Edited by Cigar.
Buổi thử vai kết thúc, vẫn như cũ là Hà Mân lái xe chở cậu về nhà. Tới trước cửa tiểu khu, Hà Mân từ trong xe của cô vươn đầu ra đánh giá một chút tiểu khu xa hoa yên tĩnh xinh đẹp, gác cổng nghiêm ngặt này, lơ đãng nói: “Cả ngày đều là dáng vẻ thiếu tiền, nhưng mà xem chỗ ở của cậu trông không hề tệ chút nào. Không phải là bị đại boss nào bao dưỡng đấy chứ?” Cô hơi hơi liếc Mặc Lý, vẻ mặt không có ý tốt.
Muốn nói đến chuyện làm chim hoàng yến của đại boss, cũng không có người nào đủ tư cách hơn người trước mặt. Xinh đẹp, biết xướng hí khúc còn có thể làm nũng, vừa thấy đã biết ở trên giường chắc chắn là một tiểu yêu tinh, đại boss tất nhiên có cực nhiều lạc thú.
Mặc Lý bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Chị Hà, chị đang nói gì vậy?! Chị có thể sỉ nhục tình huống kinh tế của tôi, nhưng chị không thể hoài nghi nhân phẩm của tôi.”
Hà Mân liếc xéo tên diễn tinh này một cái.
“Được rồi, trở về đi! Ngày mai 8 giờ ở chỗ này chờ tôi tới đón cậu đi thử vai.”
Mặc Lý ngoan ngoãn nhìn chiếc ô tô của Hà Mân đi xa rồi mới xoay người tiến vào trong tiểu khu.
Bị đại boss bao dưỡng? Hoàn toàn không thể nào. Yến Lẫm tính là đại boss sao? Mặc Lý tỏ vẻ hoài nghi thật sâu. Đại boss hẳn phải là khí phách ngút trời muốn làm gì thì làm mới đúng, gặp qua đại boss trên đầu có phụ huynh quản dưới chân còn có anh họ quản sao?
Ưm…. Yến Lẫm vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi.
Mặc Lý xuyên qua con đường lớn rợp cây xanh của tiểu khu đi tới trước cửa căn biệt thự của Yến Lẫm. Chuyện cậu và Yến Lẫm sống cùng nhau không cố tình giấu diếm cũng không cố tình rêu rao, nhưng bởi vì Yến Lẫm là người theo chủ nghĩa giữ bí mật, rất ít có người biết hắn sống ở nơi này, cho nên dù cậu không hề che lấp báo địa chỉ của mình ra thì cũng không ai có thể liên tưởng đến Yến Lẫm.
Hiện trạng như vậy, ẩn ẩn có một cơn sóng ngầm mãnh liệt, bình tĩnh nhưng lại có nguy cơ rất lớn. Bất quá Mặc Lý thuộc loại người thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chỉ suy nghĩ về hiện tại, còn sóng ngầm tương lai thì tương lai nói sau.
Hà Mân không hổ là người đại diện kim bài, con đường tin tức thật phong phú, buổi chiều cùng ngày đã nghe được kết quả thử vai của Mặc Lý.
Đạo diễn Lâm đối với biểu hiện của Mặc Lý hiển nhiên là thực vừa lòng, tổng biên kịch cùng tham gia buổi tuyển vai cũng nói thẳng cực kì thích Mặc Lý, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Mặc Lý chắc chắn sẽ giành được vai diễn này.
Ngày hôm sau tiếp tục đi thử vai cho bộ phim còn lại, ở hội trường casting cư nhiên có thể đụng phải người quen. Hà Mân dẫn cậu đến sofa ở một góc ngồi xuống, hai người đàn ông đối diện đồng loạt ngẩng đầu, một người cùng Hà Mân chào hỏi, người còn lại thì nhìn chằm chằm theo dõi cậu, ánh mắt nóng rực muốn đốt người, làm cho Mặc Lý muốn bỏ qua cũng không được.
“Hà tổng, đã lâu không gặp! Nghe nói cô lại tự mình dắt người mới, tôi nghe mà không tin nổi, thì ra là thật.” Người đàn ông trung niên đối diện tươi cười đầy mặt, thập phần nhiệt tình chào hỏi Hà Mân, sau đó nhìn qua Mặc Lý đánh giá: “Đây hẳn là vị tiểu bầu gánh khiến cô xuất sơn? Quả nhiên tư chất không tồi, là mầm tốt.”
