Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 1 - Chương 4: Hướng Sơn tới




Khang Thuận Phong nhanh chóng mặc quần áo, ra khỏi phòng.

Ngoài cửa là Trương Minh Lợi đang đứng cùng với một người trung niên mà hắn không quen biết, còn có hai chiếc xe máy chưa tắt máy đang đợi sẵn.

Thấy hắn đi ra cũng không ai nói gì, Trương Minh Lợi tiến đến một chiếc xe, người trung niên gật đầu với hắn rồi cũng lên chiếc xe còn lại, Khang Thuận Phong cũng lên theo.

Hai chiếc xe nổ máy, một trước một sau đi ra, thanh âm vang vọng truyền đi rất xa trong đêm.

Xe máy không có dừng lại chỗ nào mà phóng thẳng ra ngoài trấn, khoảng mười phút sau thì đi tới một thôn trấn phụ cận. Tuy sắc trời tối đen nhưng Khang Thuận Phong cũng biết mình đi tới phía tây, tới trấn Bình Hậu. Hồ Tà Tử có một đồ đệ họ Cao trong thôn này.,. thôn Đông Đầu, lần trước Khang Thuận Phong đã theo lão gia tử làm khách tại đây.

Xe máy quả nhiên dừng lại trước thôn Đông Đầu, vừa mới dừng lại đã thấy cánh cửa mở ra, người đi ra đúng là Cao lão đầu.

“ Đến đây “ lão đầu nhàn nhạt nói:” Vào đi, lão gia tử ở phía trong nhà chính.”

Trung niên nhân kia dẫn bọn họ tiến vào bên trong.

Khang Thuận Phong lúc này mới nhớ ra, người trung niên này chính là hài tử của Cao lão đầu, lần trước cùng Hồ Tà Tử đến đây, Cao lão đầu xin Hồ Tà Tử cho hắn đi cùng.

Đi qua cửa quả nhiên thấy Hồ Tà Tử ngồi trên giường trong nhà chính, ngoài ra còn hai người có chút lớn tuổi, đại khái khoảng năm sáu chục tuổi ngồi cùng với hắn, trong phòng bàn ghế lộn xộn, có bày, tám người tuổi còn trẻ đang ngồi. Thấy hắn tiến đến, những người này đứng lên hướng hắn có ý chào.

Hồ Tà Tử vỗ vỗ vào chỗ trống bên trái mình, ý bảo hắn đi tới ngồi vào đó.

Khang Thuận Phong biết lúc này không thể khách khí, những vị trí này sắp xếp đều có chủ ý, lão nhân ngồi bên phải không cần phải nói chính là Cao lão đầu. Bên trái không ai ngồi, nói rõ hai lão đầu trên giường kia không là đồ đệ ký danh thì cũng là đồ tôn.

Về phần những người trẻ tuổi phía dưới, chính là những đồ tôn có vai trò trọng yếu.

Quả nhiên, Cao lão đầu không đợi lão nhân mời đến mà trực tiếp đến ngồi bên phải Hồ Tà Tử, Khang Thuận Phong cũng đi đến bên cạnh lão ngồi xuống. Trên bàn đã bày một ít chén đĩa cùng với vài bầu rượu.

Trương Minh Lợi không đi vào mà trực tiếp tiến vào căn phòng bên trái, nới này cũng không có chỗ cho hắn.

“ Đây là hai người mà Cao sư ca kết bái…” Chờ Khang Thuận Phong ngồi xuống, Hồ Tà Tử chỉ vào hai người kia mà giới thiệu.

Hai người kia hướng Khang Thuận Phong gật đầu, người ngồi bên phải Cao lão đầu đã nói:” Hồ sư năm đó chỉ điểm hai huynh đệ ta, cũng không phải ngoại nhân.”

Khang Thuận Phong biết đây là hai đệ tử ký danh, cũng gật đầu chào.

Sau đó, Cao lão đầu mời mọi người dùng bữa, uống rượu.

Bầu rượu luân phiên đổi qua tay năm người, mỗi người rót một chén rồi uống. Sau khi hết một vòng, bầu rượu đến trong tay Cao lão đầu, lão rót cho Hồ Tà Tử một chén, rồi chính mình mới uống một chén. Bầu rượu lại đến tay Khang Thuận Phong, hắn rót cho Hồ Tà Tử một chén, cho Cao lão đầu một chén sau đó cũng uống một chén. Kế tiếp, hắn không đưa bầu rượu cho Cao lão đầu mà giao cho người phía dưới Cao lão đầu, người kia rót rượu cho Hồ Tà Tử, Cao lão đầu rồi đến Khang Thuận Phong, đến người cuối cùng rót rượu cho mọi người rồi mới uống.

