Viên Lạc quả thật bất chấp tất cả mà lao ra nghênh chiến Tề Diệc, hắn chẳng hề hay biết rốt cuộc là sao, vì sao trong nháy mắt lại có biết bao biến động, hảo bằng hữu đột nhiên không giải thích tiếng nào đã binh đao xung kích.
Đương nhiên, trong lòng Viên Lạc cũng hiểu, nếu cả Viên Liệt lẫn Tịch Ly đều đồng ý, tất bên trong phải có mưu kế gì đó, mà chỉ hai người bọn họ biết.
Viên Lạc thở dài, dạo gần đây hai người kia càng ngày càng hợp ý… Đến mọi người trong quân dù cứ đinh ninh rằng hai người họ là oan gia, nhưng vẫn thấy bất bình thay bọn họ, cho rằng nhất định cả hai nên trở thành hảo bằng hữu, thậm chí là tình nhân.
Vận khôi giáp, Viên Lạc rời doanh trướng của mình, dẫn theo ba nghìn tướng sĩ, xách đao lên ngựa, cùng nhau tiến khỏi viên môn quyết tử.
Quả nhiên…trước doanh trướng dàn ra mấy đạo nhân mã, đại tướng dẫn đầu chính là Tề Diệc.
Tề Diệc thấy bước ra ứng chiến đích thị là Viên Lạc, bèn dựa theo cách thức Ân Tịch Ly an bài trong thư tín, hắn giả vờ giận dữ mà quát lên, “Viên Lạc, Viên Liệt đâu? Gọi hắn ra gặp ta!”
Viên Lạc thần sắc khổ sở, “Tề đại ca…”
“Phi!” Tề Diệc nhổ phụt một phát, quả thật là rất thất thố, bất quá vì trong thư tín Ân Tịch Ly đã dặn, phải vờ như thẹn quá hóa giận.
“Hai huynh đệ các ngươi tráo trở, Tề gia ta dù có diệt tộc, cũng sẽ không cầu xin các ngươi cứu viện, tiểu nhân phản phúc!”
Viên Lạc chẳng hiểu gì lại bị nhục mạ xối xả, cũng bắt đầu nổi giận, “Tề Diệc, ngươi nói năng vô lý a, bọn ta đã làm gì ngươi đâu!”
“Đừng nhiều lời, muốn tiêu diệt Tề thị ta để chiếm lấy muội muội của ta ư, nằm mơ!” Nói đoạn, Tề Diệc vung đao thúc ngựa, bắt đầu công kích.
Tướng sĩ phía sau thấy đại tướng tiến công, lập tức trống trận vang như sấm.
Viên Lạc bên này cũng chẳng chịu thua kém, trống trận nổ rung trời.
Viên Lạc hướng lên trời thở dài, thế này là thế nào a!
Nhưng dù gì hắn cũng là một thành viên của Viên gia quân, chung quy chẳng thể nào đào ngũ đi? Mà vừa lâm trận đã lùi bước thì quả thực thẹn với liệt tổ liệt tông Viên gia! Dù có liều mạng cũng phải xông lên.
Viên Lạc khẽ cắn môi, quyết chí bằng mọi giá cũng đấu với Tề Diệc.
Lại nói tiếp, cũng may mà đợt chiêu thân trước đó vì muốn tỷ võ cùng Viên Liệt, Viên Lạc đã kiên trì tập luyện công phu, cũng học thêm được khá nhiều chiêu thức, không ngờ Viên Liệt đánh chưa xong, lại gặp phải Tề Diệc.
Tề Diệc vốn đang đóng kịch, đối với Viên Lạc không mấy hứng thú, bảo đánh thì cứ đánh thôi. Chẳng ngờ Viên Lạc đột nhiên lợi hại hơn hẳn, so với quá khứ như một con người khác. Hơn nữa Viên Lạc còn tỏ ra nghiêm túc đánh như thể liều mạng, Tề Diệc khẽ nhíu mày, Viên Liệt không nói với hắn đây chỉ là diễn kịch sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Diệc cũng hiểu ra. Có thể là Viên Liệt muốn nhân cơ hội thử công phu Viên Lạc, để hắn tôi luyện… nên dùng chính mình để giúp luyện tập a.
Nghĩ đoạn, Tề Diệc bèn trở nên cương quyết với Viên Lạc, cả hai đều dốc toàn bộ công phu thực thụ ra.
Trong chớp mắt đã đánh hơn ba mươi hiệp, bất phân thắng bại, hai bên thi triển sở trường đánh đấm càng lúc càng cường liệt.
