Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 10: Cô hồn






**Lời tác giả**: Vẫn là chuyên mục kêu gọi bình chọn đây! Người thông minh xinh đẹp như bạn thì đã bấm bình chọn rồi phải hơm? Phải thì đọc truyện tiếp đi!

_________________

**1**.

Mấy ngày kế tiếp hoàng đế bệ hạ không hiểu vì sao rất thích đi lạc vào lãnh cung, lần nào lần đấy đều uống rượu say khướt.

Như vậy cũng là chuyện tốt. Ta vốn dĩ chỉ là một cô hồn đang chờ ngày hồn phi phách tán mà thôi. Không ngờ mấy ngày cuối đời lại tìm được một người bầu bạn. Mặc dù bệ hạ không nhìn thấy ta, nhưng ngồi nghe hắn nói chuyện cũng thú vị lắm.

Hắn lần nào cũng kể về cái người tên Dạ Phong. Qua lời bệ hạ nói, Dạ Phong kia xem ra là một người rất tốt. Bọn họ quen biết thuở thiếu niên. Khi đó bệ hạ là hoàng tử trong cung, Dạ Phong lại chỉ là một tiểu thư sinh nghèo. Năm đó bệ hạ lưu lạc dân gian, bị các hoàng tử khác truy sát, chính y là người liều cả tính mạng để cưu mang bệ hạ.

Hai người từ đó mà phát sinh tình cảm.


Bệ hạ phải hồi cung, nhưng vì tranh đấu trong triều nên không thể mang theo y, chỉ để lại tín vật đợi ngày đón y về cung.

Bệ hạ ra sức diệt trừ đám huynh đệ lên ngôi hoàng đế. Chỉ còn mỗi tên Uyên vương là vẫn chưa tìm được cơ hội loại bỏ.

Thế rồi một ngày, Uyên vương tiến cử vào triều một nhân vật mới

Người nọ chính là Dạ Phong.

Y vì không chờ được hoàng đế mà tự mình đến kinh thành. Lưu lạc thế nào lại đến được phủ Uyên vương. Sau khi biết y học thức cao rộng, Uyên vương liền tiến cử y vào triều đặng làm tay chân của mình.

Dạ Phong cùng bệ hạ cứ như vậy mà tái ngộ trong hoàn cảnh khó xử.

**2**.

Dạ Phong sau khi hiểu rõ chuyện trong triều đình, mặc kệ bị xem là kẻ phản chủ vẫn dứt khoát quay lưng với Uyên vương mà phò tá hoàng đế. Rất nhanh đã nắm được vị trí trọng yếu trong triều. Thế nhưng y lại xuất thân từ Uyên vương phủ, người dưới trướng hoàng đế luôn có bảy phần nghi ngờ y. Kể cả sau khi Uyên vương bị lật đổ, trở thành một vương gia nhàn tản không quyền thế, lời đồn vẫn không vì vậy mà tan biến.

Đến một ngày, bệ hạ ép y từ quan rồi lại nạp y làm nam sủng. Vừa có thể giữ làm ấm giường, vừa không thể ở trên triều gây sóng gió.

Cũng từ đó, giữa bọn họ liền xuất hiện khúc mắc.

Một thời gian sau thì vụ việc rượu độc xảy ra...

**3**.

Hoàng đế đôi lúc hứng trí sẽ lầm bầm tự kể với mình những lúc bọn họ còn ngọt ngào ân ái.


Bệ hạ nói hắn thường nhân lúc Dạ Phong say ngủ sẽ nhéo mông y, y như vậy mà lại ngủ say đến không biết!

Bệ hạ nói hắn từng lén lút cắt đi một lọn tóc của Dạ Phong rồi kết lại với tóc của chính mình, cất vào trong hộp. Đến tận bây giờ vẫn còn giữ.

Bệ hạ nói hắn để ý Dạ Phong rất ghét khi trời nóng. Cứ vào mùa hạ thì tính tình liền có nửa phần cọc cằn. Có lẽ điều này chính y cũng không để ý.

Bệ hạ nói năm đó Dạ Phong đối với hắn rất chiều chuộng. Bệ hạ đòi cái gì y cũng tìm về cho bằng được. Riêng có miếng ngọc bội y hay mang bên người là nhất nhất giữ bên mình, bệ hạ xin thế nào cũng không đưa ra. Cái gì không thể có thì càng muốn có. Bệ hạ vì vậy mà cho người làm một cái y hệt rồi đánh tráo. Dạ Phong từ đầu đến cuối đều không biết.

Bệ hạ còn nói năm đó hắn vì gây dựng thế lực mới phải nạp con gái của quan lại trong triều làm phi tần. Hắn từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình Dạ Phong. Hắn biết y đối với những nữ nhân bên cạnh hắn khúc mắt, đáng tiếc, hắn chưa kịp cho y một lời giải thích.

Ta nghe một hồi tự nhiên lại thấy buồn.

Những lời này, toàn là những lời người kia lúc còn sống đều không nghe được.

**4**.

Ta cảm nhận được nguyên thần của ta sắp không xong rồi. Ta biết mình sắp tan biến. Thế nhưng ta không cảm thấy sợ hãi, cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Có lẽ không nhớ được những chuyện đã xảy ra cũng là một việc tốt.

Hoàng đế đêm nay lại đến nữa.

"Bệ hạ à, hôm nay ta phải đi rồi, người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Uống rượu ít thôi. Dù có buồn cũng không nên tìm đến rượu như vậy, không tốt đâu." Lúc nói ra câu này, hai tay hai chân ta đều nhạt đi rất nhiều.

"Dạ Phong, hôm nay là ngày giỗ của ngươi. Ta quyết định rồi, mặc kệ đám quan lại kia có nói cái gì, ta vẫn phải mang hài cốt của ngươi vào lăng tẩm. Mai này ta xuống dưới đó, có thể cùng ngươi bầu bạn."

"Bệ hạ à, người tốt xấu gì cũng là hoàng đế đó. Ta biết người yêu y. Nhưng cũng đừng làm gì quá đáng với đám đại thần trong triều nha."


"Thế nhưng việc này có thể phải tốn một thời gian, khiến ngươi phải đợi rồi. Ta nghe quốc sư nói, mang một vật mà người chết trân trọng đặt ở nơi hắn tạ thế có thể giúp bảo hộ hồn phách cùng nguyên thần. Ta biết ngươi lúc sống thích vật này, hôm nay đem trả lại cho ngươi."

Ta cười nhạt, tên quốc sư đó chắc chắn là hàng rởm rồi, trên đời này làm gì có chuyện như vậy.

Bệ hạ vậy mà vẫn tin, hắn đặt xuống bên gốc cây chết một miếng ngọc bội trắng.

Ta nhìn thấy miếng ngọc bội, trong lòng có hơi sững sờ.

"Dạ Phong, ta phải đi rồi, hôm khác lại đến thăm ngươi!"

Ta từng bước, từng bước tiến về phía gốc cây. Nhìn miếng ngọc bội dưới chân, ký ức đã mờ nhạt lúc nào bất chợt ùa về.

Ta đưa mắt nhìn về phía cửa, cũng chỉ kịp nhìn thấy một góc áo người kia.

Ta nhớ lại rồi.

"Ta là..."

Đúng lúc này, bên trong lãnh cung, có một linh hồn lặng lẽ tan thành trăm mảnh.