Sau đó, bầu rượu lại trở về chỗ Cao lão đầu.

Hồ Tà Tử gắp một miếng thức ăn, hỏi Cao lão đầu:” Hổ tử cũng chưa minh bạch sao?”.

Cao lão đầu trả lời:” Vốn là ta đã nói chuyện để hắn hiểu nhưng hắn lại nói lão bất công, không biết ta đã chỉ dạy hắn kiểu gì nữa”?

Hồ Tà Tử mỉm cười nói:” Ngươi cũng đừng quá để ý đến hắn, hắn rất cố chấp. Về Hướng Sơn thì sao? Có liên lạc gì chưa?”.

“ Về Hướng Sơn người hẳn đã biết, hắn ở dưới thôn không thể gọi điện, ta đã sai người đi suốt đêm xuống đó, sáng mai sẽ dẫn người về, chỉ sợ là hắn đã ra ngoài.”

Hồ Tà Tử hồi lâu không nói, ý bảo Cao lão đầu rót rượu cho hắn.

Uống một ngụm rượu, lại buồn bực nửa ngày, lão mới nói:” Về tên tiểu oa nhi Hướng Sơn này, đáng tiếc…”.

Cao lão đầu không nói, yên lặng rót thêm cho hắn một chén rượu.

Hồ Tà Tử khoát tay:” Không uống nữa, ài…già rồi không giống như lúc trẻ…” Sau đó quay đầu, nội tâm vẫn không yên, nói với Khang Thuận Phong:” Ta xưa nay không nói gì ngươi, nhưng nay ta đã già rồi, ta sợ ngươi sẽ lỗ mãng, có rất nhiều sự tình ngươi còn chưa biết, thừa dịp này ta nói với ngươi biết.”

Khang Thuận Phong vội vàng cúi đầu cung kính nghe.

“ Tiểu nhi người muốn cùng với Tam Hắc Tử luận võ, vậy người nói cho gia gia một chút, người biết được Tam Hắc Tử luyện công phu gì, am hiểu đấu pháp như thế nào? Tính tình hắn thế nào?”.

Khang Thuận Phong suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

“ Ngươi cũng biết Tam Hắc Tử tại Bình Hậu trấn này có mấy đệ tử…Mấy đệ tử này am hiểu cái gì? Tính tình như thế nào?

Khang Thuận Phong lúc này không biết nói gì, lại lắc đầu.

“ Tiểu nhi ngươi cái gì cũng không biết, ngươi dựa vào cái gì mà cũng luận võ với Tam Hắc Tử?”.

Khang Thuận Phong khó hiểu nhìn lão nhân, hắn cũng không minh bạch được, bốn huynh đệ nhà tỷ phu, chẳng phải hắn vẫn đánh thắng được bọn họ sao?

Hồ Tà Tử là người già đã thành tinh, tự nhiên hiểu hắn nghĩ gì trong lòng.

“ Tiểu nhi à, ngươi phải biết là luận võ với Tam Hắc Tử khác hẳn với người thường. Người thường luận võ đánh thắng hay thua cũng không cần để lại mạng…Tràng diện cũng không có gì, nhưng ngươi luận võ trong chốn võ lâm, cần mình bạch được đối phương là ai, thủ đoạn như thế nào, động thủ có sống chết? Hơn nữa cho dù đánh thắng cũng khó bảo toàn trong đám thân nhân bằng hữu huynh đệ của hắn không ai đến báo thù. Nếu đường đường chính chính đến bão thù còn tốt, nếu người đến sử dụng thủ đoạn ám toán thì khó lòng phòng bị.” Hồ Tà Tử nói đến sau thanh âm dần dần nghiêm khắc hơn:” Ngươi một khi tiến vào võ lâm, thời nào khắc nào cũng phải cảnh giác đề phòng người ám toán. Năm đó Hình Ý môn Lộc Đường, chỉ cần có người lại gần hắn ba tấc hắn lập tức đề phòng. Ngươi cũng như vậy cho mỗ gia, cho dù là bằng hữu, vĩnh viễn đừng quay lưng lại với ai trong vòng ba tấc, luôn luôn để mặt đối mặt…”.

