Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 3 - Chương 15: Bộ mặt thật của Thái cực




Khang Thuận Phong thấy Trần Nhị Trụ với đấu pháp Yết Mạt Thống Trảm và Kháo Đái Tha Vĩ kia đều khá để bụng, cũng không để ý đối với ** Thủ bản thân nhịn đau bỏ ra, liền nhịn không được nhắc nhở hắn: "Cao Gia môn Hồng quyền chúng tôi có một câu, nói là Ôi Thân Kháo, La Hán Trửu, đánh người bằng ** Thủ, ** Thủ này anh phải nghiền ngẫm nhiều".

Trần Nhị Trụ phản đối nói: "Mấy thủ pháp này, nhẹ nhàng giống như gió phất, đánh trúng người cũng không có sức kình gì!"

Khang Thuận Phong liền giải thích: "Đấu pháp Hồng quyền, chia làm Tiếp Thủ Pháp, Tiến Thang Pháp, Đả Thang Pháp và Bại Thế Pháp, còn ** Thủ là Tiếp Thủ Pháp nổi tiếng nhất của Hồng quyền, có xảo diệu Phong Nhãn Quải Tai Thủ Yết Đạo, cách luyện cũng tương đối đặc biệt, cách luyện dùng chính là bộ đấu pháp Hồng quyền chuyên môn luyện, gọi là Thế Thế Tiếp! Có chút tương tự với tửu lệnh kích trống truyền hoa lúc uống rượu".

Trần Nhị Trụ liền cười nói: "Vậy còn không phải giống trò chơi trẻ con?" Phản đối mà nói: "Cậu nên giảng cho tôi mấy xảo chiêu dựa vào tay dẫn kéo như loại này đi, ** Thủ này tôi cảm giác lúc đẩy tay cơ bản không dùng được!"

Khang Thuận Phong nhịn không được mà nói: "Không dùng được?" Nhưng lập tức liền ngừng lại, hắn mơ hồ nghĩ tới một vấn đề, nhưng cũng không rõ ràng mấy: Không dùng được, không dùng được... hắn lẩm bẩm.

Dẫn đến Trần Nhị Trụ liền cười rộ lên, nói: "Cậu lầm bầm làm gì? Ma chướng rồi?"

Khang Thuận Phong xoay đầu lại nhìn hắn, nói: "Tôi đang nghĩ tới nguyên nhân vì sao Thái Cực Quyền bây giờ và Thái Cực Quyền Trần Hâm tiên sinh miêu tả lại khác biệt lớn như vậy, tôi đoán chừng đây cũng là nguyên nhân Thái Cực Quyền bây giờ quyền thuật sa sút, cũng là nguyên nhân Ngũ Lộ Quyền pháp của Trần Thái các người không hề có người luyện!"

Trần Nhị Trụ liền mở to mắt, nói: "Tôi đã nghĩ mười mấy năm cũng chưa hiểu, cậu như vậy sẽ có thể hiểu được? Cậu cho cậu là trí giả Ấn Độ giáo à!"

Khang Thuận Phong lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Thật ra cũng không phải là tôi nghĩ tới, là anh nói cho tôi biết!"

"Ngất!" Trần Nhị Trụ càng khó hiểu mà nói: "Cậu chơi máy bay gì? Tôi cho cậu biết, tôi lúc nào nói cho cậu?"

Khang Thuận Phong khẽ thở dài, nói: "Chính là ba chữ anh nói kia, không dùng được!"

Trần Nhị Trụ nói: "Không dùng được vậy liền trực tiếp thất truyền thôi, tôi là nói lý luận Thái cực trên sách của Trần Hâm tiên sinh, sao không giống với truyền lại bây giờ, có rất nhiều thứ trái ngược với lý luận bây giờ, cũng không phải là không dùng được của cậu nói..." Hắn nói còn chưa xong, sắc mặt cũng cổ quái, hắn cũng là người cực thông minh, chỉ có điều hắn từ nhỏ chính là bị Thái cực hiện đại nhuộm đỏ mắt, không giống Khang Thuận Phong là ở sau khi bản thân đã có lý giải với võ thuật, mới học Thái cực quyền, thiếu đi phần ánh mắt sùng bái kia, cho nên hắn thấy rõ vấn đề này trước Trần Nhị Trụ. Trần Nhị Trụ liền sắc mặt cổ quái mà nhìn Khang Thuận Phong nói: "Hóa ra là như vậy?"

Khang Thuận Phong liền gật đầu nói: "Nhất định là như vậy!"

