Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 4: Trong vở kịch xa xưa có một con yêu hồ Chính tà khó phân




Edited by Cigar.

Ngoài cổng lớn gánh hát Mặc gia giăng đèn kết hoa, ngã tư đường phía trước cổng tụ tập một đám người rảnh rỗi xem náo nhiệt, đa phần là khách quen ngày thường vẫn hay đến rạp hát xem kịch uống trà.

Trong đám người còn có một ít cô gái tuổi còn trẻ, tạo thành nhóm ba, năm người tụ chung một chỗ, hai mắt chờ mong nhìn về phía đoàn người ra ra vào vào cổng lớn, trông không hòa hợp với không khí xung quanh cho lắm.

Có một bác lớn tuổi cắn hạt óc chó ồn ào: “Mặc bầu gánh, nghe nói hôm nay diễn Độ Hồ tiên? Thiếu gia của chúng ta sao lại nguyện ý nhân nhượng diễn cho đám người phàm tục này xem vậy? Bán vé ở chỗ nào? Hàng xóm láng giềng chúng tôi đã mấy năm rồi chưa được nhìn thấy tiểu Hồ tiên của con trai Mặc bầu gánh, nhớ nhung vô cùng!”

“Bán vé, bán vé!” Một đám người lớn tiếng hưởng ứng, ngay cả mấy cô gái cũng bắt đầu kích động.

Thời gian nhanh đến sáu giờ, khách quý mà Mặc bầu gánh mời đến lục tục đi vào, đều là được mời đến uống rượu xem kịch, cũng tức là đám phàm tục trong miệng đám người ngoài cổng. Bọn họ cũng không so đo, vờ không nghe thấy, cùng Mặc bầu gánh hàn huyên vài câu, sau đó tiến vào trong viện.

Mặc bầu gánh cũng toát một thân mồ hôi, sợ chọc khách mất hứng. Chính là cho dù ồn ào cũng là khán giả lâu năm, áo cơm lẫn cha mẹ bên nào cũng không thể đắc tội. Mặc bầu gánh chỉ có thể liên tục bồi tội với mọi người: “Các vị, thật sự có lỗi, hôm nay gánh hát Mặc gia mở tiệc chiêu đãi khách quý vì có việc muốn thương lượng, không thể bán vé cho người ngoài. Để hôm nào đi, nhất định kêu A Ly diễn trọn bản Độ Hồ tiên, cho các hương thân xem đã nghiền.”

“Mặc bầu gánh nói phải giữ lời đó!”

“Thiếu gia của chúng ta chính là thật sự khó mời, chỉ sợ lời này của bầu gánh không thể thực hiện.”

Mọi người nhao nhao ồn ào không muốn tản đi, Mặc bầu gánh đang muốn tiếp tục lớn tiếng khuyên, đã thấy mấy cô gái trẻ tuổi đột nhiên ôm mặt hét rầm lên, lập tức liền nuốt hết tất cả la lối trở lại vào bụng.

“Thiếu Thiên, Thiếu Thiên đến đây!”

“Muốn nghe Thiếu Thiên xướng hí khúc! Mình còn chưa từng nghe qua!”

“Trước giờ chỉ mới nghe anh ấy hát nhạc rock với ballad, thật sự tưởng tượng không ra Thiếu Thiên xướng hí khúc là dáng vẻ gì nữa?!”

“Mình từng xem rồi từng xem rồi, a a cơ mà mình khi đó còn quá nhỏ, cũng không nhớ rõ!”

“Vào trong bằng cách nào đây!”

Khuôn mặt của Mặc bầu gánh dại ra, không biết đại đệ tử của ông từ khi nào thì có nhiều cô gái thích như vậy. Hắn từ nhỏ ở gánh hát Mặc gia xướng nhiều năm cũng không thấy có một cô bạn gái, đi ra ngoài nửa năm đã thành công dẫn theo một đám con gái hâm mộ hắn trở về?

Mặc kệ thế nào, Mặc bầu gánh giờ phút này thập phần cảm tạ đàn ong mật nhỏ decibel cực cao này, thành công kéo đi lực chú ý của nhóm khách quen.

Lý Thiếu Thiên không nghĩ tới fan sẽ chạy theo tới tận gánh hát, chỉ có thể dừng lại bước chân vội vàng, tiến tới cùng fan chào hỏi.

