Edited by Cigar.
Ở trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt trên internet, chương trình Quốc Sắc Phương Hoa rất nhanh đã tới ngày phát sóng kì đầu tiên, giờ chiếu được định vào lúc tám giờ mỗi thứ Năm hàng tuần trên kênh của đài truyền hình thành phố S.
Mặc Lý thực kích động, đặt đồng hồ từ rất sớm, dặn đi dặn lại Chu Phi và Lý Thiếu Thiên nhất định phải nhớ nhắc nhở cậu xem chương trình.
Thứ Năm cùng ngày lại gọi điện thoại cho Mặc lão bầu gánh và đám người ông Lỗ, nhắc bọn họ buổi tối nhớ xem chương trình.
Đây là lần đầu tiên Mặc Lý lên TV, Mặc lão bầu gánh cũng thập phần trịnh trọng, buổi tối ngày thứ Năm rạp hát đặc biệt không có an bài tiết mục nào, đặt một cái TV lớn để chính giữa sân khấu kịch, cổng lớn mở rộng, cũng không bán vé, mời hàng xóm láng giềng xung quanh cùng nhau đến xem TV.
Thời điểm chương trình sắp bắt đầu, Mặc lão bầu gánh đứng ở một góc sân khấu chụp một tấm ảnh gửi qua Wechat cho Mặc Lý.
Trong ảnh chụp cảnh đầu người đông nghịt, đại đa số đều là khách quen của gánh hát, một đám thím dì cô bác dẫn theo cháu trai cháu gái đến gánh hát góp vui, trên mỗi bàn đều bày biện một bát hạt dưa và ấm nước trà.
Mặc Lý cho dù tự luyến đến mấy, nhìn thấy ba mình bày trận lớn như này cũng có chút xấu hổ.
[Bầu gánh Mặc Truyền Phong: [cười trộm] ]
[Bầu gánh Mặc Truyền Phong: Thế nào A Ly, không tồi chứ [cười trộm] ]
[A Ly: ……… Ba, ba có thể đừng dùng cái biểu cảm này không, con nhìn cứ kì kì thế nào ấy.]
[Bầu gánh Mặc Truyền Phong: Cái này [cười trộm] hả? Ba chỉ có cái biểu cảm này [cười trộm] ]
[A Ly: ……… Quên đi, xem như là con chưa nói gì đi.]
[Bầu gánh Mặc Truyền Phong: A bắt đầu rồi! Không nghe con nói nữa [cười trộm] ]
Mặc Lý có điểm hỏng mất.
Màn dạo đầu đậm chất cổ phong qua đi, chương trình chính thức bắt đầu.
Tựa đề của kì thứ nhất tên là “Tìm kiếm ngọc châu nơi biển cả”.
Cảnh đầu tiên chiếu chính là cảnh Tống Lục Minh ở khắp nơi khảo sát sưu tầm các loại nghệ thuật dân gian trong thực tế, kết hợp với phong cách thủy mặc, một loạt hình ảnh về các loại tài nghệ dân gian nhanh chóng lướt qua, cuối cùng chiếu cảnh đại môn của gánh hát Mặc gia, sau đó màn ảnh lướt nhanh, xuyên qua đình viện và đại sảnh bố trí hết sức giản đơn nhưng vẫn không mất đi phong cách cổ. Cuối cùng màn ảnh dừng ở cảnh Hồ tiên mặc diễn phục màu xanh đứng trên sân khấu, thân thể uốn lượn nhấc mắt, tầm mắt diêm dúa lẳng lơ giống như xuyên qua không gian và thời gian, cùng khán giả đang xem trước TV hai mắt chạm nhau.
Mặc Lý cũng không biết đoạn này được quay lúc nào, cậu ngồi ở trên sofa ăn khoai tây rột rột, Chu Phi ngồi ở bên cạnh si mê nhìn thoáng qua màn hình, lại liếc một cái về phía Mặc Lý đang ngồi bên cạnh mặc áo ngủ rộng thùng thình ôm chân, lộ ra sự ghét bỏ hiếm thấy.
“A Ly có thể ngồi đàng hoàng được không! Đừng có phá hư hình tượng của Hồ tiên.”
“Cút.” Mặc Lý dùng chân đá hắn một cước. “Đi lấy cho tôi ly nước đi.”
