Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 96




Edited by Cigar.

Đã qua vài ngày kể từ lúc Yến Thâm uy hiếp cậu, Mặc Lý vẫn cứ đi đóng phim như thường. Mặc Lý vốn nghĩ rằng Yến Thâm sẽ động tay động chân ở công việc hiện tại của cậu, thậm chí cậu cũng đã muốn chuẩn bị tinh thần chuyện bản thân sẽ bị đá khỏi đoàn phim giữa chừng. Không nghĩ tới mấy ngày nay vẫn gió êm sóng lặng như cũ, thái độ của đạo diễn cũng không có biến hóa gì rõ ràng.

Càng là như vậy, Mặc Lý lại càng cảm thấy bất an. Cậu cũng không cảm thấy Yến Thâm là loại người chỉ nói miệng mà không làm, hắn ngay cả mấy lời tàn nhẫn cũng đã nói ra, không đạt được sự thỏa hiệp từ cậu, khẳng định sẽ không chịu để yên.

Phía Yến Thâm vẫn chưa có động tĩnh, nếu không phải “hành quân lặng lẽ” thì khẳng định chính là đang chờ thời để làm một cú lớn.

Nhưng mặc kệ Yến Thâm muốn làm gì, cậu vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Yến Lẫm.

Không thể đóng phim, không sao cả. Không có tài chính duy trì gánh hát vận hành, không sao cả. Không thể lại lên sân khấu xướng hí, cũng không sao cả.

Bắt cậu tổn thương trái tim của Yến Lẫm, trăm triệu không thể nào.

Cậu vẫn còn nhớ rõ năm ấy Yến Lẫm gửi tin nhắn cho cái tài khoản mà cậu chỉ login có một lần, hành động ấy vẫn kéo dài thật nhiều năm. Nếu không phải sau này cậu tâm huyết dâng trào login vào lại, những tin nhắn đó vĩnh viễn chỉ có thể lấy trạng thái “chưa xem” nằm trong hộp thư, bao phủ ở trong dòng lũ số liệu trên internet, vĩnh viễn không có ai biết.

Khi đó cậu cảm thấy độ chấp nhất của người này có chút biến thái, hiện tại chỉ còn lại đau lòng, đau lòng Yến Lẫm tịch mịch cô đơn. Cậu không biết Yến Lẫm đã ôm tâm tình ra sao khi gửi tin nhắn cho cái tài khoản có thể mãi mãi bị cậu quên mất kia.

Mặc Lý thậm chí không biết Yến Lẫm như thế chấp nhất từ khi còn là thiếu niên đã yêu cậu, chỉ gặp được cậu hai lần nhưng vẫn tương tư cậu không quên, rốt cuộc là bởi vì mị lực của cậu, hay là bởi do chính hắn cô đơn.

Bởi vì rất cô đơn, cho nên tạo cho bản thân một vướng bận. Cho dù là cái tài khoản vĩnh viễn không có người hồi âm, cho dù là người dưng gần mười năm cũng chưa từng gặp lại, cũng có thể không màng hậu quả mà đâm đầu vào.

Mặc kệ là nguyên nhân nào cũng đều không sao hết, bởi vì cậu căn bản luyến tiếc khiển trách Yến Lẫm nặng nề.

Trần Uy phát hiện người bạn mới của hắn hai ngày nay càng trở nên dồi dào tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tỏa sáng, hắn nhịn không được tò mò hỏi:

“Mặc Lý, cậu gặp được chuyện tốt gì à?”

“Chuyện tốt? Nào có chuyện tốt gì.” Đang cầm kịch bản trong tay tranh thủ ôn thoại cho tràng diễn tiếp theo, Mặc Lý cảm thấy vi diệu.

Chuyện xấu nhưng thật ra gặp một đống, tinh thần lẫn thể xác của cậu đã căng như dây đàn, chỉ chờ Yến Thâm xuất chiêu.

Cậu gì cũng không sợ.

“Không, là do trông cậu thần thái sáng láng khí thế mười phần, còn tưởng rằng cậu gặp được chuyện gì tốt ngoài dự kiến.”