Hắn đi ra ngoài làm thêm nửa năm, ca hát ở một vài quán bar ngay tại Mặc Huyền và mấy nơi xa hơn một chút, còn thành lập một ban nhạc nghiệp dư. Bản lĩnh từ nhỏ ở gánh hát luyện dư dả đối phó với sân khấu bình thường, dần dần thế nhưng có chút danh khí, fan cũng càng ngày càng nhiều.

Ông Lỗ chắp tay sau mông đi đến trước cổng lớn, đối với vẻ mặt chờ đợi nhìn ra đường của Mặc bầu gánh nặng nề hừ một tiếng.

“Ông không cần nhìn, tôi bảo A Ly không cần quay về.”

“Cái gì gọi là không cần quay về?!” Mặc bầu gánh nghe xong vừa sợ vừa giận, tức giận đến suýt nữa bạo gân xanh. “Ông Lỗ, ông xem tình hình tối nay, làm ơn đừng gây thêm phiền phức được không?! Tiểu Đậu, còn không mau đi tìm tiếp!”

“Tôi gây thêm phiền phức?! Mặc Truyền Phong, có người cha nào như ông ép con mình thế không? A Ly mới nhiêu tuổi, chuyện lớn như tồn vong của gánh hát cần nó đến khiêng? Dù sao ngày nào tôi còn tại đây, tôi không cho phép ai khi dễ A Ly!”

“Còn khi dễ nó, ai dám khi dễ nó? Nó đều có thể thăng thiên!” Mặc bầu gánh đều nhanh bị tức chết.

“Sư phụ sư phụ, xe của Yến thiếu gia đã tới.” Đệ tử ở đầu phố đón khách lúc này chạy tới báo.

Thật sự là một cục diện hỗn loạn.

Vị này chính là khách quý quan trọng nhất của ngày hôm nay, Mặc bầu gánh cảm thấy một trận khẩn trương, vốn định chuẩn bị thong dong nghênh đón khách quý, muốn bày ra diện mạo tốt nhất của gánh hát Mặc gia cho người ta xem, không nghĩ tới lại là một tình huống không hợp ý như vậy.

Gánh hát của ông nếu không thể bày ra giá trị khiến người ta thán phục, ông dựa vào cái gì để đàm phán đây?

Yến Lẫm tới rất nhanh, Mặc bầu gánh còn không kịp làm chút chuẩn bị, hắn cũng đã tiến vào cùng ông Lý.

“Trời ạ, chàng trai kia đẹp trai quá đi mất, anh ấy là ai vậy?!” Những cô gái đứng đằng sau Lý Thiếu Thiên phát ra từng đợt la hét phấn khích.

Lý Thiếu Thiên nhíu mày, đi đến bên cạnh Mặc bầu gánh nghênh đón người tới.

Mặc bầu gánh vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười, nhấc ống tay áo chắp tay: “Yến thiếu gia đã đến rồi, không đón ngài được từ xa, hy vọng ngài bỏ qua. Mau vào bên trong.”

Yến Lẫm lễ phép gật đầu, tầm mắt quét một vòng trong ngoài tường cao cửa son trước mặt.

Thái độ đánh giá xem xét của hắn quá rõ ràng, thậm chí không thèm để ý chuyện người khác có thể nhìn ra, cũng không có vài câu hay hành động khách sáo, trực tiếp đánh giá cái gánh hát nhỏ bé cũ kĩ song chiếm không ít diện tích này có đáng giá công ty của cô hắn phí chút tâm tư, có cần để lại vị trí cho nó trong tương lai nơi đô thị giải trí chiếm trọn hay không.

Mặc bầu gánh gắt gao theo dõi hắn, hy vọng nhìn đến một ít vừa lòng từ vẻ mặt hắn.

Chính là sự thật đã khiến ông thất vọng. Vị thiếu niên có thể quyết định vận mệnh của gánh hát này giống như không có một chút động dung nào với bố cục phồn hoa hết mức có thể của rạp hát trước mắt. Mặt tốt nhất của gánh hát Mặc gia trong mắt hắn không hề có giá trị gì đáng chú ý.

“Cũng đặc sắc, Mặc bầu gánh phí tâm rồi.” Cuối cùng chỉ nghe được một câu khách sáo như vậy từ hắn.

Mặc bầu gánh nghe ra được ý ẩn trong lời, trong lòng chợt lạnh.

Mục đích yến hội tối nay là gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng. Yến Lẫm không che giấu sự khinh thường của hắn, trực tiếp để ông hiểu ý, cũng là để lại mặt mũi cho ông. Hắn là đang làm cho bọn họ biết khó mà lui, không cần lại tiếp tục ở trên bàn rượu dây dưa cầu xin.

