Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 159: Quốc vương phát uy




Trọng trang bộ binh Shenhua quốc xung phong phía trước chưa kịp dãy dụa liền toàn quân bị diệt, mà theo sát đó là đám kiếm sĩ Luneng quốc cũng tổn thất thảm trọng, mặt khác một ít binh lính các tiểu quốc ở phía sau muốn chiếm tiện nghi cũng không thể đào thoát, bởi vì quan chỉ huy Hương Ba Thành thật sự là rất ổn, đem địch nhân xung phong quây vào một khoảng mười thước vuông, bằng với tám chín phần mười địch nhân bị bao trùm bởi phạm vi công kích của các nữ ma tiễn thủ. Ngay cả binh lính các nước lập tức chạy trốn ở vòng ma pháp tiễn thứ nhất cũng tổn thất thảm trọng!

Công kích ma pháp khủng bố như vậy duy trì liên tục ba phút đồng hồ.

Khi ba phút vừa qua, nhóm ma tiễn thủ hết ma lực, đả kích có tính tai nạn rốt cuộc ngừng lại, mà tại lúc này, hơn một ngàn năm trăm binh lính liên quân xung phong chỉ còn lại không đến một nửa, trong đó đại bộ phận kẻ sống sót đều là vừa nhìn thấy tình hình không đúng liền trốn ra khỏi phạm vi bao trùm của cung tiễn, nếu không thì chết càng nhiều hơn.

Trên chiến trường tràn ngập mùi thịt nướng.

Khắp nơi đều là tử thi bị đốt cháy đen, khôi giáp vỡ vụn cùng với bính lính chết cóng.

Binh lính chạy trốn được cùng với nhóm quốc vương xa xa kinh hồn nhìn một màn trước mắt, chỉ cảm thấy như là một hồi ác mộng không thể tỉnh lại, mỗi người bị tầng tầng mồ hôi lạnh làm ướt đẫm quần áo, nhìn lên gò núi xa xa kia là hai mươi sáu thân ảnh thanh thuần đáng yêu, nhưng không có ai dám đem nhóm thiếu nữ này cho rằng là bình hoa phi tử hậu cung của quốc vương Hương Ba Thành.Vừa rồi một đợt tử vong vũ tiễn đã muốn triệt để dập tắt lòng ham muốn của nam nhân, đám nữ nhân này đều có thực lực nhị tinh ma pháp sư, tuy rằng xinh đẹp mê người nhưng lại mang theo gai độc kiến huyết phong hầu.

Một nước phụ thuộc cấp sáu nho nhỏ như Hương Ba Thành tại sao có nhiều cao thủ như vậy?

Đây là một câu đố huyền bí.

Nhưng hiện tại… không phải là lúc cửu quốc liên quân quan tâm đến câu đố này.

Nếu có thể, mỗi người đều hi vọng tất cả trước mắt chỉ là một trường ác mộng, sau đó bọn hắn sẽ tỉnh lại và kinh hỉ phát hiện rằng không có chuyện gì xảy ra... Ngồi trên lưng ngựa, các quốc vương đều hối hận rồi, nếu người kia không âm thầm xúi giục, nói Hương Ba Thành không chịu nổi một kích thì bọn hắn sẽ không ôm tâm lý đoạt lấy của cải để khởi xướng trận chiến tranh nực cười này.

Hiện tại từng quốc vương đang tự hỏi mình:

- Làm sao bây giờ? Hôm nay mình có thể còn sống để rời đi chốn địa ngục nhân gian này sao?

Lúc này tình hình của bọn hắn rất thê thảm —— trước người chỉ còn không đến năm trăm vệ binh, về phần bảy tám trăm tên lính lúc này giống như chim sợ cành cong, chỉ cần những nữ nhân kia nhẹ nhàng gẩy dây cung cũng có thể dọa cho bọn này vãi ra shit. 

