Tịch Ly cứ thế gây khó xử cho Viên Liệt, cứ thế thản nhiên mà đi, toàn bộ hoàn hảo rơi vào tầm mắt của Trần Tĩnh đang chuẩn bị tuyển phi.
Dưới cái nhìn của Trần Tĩnh, oán hận giữa Tịch Ly và Viên Liệt cơ hồ đã đạt tới trình độ thủy hỏa bất dung rồi, chẳng hiểu sao tâm tình khá hơn hẳn.
Tề Diệc đuổi theo Tịch Ly ra ngoài, Trần Tĩnh cũng chứng kiến rõ ràng, ngấm ngầm khẽ nhếch khóe miệng.
Viên Liệt sầm mặt ngồi lại, không biết đang nghĩ gì trong bụng, hoặc chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Buổi tuyển phi của Trần Tĩnh rất dung tục, chính xác là chọn nhan sắc và gia thế hảo, có thể sinh dưỡng tốt.
Kết cục tuyển ra hai người, một là Trân phi một là Dao phi.
Viên Liệt quan sát dung mạo yêu mị của hai vị được chọn làm Vương phi, bất đắc dĩ lắc đầu, bộ xương lão hóa của Trần Tĩnh đã muốn xụm đến nơi a, dốc sức hầu hạ hai nha đầu kia, phỏng chừng sẽ tổn thọ tới mười năm, không quá hai ngày sẽ mã thượng phong mà chết trong hương sắc nữ nhân.
Quần thần tuy ngoài miệng chúc mừng hoàng thượng, nhưng ý tứ trong lòng cũng chẳng khác chi Viên Liệt. Còn những kẻ đần độn nghĩ một khi họ Trần có hậu sinh là có thể thiên thu trường tồn, đều là kẻ ngu si!
Tịch Ly về đến phủ, tiếp tục những việc dang dở.
Tề Diệc theo hắn.
“Ngươi mau về đi.” Ân Tịch Ly đuổi hắn, ôm Diệt Diệt đến trường kỷ ngồi, lấy sách ra đọc.
“Ngươi đừng nóng giận.” Tề Diệc nói, “Ta đi mắng Viên Liệt một trận, bắt hắn đến nhận tội với ngươi, là hắn đã sai.”
Tịch Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, mỉm cười, “Ngươi khẳng định là ngươi dám mắng hắn?”
Tề Diệc khựng lại, “Đương nhiên… dám.”
Tịch Ly khẽ lắc đầu, “Còn nhớ việc lần trước ta khuyên ngươi nên nhớ kỹ không?”
“Ân!” Tề Diệc gật đầu, “Ngươi bảo phải ngăn Tề Linh thành thân với Viên Lạc à.”
“Thế thì nhớ kỹ việc thứ hai.” Tịch Ly nói, “Đừng đắc tội Viên Liệt.”
Tề Diệc trễ môi mếu máo, quả nhiên ấn định trong mắt hắn, ngoại trừ Viên Liệt những kẻ khác đều là trùng, còn Viên Liệt là rồng!
“Ta nói hắn đôi câu thì đã sao.” Tề Diệc bất mãn, “Chắc gì hắn đã làm gì ta, bọn ta là huynh đệ mà…”
“Viên Liệt…” Tịch Ly cũng không ngẩng lên, cúi đầu lật sách, nhẹ nhàng đáp một câu, “Chỉ có mỗi Viên Lạc là huynh đệ.”
Tề Diệc nhìn hắn, “Kế đến nữa?”
“Kế đến ngươi không phải là Viên Lạc, cho nên đừng thách thức sự kiên nhẫn của hắn.” Tịch Ly buông sách nói, “Ngươi ra phía sau tọa đi, có thể Tề Linh sắp tới rồi.”
“Hả?”
Tề Diệc nghe thấy kinh ngạc, đồng thời, bên ngoài cũng vọng đến tiếng chân bước vội vã, bèn nhanh nhẹn đến trốn sau bức bình phong của Tịch Ly.