Viên Liệt cùng Tịch Ly cùng đứng nhìn từ quân trướng.
“Viên Lạc tiến bộ không ít a!” Viên Liệt gật gù khen ngợi.
“Ngươi biết không, kỳ thực ở giai đoạn niên thiếu, kẻ trưởng thành chậm sẽ chiếm nhiều lợi thế hơn so với kẻ sớm thành thục.” Tịch Ly đột nhiên buông một câu nói có phần ngoài lề.
“Thật sao?” Viên Liệt không lý giải được, “Chẳng phải tiểu hài tử tài giỏi như nhau đều đặc biệt trưởng thành sớm ư?”
“Cái này còn phải xem về phương diện nào, tiểu hài tử thông thạo đạo lý đối nhân xử thế quá sớm thường dễ bị phân tâm, tốn nhiều tinh lực để chú ý quan điểm của mọi người xung quanh, mà mất tập trung tinh thần làm việc của bản thân. Đến khi hắn tỉnh ngộ ra, mới phát hiện thời gian của hắn đã hết rồi, nhưng bởi nhãn quan quá cao nên khó lòng quay đầu lại, vì vậy cao không được thấp không xong, lại càng mẫn cảm và lưu tâm hơn đến cái nhìn của người khác.” Tịch Ly nhịp nhịp lên vai Viên Liệt, “Ngươi lẫn Viên Lạc đều mang tính cách trưởng thành sớm, chỉ là hắn thì thạo nhân tình, còn ngươi tôi luyện chính là dã tâm. Ngươi từ bé đã một thân rắn rỏi, một lòng chuyên tâm muốn trở nên cường đại, vì vậy ngươi ngày càng mạnh. Từ nhỏ Viên Lạc chỉ biết ngươi rất mạnh, hắn vĩnh viễn thua kém ngươi, nên mãi sống dưới cái bóng của ngươi. Ta dám cam đoan rằng, nếu Viên Lạc không sinh ra tại Viên gia, không có một người huynh đệ như ngươi, hắn sẽ rất giỏi giang, rất có tham vọng… Nói không chừng so với ngươi còn tài hơn.”
Viên Liệt trầm mặc, “Vậy nếu ngươi có huynh đệ thì sao?”
Tịch Ly mỉm cười, “Ta thì không hề gì, bởi vì cha ta không kỳ vọng quá nhiều vào ta, người không muốn ta làm hoàng đế, đến làm quan cũng không khuyến ta làm, chỉ hy vọng ta được an vui suốt đời, ngươi thì bất đồng.”
Lúc này Tiêu Lạc và Tề Diệc đã kinh qua hơn năm mươi hiệp, tức thời không thể tác chiến trên lưng ngựa nữa, giằng co lâu, đừng nói người sẽ mệt, ngựa càng mệt hơn.
Viên Lạc dù sao cũng học công phu theo kiểu lâm trận mới ôm chân Phật, đánh hòa với Tề Diệc đã không mấy dễ dàng, hơn nữa kinh nghiệm của hắn không dày dạn, đã thấy được bại thế.
Xa xa, Tịch Ly xem đến tận lúc này, mặc dù hắn không có võ công, cũng nhìn ra được Viên Lạc đang liều mạng với Tề Diệc, liền hỏi Viên Liệt, “Ngươi không nói cho Viên Lạc, lần này chỉ là dụng kế, hoàn toàn không phải đánh thật sao?”
“Không!” Viên Liệt lắc đầu, “Ta cố ý không nói cho hắn, để hắn dốc sức đánh với Tề Diệc một trận. Tề Diệc võ công cao tính tình trầm ổn, cơ hội ngàn năm khó gặp. Gần đây Viên Lạc nỗ lực như vậy, ta muốn giúp hắn biết độ này đã tiến bộ đến đâu! Còn bao nhiêu tiềm lực, có thế hắn mới phấn chấn lên!”
“Ngươi dám cam đoan là hắn sẽ nghĩ theo hướng đó sao?” Tịch Ly cũng mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Có ý gì?” Viên Liệt không rõ còn có thể nghĩ theo chiều hướng nào nữa.
“Có thể hắn sẽ nghĩ, ngươi cho rằng căn bản hắn đánh không lại Tề Diệc, đến ba chiêu cũng không tiếp nổi, thấy hắn chẳng quan trọng gì, cho nên khỏi cần báo cho hắn.” Tịch Ly nhún nhún vai.
“Sao lại thế được.” Viên Liệt trái lại có chút phật ý, “Viên Lạc sẽ không nghĩ như vậy.”