Hai người liền cùng không nói, ngồi lẳng lặng ở đó, Khang Thuận Phong cảm giác như trút được gánh nặng, còn Trần Nhị Trụ thì trong hưng phấn mang theo thương tâm nhàn nhạt.

Thật ra nguyên nhân Thái Cực Quyền hình thành lý luận hôm nay rất đơn giản, chính là mấy đấu pháp, quyền thuật phân sinh tử này không dùng được. Từ khi Dương Vô Địch ở Bắc Kinh tạo ra danh tiếng cho Thái cực quyền về sau, theo xã hội tiến bộ, chuyện đánh sống đánh chết lại càng ngày càng ít, hơn nữa, Thái cực quyền kể từ sau khi có Thôi thủ, liền có thể luyện công phu, còn có thể kiểm nghiệm công phu cao thấp của một người, dần dần, Thôi thủ liền trở thành thủ đoạn chủ yếu phân cao thấp của người luyện Thái cực quyền.

Mấy người luyện quyền rốt cuộc không cần đem đầu treo ở lưng quần cùng người luận võ, có tranh chấp, một câu nói: Không phục, đến sờ sờ tay, đẩy hai cái, một nắm một thả ra, người bị thả tay liền ôm quyền, ca ca công phu cao thâm, tiểu đệ tâm phục! Như vậy quá tốt, vừa không đả thương người, lại vô cùng có mặt mũi.

Vì vậy, Thôi Thủ liền dần dần từ một địa vị thủ đoạn làm vì đề cao quyền thuật của Thái cực quyền, ngược lại phát triển làm toàn bộ quyền thuật Thái cực quyền chạy theo, cường đại dần chưa từng có, xem trường kình quăng người ném người thành chủ lưu, những đoản kình đả thương người, giết người dĩ nhiên là bị đại đa số mọi người bỏ qua, những đấu pháp, tán thủ giết người đả thương người cũng dần dần không còn ai luyện nữa.

Cho nên rất nhiều thứ như vững chải không nghiêng lệch, không ném không đẩy, quấy dính cùng co duỗi càng có lợi thủ thắng trong Thôi Thủ, liền thành nguyên tắc căn bản của Thái cực quyền, cũng là lý luận Thái cực quyền thất lạc của quyền thuật bây giờ.

Cho nên mấy tán thủ Trần gia vốn truyền kia, còn cả năm bộ khác có thể ghi chép Thái Cực Quyền đấu pháp, liền biến mất ở trong dòng lịch sử. Vì vậy, liền phát hiện ra Thái cực quyền hiện đại chỉ có thể đẩy phát không thể gạt đánh hôm nay!

Thậm chí cũng xuất hiện dạng ngụy Thái cực không tốn sức đã vi phạm nguyên lý võ thuật, xuất hiện hiện tượng kỳ lạ Thái Cực Quyền chỉ có thể sư phụ đánh đồ đệ. Đó là bởi vì người môn phái khác không thừa nhận Thôi thủ!

Một lát sau, Trần Nhị Trụ cuối cùng từ trong tâm tình của mình khôi phục lại như cũ, nói với Khang Thuận Phong: "Cảm ơn!"

Khang Thuận Phong liền thoáng cái từ trên ghế salon nhảy lên nói: "Anh có thể không coi trọng, nhưng tôi đã lấy đả pháp đổi phổ của anh, phải nói rõ ràng với anh. Luyện pháp Thế Thế Tiếp này trong đấu pháp Hồng quyền, chính là đem một đấu pháp, phải theo trình tự từ mỗi một tay đều luyện một tuần hoàn, nói ví dụ cụ thể như một đấu pháp có năm động tác, theo thứ tự là 12345, như vậy sau khi ta luyện 2345, sẽ luyện 345, luyện thêm 45, chỗ tốt ở đây, chính là đấu pháp tùy thời có thể để tùy một tay, luyện xuống. Đương nhiên rất nhiều đấu pháp tuần hoàn, luyện như vậy liền càng diệu. Tại sao phải luyện như vậy chứ? Đó là vì đấu pháp chính là làm từng bước, giữa năm Thanh Đồng Hàm, đại tông sư Hồng quyền diều hâu Cao Tam, từng nói những đấu pháp với người bàn đến Hồng quyền rằng: Xuất hồ dĩ năng, đả hồ bỉ ứng".

Khang Thuận Phong thấy Trần Nhị Trụ nghe dần dần dụng tâm, liền nói: "Hai câu này anh có thể hiểu không?"

Trần Nhị Trụ vội lắc lắc đầu nói: "Không hiểu, cậu mau giảng đi!"