Trần Uy là người thích tìm hiểu, lúc còn đi học thích tìm hiểu xem người khác thi được bao điểm, tìm hiểu xem bạn học đã làm bài tập chưa, trạng thái tinh thần phấn khởi lạ thường của đồng nghiệp tất nhiên lại chạm vào bản tính hóng hớt của hắn.

“Khẳng định là gặp được chuyện gì đó, kể tôi nghe đi mà.” Trần Uy không để ý thân phận nam chính có chống lưng của bản thân, quấn lấy nam số hai Mặc Lý không buông.

“Thật sự không có chuyện tốt gì.” Mặc Lý ghét bỏ đẩy tay hắn ra. “Cậu đừng làm phiền tôi, tôi đang ôn thoại.”

Tinh thần của cậu được lên dây cót là bởi vì muốn đối phó với Yến Thâm okay?! Có một thanh gươm của Damocles (1) treo lơ lửng ở trên đầu, không nâng cao tinh thần chẳng lẽ đưa đầu chờ chết sao? Đó cũng không phải là tác phong của cậu.

Trần Uy bị đẩy ra, chỉ có thể từ bỏ: “Ài, được rồi được rồi, cậu không nói thì thôi.”

Tiến độ quay phim vẫn diễn ra bình thường, ngay cả Tống Văn cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc, tuy rằng vẫn chẳng trao đổi gì với Mặc Lý phía sau camera, nhưng ở trước camera đã diễn thanh mai trúc mã với Mặc Lý bình thường. Mỗi một lần cô ở trước ống kính bày ra vẻ mặt thân mật nhìn cậu, nhưng chỉ cần đạo diễn hô “Cut!” một cái liền lập tức chuyển thành vẻ mặt lạnh lùng không để ý đến đối phương, Mặc Lý đều cảm thấy da đầu run lên.

Không nói chuyện khác, kỹ năng diễn xuất của Tống Văn thật sự rất tốt, không trao cho cô cúp Ảnh hậu quả thật là bất công với cô.

Mặc Lý vẫn võ trang hạng nặng chờ Yến Thâm ra tay, Tống Văn cũng chờ Yến Thâm, chờ người ba ruột của cốt nhục trong bụng cô cho hai mẹ con cô một cái công đạo, một cái kết quả.

Nhưng sự chờ đợi này của cô, kết quả nhận được chỉ là bặt vô âm tín.

Tống Văn từ lòng đầy nhiệt huyết đợi chờ cho đến nản lòng thoái chí, như cũ vẫn không chờ được một câu hỏi han từ người đàn ông kia, dù chỉ là lời khách sáo.

Cô vứt bỏ tất cả rụt rè, chủ động nhắn tin cho hắn, cũng là đá chìm đáy biển.

Người đàn ông kia cứ như vậy chẳng còn quan tâm đến cô nữa.

Sau khi tâm tình kích động qua đi, Tống Văn bắt đầu bị khủng hoảng bao quanh.

Yến Thâm là bởi vì muốn giáo huấn cô cho nên chiến tranh lạnh với cô, hay là thật sự chuẩn bị cứ như vậy cùng cô chia tay?!

Hắn ngay cả đứa bé trong bụng cô cũng chẳng để tâm sao? Người đàn ông này —— người đàn ông này, thật sự tuyệt tình như thế?!

Yến Thâm không muốn gặp cô, Tống Văn căn bản không thể tiếp xúc được với hắn. Cô chỉ có thể dùng mọi biện pháp, từ người bên cạnh Yến Thâm tìm hiểu hướng đi của hắn.

Khác với cuộc sống khó an hằng ngày của cô, việc cô mang thai ở chỗ Yến Thâm căn bản không gợi nổi một gợn sóng. Hắn cứ như bình thường hoạt động tại công ty, giải quyết công việc của hắn, thời gian còn lại, hắn đều chú ý một người.

Mặc Lý.

Quả nhiên lại là Mặc Lý.