“Ok!” Chu Phi vui vẻ chạy đi lấy nước.
Chương trình trong TV vẫn còn tiếp tục.
Tống Lục Minh không có đưa hành vi cao ngạo không hợp thời của Mặc Lý vào trong, thời gian giới thiệu lúc đầu và phỏng vấn cá nhân cũng là lấy sáu vị khách mời làm chủ đạo, Mặc Lý chỉ là một cái ký hiệu tượng trưng cao cao tại thượng, đại biểu cho người thừa kế của một môn nghệ thuật truyền thống dân gian. Mặc dù là đoạn giới thiệu các vở diễn của Mặc gia cũng chủ yếu là từ miệng của người địa phương Mặc Huyền, quay rất nhiều hình ảnh rạp hát dung hợp cả phong cách hiện đại lẫn trung đại, cũng quay các vở diễn khác hiện đã không hợp với thị hiếu của đại chúng mà không phải là Độ Hồ tiên đẹp nhất, quay các hương thân số lượng ít ỏi ở dưới đài đang cắn hạt dưa uống trà xem diễn, liền ngay cả thời gian chiếu kịch bản cũ còn nhiều hơn thời gian Mặc Lý lên hình.
Mặc Lý xem rồi xem, còn có chút không hài lòng.
Cái gì vậy? Cũng chưa để cậu lên hình được bao nhiêu lần. Cậu đếm đi đếm lại, cũng chỉ có màn mở đầu chiếu cảnh cậu trong trang phục Hồ tiên, nhưng cũng chỉ lên hình được ba lần, trong đó có một lần còn chỉ chiếu lướt nửa mặt cậu, trên màn ảnh cậu chỉ chớp mắt một cái là hết, tiếp theo đã chuyển cảnh sang thời gian phỏng vấn chậm rãi của Liễu Kì Hoa. Lần cuối cùng lộ diện chỉ chừa thời gian cho cậu nói có mỗi một câu: “Tôi là bầu gánh của gánh hát Mặc gia, là truyền nhân thứ mười chín của gánh hát, tên của tôi là Mặc Lý.”
Ba lần lên hình thời gian không đến mười giây. Còn các khách mời mỗi người đều có vài phút phỏng vấn, vừa thấy đã biết là đã học thuộc bài từ trước. Cậu đã dạy sáu người kia lâu như vậy tất nhiên là hiểu họ, ngoại trừ Liễu Kì Hoa còn có điểm văn vẻ, cậu mới không tin những người khác có thể thốt ra mấy lời nghe rất hoa mỹ và khắc cốt như này.
Bộ Tống Lục Minh có thù với cậu hả?! Có phải Yến Lẫm có thù với cậu không?!
Mặc Lý nhớ tới sự càn rỡ của Yến Lẫm ngày đó với cậu, còn có đống tin nhắn quấy rối mấy ngày qua của hắn, miệng thì nói thích cậu, thế mà chương trình do hắn sản xuất lại không nâng cậu, không lấy cậu làm chính?!
Người nào đó không cần học mà tự hiểu thế nào là “quy tắc ngầm”, Mặc Lý khó thở mở Wechat tìm tài khoản Lẫm Đông, giận dữ gõ phím ném cho “kim chủ” hai chữ.
[A Ly: Cầm thú!]
Yến Lẫm đang hết sức chăm chú xem chương trình cầm lấy điện thoại di động: “???”
[A Ly: Tôi không được lên hình!]
Cậu tủi thân đến mức nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Còn tưởng rằng chủ đề là gánh hát Mặc gia thì cậu sẽ là nhân vật chính.
Không nghĩ tới cậu căn bản không được coi trọng.
Ba ở nhà còn tìm nhiều hương thân như vậy đến xem, muốn khoe khoang con trai được lên TV một chút, tình hình này là phải mất mặt.
Yến Lẫm cuối cùng đã hiểu sao lại thế này, vừa đau lòng vừa cảm thấy ermmmm thật đáng yêu.
Giống như con mèo nhỏ mà hắn nuôi đang giận dỗi với hắn, đòi hắn đút cá cho.
[Lẫm Đông: Em xem bình luận phía dưới ở bài đăng đính top trên weibo chính thức của chương trình Quốc Sắc Phương Hoa đi.]
