Edited by Cigar.
Hợp đồng đóng phim rốt cuộc cũng đã được ký hoàn tất, Mặc Lý và Hà Mân đều như được uống thuốc an thần.
“Tiểu hot boy mạng cậu cuối cùng cũng đi được bước đầu tiên trên quỹ đạo sự nghiệp.” Hà Mân thực sự vui mừng.
Mặc Lý nhìn thấy tiền thù lao ghi trên hợp đồng cũng thực vui mừng: “Rốt cuộc cũng kiếm được tiền.”
Hà Mân bỏ qua cái tính thấy tiền là sáng mắt của cậu, dặn dò: “Hai ngày sau phải đi chụp ảnh quảng bá phim, có thể còn phải quay trước một vài đoạn. Nhớ rõ thuộc lòng kịch bản, đừng cô phụ thâm tình của đạo diễn Lâm dành cho cậu.”
“Chị cứ yên tâm.” Mặc Lý cười đáp ứng.
Trên phương diện công tác, cậu chưa từng thất thố bao giờ.
Vì vai diễn thứ nhất mà khó khăn lắm mới giành được của cậu, Yến Lẫm đặc biệt tan tầm sớm, chuẩn bị lái xe đưa Mặc Lý ra ngoài chúc mừng.
Tuy rằng Mặc Lý không cảm thấy vai diễn này đoạt được có cỡ nào khó khăn, nhưng loại suy nghĩ vừa đắc tội người khác vừa quét đi hưng trí của Yến Lẫm này không nói ra thì vẫn tốt hơn. Khó được một lần chú chó tăng ca nguyện ý tan làm sớm đi bồi cậu, như vậy không phải rất tốt sao?
“Hôm nay cưỡi xe motor ra ngoài chơi.” Mặc Lý đưa ra yêu cầu qua điện thoại.
Yến Lẫm đang thu dọn bàn công tác ngẩn ra, cười nói: “Sao lại tự nhiên muốn cưỡi motor?”
“Sao vậy, anh không có xe?”
Yến Lẫm lắc đầu: “Sao có thể, anh đậu nó ở trong garage ấy.”
Mặc Lý nghe xong thật hưng phấn: “Vậy anh chở em bằng nó đi! Còn không thì lái xe thể thao của anh cũng ok. Dù sao đừng có lái cái xe của mấy ông già mà anh dùng để đi làm mỗi ngày là được.”
“Đó không phải là xe của mấy ông già.” Yến Lẫm thật buồn bực. Hắn cũng không phải công tử hoàn khố mỗi ngày chỉ biết ăn chơi, mua một chiếc xe vẻ ngoài khiêm tốn phục vụ cho việc di chuyển là để chứng tỏ phẩm cách tốt đẹp của hắn, thế mà Mặc Lý cư nhiên lại ghét bỏ, cái tên nhóc hư vinh này.
“Anh hỏi em, em rốt cuộc là thích tiền của anh hay là thích con người của anh?” Yến Lẫm một bên chất vấn, một bên xách cặp tài liệu, cánh tay vắt áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc.
Mặc Lý lắc lắc hai chân xinh đẹp, nhướng hàng lông mày cũng xinh đẹp nốt: “Gì cơ?! Yến Lẫm, anh cư nhiên có thể hỏi ra được câu hỏi này?! Anh xem em là loại người nào? Với cả anh có nhiều tiền để làm em thích hay không chính anh trong lòng không tự biết à?!”
“Anh không có sao? Chỉ cần anh lùi một bước, còn có một đại gia nghiệp đang chờ anh kế thừa đây.” Yến Lẫm vừa nói vừa quẹt thẻ, giọng máy báo một câu “Về sớm” thật ngọt.
“Vậy thì anh không thể có được người yêu xinh đẹp là em.” Mặc Lý lập tức ôm chặt bản thân dù cho một chút cũng không đáng thương.
Yến Lẫm đi dọc hành lang tiến về hướng thang máy, nghe vậy cười nhẹ ra tiếng, bỗng một giọng nói lãnh khốc lại đột nhiên vang lên ở phía sau.
“Yến Lẫm?! Sớm như vậy đã tan làm?”