“Ân đại ca! Ân đại ca!” Tề Linh nhanh như cắt xông vào, một mạch nhào đến bên cạnh Tịch Ly, vơ lấy chén trà trên bàn của hắn uống ừng ực liên tục hai ngụm, “Ai nha! Làm sao bây giờ a!”
Thở hắt ra mấy cái xong, Tề Linh vội vàng cầu cứu Tịch Ly, giậm chân thình thịch, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a!”
Ân Tịch Ly lấy một cái chén khác, châm trà, chưa kịp uống lại bị nàng đoạt mất, nhìn Tề Linh hấp tấp uống trà, Tịch Ly mỉm cười, “Lão gia tử phản đối các ngươi thành thân, Viên Lạc muốn dắt ngươi bỏ trốn?”
“Phụt…”
Tề Linh phun trà ra, đập ngực ho khan sặc đến suýt ngất, hổn hển chỉ vào Ân Tịch Ly, “Ngươi… Làm sao ngươi biết a? Thần thông!”
Sau bình phong Tề Diệc cũng kinh ngạc.
“Vậy ngươi có tính trốn theo hắn không?” Tịch Ly buông sách, nhẹ nhàng vuốt tai Diệt Diệt, hỏi nàng.
“Ta…Ta không biết, hắn hỏi ta, ta liền bỏ chạy.” Tề Linh bày ra bộ dáng tiểu gia bích ngọc[101], “Viên Lạc là đồ ngốc a, ngụy tạo ngày sinh mà cũng làm được a, còn đi tìm phụ thân tự thú nữa.”
“Ngươi đừng ở chỗ ta nấn ná.” Tịch Ly khe khẽ thở dài, “Mau đi cứu Viên Lạc đi.”
“A?” Tề Linh mở to hai mắt, “Vì sao?”
“Hẳn là Viên lão gia tử cũng biết chuyện này rồi, không đánh chết Viên Lạc mới lạ.” Tịch Ly thản nhiên nói, “Viên Liệt đang ở trong cung, nhất thời không thể trở về, chờ hắn quay lại, phỏng chừng Viên Lạc cũng tắt thở luôn.”
“A! Sao ngươi không chịu nói sớm.” Tề Linh hét lên một tiếng, truyền gọi bên ngoài, “Người a, ngựa! Chuẩn bị ngựa cho ta.”
Tề Linh phóng lên ngựa thẳng tiến Viên gia phủ, ngực oán giận, sao Viên Lạc lại ngốc thế chứ!
Tịch Ly tiếp tục giở sách, tựa như không có gì xảy ra, một hồi sau, Tề Diệc chậm rãi bước ra khỏi bình phong, sắc mặt của hắn, quả là phi thường khó coi.
“Tịch Ly!” Tề Diệc nắm vai hắn, “…Viên Lạc đây là khổ nhục kế ư?!”
“Ân, ngươi đã nhìn ra a.” Tịch Ly chỉ gật đầu, tiếp tục giở sách.
“Vậy phải làm sao đây?” Tề Diệc thoáng kích động, “Phải chăng Linh nhi đang áy náy? Tính tình của nàng khá mạnh mẽ, nếu tưởng tất cả mọi người khi dễ Viên Lạc, nói không chừng sẽ trốn theo.”
“Người trúng kế cũng không phải Linh nhi, mà là cha ngươi.” Tịch Ly thản nhiên nói.
“Có ý gì?”
“Ngươi tin không, Viên Liệt xuất cung, sẽ có ngay thiếp thân thị vệ của Viên Lạc đến quỳ xuống cầu hắn về cứu nhị thiếu gia, bảo Tề vương gia đã nói chuyện đó với Viên lão gia rồi, vương gia đang muốn đánh chết nhị thiếu gia, đến chậm e là không cứu kịp. Còn Viên Liệt tất nhiên trong lòng bất mãn, ngươi bảo, cha ngươi nhìn biểu hiện của Viên Liệt, có sợ đắc tội với hắn không đây?”