Mặc Lý nghi hoặc mở weibo tìm kiếm tài khoản của chương trình, bài đăng được đính top có nội dung mời mọi người nhận xét và nói ra cảm thụ sau khi xem kì đầu tiên.
Chương trình vừa mới bắt đầu được vài phút, phần bình luận đã có mấy trăm cái, Mặc Lý mở ra xem, ngoại trừ fan của sáu khách mời kéo quân sang comment ủng hộ thần tượng, có rất nhiều bình luận là nói về cậu.
[Bất Kiêm Dung: Cái người mặc diễn phục xướng hí ở đoạn mở đầu là ai vậy, đẹp quá!]
[OPP: Là cái người ở trong buổi ra mắt chương trình nạt cư dân mạng ấy, sư đệ của Lý Thiếu Thiên.]
[Lộ Tây Pháp: Tôi biết là Mặc Lý đẹp, nhưng không nghĩ tới lại đẹp đến như vậy! Dáng vẻ lúc diễn hí rất thần thái, khí chất hoàn toàn đánh trúng tim tôi, trời ạ nhan cẩu sắp không thể khống chế được nữa! @Gia Bách Liệt]
[Gia Bách Liệt reply @Lộ Tây Pháp: Khinh bỉ, ai là người nói cậu ta rất low, dựa vào scandal sao tác nhân khí nhỉ?]
[Lộ Tây Pháp reply @Gia Bách Liệt: Nhìn thấy khuôn mặt này tôi không nói nên lời low gì nữa a~~~ tôn nghiêm của nhan cẩu thôi]
[Phao Phao: Cậu ấy lên hình ít thế, hoàn toàn không xem đủ!]
[Tiểu Thanh: còn nói cậu ấy là có quan hệ với Lý Thiếu Thiên, nào có người nào đã có quan hệ còn bị lên hình ít như vậy.]
[Thuần thuần tiểu Tân: Cho nên chủ đề của chương trình này [mắt lé] không phải là về nghệ thuật truyền thống dân gian mà là về truyền nhân của các môn nghệ thuật truyền thống sao? Tôi bắt đầu chờ mong truyền nhân của các kì kế tiếp.]
Mặc Lý nhất thời tâm bình khí hòa.
[Lẫm Đông: Em xem, A Ly thiên sinh lệ chất, đáng giá để chờ đợi [mỉm cười] ]
Thầy giáo dạy nhân sinh của cậu lại bắt đầu đùa giỡn cậu, Mặc Lý đỏ hết cả mặt.
Còn hơn Yến Lẫm, Lẫm Đông mới là người quen có ấn tượng cố hữu trong đầu cậu. Đối với cái ảnh đại diện cực kì có cảm giác cấm dục hình cảnh tuyết đầu đông được dùng đã nhiều năm không hề thay đổi, trong đầu của cậu đã sớm có một tưởng tượng cố định. Ở trong tưởng tượng của cậu, Lẫm Đông là một nam sĩ thành thục ổn trọng lớn hơn cậu rất nhiều tuổi.
Đối với người thật là Yến Lẫm cậu có thể không chừa mặt mũi cho đối phương, nhưng đối với sự đùa giỡn của Lẫm Đông cậu lại mặt đỏ tim đập, thật sự là phân liệt.
Chương trình đã muốn tiến hành đến đoạn Mặc Lý dạy các khách mời diễn hí. Bất đồng với khúc trước, đoạn này hoàn toàn đem trọng điểm đặt lên người Mặc Lý.
Mặc Lý trên TV vẻ mặt nghiêm túc, còn thật sự dạy mấy khách mời phải làm như thế nào để diễn ra được Hồ tiên một cách hoàn mỹ.
Cậu mặc quần áo casual giản dị, giơ kịch bản, ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhịp, hơi lắc lắc đầu, dùng giọng nói trong vắt giống như dòng suối giữa núi rừng, khe khẽ ngâm xướng những câu hí thập phần phức tạp song lại cực kì dễ nghe.
Trong nháy mắt, nguyên bản vốn chính là một cậu trai trẻ tuổi có ngoại hình kinh diễm, nhất thời mặc lên một thân đầy phong cách cổ, xuyên qua thời gian ngàn năm ánh sáng, khiến người ta trong hoảng hốt nhìn thấy được giữa thời không, con yêu hồ tà mị ngây thơ, diêm dúa lẳng lơ, khuynh quốc khuynh thành xuất hiện.