Tống Văn ở trong trường quay nhìn thấy Mặc Lý, ở trên phim diễn vai thân mật khắng khít với cậu, diễn thanh mai trúc mã quan tâm lẫn nhau, công việc của cô không gặp vấn đề gì, nhưng ở nơi không ai nhìn tới, ở trong ngực của cô, trái tim của cô cơ hồ đã bị ghen tỵ, khổ sở và bi thương xé rách thành mảnh nhỏ, máu thịt lẫn lộn.

Cô ở trên mạng tạo một cái thread, thay đổi nghề nghiệp, thay đổi bối cảnh, kể lại chuyện của cô và Yến Thâm. Cô không có người bạn nào để chia sẻ chuyện này, chị em trong giới đều là tình hữu nghị plastic, lúc trước ghen tỵ cô lọt vào mắt xanh của Yến Thâm, trở thành người phụ nữ của Yến Thâm, hiện giờ nếu biết cô bị Yến Thâm đá, các cô mặt ngoài sẽ tỏ ra quan tâm đồng cảm, trong lòng không chừng vui muốn bay lên trời.

Tống Văn không muốn xem sắc mặt dối trá của những người đó.

Ngược lại trên internet, chỉ cần phủ thêm một lớp áo may ô, sẽ tiếp cận được với chị em bạn dì đến từ khắp nơi trên cả nước —— có vài người có lẽ là fan ngưỡng mộ cô, hoặc là antifan chuyên công kích mắng chửi cô —— nhưng ở trong thread của cô, bọn họ đều trở thành bằng hữu tri tâm, thành chị em tốt thân mật nhất, hoàn toàn đứng ở lập trường của cô, thay cô bày mưu tính kế, cùng chung kẻ thù với cô.

[Chủ topic, bạn trai của cô thật sự là rất khốn nạn, người đàn ông như vậy cô còn luyến tiếc làm gì? Nên vứt cho chó ăn, cô còn nhớ thương hắn, chính cô là “bánh bao” cũng đừng trách làm chó nhớ thương.]

[Một người đàn ông ngay cả đứa con của chính mình cũng không muốn chịu trách nhiệm, quả là loại đàn ông yếu đuối không đáng mặt đàn ông. Chủ topic, rốt cuộc cô thích hắn ta ở điểm gì?]

…..

Tống Văn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, ôm điện thoại trốn vào trong xe hơi xem comment trong thread.

Comment hồi âm trong thread cơ hồ đều là chửi rủa Yến Thâm, Tống Văn đọc từng cái một, lại không thế nào vui nổi.

Cô nghĩ nghĩ, ngón tay bấm vào khung hồi âm bắt đầu gõ chữ.

[Anh ấy tuyệt đối không yếu đuối. Nếu anh ấy yếu đuối, trên đời này sẽ không có người đàn ông nào mạnh mẽ.]

Comment hồi âm của Tống Văn lại rước lấy một làn sóng chửi rủa càng mãnh liệt hơn, chẳng những chửi Yến Thâm, ngay cả cô cũng bị gom vào chửi chung luôn.

“Bánh bao” luôn chọc người tức giận, nhất là một cái “bánh bao” bị người hãm hại nhưng vẫn ngu ngốc đếm tiền hộ đối phương, cư dân mạng càng thêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhưng mà Tống Văn biết cô đương nhiên không phải là bánh bao, cô so với đại đa số phụ nữ đều cứng cỏi kiên cường hơn, chính là có một vài lời khó nói ra.

[Anh ấy bị hồ ly tinh mê hoặc tâm hồn.]

Ngón tay gõ chữ của Tống Văn dùng sức đến mức muốn phá luôn lớp màng bảo hộ, môi cũng bị răng cắn sinh đau.

[Nếu không, anh ấy mặc dù không quan tâm tôi nữa, cũng sẽ không đến mức ngay cả đứa bé cũng không quan tâm.]

Yến Thâm là người theo chủ nghĩa không kết hôn, cũng không phải là không cần con nối dõi. Cô đã sớm nghe Yến Thâm nói qua, về sau sẽ tìm người mang thai hộ, sinh vài đứa bé.

