Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 2 - Chương 25: Trước giờ căng thẳng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi thấy Chu Nhất Phàm tới, Bạch Nhãn Lang mới lộ ra vẻ tươi cười, sai người đi pha trà, hai người ở riêng một chỗ, nói chuyện với nhau.

Một lúc sau, chỉ thấy Bạch Nhãn Lang vỗ đùi, giơ ngón tay cái với Chu Nhất Phàm, sau đó phân phó cho tiểu đệ, mời mấy vị lão đại mấy bang phái kia tối đến cùng nhau nghị sự. Sau đó để Chu Nhất Phàm viết một phong thư, sai tiểu đệ đưa cho Tam gia của Trung Nghĩa đường.

Bạch Nhãn Lang bên kia đã có an bài, Bưu Thịnh đường bên này còn không một người nào có chủ ý.

Đối với chủ ý của Thành ca, tất cả mọi người đều không tán thành, nhưng không nghĩ được phương pháp hay hơn, Thịnh tỷ cũng cau mày.

Vẫn không nói gì, Đái Đình Tùng đột nhiên mở miệng: "Chúng ta có nên âm thầm ủng hộ Thanh Trúc bang đối với Nam Kinh bang hay không, hiện tại bọn họ đã kết cừu, nhưng mà người của Thanh Trúc bang thương vong thảm trọng, chắc hẳn rất hận Nam Kinh bang, hay là chúng ta ngầm tiếp xúc với bọn họ một chút....."

Nói còn chưa dứt, Thành ca đã ngắt lời: "Huyết đàn tử kia, tính tình nhỏ nhen, nhớ dai thù lâu, hắn chắc chắn không để mất bãi của mình. Nhưng mà, một khi chúng ta tham dự vào đầu tiên sẽ dính líu tới hai bãi mà chúng ta chiếm được Thanh Trúc bang, Huyết đàn tử đã mất một bãi cho Nam Kinh, chắc chắn muốn chúng ta hứa hẹn hai bãi kia, chúng ta nên làm cái gì? Buông tha sao..."

Tài ca vừa nghe thấy, đã nói lớn: "Mịa, Đàm lão đầu tính kiểu gì vậy, chúng ta giúp hắn đối phó Nam Kinh bang, hắn lại mưu toan bãi của chúng ta, lão tử trước tiên chém hắn!"

Tam Tử thấy Khang Thuận Phong không mở miệng, trong lòng không biết nghĩ cái gì, nói: "Tiểu Khang nói một chút đi, lần trước cũng là chủ ý của chú, chú hẳn là biết kế tiếp nên xé rộng mâu thuẫn của bọn họ thế nào?"

Khang Thuận Phong có chút không muốn mở miệng, dù sao ở đây, đại bộ phận hắn đều không quen.

Kỳ thực mọi người cũng có ấn tượng tốt về hắn, nghe nói hắn võ công tốt, phế đi Bân ca. Lại nghe nói Thịnh tỷ coi trọng hắn, nhìn hắn ngồi bên cạnh Thịnh tỷ, cũng không biết được nông sâu. Có người trong lòng không phục, nhưng nể mặt mũi Thịnh tỷ, cũng không biểu hiện ra ngoài. Hiện tại thấy Tam Tử chỉ điểm, liền nhất loạt nhìn qua, có chút không phục cùng coi thường trong mắt.

Lúc trước ở cùng Hồ Tà Tử trên Nhai thượng trại Khang Thuận Phong làm sao không biết ý tứ của mọi người chứ, một cỗ giận ý dâng lên trong đầu, hừ! Các ngươi càng khinh thường ta, ta càng thể hiện cho các ngươi xem.

Ánh mắt nhìn qua Thịnh tỷ.

Thịnh tỷ gật đầu nói: "Tiểu Khang nói đi, em có rất nhiều mưu mô mà!"

Khang Thuận Phong không khỏi một trận chán nản, thế nào mọi người đưa chủ ý là tốt, còn ta nói lại là mưu mô vậy. Trong lòng tuy bất bình, nhưng cảm giác hiện tại cần biểu hiện mình, cười, nhẹ giọng nói: "Tôi là thanh niên, kiến thức nông cạn, cũng không có mưu mô gì." Vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Thịnh tỷ, Thịnh tỷ sao không rõ ý hắn, cũng cười đáp trả.