Phía sau lưng Yến Lẫm cứng đờ, quay đầu nhìn ra sau, Yến Thâm một tay cắm túi quần, tư thái tiêu sái đang đứng phía sau cách hắn không xa.
“Anh họ.”
Mặc Lý ở đầu dây bên kia khẩn trương bật dậy: “Ai tới? Boss của anh? Tiêu rồi tiêu rồi, tan tầm về sớm bị bắt!”
Yến Thâm đi tới, nhíu mi nhìn thấy tay cầm điện thoại của hắn: “Em có hẹn? Đây là muốn về sớm? Vì sao không xin phép anh?”
Yến Lẫm hít sâu một hơi, cười nói: “Em đang định đi lên xin phép.”
“Em đoán anh tin hay là không tin.”
Yến Lẫm: “…. Anh họ xuống đây làm gì thế?”
“Ngẫu nhiên cũng muốn xuống xem em có thật sự nghiêm túc làm việc hay không.” Yến Thâm híp mắt nhìn hắn, một bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời cực kì đáng ghét. “Thực tế chứng minh, em quả nhiên không có nghiêm túc công tác.”
Yến Lẫm trong lòng vô cùng phỉ nhổ, cái tên cuồng khống chế đại biến thái này. Anh có công phu nhàn rỗi cỡ này thì đi quản đứa em ruột của chính anh đi. Hắn cẩn trọng, chịu mệt nhọc làm trâu làm ngựa cho đối phương như vậy, thật sự xem hắn là nhân công giá rẻ đó à?!
Tầm mắt của Yến Thâm chuyển qua điện thoại của hắn: “Em có hẹn à? Là ai?”
“Một người bạn. Gần đây cậu ấy tìm được công việc mới, em chuẩn bị dẫn cậu ấy đi chúc mừng.” Yến Lẫm cười nói.
“Ồ? Công việc gì? Làm ở đâu? Bằng cấp như nào? Tên gọi là gì? Nam hay nữ? Nhà ở đâu? Gia đình làm nghề gì?” Yến Thâm bày ra bộ dáng hỏi thăm tận gốc.
“Anh họ, trước đây em kết bạn anh cũng không có hỏi cẩn thận như vậy, hiện tại anh càng không cần phải lo lắng.”
Yến Lẫm sắp không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ đứa em họ nhu thuận, đoạn thời gian này Yến Thâm càng ngày càng tăng dục vọng khống chế hắn. Người anh họ trước đây vừa nghe nói hắn không muốn nghe theo an bài của phụ huynh tiến vào Yến thị làm việc liền không nói hai lời lập tức xuất ra một bút quỹ duy trì hắn xây dựng sự nghiệp đã muốn biến mất, chỉ còn lại một tên siêu cấp cuồng khống chế càng ngày bệnh càng nặng.
Yến Thâm đối với oán khí tới từ đứa em họ làm như không thấy, vẻ mặt đương nhiên.
“Đúng là bởi vì trước kia quản quá ít, hiện tại mới cần phải quản nhiều hơn. Bằng không mấy đứa nhóc vừa bước ra đời các em thật dễ dàng bị mấy “Cinderella” lấy “mặt đầy bụi đất” làm cá tính mê hoặc. Tự cho chính mình là bạch mã vương tử có thể cứu vớt thiếu niên thuần khiết, trên thực tế là bị người ta xem như là đồ ngốc.” Yến Thâm càng nói càng phát ra oán khí sâu nặng.
Yến Lẫm thật muốn lập tức kéo Mặc Lý từ trong điện thoại ra đập vào mặt anh họ của hắn, cho đối phương chiêm ngưỡng thế nào gọi là thiên sinh lệ chất, băng cơ ngọc cốt.
Mặt đầy bụi đất?! Không tồn tại ok! Vị này của hắn chính là hàng thật giá thật quốc sắc thiên hương phong tình vạn chủng được chứ?! Vưu vật có hiểu hay không?! Là hồng nhan họa thủy, thông não chứ?!