Đến lúc này, cuộc chiến này đã không cần phải đánh nữa rồi.

Tuy rằng mỗi người đều có thể nhìn ra được, lúc này đám nữ ma cung thủ kia đã hết ma lực nhưng bất kể thế nào cũng không có người nào dám tiếp tục đi mạo hiểm. Một trăm thương thuẫn binh lính Chishui thành hóa thành một mảnh thi thể đã hoàn toàn dọa sợ liên quân từ trên xuống dưới, chiến mã từng bước một lui về phía sau, chúng nó cũng cảm nhận được khí tức tử vong.

Sau đó, lần phản kích đầu tiên của Hương Ba Thành đã bắt đầu.

Cờ lệnh màu đỏ chớp động.

Trên gò núi, nhóm nữ Rogue đang cố gắng khôi phục ma lực đã bắt đầu hành động, các nàng cũng giống các binh chủng biến mất phía trước, đồng dạng chia thành hai tốp, cấp tốc hướng hai bên lao đi, tốc độ càng nhanh hơn so với hai tốp tráng hán, rất nhanh đều biến mất trong bụi cỏ.

Tình hình quỷ dị liên tục như vậy rốt cuộc làm cho nhóm quốc vương liên quân cảm thấy bất an.

- Uông uông uông uông uông uông!!!

Đối diện truyền đến một trận chó sủa hung hăng, biến hóa lần thứ hai sinh ra —— chỉ thấy trong trận địa đối diện, quốc vương Alexander trẻ tuổi đột nhiên một người một chó xuất hiện, sau đó đi ra phía trước đại quân thành quản, mắt đảo qua cửu quốc quốc vương cười lạnh, biểu tình khinh miệt không hề che dấu, xem bảy tám trăm tàn quân trước mặt như không có gì, từng bước thong thả ép tới quốc vương cửu quốc. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trong nháy mắt đi qua thi thể khắp nơi trên chiến trường.

Bảy tám trăm tàn binh sớm đã bị dọa vỡ mật, lúc này không dám ngăn cản chút nào, thấy Tôn Phi đến, một đám giống như là thấy sát thần, lập tức hướng về phía sau tránh ra, không hẹn mà cùng mở ra một con đường. Đặc biệt làm bọn tàn binh này chứng kiến chính là đại hắc cẩu so với tuấn mã còn cao lớn hơn, chỉ cần liếc nhìn ánh mắt tuyệt thế hung ác kia đã cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng, đầu óc trống rỗng, sợ tới mức chân bị chuột rút, hồn vía lên mây.

Hơn bảy trăm tàn binh đối mặt với một người một chó thế nhưng không chút mảy may ngăn cản nổi.

Mà còn giống như là đám hộ vệ thủ vệ ở hai bên đường hoan nghênh quốc vương của mình.

Tôn Phi giống như ở chỗ không người, dễ dàng đi tới.

Mặc dù chỉ có một người một chó nhưng lại làm cho mọi người trong liên quân sinh ảo giác, con chó "nhỏ" cùng quốc vương trước mắt này so với đám tráng hán và ma pháp cung tiễn thủ kia càng thêm đáng sợ ——mặc dù trong liên quân chưa có người chứng kiến Tôn Phi ra tay, cũng không biết thực lực tiểu quốc Vương này như thế nào, nhưng chỉ cần khí thế cương quyết ngang ngạnh này cũng đã vượt xa toàn bộ cửu quốc quốc vương.

- Trò chơi sắp kết thúc, cho các ngươi hai lựa chọn, đầu hàng bồi thường, nếu không chết!

Tại thời điểm Tôn Phi cách cửu quốc quốc vương chưa tới mười thước, giọng nói ôn hòa cùng nụ cười tủm tỉm trong mắt nhóm quốc vương như tiếng ma quỷ gọi hồn ở Địa Ngục, trong lúc nhất thời, không ai dám đối diện với ánh mắt Tôn Phi. Chỉ là ở phía sau Tôn Phi, đám tàn binh dần dần ý thức được cái gì đó, một đám nắm chặt đao thương, đem đường lui của Tôn Phi chặt đứt.