Khang Thuận Phong liền nói tiếp: "Ý những lời này là, những đấu pháp này khi nào ra tay, là xuất phát từ bản năng của ta nhưng những thứ này bố trí sẵn bẫy, lôi kéo chính là phản ứng của anh! Chính là đánh phản ứng bản năng của kẻ địch!"

Trần Nhị Trụ nhịn không được nói: "Nói thật hay! Đây là cảnh giới tôi chưa từng nghĩ tới!"

Khang Thuận Phong liền cười rộ lên, mang theo một tia kiêu ngạo nói: "Trong Hồng quyền môn cũng chia mấy môn phái, bộ đấu pháp cũng rất nhiều, của Cao gia môn tôi cũng không nắm giữ toàn bộ, nhưng cơ bản chính là Tiếp Thủ Đả, Tiến Thang Đả, Thang Trung Đả và Bại Thế Đả. Những thứ này đều phải dùng vô cùng thuần thục loại phương pháp luyện Thế Thế Tiếp này. Như vậy đấu pháp của anh liền sống, có năng lực tạo thế cùng thừa nhận, ví như anh dùng ** Thủ đánh thẳng, bị người đỡ lại, một đỡ này mới có thể vừa vặn là cùng một bộ chiêu nào đó của Tam Tề Vương Loạn Điểm Binh, trong lúc này lại vào bộ Tam Tề Vương Loạn Điểm Binh, anh liền từ chiêu thức này, đánh đấu pháp Tam Tề Vương Loạn Điểm Binh, còn Tam Tề Vương Loạn Điểm Binh sử thẳng, lại bị người ta chặn, vậy tiếp theo liền chuyển thành Mật Phong Loạn Thải Hoa, cũng có thể lại trở về đấu pháp ** Thủ. Thế nào cũng phải nói tới, luyện đấu pháp Thế Thế Tiếp, có thể đem rất nhiều đấu pháp phá thành linh kiện, tùy ý tổ hợp, như vậy anh có thể đánh ra theo bản năng của mình. Mà chút tổ hợp, lại không khỏi không phải đánh theo phản ứng người khác! Đây mới là đấu pháp của võ thuật truyền thống".

Trần Nhị Trụ cảm giác mình giống như nghe tiểu thuyết võ hiệp, bị Khang Thuận Phong nói đến nhiệt huyết sôi trào, lập tức liền đứng lên cùng Khang Thuận Phong nghiêm túc học ** Thủ.

Khang Thuận Phong thấy hắn nghiêm túc, liền giảng rõ ** Thủ cho hắn, nói cơ bản một thức chính, còn nói ba biến thức, còn nói mấy thủ pháp bình thường làm sao luyện trên bàn ghế, trên tàng cây, trên chân mình.

Trần Nhị Trụ nghe hắn nói đến hưng phấn, cũng không quản đây là thứ Khang Thuận Phong lấy trao đổi cuốn phổ của hắn, cũng nói một chút tâm đắc của Thái cực mình luyện cho hắn nghe, sau đó hai người lại Thôi Thủ, lại đánh Tán thủ không mang theo kình.

Hai người nói đến cao hứng, đến cơm tối không ra ngoài ăn, liền gọi cơm lên, sau khi ăn xong lại tiếp tục, đến tối sắp tắt đèn mới trở lại ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, Vương Phàm đang nằm trên giường xem tạp chí chuẩn bị ngủ vẻ mặt tò mò mà nói cho hắn biết, hôm nay Trương Mị tìm đến hắn, hắn không ở đây, bảo ngày mai Khang Thuận Phong có thời gian đi tìm nàng. Nói xong, đưa tới một tờ giấy, phía trên là số điện thoại của Trương Mị.

Khang Thuận Phong liền kỳ quái có chuyện gì? Chẳng lẽ lại muốn đậu phộng, mình mới viết thư về nhà, không thể nào nhanh như vậy lại cầm tới nha. Trong lòng nghĩ tới, nhưng lại đi phòng tắm tắm rửa một phen, liền lên giường nằm xuống luyện Thái cực công "Chu thân vô xử bất đạn hoàng" tiến vào mộng đẹp.

Đây là thói quen hắn dưỡng thành từ nhỏ, trong lòng không gác lại chuyện này.

Nhưng mà, không biết có phải ngày có chút suy nghĩ, tối liền nằm mộng hay không, từ khi đến trường về sau, tối nay Khang Thuận Phong lần đầu tiên nằm mộng, mà ở trong mộng, hắn lần đầu tiên mơ thấy nữ sinh... Không phải Trang Nghiên xinh đẹp, cũng không phải Thịnh tỷ đã có giao hoan, mà lại là tiểu tỷ tỷ Trương Mị giống con mèo con.