Ở dưới sự đối lập của sáu vị khách mời đồng dạng sở hữu ngoại hình xuất chúng, thế nhưng hiện ra cao thấp rõ ràng.
Đều là dựa vào mặt kiếm cơm, chỉ luận về diện mạo, đám người Liễu Kì Hoa Lâm Nhan cũng không so với Mặc Lý kém hơn chỗ nào, mỗi người đều có điểm đặc sắc của riêng mình, có thể nói là mỗi người đều phù hợp với các thẩm mỹ khác nhau, không ai giống ai của đại chúng.
Mặc Lý không nhập diễn cũng không có mị lực hơn bất kì một tiểu thịt tươi nào của giới giải trí.
Chính là khi cậu rũ mắt ngâm xướng là lúc, sự khờ dại ngang ngược kiêu ngạo, sự cao ngạo điêu ngoa, tự cho mình là nhất của cậu, tất cả đều biến thành lực thuyết phục khán giả mạnh mẽ nhất.
Giống như cậu đáng lý là nên như thế.
Chu Phi sớm xem thành ngây ngốc, Lý Thiếu Thiên cũng nhìn chằm chằm màn hình đến xuất thần.
Tống Lục Minh là một đạo diễn giỏi, ông biết mị lực của Mặc Lý ở đâu, hơn nữa biết được làm thế nào để thể hiện được mị lực của cậu.
Ông kỳ thật cũng không có cho Mặc Lý lên hình nhiều, trọng điểm vẫn ở trên người sáu vị khách mời, nhưng là mấy khung hình ít ỏi kia đã muốn làm Mặc Lý sáng rọi một trăm hai mươi phần trăm.
Mỗi một lần Mặc Lý lên hình đều đẹp đến mức khiến người xem hít thở không thông.
Lên hình quá ít ngược lại làm cho khán giả sinh ra một loại cảm giác thòm thèm chưa đã, bọn họ sẽ tự giác đi tìm tòi về Mặc Lý, mang theo sự yêu thích đi lý giải Mặc Lý.
Ở dưới tài nghệ của Tống Lục Minh, Mặc Lý trở thành hóa thân của cái đẹp, không mang theo bất kì một cảm xúc cá nhân nào. Trên màn ảnh Mặc Lý được phủ kín bởi một sắc thái siêu thoát, liền ngay cả mấy lời có chút lỗ mãng ở buổi ra mắt chương trình của cậu cũng đều biến thành giải thích được.
Thậm chí là người quá quen thuộc với Mặc Lý như hắn, xem xong những khung hình này còn nhịn không được đảo mắt đánh giá Mặc Lý một cách tinh tế.
Hắn may mắn hơn những khán giả ngoài kia, hắn có thể tùy ý thưởng thức cậu, tới gần cậu.
Hắn chưa từng nhìn thấy người nào đẹp hơn sư đệ của hắn, vô luận là nam hay nữ.
Lý Thiếu Thiên liếc một cái sang Chu Phi đang ngồi ở một đầu khác của sofa, đột nhiên nhích người gần sát Mặc Lý.
Mặc Lý đang thưởng thức bản thân trong chương trình, đột nhiên có một nhiệt độ cơ thể ấm áp tới gần cậu làm cậu khẩn trương.
“A Ly, em có biết trên mạng có một câu nói như thế này không?” Lý Thiếu Thiên cười, thấp giọng nói.
Cả người Mặc Lý có chút cứng ngắc.
Đều do đám fan CP, đều do Yến Lẫm, làm cậu biết giữa con trai với con trai còn có thể làm mấy chuyện xấu xa.
Tâm linh thuần khiết của cậu đã bị làm bẩn….
Cậu đã không thể thản nhiên đối mặt với sự tiếp cận của đại sư ca.
“Gì…. Nói gì?” Mặc Lý giống như một chú mèo bị dọa sợ, hận không thể thu chính mình lại thành một nắm nho nhỏ.
“Đối với một nhân vật của công chúng, có vài người muốn làm nhất một chuyện, chính là vừa nhìn đối phương trên màn ảnh, vừa ——”
“Vừa làm gì?” Mặc Lý vừa khẩn trương vừa tò mò truy vấn.