Trong đầu Mặc bầu gánh ong ong, chưa từ bỏ ý định bàn tính, gánh hát Mặc gia của ông còn có bảo bối gì chưa xuất ra mà có thể lọt vào pháp nhãn của Yến thiếu gia này đây?

Đúng rồi, kịch còn chưa có xướng. Đến gánh hát đương nhiên là phải xem kịch, chỉ cần diễn đẹp, gánh hát còn có giá trị.

Hồ tiên đã mê hoặc biết bao thế hệ khán giả của Mặc Huyền, hiện tại đông đúc khán giả chen lấn ngoài kia không phải là minh chứng hùng hồn nhất sao?!

Hồ tiên, Hồ tiên, vấn đề lại về tới điểm xuất phát. Chỉ có duy nhất cái thằng nhóc vô dụng hỗn hào là diễn được Hồ tiên, nó không muốn lên sân khấu!

Trong lòng Mặc bầu gánh mắng mỏ đứa con bốc đồng, trên mặt còn phải cố gắng vực dậy tinh thần, trước tiên cứ dẫn khách vào trong, cùng Yến Lẫm vượt qua cánh cổng cao cao, chuẩn bị tự mình dẫn hắn đi về hướng yến hội.

Một thân ảnh như gió lướt đột nhiên từ đầu đường chạy tới, thiếu niên cao gầy mặc đồng phục xanh trắng sải bước dài vững vàng đứng ở ngoài cổng lớn, đung đưa mái tóc một cách thật đẹp trai, vẻ mặt tự hào hướng về phía Mặc bầu gánh nói: “Ba, con đã trở về. Ba ngạc nhiên không? Có phải rất vui không?”

Giọng nói thanh thúy nhu hòa của thiếu niên không hề mang theo một tia sắc bén, lại lập tức át đi tất cả decibel ồn ào, lấy trạng thái chủ đạo tuyệt đối truyền vào trong tai. Trong nháy mắt này, trái tim lạnh lẽo của Mặc bầu gánh nhất thời ấm lại, phía sau giống như có một vườn hoa đào bốn phía nở rộ.

Ông đời này cũng chưa từng nghe qua âm thanh nào hay như tiếng trời đến vậy! Con ông, sao lại ngoan như thế, nghe lời như thế, đáng yêu như thế!

Yến Lẫm dừng cước bộ, xoay người nhìn về phía người tới. Đáy lòng của Mặc bầu gánh đã muốn cười nở hoa, chuẩn bị giới thiệu đứa con bảo bối của ông cho khách quý.

“Yến thiếu gia, đây là con trai tôi….”

Đứa con bảo bối của ông lại không có nghe ông nói chuyện, tựa hồ cũng không phát hiện ông và khách quý của ông, hưởng thụ sự tung hê của khán giả lâu năm, nói ra một câu đủ để quăng ông từ thiên đàng xuống địa ngục.

“Không phải chỉ là xướng hí khúc thôi sao, con trở lại xướng cho tên chim ngốc kia nghe đây, để tên đó biết thế nào là lợi hại.”



Mặc bầu gánh không biết chính mình dùng vẻ mặt như thế nào đưa Yến Lẫm vào bàn dự yến. Từ dáng vẻ lo lắng của các đệ tử bên cạnh, sắc mặt ông đại khái là không tốt lắm.

Ông xanh mặt một đường đi về phía hậu trường: “Thằng nhóc kia đâu!”

Mấy đệ tử vây quanh ở bên người ông hết ngăn đón lại khuyên can, sợ ông tức giận thật sự ra tay đánh Mặc Lý.

Mặc bầu gánh mang theo một đám người đi vào phòng thay đồ trong hậu trường, vươn tay đẩy cánh cửa khép hờ ra, bên trong chỉ có hai huynh đệ Mặc Lý và Lý Thiếu Thiên đang thay diễn phục hóa trang.

Lý Thiếu Thiên vừa mới cởi sơ mi, cánh tay trắng đến độ phản quang của Mặc Lý đang ở một đống giá áo tìm diễn phục.

Một đám người vây quanh ở cửa hướng vào trong xem, Mặc bầu gánh đẩy cửa ra vừa mới định nhấc chân vào bắt đầu mắng, đại đệ tử cạnh cửa lại đột nhiên vung tay, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Ván cửa cũ mèm suýt nữa va vào mặt Mặc bầu gánh. Mấy đệ tử ở phía sau hai mặt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút đọng lại.