Thật sự là buồn cười, làm trò trước mặt bạn gái nói mấy lời đó, cũng chỉ có Yến Thâm mới có thể làm ra.

Tiểu tam hồ ly tinh vân vân, hiển nhiên lại là một điểm G thật to của cư dân mạng, độ hot của thread do cô tạo càng ngày càng tăng.

[Tiểu tam trên thiên hạ đều là người một nhà, đều là đám S, đám đàn ông lại chỉ hảo khẩu vị kia, thật sự là ***]

[Hơn cả tiểu tam, chẳng lẽ không phải là tra nam đáng trách hơn sao? Phụ nữ tội gì cay nghiệt với phụ nữ.]

[Chủ topic nếu là không muốn làm bánh bao thì cũng đừng ở nơi này làm con rùa. Có bản lĩnh thì tới náo loạn công ty của tra nam và tiểu tam đi, làm cho tra nam và tiểu tam đều thân bại danh liệt!]

…..

Thân bại danh liệt?

Tống Văn chỉ tưởng tượng một chút, bế tắc tồn trong ngực trong nháy mắt giống như biến mất hết, cô nhịn không được nở nụ cười.

“Nôn ——”

Cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, Tống Văn che miệng lại quơ đại một cái túi nilon, nôn ra hai ngụm nước chua, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít.

“Cục cưng đừng nghịch, mẹ nhất định sẽ mang ba của con về nhà.” Tống Văn vuốt bụng, nhẹ giọng an ủi.

Trợ lý ở bên ngoài tiến lại đây gọi cô đi quay tiếp, Tống Văn cất điện thoại, chỉnh lại tóc, rời khỏi xe, đi về phía trường quay.

Người con trai xinh đẹp có chút quá phận kia đã muốn đứng trong bối cảnh quay, cậu đang nghe đạo diễn căn dặn, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của cô, quay đầu nhìn về phía cô, xa xa gật đầu xem như chào hỏi.

Tống Văn yên lặng nhìn cậu, cũng nhịn không được mỉm cười.

Mặc Lý mấy ngày này vẫn nghiêm túc quay phim, mắt thấy mấy cảnh tại phim trường nội thành sắp quay xong, tiếp đó phải tới một phim trường ở ngoại ô thành phố S quay những cảnh khác.

Hà Mân đột nhiên tìm đến cậu. Người đại diện của cậu ngoại trừ ngày đầu tiên chở cậu đến trường quay, sau đó phân bổ cho cậu một trợ lý, từ đó về sau cũng không tiếp tục đi cùng cậu nữa. Hà Mân đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, Mặc Lý có chút thấp thỏm.

“Mặc Lý, có phải là cậu đắc tội với người nào không?”

Giọng mang theo chút nghi hoặc của Hà Mân truyền đến, Mặc Lý lại cảm thấy tảng đá vẫn treo lơ lửng trong lòng rơi xuống.

Yến Thâm cuối cùng cũng ra tay, nếu không cứ tiếp tục căng thẳng chờ đợi như vậy, không cần Yến Thâm phải ra tay, sợi dây trong lòng cậu cũng đứt trước.

“Tôi nào có đắc tội ai, tôi mấy nay vẫn luôn nghiêm túc đóng phim, chị Hà biết mà.”

Chính là bởi vì biết Mặc Lý mấy ngày này ngoan ngoãn cỡ nào, Hà Mân mới cảm thấy kì quái.

“Có người cố ý áp độ nổi tiếng của cậu xuống, thật sự là kì quái, rốt cuộc là ai rảnh rỗi như vậy chứ?”

“Chỉ có vậy?” Mặc Lý không quá xác định hỏi han.

Hà Mân bĩu môi xem thường, cũng không quản cậu có nhìn thấy hay không.