Hà Mân cũng cười khách sáo: “Lưu tổng ngài quá khen, đành mượn cát ngôn của ngài.”
“Uầy cô quá xem trọng tôi rồi, tôi thì tính cái gì tổng chứ, chỉ là phận làm công cho ông chủ thôi.” Lưu tổng khiêm tốn mười phần, cũng nhiệt tình mười phần. “Vẫn là Hà tổng lợi hại, tôi thấy phòng làm việc của Hà tổng ký hợp đồng với vài người mới trông cũng không tệ, ánh mắt của Hà tổng quả thật không thể không phục, không thể so sánh không thể so sánh.”
“Chỉ là gánh hát rong lăn lộn kiếm miếng cơm ăn thôi, Lưu tổng gần đây chuyển sang công ty Phi Hoa tiếng tăm lừng lẫy mới thật sự là tiền đồ vô lượng.”
“Ha ha ha…..”
“Ha ha ha ha….”
Hai người đại diện nâng bi lẫn nhau khí thế ngất trời, bỏ hai đại minh tinh tương lai ở một bên trừng mắt với nhau.
Cảnh tượng nhân gian chân thật lại một lần nữa trình diễn, không đủ nổi tiếng thì ngay cả vầng hào quang của người đại diện bên cạnh cũng áp không được, thật sự là bi ai.
Liễu Kì Hoa ngồi ở đối diện vận đủ khí, cười lạnh mở miệng nói.
“Chào Mặc bầu gánh.”
Mặc Lý trái cũng bực, phải cũng bực, cậu và Liễu Kì Hoa cũng không có mâu thuẫn gì mà? Chẳng lẽ là chuyện Đổng Thăng kêu cậu đóng cái vai diễn thế hắn đã bị hắn biết? Nhưng chẳng phải cuối cùng cậu cũng không nhận diễn còn gì. Liễu Kì Hoa sao lại bày ra sắc mặt này với cậu?
Nghịch đồ này.
“Không muốn cười thì đừng cười.” Mặc Lý nói: “Ai không biết còn tưởng cậu muốn ám sát tôi.”
Nụ cười của Liễu Kì Hoa cứng lại, khóe miệng thật sự có một chút vặn vẹo. Sau một lúc lâu, hắn cười hừ một tiếng, hạ mi mắt. Hoàn hảo cuối cùng vẫn duy trì phong độ, chưa có một chút thất thố nào.
Kì thật giữa hắn và Mặc Lý quả thực không có gì gọi là thâm cừu đại hận. Thậm chí hắn cũng phải thừa nhận, Mặc Lý thực làm người khác yêu thích. Xinh đẹp, thuần túy, không có chút âm nhu. Nếu là gặp nhau sớm mười năm, hoặc là muộn một chút, khi sự nghiệp của hắn đã leo lên đỉnh, nếu lại gặp được Mặc Lý, hắn nhất định sẽ thích một người bạn như Mặc Lý.
Chính là cố tình thời gian gặp được nhau không đúng, hắn và Mặc Lý thành đối thủ cạnh tranh.
Đồng dạng là nghệ sĩ xông pha vào tràng danh lợi, dựa vào đâu mà Mặc Lý có thể thoải mái hơn người khác rất nhiều? Vô luận là chương trình thực tế lúc ban đầu hợp tác, hay là quảng cáo cùng quay chụp, tiêu điểm của khán giả vĩnh viễn đặt trên người Mặc Lý, những ngôn từ ngợi khen vĩnh viễn chỉ vì cậu mà đến.
Dựa vào đâu người khác trở thành đá lót đường cho cậu, trở thành vai hề để làm vầng hào quang của cậu càng thêm nổi bật?
Cậu bất quá cũng chỉ là món đồ chơi bị người quyền quý bao dưỡng, dựa vào đâu vĩnh viễn là dáng vẻ tư thái thanh cao?
