Dương Phong ở một bên nín tới đỏ cả mặt, Lam Giác lườm hắn một cái, thấy cái bộ dáng không tiền đồ kia, trực tiếp đem người đạp ra cửa.
Chử Tương nói cười yến yến, dường như mặt mày ẩn tình, giống như cái ôn nhu mà người ta thường tả, y nói: "Cái này coi như là quà bày tỏ thành ý ra mắt ta dâng cho quân thượng, được không?"
Hắn xoay người lại nhìn Chử Tương, thẳm sâu trong đáy mắt nơi thoáng quá một tia hung hăng như dung nham phun trào, nhưng âm thanh hắn vẫn như trước từ từ chậm rãi nói: "Ngươi muốn làm sao đòi về?"
"Quân thượng không ở trong nước, đối với Đông Đường quốc chủ mà nói thì đây là một cái cơ hội, đối với chúng ta mà nói, lại không hẳn là tai họa."
Phúc họa tương y*, nguy cơ và kỳ ngộ cùng tồn tại, quốc chủ không ở trong nước, không thể khống chế tình hình trong nước, nhưng so ra mà nói, hắn cũng có thể ở bên ngoài làm rất nhiều chuyện. Tây Đường quốc chủ cho dù bị quý tộc bên trên xem thường, nhưng dù sao cũng là phiên vương hoàng đế sắc phong, cũng không phải là dân đen tầng chót không có quyền không có thế.
*phúc đi kèm hoạ
Lam Giác nói: "Cụ thể thế nào?"
"Có hai phương pháp, nếu như có thể khiến trưởng công chúa thậm chí thánh thượng chính miệng đem quốc thổ trả lại —— như vậy, chúng ta còn có thể tiếp tục duy trì điệu thấp*, nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng có thể thấy được, cách này quá khó khăn. Quốc chủ Đông Đường quốc nếu không phạm sai lầm, không có lý do gì sẽ bị tước mất. Mà quan can gián của Đông Đường quốc Vinh Hàn là tâm phúc của thánh thượng, thậm chí lần này cáo ốm không đến, cũng không bị trách móc nặng nề, cho nên việc này tính khả thi không cao lắm; "
*khiêm tốn, ẩn giấu thực lực
Lam Giác gật đầu, nói: "Vậy cách thứ hai?"
Vị công tử trên giường nhỏ lộ ra nụ cười hiền hòa, trong miệng lại nói: "Cách thứ hai đơn giản hơn nhiều, giết đông Đường quốc chủ là xong."
Giết, lúc y nói chữ này, lạnh lẽo mà bình tĩnh, ngay cả Lam Giác cũng bị hàn ý trên người y khơi lên kinh sợ, lại nói, lúc y nói tới chuyện này lại không có nửa chút khí tức huyết tinh*, dường như đó chỉ là một loại thủ đoạn phổ thông.
*máu tươi
"Tây Đường cùng đông Đường vốn là một quốc gia, chờ Đông Đường quốc chủ chết rồi, cho dù thánh thượng muốn sắc lập tân quốc chủ, cũng không nhanh bằng Tây Đường chúng ta trực tiếp tiếp nhận lấy, khi đó ván đã đóng thuyền, nước trung tâm với các phiên bang căn bản không xuất quá nhiều lực. Chúng ta cho dù nhất thời bại lộ dã tâm, nhưng bây giờ quốc gia bại lộ dã tâm nhiều như vậy, thêm một chúng ta nữa, cũng không phải chuyện lớn gì." Chử Tương chậm rãi nói, "Dù sao cũng vậy, mạng người ở đây cũng không quý giá, quyền quý hiếp đáp đồng hương, cũng có thể biến thành báo đáp dễ như ăn cháo."
"Hoặc là —— "
Chử Tương tự hỏi phương án hành động cụ thể, trong đầu cho dù không có chíp điện tử AI, vẫn như cũ chuyển động nhanh chóng, chỉ là Lam Giác bỗng nhiên thân thủ ngăn lại y.
"Không cần vội vã." Lam Giác bỗng nhiên nói, "Trước đổi thuốc đã."
Chử Tương sững sờ: "Hả?"
Hai ngón tay kia đặt trên cổ của y, so với mũi đao đêm đó cùng đặt ở đây, mềm mại hơn không biết bao nhiêu lần.