Lý Thiếu Thiên lại đột nhiên không nói nữa, xoa xoa tóc Mặc Lý.
“Em tự tra baidu đi.”
Mặc Lý: “???”
Đại sư ca thay đổi rồi, ngay cả một câu nói giỡn cũng không nguyện ý nói hết cho cậu, còn bắt cậu tự mình đi tìm đáp án. Đại sư ca không có thương cậu như trước kia nữa.
Chính là cậu đã bị Yến Lẫm hôn, đã muốn mất đi lập trường chất vấn đại sư ca một cách đúng lý hợp tình.
Mặc Lý đột nhiên cảm thấy bi thương ngược dòng thành sông.
Ting một tiếng, di động đột nhiên vang.
Mặc Lý mở điện thoại ra xem, người từng là thầy giáo dạy nhân sinh của cậu lại bắt đầu tán tỉnh cậu.
[Lẫm Đông: Đang xem chương trình, A Ly, tôi thật nhớ em.]
[Lẫm Đông: Em có biết trên mạng lưu truyền một câu nói thế nào không?]
Mặc Lý: “???” Câu dạo đầu này sao lại quen như vậy?
[Lẫm Đông: Tôi thật muốn vừa nhìn em trên màn ảnh, vừa ***]
Mặc Lý: “……” Yến Lẫm và đại sư ca thật sự không có thông đồng với nhau à?
[A Ly: *** là cái gì?]
[Lẫm Đông: Không có gì = =]
Loại chuyện tán tỉnh trêu ghẹo thả thính này, một khi cần giải thích thì nhất định chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, chỉ còn lại có awkward…
Sau khi kì thứ nhất của Quốc Sắc Phương Hoa được phát sóng, rating liên tiếp tăng mạnh, tên của Mặc Lý cũng không ngoài dự kiến mà lên hot search.
Tổ trưởng tổ tuyên truyền Lăng Tiểu Phi thực vô tội giải thích với tổ chương trình: “Không phải là tôi mua.”
Bất quá cô cũng cống hiến một phần lượng tìm kiếm không nhỏ trong số đó là được.
Cô chưa bao giờ xem hí, bỗng đột nhiên như là phát điên mà muốn xem video Mặc Lý xướng hí nhiều hơn nữa.
Đó là một loại cảm giác đói khát từ sâu bên trong, cô không có get nét đẹp của nghệ thuật truyền thống dân gian, nhưng là cô đã hoàn toàn bị con Hồ yêu xinh đẹp kia thuyết phục.
Lúc này đây độ hot của Mặc Lý rốt cuộc không còn bị cột với ai khác, rốt cuộc không còn dính với scandal hay phốt, mà là thực lực thật sự lan khắp thiên hạ.
Trong giới giải trí, biết xướng hí không phải là gì đó quá ngạc nhiên, ngoại hình xinh đẹp lại càng không phải chuyện ngạc nhiên, ngoại hình đẹp biết xướng hí cũng không tính là chuyện ngạc nhiên, tiểu thịt tươi ở tuyến hai Liễu Kì Hoa có khả năng này.
Trong chương trình, tất cả các khách mời đều ăn diện đẹp nhất, diễn xướng Hồ yêu Mặc Lý dạy, thể hiện ra các loại mỹ cảm chứa phong tình.
Cảnh tượng và nhân vật đều là rất rất đẹp. Lộng lẫy, xinh đẹp không ai bằng, tất cả những từ ngữ hình dung về cái đẹp đều có thể không chút khách khí áp lên người bọn họ.
Nhưng cố tình chỉ có cái đoạn ngắn Mặc Lý hóa thân Hồ yêu ngâm xướng làm cho rất nhiều người lâm vào điên cuồng.