Đại sư ca đây là muốn —— khi sư diệt tổ?

Lý Thiếu Thiên mặc sơ mi đi ra, dùng thân thể che chắn cánh cửa: “A Ly đang thay quần áo, mọi người chờ một chút.”

Mặc bầu gánh mới từ trong khiếp sợ trước hành động sập cửa vào mặt ông của đại đệ tử phục hồi tinh thần lại, duỗi tay đẩy hắn ra.

“Chiều nó quá rồi đấy! Nó thay quần áo thì sư huynh sư đệ của nó không thể đi vào trong hả? Nó có giá đến vậy hả?! Nhóc con, nhìn xem chuyện tốt hôm nay con làm đi! Gánh hát Mặc gia phải hủy ở cái mồm này của con!”

Lý Thiếu Thiên vội vàng ngăn đón, Mặc bầu gánh cố sức đẩy hắn ra mới có thể thuận lợi vào cửa. Mặc Lý đã khoác xong diễn phục màu xám trắng của Hồ tiên, đang ngồi đối diện gương dùng bút kẻ mắt.

Tình tình táo bạo của Mặc bầu gánh càng không thể vãn hồi, Mặc Lý cũng không sợ ông, dùng mascara chải vuốt lông mi vốn dài mảnh cho càng thêm đen nhánh, mới xoay người nhìn về phía người ba đang tức giận.

Tay áo nhẹ vung, ngón tay trắng hồng làm thành động tác hình bông hoa, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Không khí trống rỗng giống như tại đầu ngón tay hóa ra một đóa hoa nở rộ. Đóa hoa bị bắn đến không trung, cánh hoa đều rơi rụng, chưa kịp chạm đất lại hóa thành hư vô.

Mặt mày giảo hoạt, sóng mắt lưu chuyển, con yêu hồ chính tà khó phân trong vở kịch xa xưa kia giống như chớp mắt hạ nhân gian.

Mặc bầu gánh bị đóng đinh tại chỗ, một bụng tức giận lại không thể phát tác.

Lông mi dài như cánh chim của thiếu niên chớp hai lần, khí chất vừa rồi đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng. Trên mặt đứa con làm người ta đau đầu này của ông bày ra nụ cười lấy lòng, ngón tay cũng làm nũng lắc qua lắc lại, mềm giọng xướng lên một đoạn cho ông nghe.

“Ta có một đoạn tình nha, kính xướng ngô phụ nghe. Chỉ nguyện phụ thân đừng sinh khí. Phụ thân của ta nếu có sinh khí, ngài đánh người mắng người, chớ để khí thương thân nha ——”

Nhìn thấy mặt nhu thuận này của đứa con, cho dù biết nó là đang giả vờ giả vịt, lửa giận của Mặc bầu gánh cũng nhất thời bị dập tắt hết, ngay cả một chút khói tàn cũng không còn sót lại.

“Con a con a, chính là bị mọi người chiều đến hư.” Ông cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. “Được rồi, đừng làm nũng, ba đây là nuôi khuê nữ hay là nuôi đại bảo bối đây. Mau nhanh đi hóa trang đi, lát nữa xướng cho tốt là được rồi, mặt khác cũng không cần con lo.”

Trên sân khấu kịch, mấy đệ tử nhỏ tuổi đang diễn xiếc Ngộ Không cãi nhau ầm ĩ, tiệc rượu cách đó không xa đã muốn bắt đầu, khách dự tiệc đang ngồi trao đổi đàm luận với nhau, không hề dành chút chú ý nào cho sân khấu kịch giăng đèn kết hoa.

Mặc dù là vài vị có giao tình với Mặc bầu gánh, trong lòng cũng biết ông làm mấy thứ này chẳng qua là phí công. Chỉ là nể mặt mũi bạn già, lại đây góp vui, hỗ trợ góp thêm náo nhiệt.

Thương nhân trục lợi, gánh hát Mặc gia lại không lợi để trục, ai sẽ vì nó chừa một đường lui?

Lời tác giả:

Đoạn bạn nhỏ Mặc Lý xướng khi làm nũng với ba chính là dựa theo giai điệu bài Vô tích cảnh, lời là do cậu chế, mọi người nghe thử xem, còn Mặc Lý hát như thế nào thì mọi người tự tưởng tượng XD