Tề Diệc há hốc miệng, “Ngươi… Ngươi đã biết trước sao còn không nói?!”
Tịch Ly nhún vai một cái, “Nói với ngươi ích gì?”
“Ta có thể thử ngăn cản…” Tề Diệc nói đến đó, cũng biết bản thân lắm lời vô ích, dựa vào bản thân hắn căn bản không thể ngăn cản. Lòng nghĩ nếu cứ cản Tề Linh lại giữa đường, thực sự để Viên Lạc hảo hảo chịu chút giáo huấn, hắn sao có thể trở nên bẩn tâm vô phế như thế a?!”
“Ngươi đừng nghĩ xuẩn nữa, can ngăn Tề Linh như vậy, khác gì muốn nàng hận ngươi cả đời?” Tịch Ly từ tốn cản hắn, nói, “Biện pháp không phải là không có.”
“Biện pháp gì?” Tề Diệc thấy được có hy vọng, vội vã nhào đến hỏi hắn.
Tịch Ly ngoắc hắn, ghé vào tai hắn nói thầm đôi câu.
Tề Diệc nghe xong gật đầu, lao ra ngoài.
Tịch Ly dõi mắt trông hắn rời đi, lắc đầu thở dài, lấy mai rùa và hai đồng tiền trong người ra, lắc lắc tính một quẻ.
Đang tính toán, bỗng có người chạy vào.
Đi trước là Quý Tư, đỡ hắn chính là Trần Miễn.
Quý Tư đầu đẫm mồ hôi, “Tịch Ly a, ngươi với Viên Liệt làm sao vậy? Là đóng kịch hay thật a?”
Tịch Ly lạnh lùng buông một câu, “Là thực.”
“Vì sao a!” Trần Miễn cũng không hiểu, “Tịch Ly, vừa rồi ngươi khiến Viên Liệt mất thể diện ngay trước mặt quần thần, hảo quá đáng a!”
Tịch Ly nhếch miệng, “Vậy thì thế nào.”
Quý Tư lo lắng ngồi xuống, “Ngươi cũng biết hiện tại hoàng thượng bị Quế Thiếu Nghĩa mê hoặc, lúc này chính là thời cơ tốt nhất, nên khuếch trương thực lực của Viên Liệt mới phải a, hướng Tây nam hiện ngày càng lớn mạnh, chúng ta lại còn nội chiến…”
“Tây nam?” Tịch Ly nghe được mắt vụt sáng lên, cười hỏi, “Tây nam xuất hiện bộ tộc mới sao?”
“Ân! Man tộc!” Quý Tư gật đầu, “Thế lực đã quân bằng với Nam quốc rồi, hiện tại bọn chúng đang cấp tốc mở rộng về hướng Tây Bắc!”
“Nga…” Tịch Ly gật đầu, “Ân, Man vương quả là trưởng thành không ít a!”
“Có điều…” Quý Tư lắc đầu, “Ta nghe nói Man vương rất tàn bạo a, ngược đãi nô lệ, thực sự không từ thủ đoạn để khuếch trương hùng mạnh, sức chiến đấu của Man tộc rất lớn, nhưng lại không thu được nhân tâm a!”
“Cái gì?” Tịch Ly sửng sốt, khẽ nhíu mi tâm, “Có thật không?”
“Ân!”
Tịch Ly trầm mặt tính xuống một quẻ, thả mai rùa ra ngẩng lên nhìn vùng trời Tây Nam, cũng chẳng rõ nhìn cái gì.
Trần Miễn và Quý Tư hai mặt nhìn nhau, thắc mắc Tịch Ly đang làm cái gì, sắc mặt trông cực kì khó coi.
Cùng ngày, Tịch Ly mang tâm sự nặng nề ưu tư, ra sân uống rượu giải sầu.
