Vote vote vote ~~~~
_____________
Liên tiếp mấy ngày, Chử Tương đều lưu luyến ở thanh lâu, thời điểm trạm gác ngầm của Tây Đường quốc đem tin tức này báo cáo đến tay quốc chủ, quốc chủ nhìn báo cáo được trình lên, sắc mặt âm trầm.
"Y bây giờ đang lang thang ở kỹ viện?" Lam Giác cũng không tự ý thức được ngữ khí của mình bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Dương Phong chần chờ một chút, suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ, Chử tiên sinh phát hiện được manh mối gì đó ở kỹ viện có thể lợi dụng?"
"Vậy nên liền có thể ở kỹ viện lêu lổng những mấy ngày?"
Dương Phong nhìn sắc mặt âm trầm của quốc chủ, mạnh mẽ đem lời muốn nói nuốt xuống.
Lam Giác lầm bầm lầu bầu một câu: "Y cầm tiền của ta đi dạo kỹ viện, lại vung tiền như rác cho mấy ả hoa khôi?"
—— bởi vì không phát hiện ra nguyên nhân Lam Giác nổi giận, Dương Phong suy nghĩ hồi lâu xem nên ứng phó cơn giận bất thình lình này của quốc chủ ra sao, cuối cùng cũng không nghĩ ra một kế nào.
Trong phòng mây đen giăng đầy, thấy Dương Phong không ngừng ám chỉ, ảnh vệ vội vàng đổi chủ đề nói: "Quốc chủ, từ trong Tây Đường truyền tin tới, thiếu chủ tạm thời bị giam cầm trong cung của mình, không nguy hiểm đến tính mạng, mong ngài tạm thời bớt lo lắng."
"Ừm."
Lam Giác gật gật đầu, hắn không quá lo lắng cho Lam Niệm, đứa bé kia tinh quái lắm, tạm thời sẽ không có vấn đề, hắn còn một vài tâm phúc trong nước, giúp nó chạy trốn vẫn có thể, đứa bé kia khi còn nhỏ mỗi ngày đều sống không quá tốt, cho nên năng lực sinh tồn quả thực đã được rèn luyện đến hạng nhất.
"Các ngươi trông coi y cho kỹ, y gặp ai, làm cái gì, nhớ hồi báo lại cho ta."
Lam Giác nói xong, ảnh vệ ngơ một lúc mới hiểu ra được, người quốc chủ đang nói tới là Chử Tương.
"Thật muốn về sớm một chút." Lam Giác nói một câu như vậy.
...
Vinh Hoa phố, con đường có chợ đêm náo nhiệt nhất Thiên Diễn, đi ở đây tùy tiện bắt lấy một người, đều có thể bắt được một thương nhân siêu siêu giàu có. Xe ngựa của trọng thần triều đình đi ngang qua nơi này cũng bớt hung hăng hơn ngày thường rất nhiều.
Một chiếc xe ngựa màu trắng từ đầu đường lái tới, tất cả tuấn mã của người kéo xe đều là thuần trắng, điểm xuyết vài trang sức mạ vàng, cho nên trông rất trang nghiêm hoa lệ, nếu là gia đình bình thường dùng màu trắng mà không có nhiều vàng bạc xán lạn như thế, sợ là cũng bị hiểu lầm rằng đang đi dự đám tang.
Xe ngựa của Chiêm Tinh Các mới từ đài ngắm sao xuống đây, hồi kinh từ con đường chính, trực tiếp tiến vào phố lớn Vinh Hoa.
Nhưng mà khi bọn họ đi ngang qua, vẫn có không ít cô cô bà bà bình dân xưng là người đi dự đám tang, hoặc là thầy bói — -- -- tháng trước, chân trời xuất hiện ngôi sao ánh lửa đỏ, khiến cho mấy thuật sĩ của gã hoàng đế ham mê chiêm tinh chắc chắn, đây là Mị tinh, khiến thiên hạ đại loạn, nếu như muốn cứu vãn, nhất định phải diệt hoả ngọc của Mị Tinh này. Vì vậy, nhóm thiết vệ áo đỏ treo đao trên phố, phàm là ai dám nói ra hai chữ "Yêu tinh", sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ, nhất thời lòng người trong phố chợ đều bàng hoàng, sinh ý cũng chênh lệch quá nhiều.
Không bằng để mấy nghĩa quân phản loạn tới giết mấy tên lừa đảo* này đi —— tiếng lòng của rất nhiều người đều là như vậy.