Chử Hà Tinh luôn ngái ngủ ngồi nghe nhảy dựng lên đầu tiên: "Đúng vậy ca ca, ngươi sao lại bị thương, trông giống như bị dao đâm, ngươi gặp phải thích khách à?"
Chử Tương dùng dư quang liếc mắt nhìn Lam Giác, hàm hồ nói: "Xem như vậy."
Lần này, Chử Hà Tinh tức giận, như con cá nóc, bé cắn răng nói: "Tên không có mắt khốn kiếp, chờ lần sau gặp phải, ta sé rút cái ruột đen tối của hắn, buộc 18 vòng quanh cổ hắn —— "
Nhìn Lam Giác ở sau lưng Chử Hà Tinh sờ sờ bụng, lại sờ sờ cổ, Chử Tương thiếu chút nữa bật cười.
Bất quá, kỹ năng diễn xuất hơn người của hạm trưởng đúng lúc hiện thân, vỗ Chử Hà Tinh một cái: "Không cho nói tục."
"Ồ..." Tiểu cô nương đỏ mặt gãi đầu một cái, "Ta theo người chửi mắng quen rồi, sau này... Sau này sẽ không như vậy nữa..."
Lam Giác ngồi ở một bên, nhìn Chử Hà Tinh đổi thuốc cho Chử Tương, hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Chử Hà Tinh trả lời: "Ta mười bốn!"
"Ngươi bằng tuổi con trai ta." Lam Giác gật gật đầu, "Các ngươi sẽ trở thành bạn."
Lúc này, Chử Tương xen vào nói: "Xá muội* sao có thể cùng thiếu chủ... Ạch..."
*nhớ mình giải thích ở chương trước không, từ "xá" này mang ý khiêm tốn
Lam Giác hừ một tiếng, không nói gì. Khí áp trong nháy mắt trở nên rất thấp.
Chử Hà Tinh không nhìn ra cái gì, tràn đầy phấn khởi mà nói: "Tốt nha, đến lúc đó ta nhất định sẽ nhường hắn, không đánh nhau với hắn!"
Với bé gái, Lam Giác tiếp tục cười nói: "Ngươi nhất định không đánh thắng được nó. Thằng nhóc kia là phóng ngựa lớn lên trên thảo nguyên, mẹ nó lúc còn trẻ là nữ nô ở bộ lạc huấn luyện ngựa. Sau khi trượng phu chết, liền giả danh trượng phu đi đánh giặc kiếm tiền nuôi con, ngay cả ta đều không chắc chắn đánh thắng được nàng, võ nghệ của thằng nhóc kia chính là học từ mẹ nó."
"Oa, thật là lợi hại —— "
Chử Tương yên lặng đỡ trán —— em gái này của y sao lại có khuynh hướng bạo lực rồi? Tương lai lại biến thành cái loại như Hàn Dật đánh nhau như người điên thì khổ rồi.
"Thôi, ta đến làm cho." Lam Giác nhìn cổ Chử Tương bị băng bó thành cái bánh chưng hình tam giác, trực tiếp đoạt lấy vải băng trong tay Chử Hà Tinh.
Chử Tương vội vàng đứng dậy: "Chuyện này sao có thể làm phiền quân thượng, ta —— "
"Ngậm miệng." Lam Giác càng lạnh lẽo cứng rắn mà nói, "Không cho lộn xộn."
"... Được "
Hắn mở ra vải băng bị Chử Hà Tinh làm cho hỏng bét, lại đổi lại lần nữa, đồng thời tỉ mỉ bôi thuốc cao tốt nhất cho Chử Tương, vùng đất này bây giờ tuy không sánh được với thế kỷ 28, nhưng so với lịch sử mà Chử Tương được học thì cũng chẳng giống lắm, ví dụ như, chữa bệnh ở thời đại này coi như tiên tiến, loại thuốc cao kia nghe đâu tinh luyện từ một số nguyên liệu kỳ quái, thậm chí có vài thực vật dạng lỏng kỳ huyễn, xoa lên khiến Chử Tương cảm thấy rất thoải mái.