Bóng đêm dần sâu, Tịch Ly ôm bình rượu nằm trên trường kỷ, ngắm bầu trời đầy sao, bất chợt cảm khái một câu, “Nhân tâm khó dò a…”
“Còn có nhân tâm nào ngươi dò không ra a…”
Phía sau đột nhiên có tiếng tiếp lời, thanh âm quen thuộc, nhưng lạnh băng băng, không còn thân thiện như xưa. Bất quá Tịch Ly chẳng màng so đo, đương nhiên cũng không có bất kỳ biểu hiện giật mình hay lúng túng lộ ra, vẫn uể oải ngắm bầu trời.
Kẻ bước tới từ sau lưng Tịch Ly, chính là Viên Liệt.
Thay bộ triều phục ra, ngồi xuống gần Tịch Ly trên trường kỷ, Diệt Diệt nhận thức, chạy lại vẫy đuôi với Viên Liệt.
Viên Liệt nhẹ nhàng vuốt nó, liếc mắt sang Tịch Ly, thấy hắn đang nhìn bầu trời đầy sao, cũng ngẩng mặt lên theo, “Lại nhìn ra được sinh tử của ai rồi? Thần toán?”
Tịch Ly đưa ngón tay lên khẽ xua xua, “Ngươi có biết trên đời này cái gì là mạnh nhất không?”
“Thiên mệnh?” Viên Liệt hỏi.
“Viên Liệt ngươi mà còn sợ thiên mệnh?” Tịch Ly nâng vò rượu uống một ngụm, “Đừng giả vờ thiện lương nữa, chẳng phải ngươi người cản giết người, phật ngăn sát phật sao, Viên đại tướng quân?”
Viên Liệt bật cười, “Ta không biết.”
“Phải nói, dưới con mắt ngươi, không có thứ gì đủ mạnh để uy hiếp nổi ngươi a?” Tịch Ly từ tốn quay sang, nheo mắt nhìn Viên Liệt, mỉm cười.
“Say rồi sao?” Viên Liệt thấy biểu tình trên mặt hắn có chút khác lạ, nhịn không được hỏi.
“Ừ.” Tịch Ly lắc đầu, “Nói ngươi biết, trên đời này mạnh nhất chính là nhân tâm.”
Viên liệt khẽ nhíu mày, “Nhân tâm sá gì? Ngươi hẳn cũng không tin cái thứ nhân định thắng thiên mà.”
“Hắc hắc.” Tịch Ly cười hăng hắc, “Trên đời này, lòng dạ của người thông minh nhất trái lại còn không bằng tâm tư của kẻ ngu xuẩn nhất, một khi đã thay lòng, thiên mệnh cũng đổi theo, mệnh của bản thân cũng đổi, kết cục sau cùng, ngươi sẽ ăn năn đến chết! Đó chính là quả báo lão thiên gia dành cho ngươi, ngươi bảo ngươi muốn thắng thiên, thật sự ngươi tưởng ngươi là cái gì?!”
Viên Liệt vốn tưởng Tịch Ly đang chỉ tang mạng hòe[102] để ám chỉ mình, trước giờ miệng mồm hắn chẳng chừa ai, nhưng khẩu khí lúc này, cơ hồ lại không phải vậy…
“Viên Lạc bị phụ thân đánh.” Viên Liệt chuyển đề tài, tiếp lời say của Tịch Ly.
“Ân.” Tịch Ly đưa tay nhẹ nhàng xoa ấn đường, “Đáng đánh! Đánh cũng vô ích, mệt thân, trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.”
Viên Liệt nhíu mày, đảo mắt nhìn Tịch Ly, tựa hồ có chút khó hiểu, nhưng sau đó hắn liền âm thầm cân nhắc, thần sắc biểu hiện vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Nga…”
“Ha ha.” Tịch Ly ôm vò rượu cười ha hả, chỉ tay vào mặt Viên Liệt, “Tên đầu đất nhà ngươi, trông biểu tình của ngươi kìa, ha ha.”