[…. Đó là một loại khí chất không thể nói rõ, không phải là về giá trị nhan sắc hay chiều cao hay tài hoa linh tinh gì đó. Nó có điểm không thể nắm lấy, diêm dúa lẳng lơ đầy bí ẩn, khuôn mặt xinh đẹp thập phần có lực thuyết phục, giống như một cái còng, khóa chặt ánh mắt của bạn, khóa chặt lý trí của bạn, khóa chặt trái tim đang vì đối phương điên cuồng kêu gào. Tôi nghĩ chúng ta trước kia đã lý giải sai về Hồ yêu khuynh quốc khuynh thành trong các câu chuyện đồng thoại xa xưa, bọn họ xinh đẹp, nhưng không chỉ đơn giản là đẹp, bọn họ mị hoặc nhưng không chỉ đơn giản là mị. Mỹ nhân thời nào cũng có, nhưng chỉ thế thôi thì không đủ làm cho người ta điên cuồng. Nếu trên đời này thật sự tồn tại một con yêu như vậy, thì nó chính là dáng vẻ Mặc bầu gánh thể hiện. Nếu tôi là đế vương của một nước, tôi tình nguyện vì nó trở thành một hôn quân.]
Khen ngợi ở trên mạng bay đầy trời, hai ngày nay Mặc Lý có thể xem như là đắc chí viên mãn.
Cậu nếu thật sự là một con yêu, không cần phải hút linh khí của trời đất, chỉ cần dựa vào sự thổi phồng khen ngợi của người khác là đã có thể đắc đạo thành tiên. Mỗi người khi đến miếu của cậu không cần dâng hương, đứng trước tượng cậu khen cậu một tràng là được rồi.
Chu Phi thân là người đại diện hai ngày nay cũng đột nhiên bận tối mày tối mặt.
Danh thiếp phát ra ngoài trước kia chẳng có ai hỏi thăm hai ngày nay đột nhiên khiến hắn nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, bận đến mức mấy cuộc gọi làm phiền còn không cướp nổi slot mà gọi được cho hắn.
“A Ly, A Ly, có rất nhiều người tìm cậu mời cậu tham gia chương trình! Cậu nổi tiếng rồi cục cưng của tôi ơi!” Chu Phi đang cầm sổ ghi lịch trình, phấn khích chạy tới kêu la với Mặc Lý.
Mặc Lý đang mặc cái áo ba lỗ truyền lại từ Mặc lão bầu gánh, hở ngực lộ lưng ngồi xổm trước hệ thống sưởi hơi uống nước trái cây.
“Chương trình gì?” Cậu quay đầu nhìn về phía Chu Phi.
Chu Phi thấy Mặc Lý như vậy thì ánh mắt cũng không biết nhìn đi đâu, đỏ mặt nhìn trên nhìn dưới, lại cúi đầu lật mạnh sổ ghi lịch trình.
“Có một chương trình thực tế rating rất cao, có một vài cuộc phỏng vấn online, điều kiện của chương trình thực tế là cậu phải tham gia cùng Lý Thiếu Thiên. A, còn có mấy phim truyền hình!”
“Hả, phim truyền hình? Tìm tôi diễn gì cơ? Tôi chỉ biết xướng hí, không biết diễn trò.” Mặc Lý cũng là hồ đồ, cậu vốn không muốn đặt chân vào giới diễn nghệ, đi đến bước này đều là không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Hiện tại đột nhiên bất ngờ nổi tiếng, cậu vẫn còn đơ đây.
Điều này mà để mấy người dùng trăm phương ngàn kế để chen được cái đầu vào giới giải trí biết, đại khái nhất định sẽ phun ra một ngụm máu từ tim.
Chu Phi cũng rầu, hai người một thần tượng gà mờ, một người đại diện nửa đường vào nghề, ngồi đối diện nhau cùng phát sầu.
“Bằng không, chúng ta nhận cái nào nhiều tiền nhất trước?” Chu Phi đưa ra phương pháp chọn lựa đơn giản thô bạo.
Mặc Lý liếc xéo hắn một cái, bỏ lại ly nước đào đã uống một nửa, lấy điện thoại di động ra.
“Hỏi cậu chẳng có tích sự gì, tôi đi hỏi sư ca.”
Trước kia nếu gặp chuyện như vậy thì cậu sẽ hỏi Lẫm Đông, từ khi biết Yến Lẫm chính là Lẫm Đông cậu đã không hỏi nữa.
Chu Phi bĩu môi, vươn tay lấy cái ly nước đào Mặc Lý mới uống một nửa, tránh chỗ Mặc Lý chạm môi uống tiếp.
Lý Thiếu Thiên vẫn còn đang ở trong phim trường, nghe xong câu hỏi của Mặc Lý thì suy tư một lát.