Y thậm chí hơi nheo mắt lại, nâng cằm, Lam Giác khó giải thích được cảm thấy như mình đang đùa giỡn với... một con mèo trắng, chỉ là trong đầu lần hai hiện ra cảnh tượng người này kéo áo hắn gọi mỹ nhân. Lễ nghi rất hoàn mỹ, Lam Giác nghĩ, nhưng là lễ nghi hoàn mỹ dưới lớp da, từ lần đầu nhìn thấy hắn đã hiểu được, người này căn bản không kính nể quyền thế như biểu hiện bên ngoài của mình.
Buồn bực một cách khó hiểu, Lam Giác không thích cái kiểu công tử dối trá mà phong độ nhẹ nhàng này.
Không nhịn được trên tay lực mạnh hơn chút, Chử Tương khẽ hừ một tiếng, không biết rõ tại sao Lam Giác bỗng nhiên tức giận.
Lam Giác ho khan một tiếng, nói: "May là vết thương vẫn chưa nhiễm trùng, qua hai ngày thuốc là có thể khỏi rồi."
Hắn liền phân phó Dương Phong ngoài cửa đúng hạn mời thầy thuốc đến kiểm tra.
Suy nghĩ chốc lát, Chử Tương nói: "Quân thượng, những ngày này cũng cần cẩn thận thích khách mới phải, Đông Đường quốc chủ có khả năng sẽ thuê sát thủ đến ám sát, bây giờ thế đạo loạn lạc, ở đế đô thích khách hoành hành, không thể coi thường."
"Ừm." Lam Giác gật đầu.
...
Cẩm châu, thủ đô Tây Đường, Lịch Thành.
Năm đó Đường quốc bị chia ra làm hai, phần thổ địa màu mỡ, địa thế bằng phẳng kia bị chia cho đông Đường, bây giờ, cũng là một mảnh vùng đất phì nhiêu ở đại lục phía nam, kênh đào chảy qua thành trấn, ven đường đèn đuốc huy hoàng, một mảnh cẩm tú; mà Tây Đường cùng Đông Đường dùng một con sông làm ngăn cách, trong nước núi non chập trùng, địa thế gồ ghề, thỉnh thoảng có rừng tùng sum xuê, đồng thời giáp với thảo nguyên vùng phía tây, thường xuyên bị mấy bộ lạc ở thảo nguyên bộ lạc tập kích.
Lịch thành ở vùng rừng núi, trong thành rừng rậm rậm rạp, dân gian gọi là Lâm* Thành.
*lâm là rừng
Thời gian Tây Đường quốc định đô bất quá chỉ hơn mười năm, quốc chủ năm nay vừa mới hai mươi bốn tuổi, từ quốc gia đến quân chủ đều là trẻ tuổi như vậy, căn cơ căn bản không vững chắc. Hơn nữa, con trai quốc chủ Lam Niệm chỉ là con trai nuôi.
Thiếu niên đứng ở trước chiếc ghế trên đại điện, áo choàng nhét trong thắt lưng mình thắt lưng, tay cầm hai thanh đoản đao, một đối với một đám thủ vệ, nó nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng noãn, khóe miệng còn dính vết máu, bất quá không phải của nó, một người thị vệ cách đó không xa bưng cái cổ, từng chút từng chút lấy hơi, trong khe hở tất cả đều là máu, mà thiếu niên rất giống con sói con chuyên ăn dê lớn lên trên thảo nguyên.
Ở giữa cung điện một quý tộc ngoài bốn mươi sờ sờ chòm râu, nói với người bên cạnh: "Chê cười rồi, chê cười rồi, thằng con hoang này là con vợ mà cháu ta cưới mang về, căn bản không phải người Lam gia chúng ta."
Bên cạnh gã là một người ăn mặc kiểu văn sĩ, lắc quạt xếp nói rằng: "Lam gia trước kia cũng đã từng là danh môn thế gia, bây giờ tuy rằng không so được với lúc trước, nhưng ít ra, căn cơ vẫn còn tại, bộ dáng như loại dã tính bất tuân này, chẳng cần nghĩ cũng biết không phải người Lam gia, Tây Đường quốc chủ vậy mà lập nó làm thái tử, cũng thực sự tuỳ tiện."