Vô luận hắn có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua Mặc Lý, độc xà tên là ghen tị không có lúc nào là không cắn nuốt giày vò nội tâm của hắn. Cái loại đau đớn khổ sở này, không thể thoát khỏi.
“Lâu ngày không gặp, Mặc bầu gánh chuẩn bị hoàn toàn từ bỏ theo đuổi nghệ thuật, đổi nghề làm sao kim?” Liễu Kì Hoa tựa cười tựa không xéo xắt một câu.
Đúng rồi, còn có đống fan não tàn lấy thân phận bầu gánh của cậu nâng cậu lên cao cao tại thượng, giống như người khác cũng không xứng đặt ngang hàng với cậu.
Chẳng qua chỉ là đền thờ trang sức lập ra để tự nâng giá trị con người, người như vậy ở trong giới giải trí khắp nơi đều có. Cái gì gọi là truyền nhân cổ nghệ, nào có ai cao quý hơn ai?
“Đáng tiếc cho fan mê xem hí của cậu, họ mà biết bầu gánh của họ từ bỏ gánh hát, ngược lại trở thành diễn viên giống như chúng tôi, không biết nên có bao nhiêu thất vọng.” Liễu Kì Hoa tiếp tục nói.
Mặc Lý phất tay áo: “Các cô ấy sẽ không thất vọng. Cái gọi là thích xem hí theo đuổi truyền thống đều là giả, thứ các cô gái đó thích chính là ngoại hình của tôi.”
Với lại cậu cũng không phải là từ bỏ gánh hát, song những lời này không cần phải nói với Liễu Kì Hoa, giao tình ngắn ngủi cần gì nhiều lời?
“…..”
Liễu Kì Hoa thật sự không muốn nói chuyện với cậu.
Ngoài cửa có nhân viên đến gọi người, người đại diện họ Lưu đứng dậy nói: “Ai da đã đến giờ, Kì Hoa chuẩn bị một chút, sắp đến lượt cậu rồi. Hà tổng, chúng ta hẹn hôm nào đó tán gẫu nhé.”
“Ok, lúc nào cũng được hết. Lưu tổng, anh cứ bận việc của anh đi.” Hà Mân sảng khoái đáp lời.
Mặc Lý ôm cánh tay âm thầm lắc đầu. Hai người muốn tán gẫu cái gì? Có mà nâng bi lẫn nhau thì có. Làm người đại diện cũng là không dễ dàng, cậu nhìn thấy da mặt của Hà Mân bởi vì cười giả lả lâu quá mà đã bắt đầu trở nên run rẩy.
Liễu Kì Hoa đi theo sau người đại diện Lưu Vạn Sơn về phía phòng casting, Lưu Vạn Sơn quay đầu lại nhìn hắn, mày nhăn lại. “Sao vậy? Dáng vẻ uể oải này của cậu là làm cho ai xem? Tuy rằng Trương tổng đã nói vai diễn này sẽ thuộc về cậu, nhưng cậu cũng không thể biểu hiện quá kém làm ngài ấy mất mặt. Những người hôm nay có thể đến đây casting làm gì có ai không có chống lưng? Cũng không phải không là cậu thì không được.”
Liễu Kì Hoa vực dậy lại tinh thần, cười với hắn: “Anh Lưu yên tâm, tôi biết nặng nhẹ.”
Lưu Vạn Sơn gật đầu: “Vào đi thôi, tôi đi tìm người nói chuyện.”
Bộ phim truyền hình tiên hiệp này được rêu rao là đầu tư N triệu, là nhiều công ty cùng hùn vốn, Trương tổng của công ty giải trí Phi Hoa của bọn họ chính là một trong số những nhà đầu tư. Tuy rằng Trương tổng đã đánh tiếng trước, cũng không dám khẳng định tuyệt đối không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Dù sao vai diễn này ở trong nguyên tác cũng rất có nhân khí, tuy là nhân vật phụ nhưng không hề kém nhân vật chính chút nào, hình tượng nhân vật cũng dễ dàng hấp dẫn fan, rất nhiều tiểu thịt tươi đều lăm le nó.
Lưu Vạn Sơn cũng có nhân mạch của riêng hắn, luồn lách cửa sau vẫn là có thể làm được, hơn nữa tư chất của Liễu Kì Hoa đích xác không tồi, vai diễn này tám chín phần mười là có thể giành được.