Khang Thuận Phong trong lòng vui vẻ, tiếp tục nói: ''Chúng ta đều là người luyện võ, chú ý tâm không gian trá, đối với người tính tình nóng nảy, chúng ta chọc cho hắn nổi giận lên, vừa rồi nghe mọi người nói, Bạch Nhãn Lang của Hà Nam bang là một chủ nóng tính, chúng ta nên cho hắn tức giận dài dài, mới có thể khiến hắn không an tâm nghĩ cách ứng phó chuyện này."

Thành ca nghe xong, không nhịn được gật đầu, nói: "Ý này khả thi, trong binh pháp, đây chính là kế nộ chi nạo chi." (Dùng giận mà quấy nhiễu)

Khang Thuận Phong liếc mắt nhìn Thành ca, nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: "Về phần người chúng ta cần liên hợp, hẳn là Nam Kinh bang! Tục ngữ nói, một núi không có hai hổ, Nam Kinh bang chính là bang phái có thực lực lớn thứ hai Liên minh, chắc chắn có nhiều ý đồ với Hà Nam bang, lần này làm ra chuyện này, cho dù có người giảng hòa, vướng mắc của bọn họ cũng khó cởi ra trong chốc lát! Hà Nam bang có thể xử lý Nam Kinh bang thế nào, xử lý a, đây chính là lúc biểu hiện thực lực của Nam Kinh bang! Không xử lý, mấy người bang khác đều không phục, liên minh này chắc chắn không bền. Vì thế biện pháp duy nhất, hoặc là Hà Nam bang lấy một bãi của bọn họ đoạt được bồi thường cho Thanh Trúc bang, như vậy có thể tránh xấu hổ của Nam Kinh bang, có thể thu phục nhân tâm, khiến mọi người cảm thấy Hà Nam bang rộng lượng."

Lúc này, ngay cả Thịnh tỷ cũng nhẹ gật đầu.

"Vì thế chúng ta không thể cho họ cơ hội này! Người của Nam Kinh bang đã ra tay, kết oán với Thanh Trúc bang, ân oán này khó giải, theo cách nói của người nông thôn chúng tôi, đó là một nút thòng lọng. Chúng ta đầu tiên chú tâm đến cái nút thòng lọng này, biến nó thành bế tắc! Khiến người của Nam Kinh bang không có đường lùi." Khang Thuận Phong trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Về phương diện khác, chúng ta cần phải đoạt bãi bị Hà Nam bang cướp, làm Hà Nam bang tức giận, khiến Bạch Nhãn Lang không có tâm tình tính toán đến chuyện kia! Tôi cũng không tin, hắn còn có khả năng đưa thêm một bãi bồi thường cho Thanh Trúc bang."

Lúc này mọi người trong phòng nghe đều hiểu ra, tất cả gật đầu.

Tam Tử vỗ mạnh vai Khang Thuận Phong, kết quả vai Khang Thuận Phong trầm xuống, tránh qua một bên, kêu một tiếng: "Tam ca!"

Tam Tử không khỏi xấu hổ, nói: ''Hưng phấn quá... hưng phấn quá rồi..."

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Tài ca cười tới ôm bụng, khiến Tam Tử không khỏi dùng ánh mắt bất mãn cảnh cáo hắn. Tài ca nhún vai một cái, bộ dạng ngươi có thể làm gì ta?

Tam Tử không thể làm gì khác là trợn trừng mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Tiểu Khang, chú nói cụ thể xem, nên làm gì bây giờ?"

Khang Thuận Phong nói: ''Cách làm cụ thể, em không rõ lắm, nhưng mà có hai chuyện cần phải làm được, một là đoạt lại bãi Hà Nam bang chiếm của chúng ta, chuyện này rất quan trọng; thứ hai khiến nút thắt giữa Nam Kinh bang cùng Thanh Trúc bang biến thành bế tắc, biện pháp có thể là giết chết lão đại của Thanh Trúc bang giá họa cho Nam Kinh bang! Như vậy việc làm đầu tiên của lão đại mới Thanh Trúc bang chính là báo thù cho lão đại cũ, bằng không khó có thể thượng vị. Hơn nữa, một khi nảy sinh loại chuyện này, Hà Nam bang không thể nhúng tay vào. Mà Nam Kinh bang cũng phải tìm viện trợ từ bên ngoài đối kháng với nội bộ liên minh của bọn họ trả thù!"