Khang Thuận Phong nghe xong giật mình há to miệng.

Hồ Tà Tử không để ý đến hắn nữa, tiếp tục dùng bữa.

Qua một hồi lâu, Khang Thuận Phong mới phản ứng lại, cầm lấy bầu rượu trước mặt Cao lão đầu, cung kính mà rót cho lão nhân một chén rượu, nói:” Mỗ gia, ta sai rồi!”.

Hồ Tà Tử lúc này mới nghẩng đầu lên, tiếp nhận rượu, uống một ngụm.

“ Mỗ gia biết, thời đại bây giờ thay đổi, không giống với trước kia nhưng tiểu nhi ngươi nhớ cho kỹ, mặc kệ thời đại thay đổi như thế nào, đạo lý hành đạo đều là không sợ giả luyện gia(??), chỉ sợ chân luyện gia(??), luyện gia(?) chân chính tuyệt không quản việc ngoài thân, đây là một quy củ hành đạo, quy củ này còn lớn hơn tính mệnh!” Hồ Tà Tử nói tới đây, hai tròng mắt chớp lên:” Từ xưa người nghĩa hiệp cũng dùng võ vi phạm lệnh cấm, chân chính là người luyện võ, từ xưa đến nay làm gì có ai tuân thủ pháp luật?”.

Khang Thuận Phong nghe xong những lời này không khỏi có chút ngây dại.

Đúng lúc này Cao lão đầu mang theo một đứa nhỏ đến, đứa nhỏ trong tay bưng một cái mâm, bên trong có mấy cái bát còn đang bốc lên nhiệt khí nóng hổi.

Đi tới giường, lão thái thái bưng lên một cái bát, nói với Hồ Tà Tử:” Tà Tử bá, mời ăn canh.”

Khang Thuận Phong vội vàng nhận cái bát, nhưng không trực tiếp đưa cho Hồ Tà Tử mà đưa cho Cao lão đầu, sau đó do Cao lão đầu đặt trước mặt Hồ Tà Tử.

Trong cái bát là cháo gạo, được gọi là canh. Bình thường ăn cơm tối xong đều lấy canh để kết thúc.

Trong phòng không có tiếng động nào, chỉ có tiếng húp canh sùm sụp. Dưới giường có bảy tám người vậy mà không có ai lên tiếng, lẳng lặng mà đợi.

Ăn hết bát canh, Cao lão đầu phất phất tay, nhi tử của hắn liến tiến vào dẫn bảy tám người kia lui ra ngoài.

Chốc lát sau, lại có một người đi vào, mang theo một bình nước sôi cùng với một ấm trà. Cao lão đầu đứng lên, từ trong tủ lấy ra một hộp trà, pha xong rồi cấp cho mỗi người một chén đầy.

Hồ Tà Tử nhấp một ngụm trà rồi nói:” Gia tộc Tam Hắc Tử, ta từng cùng bọn họ đã động thủ qua rồi, quyền pháp của bọn họ là từ Đồng Quan Tô gia.”

Khang Thuận Phong vội vàng tập trung tinh thần lắng nghe.

“ Năm đó Ngạ hổ Tô tam tại Đồng quan truyền xuống không đươc bao nhiêu người, truyền đến Triệu gia có hai người là ngũ cũng tam oa. Tam Hắc Tử chính là hậu nhân của Triệu gia. Ông ngoại hắn là đại thổ phỉ Nhị Hoa, tinh thông hắc hổ kim quyền. Tam Hắc Tử đặt không ít công phu trên bộ quyền pháp này, ta lúc ấy thiếu chút nữa đã lãnh phải hắc hổ trác vĩ thối ( hổ đen quẫy đuôi ). Đấu pháp của Tô gia đã gần như biến mất, chỉ nghe nói lão đầu đem đấu pháp truyền cho Tam Hắc Tử. Bất quá người này không hiểu được tinh túy của nó, chỉ ỷ vào khí lực trời sinh, bề ngoài thì mạnh mẽ mà bên trong lại hư nhược, ấn theo công phu của Thuận Phong hẳn là có thể chế trụ hắn. Nhưng Thuận Phong chưa có kinh nghiệm chiến đấu, vì vậy ngày mai lên núi luận võ cần phải cẩn thận. Hồ Tà Tử vừa nói lại chớp chớp mắt:” Ngày mai Hướng Sơn áp trận, ta cho Loa tử cùng với Hổ tử đi cùng con, dù sao Triệu lão hán tại Bình Hậu trấn này đệ tử cũng không ít, ta không đi đỡ để người ta nói ta lấy lớn hiếp nhỏ.