Viên Liệt bực bội, hỏi hắn, “Là ngươi bảo Tề Diệc đến cầu hoàng thượng hủy bỏ hôn ước của Viên Lạc và Linh nhi ư?”
“Ân đúng!” Tịch Ly cười, “Bát tự không hợp, hơn nữa hai ta bất hòa, Tề gia mâu thuẫn với Viên gia, dĩ nhiên đủ thuyết phục để hủy hôn sự này.”
“Chia rẽ hai người bọn họ có lợi gì cho ngươi?!” Viên Liệt sầm mặt, “Tội tình gì ngươi phải làm chuyện dư thừa.”
Tịch Ly nghiêng mắt quan sát Viên Liệt, chẳng biết có phải vì quá chén hay không, trong mắt Tịch Ly toát ra đôi chút tà dị, Viên Liệt nhìn chăm chú, vô pháp xóa đi cảm giác động tâm, đành phải chuyển dời ánh mắt.
“Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, không thì Viên gia và Tề gia của các ngươi đã trở mặt rồi, ngươi quả là muốn thành toàn cho tiểu súc sinh kia a.” Tịch Ly buông cái vò rỗng.
“Cái gì mà tiểu súc sinh…” Viên Liệt bất bình.
Tịch Ly vừa định hồi đáp một câu, chợt bên ngoài có người báo vào, quan tuyên chỉ trong hoàng cung đến.
Tịch Ly liếc nhìn Viên Liệt, Viên Liệt nhanh chóng tìm chỗ ẩn thân.
Tịch Ly ngẩng mặt cân nhắc trước, đại khái cũng đoán được Trần Tĩnh muốn làm gì, không khỏi lắc đầu cười khổ__Trần Tĩnh này đúng là càng ngày càng có triển vọng!
Quan tuyên chỉ vào tới, truyền chỉ__Đại ý là, gần đây ở vùng núi tây nam Nhạc Đô xuất hiện nhiều sơn phỉ, lệnh Viên Liệt, Ân Tịch Ly lẫn Tề Diệc cùng nhau đi chinh phạt tiểu phỉ.
Tịch Ly tiếp chỉ xong, quan tuyên chỉ liền đích thân nâng hắn dậy, cười nói, “Ân đại nhân, hoàng thượng kỳ vọng rất nhiều vào ngài, Viên tướng quân và Tề tướng quân, ai cũng có sở trường riêng nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng, vì vậy… Ân đại nhân phải, nhất định phải tận lực, hợp tác cùng bọn họ a.”
Tịch Ly gật đầu, bụng nghĩ ngươi đừng ba hoa nữa, chẳng phải là muốn ta nắm lấy cơ hội này gây mâu thuẫn ly gián để Viên Liệt và Tề Diệc thủy hỏa bất dung sao, thật trắng trợn!
Bất quá ngoài mặt vẫn phải nhọc công, Tịch Ly cười ha hả nói với quan tuyên chỉ, “Đại nhân yên tâm, thỉnh nhất định phải hồi báo hoàng thượng, Tịch Ly minh bạch, tuyệt đối sẽ không để hoàng thượng thất vọng.”
“Tốt lắm tốt lắm!” Quan tuyên chỉ lấy trong người ra một hộp gấm, bên trong có chút vàng bạc và ngọc ngà châu bảo, “Đây là hoàng thượng ban thưởng cho Ân đại nhân, biết đại nhân trước giờ thanh liêm, nhưng lại thích mua sách.”
“Nga, đa tạ đa tạ!” Tịch Ly vội vàng tạ lễ, nghĩ bụng Trần Tĩnh là đặt vốn đây, ngươi bỏ nhiều bạc, ta phải “bán mạng” tận tụy, bằng không thật có lỗi với tôn tử cuối cùng của Trần gia ngươi rồi.