"Giết chết mẹ hắn, Tiểu Khang chủ ý này hay lắm..." Tài ca hưng phấn, nhào tới trước mặt Khang Thuận Phong, giơ tay. Khang Thuận Phong cảnh giác nhìn qua, Tài ca mới xấu hổ gãi đầu: "Anh định xoa vai chú một chút..." Lúc này ngay cả Thịnh tỷ cũng không nhịn được cười khanh khách.

Khang Thuận Phong nói ra chủ ý, không mở miệng nữa. Từ nhỏ hắn nghe ông ngoại giảng lịch sử, nói nhân văn, đọc tam quốc, lại nghe chuyện âm mưu đấu đá của Hồ Tà Tử, bởi thế... mấy chủ ý này gần như hạ bút thành chương, nhưng cụ thể hành động cùng thao khống, hắn còn kém Thịnh tỷ, Tam tử, Thành ca... những người từng trải này.

Lập tức Thịnh tỷ cùng đám người kia bàn bạc kế hoạch cụ thể, chuyện này Khang Thuận Phong không quan tâm, hắn chú ý nghe đám người này bàn bạc, tiếp thu thêm kiến thức.

Đám Thịnh tỷ bàn bạc kế hoạch xong, bắt đầu phân phối người chấp hành thì Thịnh tỷ đột nhiên quay đầu hỏi Khang Thuận Phong: "Bốn mươi tiểu tử kia có thể sử dụng chưa?"

Khang Thuận Phong gật đầu, dùng một loại ngữ khí chắc chắn nói: "Bọn họ tuy rằng chưa đạt yêu cầu của em, nhưng mà đối phó với đám côn đồ bình thường, cơ bản không có vấn đề!" Đây không phải là hắn khoe khoang, bốn mươi người kia vốn là hảo thủ lựa chọn từ các bãi tới, đều là những kẻ dũng cảm từng trải qua sống chết.

Người tập võ căn bản là cần dũng khí, vì thế quyền pháp mới có câu: Đối địch nếu nhát gan nhìn phía trước, trước mắt dùng nắm tay hơn là dùng lời nói. Có thể thấy được tác dụng quan trong của dũng khí trong võ thuật.

Thịnh tỷ chần chờ một chút, hỏi lại: "Chuyện này này em không tham gia à?"

Khang Thuận Phong ngầm trâm, nói: "Em có, đối phương có hảo thủ, em có thể giúp một chút, nếu không Huyết đàm lão đại kia em cũng không ngại."

Thịnh tỷ gật đầu, nói: "Cơ bản là không cần em ra tay, nếu đối phương có hảo thủ nào, có thể giúp đỡ một chút. Dù sao, ở đây đều là anh em, chị không muốn mất đi người nào cả."

Khang Thuận Phong nói: "Chúng ta cũng có thể làm nhiều ngưu bì giáp, có thể tạo được tác dụng phòng hộ!"

"Ngưu bì giáp?" Mấy hán tử vây quanh Thịnh tỷ trợn tròn mắt.

Khang Thuận Phong nhìn bộ dạng kinh ngạc của bọn họ, liền giải thích: "Trước kia đi đánh giặc đều dùng biện pháp này, bảo vệ thân thể. Ông ngoại... sư phụ em có phương pháp chế tác, đã được cải tiến, giống như áo chống đạn của cảnh sát, phòng hộ đao kiếm tốt, hơn nữa tương đối nhẹ, không ảnh hưởng tới độ linh hoạt..."

Thịnh tỷ gật đầu nói: "Việc này để A Bình giúp em, nhanh chóng sản xuất số lượng lớn. Nhưng mà, hiện nay chúng ta không thể chờ, bốn mươi ngươi kia để Tam Tử, A Tài cùng em dẫn đầu, trực tiếp nghe lệnh điều động của chị. Những người khác nghe lệnh Thành ca, có chuyện gì cứ điện thoại liên hệ."