Nghe xong lời này, Cao lão đầu gật gật đầu, Loa tử là biệt hiệu của con trai hắn.

Hồ Tà Tử nói xong những lời này, tiếp tục dặn dò Khang Thuận Phong:” Ngươi ngày mai phải có điểm giác ngộ, với Hướng Sơn mà học hỏi thêm, Tam Hắc Tử đó chính thức là lão giang hồ lão luyện, ngươi hãy xem xem lần luẫn võ này với việc đánh với người khác thì có gì không giống.”

Thấy Khang Thuận Phong gật gật đầu, lão gia tử nói tiếp:” Được rồi, các ngươi ngày mai còn có nhiều việc, đi nghỉ hết đi, mấy người chúng ta còn nói chuyện thêm một lát nữa.”

Vừa mới dứt lời, nhi tử của lão đầu liền tiến lên nói:” Khang thúc, ta đưa người đi nghỉ ngơi.”

Khang Thuận Phong nghe xong có chút ngại ngùng mà xấu hổ, nhi tử của Cao lão đầu so với chính phụ thân mình có khi còn lớn tuổi hơn.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Khang Thuận Phong đã được đánh thức, trong viện tựa hồ có rất nhiều người. Mặc dù đã tận lực hạ giọng nói nhưng nhiều người thành ra vẫn khá ầm ĩ.

Khang Thuận Phong vội dậy, mặc quần áo, đẩy cửa ra nhìn, quả nhiên là toàn sân đã đầy người.

Nhi tử của Cao lão đầu đã ở trong sân, đang bắt chuyện với một người cao to da đen ngồi trong viện tử, hắn đang lắng nghe nhi tử Cao lão đầu nói gì đó. Khang Thuận Phong vội vàng đi qua kêu một tiếng:” Hổ tử ca.”

Hán tử kia nghe được tiếng kêu, chuyển đầu nhìn đã thấy Khang Thuận Phong, vội vàng đứng lên:” Thuận tử.” Rồi vỗ vào vai hắn:” Lợi hại a! Qua được tràng này, tương lai ngươi tiền đồ vô lượng.”

Khang Thuận Phong vuốt vuốt đầu mình:” Hổ tử ca chê cười rồi.”

Hán tử kia cũng cười:” Lão gia tử có trách mắng gì ngươi không?”.

“ Không! Chỉ giáo huấn vài câu thôi.” Khang Thuận Phong xấu hổ nói.

“ Hẳn là lão gia tử phải hảo hảo giáo huấn ngươi thật tốt, ngươi mới có bao tuổi mà có dũng khí tiếp nhận trận chiến này. Loại chiến đấu này không phải là ai công phu cao thì thắng. Tam Hắc Tử không phải là người bình thường, hắn tu luyện đấu pháp gia truyền, ngươi tưởng đây là sự tình chơi đùa sao?” Hán tử kia vừa rồi mặt còn vui cười, trong nháy mắt đã trầm xuống.

Khang Thuận Phong không biết nói gì, đứng im nghe hắn giáo huấn.

Hổ tử này không phải người bản huyện, hắn là người Bồ châu, tên gọi Cao Hổ. Hắn cũng không phải đệ tử của Hồ Tà Tử mà là đệ tử một người bằng hữu của lão, bởi vì lão thu đồ đệ ít, Lưu tiên sinh cũng chưa kịp truyền cho hắn cái gì đã qua đời. Trước khi qua đời, Lưu tiên sinh đem hắn phó thác cho Hồ Tà Tử, công phu của hắn phần lớn là do Hồ Tà Tử truyền cho nên Hồ Tà Tử mặc dù cùng hắn có tình thầy trò nhưng danh phận thì không phải.

Hổ tử này là một người da đen, lần này Hồ Tà Tử gọi hắn đến chủ yếu là để mang những người này đi áp trận. Đám người trong viện cũng là do hắn mang đến.