“Cậu còn muốn phải thế nào? Như vậy đã đủ phiền phức cho tôi rồi, cậu hiện tại đang ở khởi điểm của sự nghiệp đứng đắn, tôi đã chuẩn bị tốt hết một loạt kế hoạch push cậu, đột nhiên giờ một chút tiếng tăm cũng không có, về sau còn định lăn lộn như thế nào. Tôi hỏi cậu, cậu thật sự không biết là ai làm? Cậu cẩn thận suy nghĩ lại xem, rốt cuộc có đắc tội vị đại boss nào hay không. Cho tôi cái tên tham khảo, tốt xấu tôi còn biết mà cân nhắc.”

Mặc Lý nào dám để cô biết đối phương là Yến Thâm, nếu Hà Mân biết người đối nghịch với cậu chính là vị đại boss vô tình vô nghĩa có năng lực lấy thúng úp voi kia, chỉ sợ trong nháy mắt đánh mất ý chí chiến đấu.

“Tôi thật sự không biết mà, chị Hà, chị cũng hiểu mà, rất nhiều người có kiểu tự nhiên thích làm chuyện xấu. Chị cũng đừng lo lắng nhiều quá, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“Cậu khỏi làm nũng, tôi không trúng chiêu này của cậu.” Hà Mân cười nói: “Được rồi, cậu cứ yên tâm đi, thủ đoạn nho nhỏ ấy còn chưa làm khó được chị Hà của cậu. Tôi chỉ hỏi cậu chút thôi, cậu cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.”

Hà Mân không vô nghĩa nhiều, dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.

Mặc Lý thở dài nhẹ nhõm một hơi, cư nhiên cảm thấy may mắn.

Hoàn hảo, Yến Thâm đại khái là vẫn cố kỵ Yến Lẫm, lời tuy tàn nhẫn, tạm thời cũng không có thủ đoạn kịch liệt nào.

Về phần độ hot trên internet gì gì đó, Mặc Lý thật đúng là không thèm để ý. Cậu đã hot trên mạng nhiều năm như vậy rồi, sớm đã thành thói quen tùy tiện upload một video bất kì cũng sẽ được nơi nơi repost comment. Cảm giác mới mẻ đã qua, chính cậu cũng không rảnh lên mạng xem comment về tin của cậu nữa. Yến Thâm muốn áp độ hot của cậu xuống thì áp đi, dù sao chỉ cần Hà Mân có thể tìm phim cho cậu đóng là được, vai phụ cậu cũng không ngại, chỉ sợ đạo diễn quyền quý không nguyện ý tuyển cậu, còn chịu tuyển cậu, cho cậu bát cơm ăn thì hoàn toàn không là vấn đề.

Tầng cao nhất của tập đoàn Lam Kình, phòng chủ tịch.

Một nữ thư ký xinh đẹp gõ cửa bước vào, trong ngực ôm một tập văn kiện đưa cho người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn làm việc thẩm tra, đồng thời báo cáo: “Yến tổng, chuyện ngài giao cho tôi làm gặp phải một ít phiền phức nho nhỏ. Tôi không có thấu triệt giới giải trí lắm nên đã để đối phương tìm ra được chỗ trống luồn lách. Bởi vậy, việc áp độ nổi tiếng của nam nghệ sĩ mà ngài giao tạm thời chưa có hiệu quả rõ rệt. Tôi sẽ lập tức sửa chữa sai lầm, nhất định không cho đối phương lại có cơ hội thoát thân.”

Yến Thâm tùy ý gật đầu, tầm mắt phía sau gọng kính bạc vẫn luôn dừng ở văn bản cần thẩm tra.

“Tôi tin vào năng lực của cô. Đúng rồi, đừng dùng thủ đoạn quá mức mạnh mẽ rõ ràng, cũng đừng để cho người ta biết là Yến gia đang chèn ép cậu ta.”

Vị thư ký xinh đẹp đối với chuyện riêng của boss không hề hiếu kì, chỉ gật đầu tuân lệnh, xoay người đạp giày cao gót dáng người thướt tha rời khỏi phòng.