Thời gian thử vai của Liễu Kì Hoa dài hơn so với những người khác, thời điểm ra khỏi phòng trên mặt là nụ cười thoải mái, bóng ma bởi vì nhìn thấy Mặc Lý đã muốn tạm thời bị xua tan, hiển nhiên quá trình thử vai rất thuận lợi.
Hà Mân nhìn thấy Lưu Vạn Sơn dẫn Liễu Kì Hoa rời đi, hàng mày thon gọn hơi hơi nhăn lại.
Cô đã tìm hiểu trước đó, biết một trong những nhà sản xuất của bộ phim này chính là công ty Phi Hoa mà Liễu Kì Hoa hiện đang dưới trướng. Đây là một công ty giải trí mới thành lập, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường hợp đồng cho boss cũ của cô là công ty Thâm Không kéo hắn về dưới trướng, khẳng định sẽ không bạc đãi hắn.
Chỉ sợ Mặc Lý hôm nay đã đến không một chuyến.
Chuyện này không cần thiết phải nói cho Mặc Lý, lúc đến lượt Mặc Lý vào thử vai Hà Mân chỉ dặn dò cậu diễn cho tốt, mặt khác không cần suy nghĩ nhiều.
Mặc Lý đứng dậy từ trên ghế sofa, vẻ mặt không yên: “Tôi vốn là không nghĩ nhiều, nhưng chị Hà nói như vậy không phải là làm tôi nghĩ nhiều sao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nãy giờ chỉ nhìn chị và cái người gọi là Lưu tổng kia nâng bi nhau, chẳng lẽ chị Hà trong lúc nâng bi còn lấy được tin tức gì?”
Hà Mân hung hăng trừng cậu một cái.
“Đừng chơi trò thông minh! Mau nhanh vào thử vai đi.”
Đây là lần thứ hai Mặc Lý tham gia thử vai, không giống như ngày hôm qua, buổi thử vai này trông có vẻ tùy ý hơn, chỉ có một phó đạo diễn ngồi ở phía trước, bên cạnh có hai cô gái trông rất trẻ, tự giới thiệu là biên kịch.
Hình thức thử vai cũng đơn giản rõ ràng, mỗi người đưa ra một đoạn ngắn trong kịch bản, để Mặc Lý tự phát huy.
Đoạn đầu tiên là phó đạo diễn ra đề, thân là hộ pháp của ma tôn, Hứa Thanh Đàm dùng kế lừa nam chủ Tô Thời, người ở thời điểm hắn bị thương nặng đã cứu hắn một mạng, sau khi hồi phục lại như cũ thì lại bắt đầu trở mặt.
“Tô Thời, ta không có chết, ngươi không phải cảm thấy rất thất vọng?! Ta còn chưa kịp tạ ơn ngươi ngày ấy thả hổ về rừng, để giờ phút này ta mới có cơ hội lấy mạng ngươi. Tô Thời, đừng hận ta, muốn trách thì trách chính ngươi rất ngu ngốc, lại tin tưởng ta đường đường là hộ pháp của ma tôn sẽ phản bội chủ thượng, quy phục dưới trướng ngươi.”
Mặc Lý vừa diễn vừa ở trong lòng diss, nhân vật này cũng là da mặt dày. Nam chủ đã cứu hắn, hắn lấy oán trả ơn thì cũng thôi, dù sao người xấu vốn chính là sẽ lấy oán trả ơn. Nhưng mà lại còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, có kẻ địch, chủ thượng của hắn, chủ thượng của phe địch cao giọng rêu rao bản thân được nam chủ cứu, hùng hồn tuyên bố “Ta lấy oán trả ơn ta tự hào”. Da mặt dày như vậy, vô sỉ như vậy vì sao lại có nhân khí cực cao trong truyện gốc vậy?
Độc giả mê truyện hiện tại quả nhiên là u mê.
Mặc kệ thế nào, diễn là được, cậu vì vai diễn này đã chặt không ít thịt gà vịt bò.
Quá trình casting xem như thuận lợi, Mặc Lý cũng không nhìn ra manh mối gì từ trên mặt giám khảo, theo thường lệ trở về chờ kết quả.