“ Lão gia tử chuẩn bị gọi người kia…Ngươi biết không?” Giáo huấn xong Khang Thuận Phong, Hổ tử lại trở về vẻ mặt tươi cười.

“ Ngươi không biết?” Khang Thuận Phong hỏi hắn nhưng ánh mắt lại hướng về nhi tử của Cao lão đầu.

“ Ngươi đừng nhìn hắn…Tên Loa tử này, ta hỏi hắn lão gia tử gọi người nào, hắn chết sống cũng không nói. Nếu không phải ta nể mặt mũi của cha hắn, ta không thu thập hắn mới là lạ.” Hổ tử nói xong, hai tròng mắt hung tợn mà nhìn Loa tử.

Loa tử lại cười tủm tỉm không nói lời nào, làm như không thấy được bộ dáng của hắn.

Khang Thuận Phong biết đây là quy củ, Loa tử một mực đứng nghe ngoài cửa nhưng cũng không thể nói cho hắn, hắn không thể loạn truyền, đây là quy củ chỉ nghe không nói. Người học võ không thể làm khác, vì văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, người học võ cả đời đánh nhau chết sống chính là vì tranh cao thấp, không có tâm tính tranh cao thấp cho dù có luyện được võ công cao cường cũng như đạo lý có tiền mà không dùng tiền.

Cho nên dần dần hình thành nên quy củ “ trưởng bối nói tiểu bối chỉ có lỗ tai không có miệng”. Ngươi có thể nghe nhưng không thể nói. Bởi vì người nói vô tâm, người nghe cố ý, một lời nói không tốt có thể dẫn đến tranh cãi, mà tranh cãi trên chốn võ lâm nhiều khi phải đền bù bằng tính mệnh

“ Mỗ gia nói ta đi gọi Hướng Sơn ca đến.”.

“ Gọi cả Hướng Sơn ca đến, thật là tốt nha! Chỉ là một người Tam Hắc Tử, lão gia tử gọi cả Hướng Sơn đến, không phải dùng dao mổ trâu để giết gà sao? Lão gia tử rốt cuộc có ý tứ gì vậy?” Cao Hổ vẻ mặt không hiểu nổi.

Khang Thuận Phong có điểm kỳ quái, nam nhân gọi là Hướng Sơn này hắn đã gặp qua.

Hướng Sơn gia nguyên nhà còn nghèo hơn so với Khang gia, cùng ở Nhai Oai thôn, nghe nói Hướng Sơn mới chính là đệ tử chân truyền của lão gia tử, bất quả sau lại bởi vì quan hệ của mình và mỗ gia nên thu thêm chính mình. Sau đó lão gia tử không thu thêm đệ tử nữa,

Khi học nghệ trên sườn núi, hắn đã gặp qua Hướng Sơn mấy lần, mỗi lần đều là vội vã đến rồi vội vã đi. Mỗi lần đến hắn đều mang cho lão gia tử một ít đồ câu được, một ít hành núi, mật ong cùng một ít thổ sản, lúc đi lão gia tử đều cho hắn một ít gạo, lương thực, bột đậu, hắn luôn tìm cách từ chối nhưng cuối cùng lại phải mang đi. Thân thể Hướng Sơn không cao không thấp, không mập không gầy, tướng mạo bình thường thậm chí có chút thanh tú, bề ngoài căn bản nhìn không ra là người luyện võ. Hơn nữa tính tình hắn rất tốt, gặp người luôn khách khí, bộ dáng lúc nào cũng cười tủm tỉm, không phải là người có khí chất của người luyện võ. Một năm bốn mùa đều làm một thân quần áo chắp vá màu lam, nghe nói hắn đã ba mươi ba tuổi, bởi vì nhà nghèo nên đến giờ còn chưa lấy vợ.

Hắn không rõ lão gia tử cũng vậy, Cao Hổ cũng vậy, đối với người lúc nào cũng cười tủm tỉm, không hại người hại vật bao giờ này, lại tin tưởng như vậy.

Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, ngoài cửa có tiếng xe máy xé gió rồi lại có tiếng người thét lên:” Hướng Sơn thúc tới rồi, gọi lão gia tử.”.

Khang Thuận Phong vội vàng nhìn ra cửa, chờ đợi nam nhân mà hắn cảm thấy rất thần bí này xuất hiện.