mà nãy giờ cả hai vẫn không có lấy một lời.

Như vậy thật sự không tốt.

Sư phụ dạy, giao tiếp là kỹ năng thiết yếu.

Y suy nghĩ kĩ càng, hít một hơi, hỏi một câu.

"Ngươi lạc rồi phải không?"

Người kia đột ngột dừng chân.

Quay lại.

Nhìn y.

Gật đầu.

**2**.

"Ta đi theo bản đồ này, những mãi vẫn không tìm được đường."

Người kia đều đều giọng nói

"Có thể cho ta xem thử được không?"

Người kia liền đưa bản đồ qua cho y.

Y nhìn một hồi.

"Ta cũng xem không hiểu."


"Đợi sư phụ ngươi tìm ngươi?"

Y gật đầu.

Người kia ngồi xuống.

Y ngồi xuống.

Cả hai lại tiếp tục không nói gì.

**3**.

Sau một hồi im lặng, y lại nói ra hai chữ.

"Ta đói."

Người kia nhìn y.

Không nói gì.

Sau đó từ trong ngực, lấy ra một túi vải.

Đưa cho y.

Y cầm lấy mở ra.

Là thịt khô.

Y lấy một miếng.

Xếp khăn lại.

Trả cho người kia.

Người kia nhận lấy.

Cất lại vào ngực.

**4**.

Sau một hồi im lặng lâu thật lâu, thịt khô truyền qua truyền lại vô số lần đến không còn gì.

Y lại nói: "Ta đói."

Người kia đứng dậy.

Tiến lại chỗ hồ nước gần đó.

Rút kiếm ra.

**5**.

Hắn thật sự là lo đến vỡ tim rồi!!

Cái con heo con của hắn, không biết chạy loạn đi đâu nữa!!!

Hắn chạy khắp nơi ra sức rống giọng kêu.

"Trẻ ngoan!!! Trẻ ngoan!!! Ngươi chết ở đâu rồi!!!!"

Hắn sợ hãi dao dác nhìn xung quanh.

Trẻ ngoan của hắn mới biến mất đây thôi mà.

Tại sao tìm nãy giờ lại không thấy???

Chẳng lẽ bị ai đó dẫn đi rồi??

Không lý nào? Ai lại tự nhiên dẫn heo con của hắn đi như vậy cơ chứ?

Heo con! Đồ đệ, rốt cuộc ngươi đang ở đâu!!

Ở nơi này không có bản đồ là không ra được.

Không ra được, Dâm Ma như y, chỉ có một kết cục là tan thành cát bụi.

Đến lúc đó hắn sẽ phải đi thu gom từng hạt cát một của y, đắp lại cơ thể cho y.

Rồi lại phải xuống Minh giới hỏi xem các mảnh hồn phách của y ở chỗ nào.

Công việc đó sẽ kéo dài hàng nghìn năm!!!

Hắn không muốn làm đâu!!

Hắn nuôi y lớn đã khổ lắm rồi!!!!

Bởi vậy nên heo con à!!

Trước khi ngươi tan thành cát!!

Ngươi làm ơn làm phước lòi cái mặt ngươi ra đây được không!!!

Vi sư xin ngươi đó!!!

Làm ơn làm phước đi mà!!!

"Sư phụ!"


"Trẻ ngoan?"

**6**.

Tìm được rồi.

May quá tìm được rồi.

Hắn tìm thấy đồ đệ của mình thì lập tức hớt ha hớt hải ba chân bốn cẳng chạy lại.

Sau đó giang rộng tay ra...

Đánh lên đầu y một cái!

**7**.

Này thì cho chạy bậy!

Sư phụ như hắn thì hớt hải đi tìm!

Còn đồ đệ như y thì thong thả ở đây ngồi ăn cá!

Đã vậy, vừa tìm được hắn, điều đầu tiên heo con mở miệng ra nói lại là...

"Sư phụ, người kia biết làm Long Thần Ngậm Ngọc, mùi vị không khác gì chỗ kia!"

Đồ ăn!

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ biết có ăn!

Đã vậy còn dám nhắc đến cái món Long Thần Ngậm Ngọc chết dẫm kia!!!

Là ai!!

Là tên nào dám...

Hắn ngẩng mặt lên nhìn.

Thì nhìn thấy một khuôn mặt than, lạnh ngắt không biểu cảm.

Ồ...

Hóa ra là...

Người quen.

**8**.

Trên toàn cõi thế gian này, hiện tại, có duy nhất ba vị Thượng Cổ Thiên Ma.