“Tùy ngươi thôi.” Tịch Ly thản nhiên cười cười, “Dù sao thì kết cục cũng đã định rồi.”
Viên Liệt nhíu mày không nói, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, trên chiến trường, thắng bại đã phân rõ.
Tề Diệc quan sát trong lúc Viên Lạc xoay ngựa giao chiến, thân thể có hơi xiêu đổ, nhận thấy hắn cũng đã đuối sức rồi, Viên Lạc lúc này đang thầm nghĩ phải tốc chiến tốc thắng, vì thế Tề Diệc cũng vờ như chống đỡ hết nổi để dẫn dụ hắn.
Viên Lạc thở hồng hộc, cảm thấy bản thân chật vật bất kham, bên trong khôi giáp nặng nề ướt sũng mồ hôi, tay chân cũng trì xuống, dần dần hết tải nổi một thân tầng tầng áo giáp. Trong lòng hắn tự biết mình không được như Viên Liệt trời sinh thần lực, tiếp tục kiên trì có thể sẽ thổ huyết mất, muốn chịu thua!
Con người là thế, để làm những việc vượt quá sức lực của bản thân, quan trọng nhất chính là ý chí! Một khi đã tự mất niềm tin vào bản thân, thì sẽ tan binh rã tướng ngay.
Khoảnh khắc Viên Lạc do dự mà để lộ ra sơ hở, Tề Diệc nhắm bắt chuẩn xác, dùng một thương chặn trường đao của hắn lại, hơi nghiêng người, co tay giật lấy dây cương của hắn, hai chiến mã liền vướng vào một chỗ.
Viên Lạc kinh hãi, nghĩ bụng Tề Diệc cũng hồ đồ rồi sao? Quấn vào một chỗ thế này thì đánh thế nào?
Đang nghi hoặc, chợt nghe Tề Diệc nói khẽ, “Viên Lạc, ngươi kích động cái gì a, ta nói ngươi nghe chuyện này!”
Viên Lạc sửng sốt, mất một hồi mới phản ứng được, đây quả nhiên là có mưu kế mà! Tịch Ly biết, Viên Liệt cũng biết, cả đến Tề Diệc cũng biết, duy chỉ mình hắn là không biết!
“Ngươi thật là, vừa lâm trận đã liều mạng với ta, ta đây chẳng phải đang diễn kịch sao?” Tề Diệc có chút khiển trách, không những hao tổn khí lực mà còn phá hỏng tình cảm huynh đệ.
“Nga…” Viên Lạc gật đầu, cười gượng lấy một cái, “Đại ca làm thế nào mà một tiếng cũng không nói được với ta, ta còn nổi giận vì ngươi vô cớ phát hỏa nữa.”
“Chắc là đại ca ngươi muốn tạo cơ hội cho ngươi rèn luyện thử sức.” Tề Diệc vui vẻ, “Dạo này tiến bộ không ít a, hảo tiểu tử.”
Viên Lạc chỉ nhếch nhếch khóe miệng, cười đến miễn cưỡng, “Có lẽ đại ca nghĩ nhất định ta sẽ thua ngươi, cho nên cũng chẳng thèm phí sức thôi…”
“Ai, nam tử hán đại trượng phu, đừng tự ti quá.” Tề Diệc muốn cười, thế nhưng hiện tại không thể cười được, “Đúng rồi, Viên Lạc, ngươi phải giả vờ thua bị ta đánh ngã khỏi ngựa, hiểu chưa?”
Viên Lạc sửng sốt, “Như vậy a?”
“Phải.” Tề Diệc gật đầu, “Ta đâm thương tới, ngươi giả vờ bị đánh trúng, ngã ngửa ra sau rồi té xuống, bất quá ngươi phải cẩn thận, nhớ dùng cánh tay chống đỡ, bằng không để tổn thương đến xương sườn và cột sống thì rất khó lường! Rõ chưa?”
“Nga! Hảo!” Viên Lạc đã nắm được, gật đầu đáp ứng, cứ thế dựa theo chỉ dẫn của Tề Diệc, phối hợp với hắn vờ ngã xuống đất, té trọng thương.
Tề Diệc phát lệnh, “Trói lại cho ta!”, lập tức vài tên lính tiến lên trói ký Viên Lạc lại, giải về quân doanh.