- Giết hắn cho ta!

Chishui quốc vương mặt âm trầm. Hắn thấy được cơ hội, thương lượng với một tên cận vệ bên người.

Tuy rằng giết chết một tên quốc vương đã được sắc phong sẽ vi phạm đến luật pháp đế quốc, nhiều ít sẽ có điểm phiền toái, dù sao cướp đoạt cùng giết người là hai khái niệm khác nhau, luật pháp đế quốc cho phép các nước phụ thuộc có thể xung đột với nhau nhưng tuyệt đối không cho phép tùy ý sát hại quốc vương. Nhưng gần đây Chishui quốc vương vì có "Gót sắt Viêm Thần" kỵ binh đoàn nên ít nhiều được hai vị điện hạ ưu ái, còn nữa, pháp luật vốn là thứ để kẻ mạnh phát biểu, với lại pháp luật đế quốc Zenit sớm đã không còn được chấp hành sâm nghiêm như trăm năm trước, đặc biệt, đối với một nước phụ thuộc cấp ba mà nói, tốn chút tiền bạc để khai thông giới quý tộc cầm quyền thì đừng nói là giết quốc vương một nước cấp sáu, cho dù là giết thêm mấy tên thì chỉ cần giải quyết tốt hậu quả, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Tổn thất một nhánh thương thuẫn bộ binh tinh nhuệ khiến quốc vương Chishui quốc giận điên lên.

Thị vệ quan phi thân mà ra.

Đây là một duệ kim hệ đấu khí kiếm sĩ nhị tinh cấp trung giai. Ở nước phụ thuộc cấp ba cũng được coi là một tên cao thủ.

Lúc trước trong liên quân cũng không có người thấy Tôn Phi ra tay, hơn nữa lần này lại có người xúi giục châm ngòi chiến tranh nên cũng không có tình báo điều tra thực lực của tiểu quốc Vương này, bởi vậy thị vệ quan tràn ngập tin tưởn, mà một số quốc vương có chút lo lắng giết quốc vương Hương Ba Thành sẽ mang đến phiền toái, cũng không ngăn cản kịp...

Nhưng là....

Thương!

Đốm lửa bắn ra.

Giữa không trung bóng người chợt lóe.

Trong liên quân căn bản không rõ ràng xảy ra chuyện gì, ngay sau đó thị vệ quan - người mà trong mắt bọn họ là cao thủ đã đầu một nơi thân một nơi, giống như là một cái bao tải bị ném bay, hắn và trường kiếm trong tay từ một phân thành hai, trở thành bốn đoạn, hung hăng ngã trên mặt đất, mà trong tay tiểu quốc Vương không biết khi nào nắm một chuôi lợi kiếm màu xanh, mũi kiếm giống như răng cưa, trên mũi kiếm nhỏ nhỏ từng giọt máu...

Cao thủ!

Trong lòng mọi người phát lạnh.

Quốc vương Hương Ba Thành không ngờ là một cao thủ.

Lại là một màn cực độ rung động làm con ngươi kẻ khác như muốn rơi xuống đất.

Một màn này làm cho nhóm quốc vương sợ chết theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, có thể miễu sát thị vệ quan nhị tinh cấp khi đã tiếp cận đến trước người khoảng mười thước ý nghĩa như thế nào —— qủa thực là không khác gì chủ động đưa cổ mình cho địch nhân chém. Mà ánh mắt Tôn Phi nhẹ nhàng đảo qua lại khiến cho Chishui quốc vương là người cảm thụ được sợ hãi lớn nhất, kinh hãi hét lên một tiếng hồn bay phách tán, trực tiếp quay ngựa bỏ chạy...

Động tác này nháy mắt liền làm tan rã tia ý chí chống cự cuối cùng của liên quân.