"Phải, lúc trước hắn mới mười bốn tuổi, lấy một nữ nhân hơn hắn 12 tuổi, ả kia còn mang theo thằng con kém hắn có 10 tuổi, ngươi nói đây không phải là xằng bậy mà! May mà không bao lâu người phụ nữ kia chết rồi."
Lam Niệm đứng ở trên bàn, dáng dấp cười lạnh cùng cha nó giống nhau như đúc, thiếu niên đang ở kì vỡ giọng, âm thanh khàn khàn, lại như thú hoang đang gầm nhẹ: "Lam Cảnh, ngươi thật là khờ, Đông Đường quốc chủ giết cha con chúng ta, thật sự cho ngươi làm Tây Đường quốc chủ sao? Lại còn cho ngươi một đống lớn tiền? Đầu óc ngươi bị nước vào, có vậy mà cũng tin?"
"Thứ hỗn trướng, ta là ông chú của ngươi, cha ngươi không dạy ngươi lễ nghi à?"
Lam Niệm cao giọng nói rằng: "Lễ nghi là để đối với người, cha ta nói, đối phó với cầm thú dùng đao là được!"
Văn sĩ từ Đông Đường tới "sách" một tiếng, thân là Vương thúc Lam Cảnh nhất thời cảm thấy mặt mũi không nhịn được.
"Người đâu!" Lam Cảnh giận dữ, "Tả Hữu, bắt nó lại cho ta!"
Thị vệ theo lời tiến lên.
"Ta xem ai dám!" Lam Niệm ầm ĩ hô lớn, "Ta là thiếu chủ Tây Đường quốc, con trai duy nhất quốc chủ Lam Giác, các ngươi ai dám đụng đến ta, quốc chủ trở về, diệt cả nhà ngươi!"
Binh lính trong thời gian ngắn đứng thẳng bất động tại chỗ cũ —— Vương thúc Lam Cảnh dù sao chỉ là Vương thúc, quốc chủ không ở trong nước, Lam Cảnh trên danh nghĩa thanh lý môn hộ điều động tư binh vây quanh phủ đệ thiếu chủ, muốn "Giúp quốc chủ xử lý dòng dõi không sạch sẽ", nhưng ai biết quốc chủ sẽ nhịn cơn giận này hay không? Mà cả tâm phúc biết nội tình cũng không thoải mái —— danh tiếng uy vũ của Lam Giác ở trong nước khônh ai không biết, tư binh của Vương thúc, thật sự có thể ngăn được vị quốc chủ kia sao?
"Sững sờ làm gì, lên cho ta!"
Lam Niệm lần thứ hai hét lớn: "Các ngươi động một cái thử xem!"
Lam Cảnh không điều động được quân đội Đường quốc, gã chỉ có thể điều động tư binh của mình, tuy có mấy trăm, nhưng dù sao không phải quân chính quy, gã cắn răng nghiến lợi nhìn Lam Niệm phô trương thanh thế, lại còn thành công dọa lui binh lính.
"Ta đến!" Gã đoạt lấy đao, muốn xông qua, Lam Niệm vung vẩy dao găm với gã, hai tuỳ tùng nhỏ bên cạnh Lam Niệm cũng nhe răng, một bộ dáng dấp hung ác ngươi dám đi lên ta liền cắn chết ngươi.
"Chủ nhân, nếu không..." Tùy tùng Lam Cảnh vội vàng kéo gã lại, nói rằng, "Vạn nhất quốc chủ trở về..."
"Phế vật!" Lam Cảnh giận dữ, mà cận vệ trái phải mặt lộ vẻ khiếp đảm, cả gã cũng bị ảnh hưởng, bó tay hết cách, chỉ có thể tàn bạo nói: "Các ngươi coi chừng ba cái nhãi con này cho ta!"
Tác giả có lời muốn nói: vì đối phó buff của em gái Chử Tương bên kia, Lam Giác đem con trai mình ra phụ trợ.
Lam Niệm PK Chử Hà Tinh, hiệp một, Lam Niệm bị giam cầm, Chử Hà Tinh lại đang làm kỳ đà cản mũi, Chử Hà Tinh win!
Lam Giác: Con trai có ích lợi gì (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lam niệm: Có tin ta lập tức làm loạn trận doanh hay không! Ngươi cái đồ kết hôn hai lần!
...