“Giai đoạn hiện tại của em ngàn vạn lần không nên chương trình nào cũng tham gia. Tống Lục Minh xây dựng cho em một hình tượng rất tốt, em hiện tại không nên xuất hiện quá nhiều trước công chúng, lại càng không nên vì tiền mà tùy tiện tham gia mấy chương trình rẻ tiền. Như vậy đi, cuối tuần này có một cái tiệc rượu của giới nghệ sĩ, anh sẽ giới thiệu cho em tham dự, trước tiên nên mở rộng nhân mạch trong giới cái đã, thế này mới có lợi cho em.”
Mặc Lý không phải thật sự muốn ca hát đóng phim đi con đường làm minh tinh, điều cậu muốn chính là chấn hưng gánh hát Mặc gia, Lý Thiếu Thiên đương nhiên biết cái gì mới là tốt nhất cho cậu.
“Đương nhiên em cũng có thể ngẫm lại hướng khác.” Lý Thiếu Thiên ân cần dạy: “Chương trình Quốc Sắc Phương Hoa rất thành công, tuy rằng không làm cho gánh hát Mặc gia khai hỏa, nhưng đã giúp em nổi tiếng. Điều này ở trong giới giải trí chính là cơ duyên đáng quý trọng. Trong khoảng thời gian ngắn có thể có được nhân khí cao như vậy rất không dễ dàng, nếu em muốn tiến vào giới giải trí thì đây chính là một khởi điểm tốt lắm.”
Mặc Lý còn thật sự suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu.
“Em nghĩ bản thân vẫn là muốn làm tốt chuyện gánh hát…. Nhưng em cũng thích cảm giác làm minh tinh được người khác yêu mến theo đuổi.” Mặc Lý có điểm sầu não.
Lý Thiếu Thiên cười nói: “Chiều em hết. Chúng ta có thể đều thử xem.”
“Không cần phải hai chọn một?!” Hai mắt của Mặc Lý sáng lên.
“Sư ca đã từng làm em khó xử lần nào chưa?” Lý Thiếu Thiên thấp giọng nở nụ cười.
Mặc Lý lại hừ một tiếng: “Không có thật sao?”
Người năm đó vứt bỏ gánh hát Mặc gia đang hãm sâu vào khốn cảnh mà xa chạy cao bay không biết là ai nhỉ.
Cơ mà cậu cũng không phải là người cứ mãi ăn mày quá khứ, chỉ nói xéo Lý Thiếu Thiên một câu rồi nói tiếp: “Vậy sư ca an bài giúp em nhé.” Trong thanh âm tràn đầy vui vẻ và tín nhiệm.
Lý Thiếu Thiên cười đáp ứng.
“Đúng rồi sư ca, chờ anh bận xong rồi, chúng ta cùng nhau diễn hoàn chỉnh Độ Hồ tiên lần nữa đi!” Mặc Lý đột nhiên đề nghị.
Lý Thiếu Thiên ngẩn ra: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”
“Trên mạng có rất nhiều người muốn xem.” Mặc Lý than thở. “Trăng khuyết cong cong đổi lấy những mảnh trăng đã úa tàn, người vô tình nhớ kẻ đa tình.” Mặc Lý đột nhiên ngâm nga một câu hí.
“Đạo trưởng của ta, liệu ta còn có thể mang ngươi trở về không?”
Lý Thiếu Thiên xuất thần trong một chớp mắt, mới cong lên khóe môi, áp điện thoại vào miệng xướng một câu: “Ngắm hoa đào nở rộ ngoài cửa viện, lại nhớ về đêm tân hôn ngồi trước bàn trang điểm ngắm trăng ——”
“Nương tử có lệnh, vi phu sao dám không theo.”
“Sư ca, anh đồng ý xướng sao?!” Mặc Lý vốn chính là càu nhàu như lệ thường, bởi vì Lý Thiếu Thiên vẫn cự tuyệt chuyện lên sân khấu diễn hí, cậu cũng không tồn hy vọng gì khi hỏi, lại không nghĩ rằng Lý Thiếu Thiên đột nhiên đồng ý.
“Mặt trời liệu có phải vừa mọc đằng Tây không?” Mặc Lý còn muốn móc hắn mấy câu.
Lý Thiếu Thiên nở nụ cười: “Sư ca nhận sai với em, A Ly tha thứ cho sư ca lần này đi.”