Mặt khác nhóm quốc vương đang thừ người cũng bừng tỉnh, sau đó giống như bị người khác chọc phải tiểu đệ đệ, thét chói tai điên cuồng đánh ngựa chạy trốn.

Hành động của nhóm quốc vương kéo theo thị vệ bên người.

Hành động của đám thị vệ trực tiếp làm cho bảy tám trăm tàn binh nháy mắt sụp đổ.

Một hồi tan tác trong nháy mắt xuất hiện, mọi người trong liên quân dưới sự dẫn dắt của quốc vương bắt đầu điên cuồng chạy trốn, binh bại như núi đổ, hùng hổ ôm giấc mộng phát tài đến đây nhưng lúc này lại chạy trối chết, chỉ hận khi cha mẹ sinh ra thiếu hai cái chân, một ít binh lính thậm chí tự giết nhau để cướp đoạt số chiến mã ít ỏi, nhất thời cả một mảnh hỗn loạn...

- Ha ha, bây giờ còn muốn chạy, muộn rồi!

Tôn Phi đang cưỡi trên Hắc Toàn Phong đột nhiên nhảy lên, hóa thành từng đạo tàn ảnh, nháy mắt liền đuổi phía sau nhóm quốc vương, thân thủ đáng sợ lại được bày ra, chỉ thấy Tử Thanh song kiếm trong tay hăn hóa thành điểm điểm hàn quang, giống như bầu trời đêm đầy sao, tiếng kiếm rít bén nhọn vang vọng cả thảo nguyên, nơi kiếm đi qua lập tức kỵ sĩ cùng hộ vệ đều rơi xuống đất, căn bản không có chút tác dụng ngăn cản. Thân ảnh Tôn Phi linh hoạt đến cực điểm, chỉ cần lên xuống mười mấy lần như khiêu vũ, nhóm hộ vệ bên người đám quốc vương không có chút giãy dụa nào, tiếng kêu gào thê thảm toàn bộ ngã ngựa.

Uông uông uông uông uông!!

Hắc Toàn Phong như một tia chơp màu đen xông lại, uông uông sủa lên vài tiếng, lập tức chiến mã trong vòng trăm mét bị dọa đến miệng sùi bọt mép, tứ chi mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất.

Vài tên quốc vương bất ngờ không kịp phòng bị, thét lên chói tai, như là viên thịt lập tức té xuống, bị quăng ngã đến mặt xám mày tro.

Bọn hắn vừa mới đứng lên chạy trối chết thì trước mắt một thân ảnh chợt lóe, Tôn Phi từ trên không đáp xuống chắn ngay phía trước, song thủ nắm lấy Tử Thanh song kiếm, máu tươi theo mũi kiếm nhỏ xuống, nhiệt khí nhè nhẹ tản ra mùi máu tươi xông vào mũi.

Một màn này chẳng khác nào ma quỷ bò ra từ địa ngục, nhóm quốc vương ngày thường sống an nhàn sung sướng làm sao đã gặp tình cảnh như vậy? Nhất thời một đám sợ tới mức hồn vía lên mây, cả người run rẩy, kêu rên khẩn cầu tha mạng...

Bên cạnh bọn hắn, tàn binh chạy trốn loạn thành một đoàn, căn bản chẳng quan tâm đến việc cứu quốc vương mình.

Một màn này có bao nhiêu chế nhạo a!

- Trói lại cho ta!

Tôn Phi vung tay lên, mấy tên thành quản như lang như hổ đang đánh lên mặt sau của tàn binh vội vàng xông lại, đem vài tên quốc vương hung tợn buộc chặt, dây thừng siết chặt vào da nhóm quốc vương trói gà không chặt này, đau đớn kịch liệt làm cho bọn hắn không thể duy trì thân phận tôn quý của chính mình, tru lên như con heo bị giết cầu xin tha thứ.