*nguyên văn: thần côn
Đời truyền đời, các hoàng đế đều lập khâm thiên giám, trong đó Chiêm Tinh các là một loại ty* chuyên trách về cơ cấu thiên văn, mà lại chưa bao giờ có vị hoàng đế nào trầm mê tinh tượng như hiện nay, cả ngày ở hậu cung lôi kéo phi tần ngắm sao, địa vị thầy chiêm tinh cao đến vượt quá tưởng tượng. Nghe đâu hoàng đế có lên triều hay không, đều phải trước tiên liếc mắt nhìn tinh tượng ngày hôm nay, xem xem bên trên nói có thích hợp xuất môn hay không.
* cơ quan chuyên giúp vua quản lý một mảng nào đó
Chử Tương cũng không muốn va vào xe ngựa của Chiêm Tinh các, bởi vì y chắc chắn không thể quên, hiện tại trên đầu mình này như đang treo hai chữ yêu tinh, huyền học cổ đại cùng huyền học sư bói bài xem quẻ ở thế kỷ 28 hoàn toàn là hai thứ khác nhau, Chử Tương của "quá khứ" cũng không tiếp xúc với huyền môn, bản thân y cũng không có hứng thú, y không chắc chắn chiêm tinh giả có thật sự có năng lực xem trước thiên cơ hay không, cho nên vẫn còn có chút lo sợ bản thân sẽ bị nhìn thấu.
Lêu lổng ở kỹ viện nói chung cũng không tốt, dù sao Chử Tương "trước đây" cũng không có đam mê này, muốn gặp Bạch Mặc nương tử rất khó, không ít vương công quý tộc đều đang đeo đuổi nàng, cho nên Chử Tương cần phải tìm phương pháp khác.
Mãi đến tận lúc y vô tình đi tới chợ đêm, nhìn thấy xe ngựa trắng như tuyết phía trước.
Sát thủ từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Ngay lúc xe ngựa đi ngang qua, tảng đá xanh rắn chắc lát trên mặt đất bỗng nhiên nổ tung, như là đạp phải mìn, tuấn mã nháy mắt máu thịt tung toé, bộ xe ngựa không biết kia làm bằng vật liệu gì, vậy mà không hư hại chút nào, thiết vệ đi theo nháy mắt rút ra trường đao sáng như tuyết, người qua đường kinh hoảng rít gào, trong đám người bay ra mấy bóng đen, cùng thiết vệ đánh giáp lá cà.
Bọn thích khách được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại mau lẹ không hề có một tiếng động, hai tay bọn họ cầm một loại cương đao, khi độ cong của nó được mở rộng sẽ như con chim đang bay múa, loại cương đao này trên phố gọi là "Vũ xà", vung lên mềm mại như dáng hình chim múa, bọn thích khách thích dùng châm ngâm độc, tựa như rắn độc trong bóng tối thủ thế chờ đợi.
Màn đêm và hỗn loạn sẽ trở thành sự che chở tốt nhất cho kẻ ám sát, đèn giấy bị rơi rụng trên đất, dấy lên ánh lửa chập chờn.
Nhóm thiết vệ đem các thuật sĩ chiêm tinh xúm lại ở giữa xe ngựa, cương đao vung vẩy một đường hình hoa cúc*, nhóm thích khách áo đen như rắn thăm dò lại tựa hồ đang đánh vào trên tường đồng vách sắt.
*nguyên văn: một tùng chứa đựng hoa cúc. Tui mà hiểu đc đoạn này chắc hoá thần luôn quá
Mà cục diện cũng sẽ không mãi giằng co như vậy, bởi vì đoàn người đã bắt đầu hoảng loạn xô đẩy.
Nhóm thiết vệ hờ hững nhìn dân chúng kinh hoảng, phàm là người bị đẩy ra giữa vòng chiến, đều không tránh khỏi bị ánh đao cuốn vào, máu thịt tung toé, hoa cúc bằng sắt trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi diễm lệ.
Chử Tương hoàn toàn không có chút hình tượng nào mà lăn đi chạy trước, tuy rằng bị người dẫm đạp đến mấy lần, nhưng cuối cùng cũng coi như tránh được vận mệnh bị đao cắt thành bánh nhân thịt.
Trong đám thích khách áo đen, người cầm đầu cười lạnh: "Không hổ là thiết vệ, quả thật lãnh khốc vô tình."