Làm thư ký của Yến Thâm, năng lực làm việc là không thể bị nghi ngờ. Nếu phải ra tay chèn ép một nghệ sĩ, còn không thể để cho người khác biết là ai đang nhắm vào người đó, cũng không thể ảnh hưởng đến công việc của người đó, yêu cầu phức tạp như vậy, cô vẫn hoàn thành một cách hoàn mỹ công việc boss giao thêm cho cô, kiếm được một khoản phí tăng ca xa xỉ.

Chính là nghệ sĩ bị cô nhắm vào đương nhiên sẽ không có được tốt như vậy. Hà Mân điều động toàn bộ mối quan hệ, muốn biết rõ ràng là đại thần phương nào đang nhắm vào nghệ sĩ của cô, nhưng đến cuối cũng không tra ra được kết quả.

Kế hoạch push vốn đã muốn thỏa thuận xong hết cũng đột nhiên thay đổi, phía bên kia tình nguyện trả cô tiền bồi thường hủy hợp đồng cũng không nguyện ý giúp cô thực hiện kế hoạch push nghệ sĩ.

Đừng nói đến việc hợp tác push, ngay cả độ hot nguyên bản cũng bị các loại áp chế, một số tài khoản weibo chuyên post về Mặc Lý cũng không thoát được bàn tay sau màn. Mặc Lý cơ hồ sắp bị biến mất trên mạng.

Đáng giận nhất chính là vô luận report chất vấn như thế nào, đối phương cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất, hệ thống bị bug, còn bày ra thái độ đang gấp gáp fix lỗi.

Hà Mân bị tức đến mức đau đầu. Bug của hệ thống chỉ độc nhắm vào Mặc Lý? Đây là ban ngày ban mặt rõ rành rành khinh bỉ chỉ số thông minh của cô à, nhưng đối phương tựa như tảng đá dưới gầm cầu vừa thối vừa cứng, cô đến một biện pháp cũng không có.

Cô thậm chí sinh ra hoài nghi với năng lực của bản thân, ai ở trong giới cũng đều gọi cô một tiếng chị Hà, gọi đến mức cô cũng trở nên kiêu căng lâng lâng, hiện giờ bị đánh cho tỉnh táo lại.

Kể từ lúc tiếp nhận Mặc Lý, phiền phức cô gặp phải đều thực quá xảo quyệt, sinh đả kích cũng càng ngày càng lớn.

Thật sự là làm cho người ta tức giận cực độ.

Trong khi Hà Mân chưa từ bỏ ý định “giải trừ phong ấn” cho Mặc Lý, Mặc Lý cũng cẩn trọng hoàn thành các cảnh quay ở phim trường nội thành, đoàn làm phim thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi chiến đấu ở các chiến trường là trường quay ngoại thành.

Mặc Lý xếp quần áo vào vali, báo cáo chi tiết cho Yến Lẫm, sau đó khởi hành đi theo đoàn làm phim.

Không bình tĩnh được như chính chủ Mặc Lý, Hà Mân làm người đại diện không có cách nào chịu được chuyện có bàn tay sau màn nào đó vẫn luôn áp chế Mặc Lý.

Nếu chỉ bằng cô thì không có đủ nhân mạch và khả năng tra được ra là ai đang quấy rối, cô liền đem chuyện phiền phức này giao cho người có bản lĩnh hơn cô.

Vì thế, Hà Mân hẹn Yến Lẫm ra gặp mặt.

Hai người hẹn gặp ở một quán cafe tại quảng trường Lam Kình, Yến Lẫm là tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy ra, Hà Mân cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện cần làm phiền cậu, Mặc Lý gặp phải chuyện kì quái.”

Yến Lẫm nhất thời nhíu mày: “Mặc Lý? Sao lại thế này?”

“Tôi thật sự không biết duyên cớ do đâu, cho nên mới nói là kì quái. Sự nghiệp của Mặc Lý gần đây mới vừa đi lên quỹ đạo, dường như có người tựa hồ chướng mắt cậu ấy, một mực ở phía sau chèn ép.” Hà Mân mở điện thoại, trực tiếp gõ từ khóa “Mặc Lý” vào thanh search, sau đó đưa cho Yến Lẫm xem.