Đám mỹ nữ minh tinh mà anh họ bỏ ra giá trên trời để bao dưỡng đến tư cách xách giày cho A Ly của hắn cũng không xứng, A Ly của hắn tuy rằng nghèo nhưng từ trước đến nay vẫn đều nghèo cực có cốt khí, chưa bao giờ để ý chuyện hắn có tiền hay không. Anh họ mới là tên ngốc chỉ được cái có nhiều tiền ấy, anh có tư cách nói người khác ngốc à?!
Trong điện thoại truyền đến tiếng ủng hộ của Mặc Lý đang tức giận bất bình giống như hắn: “Người anh họ này của anh hơi quá đáng rồi đó! Lẫm ca, chúng ta đi, đừng để ý đến anh ta nữa!”
Yến Lẫm thực nghe lời mà khẽ gật đầu, nói với Yến Thâm: “Anh họ nghĩ nhiều rồi, em hiện tại chính là một nhân viên làm công dựa vào tiền lương ăn cơm mà thôi, làm gì có tiền để cho người khác mơ ước. Em đi trước.”
Hắn vượt qua Yến Thâm, đi về phía thang máy, Yến Thâm không tiếp tục ngăn cản hắn, chỉ cất tiếng từ phía sau: “A Lẫm, chỉ là một lời khuyên. Đừng để anh phát hiện em ở bên ngoài xằng bậy, bằng không anh sẽ để em ngay cả tiền lương cũng kiếm không được.”
Yến Lẫm dừng cước bộ một chút, cửa thang máy chậm rãi mở ra, hắn thẳng người bước vào, lòng bàn tay nắm chặt.
Cảm giác bị uy hiếp thật sự rất không tốt, đáng giận nhất chính là, hắn bây giờ còn chưa thể đối kháng uy hiếp của Yến Thâm. Đại khái cũng không ai có thể đối kháng được với sự uy hiếp của Yến Thâm, mặc dù là ba của hắn cũng không có cách nào.
“Lẫm ca đừng sợ.” Mặc Lý thật tri kỷ mà an ủi: “Cho dù anh họ của anh cố ý làm khó anh, còn có em đi đóng phim kiếm tiền nuôi chúng ta.”
“Yến Thâm nếu đã biết, em cảm thấy em còn phim để đóng sao?” Yến Lẫm một chút cũng không ôm hy vọng. “Yến Thâm cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Người duy nhất có thể làm đối phương nhượng bộ chính là Yến Trăn, nhưng sự kiện kia vẫn là bởi vì Yến Trăn đã từng trải qua cảnh chết đi sống lại, làm cho Yến Thâm sợ hãi. Còn hắn làm gì có lợi thế để cho Yến Thâm mềm lòng đâu.
Mặc Lý cũng trầm mặc, kể từ khi rạp hát cũ bị phá bỏ phải vượt qua một đoạn thời gian khó khăn cho đến nay, cậu lại một lần nữa cảm thấy có chút phiền muộn.
“Xe đến trước núi ắt có đường.” Mặc Lý lắc đầu. “Nghĩ cũng vô dụng, chuyện chưa diễn ra thì đừng suy nghĩ.”
Đâu chỉ mỗi Yến Thâm, ba mẹ của Yến Lẫm sao có thể đồng ý để con trai độc nhất của họ ở bên một người đàn ông khác chứ? Ba của cậu cũng sẽ không đồng ý. Chỉ cần bắt đầu suy nghĩ sâu xa thì đều là chuyện phiền lòng, đều là nan đề khó giải.
“Hôm nay có rượu hôm nay say!” Mặc Lý đội mũ bảo hiểm ngồi ở phía sau, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng của Yến Lẫm, ở giữa tốc độ nhanh như chớp hét to vài tiếng, sau đó xướng vang vở Độ Hồ tiên đã lâu chưa xướng.
Hai người dừng xe ở cạnh một hồ chứa nước, đón gió lạnh thấu xương, nhìn về phía biển đèn của vạn nhà nơi thành thị phía xa xa.
Yến Lẫm mặc áo da, mang giày đen, cưỡi motor cool ngầu cuối cùng cũng khôi phục lại phong thái quý công tử năm đó gặp gỡ.