Người đầu tiên là Ma Tôn, chủ nhân Ma Thành.

Người thứ hai là sư phụ của heo con.

Người thứ ba...

...được mệnh danh là Băng Ma Kiếm.

Quá khứ lẫy lừng.

Từng giết ma, giết thần.

Tội nghiệt vô số.

Chiến công lẫy lừng.

Người đời biết đến hắn với cái tên...

Sương Hàn.

**9**.

"Đứng dậy!"

Hắn chăm chăm nhìn cái kẻ trước mặt.

Bảo đồ đệ mình đứng dậy.

Y đứng, nhưng lại nhìn hắn bằng đôi mắt ngơ ngác.

"Sư phụ..."

"Đi ra phía sau ta..."

Y ngơ ngác nhìn về phía người kia. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng không biểu cảm.

Kẻ kia đưa tay vào trong lồng ngực, không biết định lấy ra thứ gì.

"Đi ra phía sau ta!!!" Hắn quát lớn. Y liền chậm rãi đi ra phía sau sư phụ mình.

Kẻ kia càng lúc càng tiến lại gần bọn họ.

"Sư phụ, người biết hắn?"

Một giọt mồ hôi đổ trên trán.


Quá khứ đột ngột ùa về.

Kẻ trước mắt khi xưa chỉ vì một câu nói khích đơn thuần của hắn...

...mà đã xuống tay, cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng...

...của loài cá chép.

**10**.

Cũng lúc này, người kia đem tấm bản đồ trong lồng ngực đưa ra trước mặt.

"Tinh Sát, ngươi biết đọc bản đồ..."

Còn chưa nói hết câu, đã bị cái tên đanh đá kia mặt mũi chằm dằm đá nguyên con Long Thần Ngậm Ngọc vào mặt.

"Ngươi dám dụ dỗ đồ đệ ta!!!"

Từ hồi con heo nhà hắn khen cái tên mặt liệt này nấu ăn ngon hơn hắn, hắn nhịn cục tức này nửa năm nay rồi!!

Bây giờ còn dám cùng đồ đệ hắn xuất hiện cùng một chỗ.

Lại còn nấu cho y cái món ngày xưa y khen ngon.

Đồ đệ hắn nuôi từ bé đến lớn...

Vậy mà lại mở miệng khen cái tên mặt liệt này!!!

**11**.

Hóa ra, người Ma Tôn gửi thư nhờ cậy cũng không chỉ có mỗi hắn.

Ngay cả Băng Ma Kiếm - Sương Hàn cũng ở đây, xem ra sự tình lần này thật sự nghiêm trọng.

Thế nhưng có quan trọng mấy, cũng không quan trọng bằng...

"Giúp y thì giúp!! Ngươi vì cái gì lại nấu đồ cho y ăn!!!"

Hắn chỉ tay, ầm ĩ quát.

"Ngươi chẳng lẽ không biết, đệ tử của ta là một con heo. Lãnh Sương ngươi cho y ăn, lỡ y cũng nhận ngươi làm thầy thì biết thế nào?? Hay là ngươi cố ý!!! Lần này ngươi không giải thích rõ ràng, ta liều chết với ngươi!!!"

"Sư phụ, ta than đói, hắn mới nấu cho ta."- Y tâm bình khí thản nhàn nhạt nói.

"Đói thì sao??? Bộ ở ngoài đường ai than đói thì ngươi cũng cho ăn à!!! Tính tình tên này làm gì đức độ kiểu vậy?? Ngươi cho đồ đệ ta ăn là có ý đồ gì!!!"

Mặt mày sư phụ tức đến nổi cả gân xanh.

Y nhìn sư phụ, mắt chớp chớp.

Cho ăn thì có thể là có ý đồ gì?

Người kia lúc này dùng khuôn mặt vô cảm, đều đều giọng nói.

"Tinh Sát, ta không có ý đồ. Ta cho y ăn là vì..."

Y gật đầu, người kia quả nhiên là không có ý đồ gì cả.

"...vì y đáng yêu."

Hai bên gò má của khuôn mặt lạnh tanh lúc này bất chợt... ửng hồng.

**12**.

Vốn dĩ hành trình này chỉ có hai sư đồ bọn họ.

Bây giờ lại rước thêm một tên kiếm sư mặt than.

Thế nhưng đội hình di chuyển hình như không bình thường.

Tên sư phụ đi trên đường.

Tên đệ tử thì bị sư phụ vác trên vai.

Còn kiếm sư thì ở phía sau.

Cách bọn họ hai chục bước.