“Tự cậu xem đi, có bao nhiêu khoa trương.”

Yến Lẫm nhận lấy di động, mắt thấy phần biểu hiện kết quả search từ khóa, trang thứ nhất thế nhưng không có lấy một cái liên quan trực tiếp đến Mặc Lý.

Có bức tranh thủy mặc nước từ trên núi chảy xuống, có quảng cáo mực nước, có luận văn liên quan đến lộ trình đường phố, nhưng là không có Mặc Lý.

Hắn cau mày bấm vài trang tìm kiếm tiếp theo, mãi mới nhìn thấy được một link web liên quan đến Mặc Lý, xem title thì là một cái thread cậu xướng Độ Hồ tiên vài năm trước.

Nhưng là bấm vào cũng không thể xem được, một hàng chữ số 404 lạnh như băng chiếm cứ giữa trang.

“Thấy được chứ, người này làm được tuyệt tình cỡ nào, đây là phải hoàn toàn tuyệt đường sự nghiệp diễn nghệ của Mặc Lý.” Hà Mân bất đắc dĩ nói.

Yến Lẫm trầm mặc tiếp tục chuyển sang weibo. Trước kia, tìm kiếm tin về Mặc Lý là chuyện hắn thích làm nhất, nhưng sau đó tin về Mặc Lý luôn bị đi đôi với Lý Thiếu Thiên, hắn cũng lười xem fan YY, bởi vậy đã lâu lắm rồi hắn không có search nữa.

Lần này search, tuy rằng có thể search ra những status về Mặc Lý, bấm vào lại căn bản không thể comment, có comment cũng không xem được nội dung, bấm sang trang tiếp theo lập tức biểu hiện app bị lỗi.

Hà Mân cười lạnh một tiếng, nói: “Thấy chứ, đây là hệ thống gặp bug mà người ta nói, chuyên môn nhằm vào Mặc Lý của chúng ta.”

Sắc mặt của Yến Lẫm trầm xuống, buông di động.

“Độ nhận biết chính là sinh mệnh của nghệ sĩ.” Hà Mân lấy lại điện thoại. “Về chuyện này, tôi phải thừa nhận là đã vượt qua phạm vi năng lực của tôi. Mặc Lý là do Yến thiếu đề bạt, cho nên tôi muốn làm phiền cậu một chút, nhờ cậu tìm ra người ở phía sau màn, vô luận đối phương có không hài lòng với Mặc Lý cỡ nào, cũng đừng có đùa như vậy.”

Yến Lẫm gật đầu: “Tôi biết rồi, chờ tin của tôi.”

Yến Lẫm ra tay tra, tự nhiên là phương tiện hơn so với Hà Mân nhiều lắm.

Mặc dù hắn hiện tại chính là một quản lý trung tầng của công ty Yến Thâm, mặc dù Yến Chu mặt ngoài chẳng quan tâm đến hắn, thì hắn suy cho cùng vẫn là đứa con duy nhất của Yến Chu. Yến Chu cũng không có người con thứ hai để kế thừa gia nghiệp, đám thần tử dưới trướng công ty giải trí Thâm Không vô luận như thế nào cũng sẽ không đắc tội vị thái tử độc đinh này.

Yến Lẫm muốn lợi dụng quan hệ của công ty Thâm Không, cũng chỉ cần một lời nói.

Quản lý bộ phận quan hệ xã hội được Yến Lẫm nhờ điều tra, tự nhiên cũng không dám gạt người lãnh đạo chân chính của mình, đối phương trực tiếp báo cho Yến Chu.

Yến Chu từ miệng của cấp dưới nghe về tình hình của đứa con đã lâu rồi không liên lạc, vẻ mặt cũng không có một chút dao động, chỉ có nghiêm túc.

“Nó tìm các người lại là vì ai? Lại là vị bầu gánh kia?”