Từ lần đầu tiên gặp nhau khi còn là thiếu niên cho tới nay, Yến Lẫm đã thay đổi rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều. Hắn vốn có thể kế thừa gia nghiệp, cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của Yến Thâm để gầy dựng nên một sự nghiệp cho riêng bản thân. Song hiện giờ bởi vì chọn ở bên cậu, vô luận là Yến Chu hay Yến Thâm đều cố ý khó xử hắn. Đường đường là thiếu gia của Yến gia lại phải vì sinh kế bôn ba, cho dù là quý công tử cũng không thể tiếp tục tiêu sái nổi.
“Em quả nhiên vẫn là thích nhất dáng vẻ này của anh.” Mặc Lý vuốt khuôn mặt của Yến Lẫm, cười nói: “Trước đây lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em đã cảm thấy cái tên phú nhị đại này sao có thể ngầu như vậy, đã ngầu lại còn đẹp trai muốn chết nữa.”
“Tiểu lừa đảo.” Yến Lẫm cũng cười nói: “Em khi đó trong đầu chỉ biết mỗi đại sư ca của em, ánh mắt của em nào thấy được ai khác.”
“Em cũng chưa từng thích anh ta.” Mặc Lý biểu lộ sự trung trinh. “Lần đầu tiên của A Ly từ thân thể đến tâm hồn đều chỉ thuộc về anh. Tin tưởng em.” Cậu vươn mặt đến trước ngực Yến Lẫm, hơi hơi ngửa đầu, vẻ mặt nhu thuận, khóe môi mỉm cười, đáy mắt chứa cả bầu trời sao.
“Ngoan.” Yến Lẫm mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng trao một nụ hôn.
Mặc Lý túm chặt áo Yến Lẫm, không cho hắn rời đi, chủ động làm nụ hôn thêm sâu sắc.
Đêm khuya, hai người cưỡi motor quay trở về nhà. Ở đầu đường có một chiếc ô tô màu đen đậu cách không xa, tài xế ngồi ở ghế lái nhìn theo motor của bọn họ tiến vào cổng của khu nhà, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số: “Ông chủ, là motor của Yến thiếu, người Yến thiếu chở nhìn không rõ dáng vẻ. Là đàn ông.”
Yến Thâm buông điện thoại, ngã người về lưng ghế êm ái phía sau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trán.
“Lại là như vậy. Đúng là mấy đứa em trai khiến ta đau đầu mà…”
Ngày hôm sau là ngày chụp ảnh tuyên truyền quảng bá phim.
Mặc Lý từ sớm đã tới nơi quay chụp, để cho thợ trang điểm makeup cho cậu, stylist giúp cậu mặc diễn phục, làm tạo hình, nháy mắt đã hóa thân thành một tiểu thiếu gia thời dân quốc đầy phong độ.
Nam nữ chính cũng trình diện, Tống Văn có Yến Thâm làm chống lưng nhưng cũng đủ chuyên nghiệp. Tuy rằng thái độ không thân thiện nhưng về mặt công việc thì không phạm lỗi gì.
Nam chính Trần Uy là tiểu thịt tươi gần đây đang nổi, cũng là thuộc diện có chống lưng mạnh. Trần Uy và Tống Văn sau camera không có lời nào để nói. Tống Văn chướng mắt đối phương đường đường là đàn ông con trai còn phải ăn cơm mềm, trên thực tế nếu không phải do cô thật sự thích Yến Thâm thì cũng sẽ không bảo trì quan hệ hiện tại. Cô cũng không quan tâm tài nguyên hay ô dù gì đó, cho nên cô tự cảm thấy bản thân có tư cách khinh bỉ những chàng trai cô gái vì tài nguyên mà bán cơ thể mình này.
Còn về phía Trần Uy thì là do không dám đụng vào người phụ nữ của đại boss, huống chi chính Trần Uy cũng là người đã có chủ, bị bao dưỡng sẽ phải có giác ngộ bị bao dưỡng, không ở bên ngoài thông đồng loạn chính là tu dưỡng cơ bản.