Tề Diệc cười ha hả, hướng đại doanh của Viên Liệt hô lớn, “Viên Liệt, nếu muốn cứu đệ đệ của ngươi, trong vòng mười ngày giao hai mươi vạn binh mã cho ta, ta không nhận Viên gia quân của ngươi, ta muốn hai mươi vạn binh mã ngươi thu phục được, kèm thêm binh khí! Bằng không ta sẽ đem Viên Lạc ra lăng trì xử tử!” Nói đoạn, xoay người rút về đại doanh.
Viên Liệt xem diễn tuồng xong, nhìn qua Tịch Ly.
Tịch Ly gật đầu tỏ ý hài lòng, phất tay ra hiệu cho các tướng sĩ, “Đánh kẻng thu binh!”
Cả hai phe đều thu binh, cứ thế, tự quay về đại doanh chuẩn bị.
Viên Lạc được binh mã Tề gia đưa đến đại trướng, không hề thả trực tiếp xuống đất, mà cẩn cẩn trọng trọng đặt lên giường.
Đích thân Tề lão Vương gia cấp kì tới mở trói cho hắn, “Ai u, thế chất, có bị thương không?”
“Không, bá phụ đừng lo.” Viên Lạc nhổm dậy, hỏi lão Vương gia, “Bá phụ vẫn hảo? Linh nhi không có việc gì chứ?”
“Không có không có.” Đáp, mặt khác lệnh cho thủ hạ, “Đi gọi tiểu thư tới.”
Sau đó dâng trà, uống được một hồi thì Hạ Vũ chạy đến, bảo rằng Viên Liệt lo Viên Lạc thụ thương, muốn hắn đến kiểm tra một lượt, xác nhận không có sơ suất.
Ai cũng cảm khái Viên Liệt đích thực rất yêu thương đứa đệ đệ này, duy chỉ có Viên Lạc…Trên mặt hắn tuy không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ nổi giận.
Sợ hắn thụ thương thì cớ chi không chịu nói trước với hắn?! Đợi xong chuyện mới đi làm người tốt này nọ… Giả mù sa mưa. Viên Lạc hắn đích xác chẳng là cái thá gì, cho nên Viên Liệt mới tuyệt nhiên không để ý tới cảm nhận của hắn, tùy tiện vũ nhục, sai phái, sử dụng! Hoàn toàn bỏ mặc cho sống chết.
Lúc Hạ Vũ lên đường, Tịch Ly đã đặc biệt dặn dò, nhờ hắn cẩn trọng quan sát biểu hiện của Viên Lạc, là cười, là mất hứng, hay là đăm chiêu?
Hạ Vũ quan sát xong rút ra kết luận, là phật ý xen lẫn chút đăm chiêu, bên cạnh đó còn có phần miễn cưỡng vui vẻ, nói chung không được tự nhiên!
“Lạc ca!”
Một làn gió tươi sáng rực rỡ đối lập hoàn toàn với bầu không khí dương cương cường liệt trong quân doanh.
Tề Linh vận một bộ váy dài màu hồng nhạt, khoác áo vàng nhạt tay lửng, ngực kết nơ bướm, thắt lưng rũ xuống một chùm những sợi tơ bạch sắc đang chạy đến… khiến mấy gã háo sắc trong doanh dán mắt nhìn mà chảy nước miếng.
Tề Diệc nhíu mày, “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, vào trong quân doanh đừng vận nữ trang!”
Tề Linh nhăn mặt với hắn, nhìn trái phải, rồi kiếm một vòng quanh doanh trướng.
“Ai!” Tề lão vương gia tức giận, “Còn ra thể thống gì nữa, tìm cái gì?”
“Tịch Ly đâu?” Đã hai tháng rồi Tề Linh không được gặp Tịch Ly, ngày ngày nhớ nhung, vất vả lắm mới đợi đại quân của Viên Liệt đến, thế nhưng bị bắt về là Viên Lạc chứ chẳng phải Tịch Ly.
“Tịch Ly đang ở quân doanh.” Viên Lạc trả lời, “Hiện tại vẫn chưa đến được.”
Tề Linh hụt hẫng cúi đầu, tránh qua một bước.
“Nha đầu kia.” Tề lão Vương gia trái lại còn tươi cười, nói với Viên Lạc, “Ta có nghe chuyện chiêu thân ở Nam quốc, lúc nha đầu kia vừa nghe được cũng cuống quýt giậm chân, may mà Viên Liệt đã xử lý ổn thỏa.”
“Không làm vậy, sợ là Tịch Ly cũng chẳng về được, Nam vương một mực muốn gả cho hắn.” Viên Lạc có chút miễn cưỡng, trong lòng vẫn còn âm ỉ đau.