Quản lý bộ phận quan hệ xã hội cũng cảm thấy khó xử, đối phương nghĩ rằng trọng điểm cũng không nằm ở vị bầu gánh kia: “Là như này, Yến tổng, Lẫm thiếu có vẻ như là điều tra giúp bạn của cậu ấy, tra xem ai đang nhắm vào đối phương. Tôi điều tra một vòng, cuối cùng tra ra được lại là ——”

Yến Chu nhìn người trước mặt: “Là ai? Nói thẳng đi, đừng có ra vẻ thần bí.”

“Là vị Yến tổng kia ạ, Yến tổng.” Quản lý bất đắc dĩ đáp, ngón tay chỉ hướng về phía tòa building màu xanh hùng vĩ dựng sừng sững ở phương xa khuất đường chân trời kia.

“Tôi còn chưa nói cho Lẫm thiếu, ngài xem?”

Vốn tưởng rằng là việc riêng của Yến Lẫm, không nghĩ tới trực tiếp thăng cấp thành chuyện của nhà họ Yến.

Quản lý bộ phận quan hệ xã hội cũng sẽ không mắt mù mà đi trộn lẫn vào bên trong.

Lông mày của Yến Chu nhíu lại: “Yến Thâm? Tên đó xem náo nhiệt gì?”

Ông nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Nếu là Yến Lẫm kêu cậu tra, cứ trực tiếp nói cho nó.”

Nghĩ rằng có Yến Thâm che chở là có thể cùng ông đối nghịch sao, Yến Lẫm vẫn là quá ngây thơ rồi. Cũng nên cho nó biết, Yến Thâm cũng không phải là người dễ sống chung như vậy.

Về phần vị bầu gánh kia, Yến Chu cũng không đặt ở trong lòng.

Ai cũng biết Yến Lẫm là người kế thừa chân chính của công ty Thâm Không, mấy tiểu minh tinh nịnh bợ hắn không buông mới là thái độ bình thường.

Chỉ cần Yến Lẫm thành thật nghe lời, hắn nguyện ý nâng đỡ ai đều không sao hết.

Bản thân ông là tai to mặt lớn trong giới giải trí, đối với việc này ông cảm thấy không quá quan trọng.

Đi một vòng qua chỗ Yến Chu, cuối cùng tin tức vẫn đến tay của Yến Lẫm.

Một người hắn chẳng thể nghĩ tới, Yến Thâm.

Cư nhiên là Yến Thâm nhắm vào Mặc Lý, còn ra tay tuyệt tình đến mức như vậy. Yến Lẫm nhất thời đã hiểu rõ, chỉ có một loại khả năng.

Yến Thâm biết được chuyện của hắn và Mặc Lý.

Yến Lẫm ngồi ở trong văn phòng không tính là rộng lớn, nhìn chằm chằm vào tin nhắn ngắn ngủn trong điện thoại, trầm mặc nửa ngày, toàn bộ công việc trong tay quăng qua một bên.

(1) thanh gươm của Damocles: ẩn dụ cho mối nguy hiểm hiển hiện luôn rình rập thời thời khắc khắc, bắt nguồn từ một giai thoại về vị vua Dionysius II giàu có quyền lực và tên nịnh thần Damocles được phổ biến bởi triết gia Cicero qua cuốn sách “Tusculanae Disputationes” của ông.

Damocles luôn nịnh nọt và nói với nhà vua rằng ông sở hữu cuộc sống hạnh phúc nhường nào. Sau đó nhà vua đã cho Damocles thế chỗ của mình trong một ngày. Damocles bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua với những bữa tiệc xa hoa và sự hầu hạ của đám tôi tớ cho đến khi nhận ra trên đầu hắn luôn có một thanh gươm được treo bằng một sợi lông ngựa mỏng manh đang chĩa mũi kiếm xuống hắn. Thanh gươm ám ảnh Damocles đến mức hắn không còn tâm trạng đâu để tận hưởng cuộc sống xa hoa nữa. Cuối cùng Damocles đã phải xin nhà vua miễn cho sự “hạnh phúc” này.