Diễn viên hôm nay tới trường quay, nữ chính là người phụ nữ của đại boss, có thể lãnh đạm thì tuyệt đối phải lãnh đạm, miễn để truyền ra cái gọi là scandal nam chính nữ chính vân vân. Nữ phụ là tiểu bạch hoa mới vừa tốt nghiệp, càng không thể dính, để miễn bị sao tác. Nam phụ ——
Trần Uy nhìn thấy người con trai xinh đẹp đến mức hoang đường kia, nhất cử nhất động nét nhăn mày cười, sinh sinh động động chuẩn một thiếu gia quý tộc xuất thân cao quý vui đùa bụi hoa từ trong kịch bản bước ra. Hình tượng cậu đang chụp là đoạn thời gian công tử ăn chơi trác táng bất kham, vậy mà cố tình vẫn làm cho người ta đui mù.
Thời điểm Trần Uy đọc kịch bản về nhân vật này còn cười nhạt, nam chính là một thanh niên chính trực gánh vác đại nghĩa quốc gia, cho dù là bởi vì kế sinh nhai mà phải làm gia sư riêng cho tiểu thiếu gia này một đoạn thời gian, lại như thế nào không thể dứt bỏ tình nghĩa với một tên công tử quần áo lụa là không có chí tiến thủ, chỉ biết lưu luyến nữ sắc?
Hiện giờ Lữ tiểu thiếu gia bước ra từ những con chữ sinh động đứng ở trước mặt hắn, hắn mới đột nhiên cảm thấy, nam chính nếu không thích một tiểu thiếu gia như vậy mới là thật sự không có đạo lý.
Chờ sau khi hình ảnh quảng bá của Lữ thiếu gia chụp xong, Mặc Lý mặc diễn phục đi tới khu vực nghỉ ngơi, do nóng mà chảy ra một tầng mồ hôi, Hà Mân đi theo cậu tới đây lại không thấy tung tích đâu.
Mặc Lý đang muốn tìm người xin nước uống, Trần Uy tiến lên nói: “Cậu đang tìm nước? Cho cậu, đây là nước đoàn làm phim chuẩn bị.” Nói xong đưa cho Mặc Lý một chai nước khoáng chưa khui.
Mặc Lý tiếp nhận nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngẩng đầu uống ừng ực một hơi.
Trần Uy cười nói: “Lữ thiếu gia, tự giới thiệu một chút, tôi là Đổng Hán Văn, là gia sư riêng của cậu.”
“Nam chính?” Mặc Lý nâng nâng lông mi. “Rất hân hạnh được gặp.”
“Đừng cất nhắc tôi, chúng ta về sau chính là đồng nghiệp.” Trần Uy nâng tay nói. “Thời điểm Mặc bầu gánh nổi rần rần trên mạng, tôi vẫn còn là tiểu trong suốt chưa có ai biết mặt cơ. Tương lai xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
“Khách khí khách khí, cùng nhau tiến bộ.”
Hai người tiến hành một phen hàn huyên khách sáo giữa đồng nghiệp với nhau, mấy camera lại nhắm ngay hai người, chụp một tấm ảnh với góc độ tuyệt hảo, cho ra một bức ảnh mà tạo hình và nhân vật đều thập phần đẹp mắt.
Trong hai ngày mà kịch tổ bắt đầu dùng ảnh tuyên truyền sao tác độ hot cho phim, bức ảnh này cũng được lan truyền rộng rãi.
Trong ảnh, một thanh niên tao nhã cao ráo và một tiểu thiếu gia xinh đẹp cao quý ghé đầu vào nhau thấp giọng trao đổi gì đó, trên mặt hai người đều là nụ cười thuần túy, dưới ánh sáng đèn phụ trợ cách đó không xa, bức ảnh đẹp đến mức khiến người ta phải say lòng.
Caption của ảnh nhưng thật ra rất quy củ: “Thẩm một chút giá trị nhan sắc của đoàn phim.” Vừa nhìn là thấy đây là động tác của kịch tổ, không đến mức không gây tiếng tăm cũng không khiến người ta phản cảm.
Mặc Lý làm hot boy mạng sở hữu độ hot vẫn là không thể khinh thường, lại là bộ phim truyền hình đầu tay của cậu nữa, vừa công khai liền khiến cho fan nổi lên làn sóng nghị luận nhiệt liệt, nam chính Trần Uy hưởng sái cũng được đề cập, độ hot internet thẳng tắp bay lên.