“Da mặt Tô Mẫn dày thật!” Tề Linh bất mãn nhăn mặn nhăn mũi, “Đeo chết lấy Tịch Ly!”
“Chính ngươi cũng chẳng khác gì.” Tề Diệc châm chích nàng.
“Nói bậy!” Tề Linh tức giận, nhìn sang Hạ Vũ đang thu dọn thùng thuốc, tiến đến gần hỏi, “Hạ thần y, ngươi quay về quân doanh phải không a, ngươi đưa ta theo đi, ta muốn gặp Tịch Ly!”
“Ai, hồ đồ!” Lão vương gia ngăn khuê nữ nhà mình lại, có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Vũ, “Đừng chấp nhặt với nha đầu kia.”
Hạ Vũ cười cười, “Vô phương, lão Vương gia, ta đi trước.”
Tề Linh bám lấy Hạ Vũ không chịu buông.
Tề Diệc xót muội muội, ngẫm nghĩ đôi chút rồi bảo Hạ Vũ, “Vậy đi, ta và ngươi cùng đến quân doanh một chuyến, mang theo nha đầu kia luôn, buổi tối sẽ quay trở về!”
“Hảo a! Ca ngươi là tốt nhất!” Tề Linh vỗ tay nhào tới ôm Tề Diệc mà hôn một cái.
“Muốn chết ư!” Tề Diệc vội chùi mặt, “Ngươi nha đầu kia chẳng biết thẹn biết ngượng gì cả!”
Tề Linh cười tít mắt sai nha hoàn đem điểm tâm đích thân làm đến, Tề lão Vương gia muốn ăn thử một miếng, bị tề Linh gạt tay ra, “Không được ăn.”
Lão vương gia tức đến độ trừng mắt dựng râu, “Sinh nữ nhi hướng ngoại a!”
Sau đó, Tề Diệc đưa Tề Linh, cùng Hạ Vũ lẳng lặng vào quân doanh của Viên Liệt, tới bên ngoài đại trướng.
Trong trướng, Tịch Ly đang ôm Diệt Diệt xem bản đồ địa hình hoàng cung, còn Viên Liệt đang đọc mật tín từ tham báo, thấy mọi người tiến nhập, vội vàng mời vào trong.
Tề Linh thi lễ sơ sài với Viên Liệt, rồi bám lấy Tịch Ly, đưa điểm tâm cho hắn ăn, còn đùa giỡn với Diệt Diệt cùng hắn.
Viên Liệt mấy lần nhìn qua, thấy Tề Linh thân cận với Tịch Ly thì vô cớ khó chịu.
“Được rồi, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Tề Diệc ngồi xuống hỏi Viên Liệt, “Trần Tĩnh chuyến này quả thật đáng giận, theo ta thấy, chúng ta còn chờ cái gì a, trực tiếp liên thủ xông vào hoàng thành! Soán vị xong, đưa ngươi lên làm hoàng đế!”
“Hiện tại vẫn chưa đến thời cơ.” Tịch Ly xua tay, “Trong tay Trần Tĩnh còn có binh mã, hơn nữa lại phân bố khắp nơi, đặc biệt binh lực ở vùng trung bộ của chúng ta rất yếu, một khi hoàng cung đại biến đoạt hoàng vị, bên kia tất sẽ tạo phản. Nếu Trần Tĩnh chết, chúng ra rơi vào tội danh soán vị, bên kia sẽ lấy cớ dựng cờ hiệu phò Trần thị để đánh tới, nói không chừng còn có thể xưng đế nữa. Mà Trần Tĩnh không chết, tất sẽ trốn đến phía đông, lúc bấy giờ hai bên đối chọi gay gắt, hắn có thể mượn việc soán vị mà đại tố văn chương[98]. Hoặc giả Trần Tĩnh bị giam lỏng, đám tướng lĩnh bên kia sẽ không ngoan ngoãn chịu sự chi phối, đến lúc đó phân sông đối địch, muốn thống nhất đã khó lại càng khó hơn, không tất yếu phải hao người tốn của!”
“Cho nên hiện tại chưa đúng thời cơ.” Viên Liệt cũng gật đầu, “Chúng ta vẫn phải nhẫn nại thêm nữa.”
…
Cùng lúc đó, mật thám đã sớm đem chiến cục báo vào trong cung, rằng Tề Diệc đã bắt sống Viên Lạc, đòi Viên Liệt hai mươi vạn nhân mã.
“Cái gì?!” Trần Tĩnh vỗ vào long án mà đứng lên, cười ha hả, “Trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!”