Vậy mà lại là con gái, thiết vệ vẫn không hề lay động, dùng thân thể làm bình phong, nữ thích khách nổi giận quát một tiếng, nhiều thích khách trong tay đổi cung tên, khoảng cách kéo gần lại, ánh đao của nhóm thiết vệ chung quy vẫn có khe hở, xạ thủ nhanh như tên bắn nhảy lên nóc xe, tuấn mã trắng như tuyết trúng tên bị đau, vung móng trước lên lớn tiếng hí.
(Đoạn này chém nhiều)
Thiết vệ xoay người lại, ánh đao chém xuống, cái cổ ngựa bị chém một nhát, cỗ máu đỏ tuôn trào xối xả, máu phun đâu đâu cũng có.
"Giết người rồi, giết người rồi —— "
"Đại nhân tha mạng, chuyện không liên quan ta!"
Lượng lớn máu bắn tung tóe, chỉ tạo thành càng nhiều tiếng xin tha khủng hoảng, quầy hàng của tiểu thương bị đánh loạn, đoàn người ngươi đẩy ta chạy, nỗ lực trốn chạy khỏi hiện trường, mà phố lớn Vinh Hoa vẫn cứ ngựa xe như nước người đến người đi, người bên ngoài vòng chiến nhất thời không biết phía trước xảy ra chuyện gì, gây ra tắn nghẽn nghiêm trọng, dân chúng chạy loạn bốn phía trong đó cũng tạo thành hiện tượng dẫm đạp lên nhau.
Chử Tương lăn tới dưới chân tường, nơi đó đã có một thiếu nữ bán hoa co rúm lại, khóe môi cô vỡ tan, hoa cũng bị vò nát.
Đột nhiên, tiểu thương bán đèn lồng trên đường phố đem đèn lồng trong tay ném lên cao cao, ngọn đèn lồng kia trực tiếp rơi vào vị trí xe ngựa, một tên thiết vệ phi thân bắt lấy, lại trong phút chốc ánh đao chạm tới đèn lồng, oanh một tiếng, ánh lửa đem hắn nuốt hết, thiết vệ rơi trên mặt đất đã thành người lửa, không bị khống chế nên lén lút quào loạn, đốt sạch quầy hàng gần đó, cũng liên luỵ không ít dân chúng.
Nhóm thiết vệ xoay người, một người giơ tay chém xuống, cấp tốc giải quyết đồng bạn của mình, vào giờ phút này, càng nhiều đèn lồng bị ném tới, đồng thời, những thích khách áo đen cũng phi thân nhào vào.
Ánh đao sáng lên, bọn thích khách không lùi không tránh, dùng thân thể giam giữ, thiết vệ kinh hãi, đao lại kẹt ở trong xương ngực thích khách, không cách nào rút ra.
Một tên thích khách hóa trang thành bà già tập tễnh dùng thân thủ quỷ dị nhanh nhẹn, lăn lộn ngay tại chỗ, lẫn trong luồng máu mà tiếp cận xe ngựa, khuôn mặt trang điểm bự phấn cùng tóc giả trắng bạc của hắn cũng không thể che lấp đáy mắt cuồng nhiệt ánh lửa, trên người hắn buộc một bó thuốc nổ lớn, phi thân nhảy lên vào trong xe ngựa, không quá nháy mắt sau, một tiếng oanh trầm thấp vang lên.
Xe ngựa Chiêm Tinh Các cực kỳ kiên cố, thậm chí cách âm, tiếng nổ mạnh bên trong nhỏ vô cùng, hơn nữa toàn bộ xe ngựa vậy mà chỉ chấn động một chút.
Nhóm thiết vệ cũng không quay đầu lại, đao đem bọn thích khách xâu thành từng chuỗi từng chuỗi, chém giết bốn phía.
—— trong xe là giả, Chử Tương âm thầm kết luận, từ vẻ mặt lạnh lùng không chút kinh hoảng của thiết vệ là rõ, không quản lần này thích khách muốn giết là ai, trong xe cũng chỉ là thế thân.
Nữ thủ lĩnh của đám thích khách dường như cũng phát hiện điểm này, trong miệng nàng hô lên một tiếng, tựa hồ là ra hiệu rút lui.
Trong nháy mắt tiếp theo, Chử Tương phản xạ có điều kiện mà dùng tay vồ một cái, bên hông hơi đau, cô bé bán hoa tay cầm đao bị y dùng lực túm lấy, nhưng vì bị tố chất thân thể giới hạn, nên vẫn để cho mũi đao xé rách da thịt.