“Không cần, anh nào có sai gì đâu.” Mặc Lý từ đó tới giờ chỉ là mất mát, cũng chưa từng trách Lý Thiếu Thiên.
Lý Thiếu Thiên có suy tính của riêng hắn, hắn không nên bị bắt buộc phải cúc cung tận tụy vì gánh hát Mặc gia. Mặc Lý có thể có cái nhìn khá là thoáng trong chuyện này, dù sao đại sư ca vẫn là đại sư ca yêu thương cậu là đủ rồi.
Lý Thiếu Thiên đột nhiên đáp ứng với cậu cùng nhau xướng hí khúc, quả thực chính là tin vui ngoài ý muốn.
“Trước tiên không nói chuyện này, anh hiện tại có rất nhiều việc cần làm, chờ hết bận chúng ta sẽ sắp xếp sau.” Lý Thiếu Thiên nói. “Trước tiên là nói về chuyện trước mắt, tiệc rượu cuối tuần. Anh sẽ nhờ La Khởi Vân dẫn em đi, giúp em làm quen một vài người trước cái đã.”
Mặc Lý ngẩn ra: “Sư ca không đi?”
“Anh bận đóng phim không đi được. Người ta gửi thiệp mời cho anh thiếu chút nữa là anh hồi đáp từ chối rồi.” Lý Thiếu Thiên nói. “Vừa lúc, mượn mặt mũi của La Khởi Vân dùng một chút, biến thiệp mời của anh thành của em. Em hiện tại xem như là dùng diễn xuất nổi danh, cũng phù hợp với đẳng cấp của tiệc rượu. Anh ngược lại không phù hợp.”
Mặc Lý biết Lý Thiếu Thiên đều là vì cậu mà suy nghĩ, tất nhiên liền đáp ứng. Cứ việc đối với La Khởi Vân cậu còn có chút xấu hổ —— Dù sao cậu đã làm ra chuyện ngây thơ trên weibo vì thấy đối phương tương tác với đại sư ca —— Hiện tại đột nhiên nhờ người ta dẫn, cậu cũng thấy ngượng ngùng.
Lý Thiếu Thiên và La Khởi Vân quả thực có quan hệ rất sâu, rất nhanh Mặc Lý đã nhận được thiệp mời tham gia tiệc rượu.
Cùng ngày, Mặc Lý mặc vào bộ tây trang màu xám hiếm khi mặc, giày da sáng bóng, tóc cũng chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ càng thêm tuấn nhã. Chu Phi thực vừa lòng, lái xe chở Mặc Lý đi tới địa điểm tổ chức tiệc rượu.
Thời điểm xuống xe bị người qua đường nhận ra, cậu thiếu chút nữa bị rơi vào sự truy đuổi chặn đường của quần chúng vây xem. Mặc Lý vẫn trạch ở nhà lên mạng vừa đi theo Chu Phi cấp tốc chạy trốn, vừa chân chính cảm nhận được một chuyện thật, chính mình tựa hồ đã thật sự nổi tiếng.
Chu Phi dẫn Mặc Lý cắt đuôi đám fan điên cuồng, chạy một quãng đường xa mới rốt cuộc vào được tiệc rượu.
Tiệc rượu tổ chức ở đại sảnh chuyên tổ chức tiệc ở trong một khách sạn xa hoa. Thời điểm Mặc Lý tới nơi đại sảnh đang phát một khúc nhạc piano, đã muốn có không ít người, tốp năm tốp ba phân tán ở các nơi thấp giọng trò chuyện.
Mặc Lý lấy ra thiệp mời cùng Chu Phi đi vào hội trường, La Khởi Vân hẳn là còn chưa tới, cậu tìm một cái góc ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ đợi.
Tiệc rượu này là một buổi tụ hội nhỏ mà các nghệ sĩ trong giới mấy năm nay định kì tổ chức, có thể tới tham gia đều là nhân vật nổi tiếng, dạng ca sĩ đột nhiên hot như Lý Thiếu Thiên đã là đẳng cấp thấp nhất.
Không có La Khởi Vân dẫn đi, cậu sẽ không tiếp xúc với mấy nhân vật nổi tiếng vừa thấy đã biết tính cách khó chiều này.