Chử Tương nhanh chóng đảo qua vết thương, máu đỏ, đao trắng, may mà không có độc.
Nhưng mà ngay một giây sau y kêu lớn không tốt, ra sức lùi về sau, kéo dài khoảng cách với bé gái bán hoa, bé gái tháo bỏ ngụy trang, từ trong giỏ hoa lấy ra dao găm, trong mắt sát khí dày đặc, rõ ràng cho thấy đã chuẩn bị kỹ càng nhằm vào y mà tới.
Xong nhé! Chử Tương trong lòng âm thầm ói ra một cái rãnh lớn.
"Ở đây có thích khách lọt lưới!" Y hô to.
Nhưng mà thanh âm của y chìm nghỉm trong tiếng ầm ĩ khắp chốn, không được thiết vệ coi là chuyện to tát gì, y cũng không thể tùy tiện xông tới. Hiện tại thiết vệ giết người địch ta không phân, ngay cả người mình đều có thể hời hợt giải quyết, xông tới tuyệt đối không được viện trợ.
Vì vậy Chử Tương không nói hai lời, xoay người chạy.
Y một tay gắt gao bóp lấy vết thương trên eo, một tay kia ra sức kéo các vật gây trở ngại, trên đường cái tất cả mọi người đều hoảng loạn, chạy tới chắc chắn là chịu chết, cho nên Chử Tương đâm đầu vào cái hẻm nhỏ.
Chử Tương cũng không phải lần đầu bị truy sát, thời còn ở hạm đội mấy hạm trưởng thường xuyên được điều động đi thực hiện nhiệm vụ " Giúp đoàn lữ hành của mình trốn & giết", mỗi một hạm trưởng đều không phải đèn cạn dầu, năng lực tác chiến đơn độc của họ thậm chí còn cao hơn trình độ của chiến đội đặc chủng, sự tồn tại của hạm trưởng mẫu hạm cũng như là lá bài quyết định trên chiến trường, những người tài ba đó còn có thể dùng sức lực của một người mà xoay chuyển càn khôn.
Làm hạm trưởng của Long Tước, thời điểm chấp hành nhiễm vụ bí mật y cũng từng được điều động đến cấp bậc này, triệt phá một băng đảng buôn lậu trong lúc tinh tế đang khủng hoảng, hạm trưởng Long Tước từng giả làm binh sĩ lẻn vào, chém chết sĩ quan chỉ huy của địch ngay trong đài chỉ huy—— Chử Tương không thích vũ khí nóng, lúc y ám sát đều mang đao quang năng, mặc dù AI vô số lần phun tào y "Như cây đèn phát sáng trong bộ phim cũ ( Star Wars) vậy", nhưng đem loại đao quang năng "Ngân hoàng hậu III" này đi đánh cận chiến, quả thật là bội đao đặc trưng của hạm trưởng như y.
Trong lúc chạy trốn Chử Tương theo bản năng đưa tay đến sau lưng, sau đó y đương nhiên chỉ sờ được khoảng không.
Đường phía trước có ngã ba, Chử Tương mù quáng mà chọn một ngã, lại chạy được mấy chục mét thì phát hiện là ngõ cụt, nữ thích khách phía sau đã bay vọt tới, Chử Tương căn đúng thời cơ, lần thứ hai chật vật lăn lộn né qua, xoay người lại tiếp tục lao nhanh.
—— nếu có AI thì tốt rồi, y không nhịn được nghĩ, bộ điều khiển trung tâm Long Tước - AI có thể quét hình 3D bản đồ của toàn bộ khu vực, sau đó chỉ ra con đường nhanh và tiện nhất cho y, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có loại khả năng đang chạy trốn lại chạy đúng đuòng chết này.
Mà giờ khắc này, Chử Tương chỉ có thể dựa vào thân thể "nhu nhược" này để tránh né người ám sát tinh nhuệ phía sau.
Đây không phải là thích khách của trưởng công chúa —— Chử Tương trấn định nghĩ, thích khách mà trưởng công chúa sắp xếp không có trình độ này.
Lưỡi dao mấy lần sát qua lưng của y, cắt phăng tay áo của y.
Tác giả có lời muốn nói:
Lam Giác: Bổn quốc chủ cần một gian phòng nhỏ, cái điển cố kim ốc tàng kiều này rất chí lý.
Chử Tương: Không! Ta còn biết đánh nhau!
Editor cũng muốn góp vui: Vậy ngươi cùng quốc chủ đánh nhau trên giường đi, quốc sư thân mến