Edited by Cigar.
Đây là một giọng nam mát lạnh, chẳng những không già, ngược lại còn trẻ trung mười phần. Nếu lấy giọng định diện mạo, người này còn đẹp trai hơn cả đại sư ca của cậu.
Mặc Lý cũng có chút hỗn loạn: “Ai kêu anh nói chuyện ra vẻ người lớn như vậy.”
Yến Lẫm từ sau khi hủy đi nhà của Mặc Lý liền bị cậu mang thù nhiều năm, hắn mỗi khi đối diện với Mặc Lý đều đạt điểm tuyệt đối trong chuyện xét nét lẫn xem lại bản thân. Chỉ cần Mặc Lý nói hắn sai rồi, hắn cũng có thể nghĩ ra ba phần sai trong lời nói lẫn hành động của hắn.
Chính là lúc này đây vô luận hắn cỡ nào nghiêm khắc mà tiến hành phê phán toàn diện bản thân, cái vung này cũng không thể úp đến trên đầu của hắn.
“Anh khi nào thì nói chuyện ra vẻ người lớn.”
“Nếu anh không già, vậy tại sao anh toàn gọi tôi là “tiểu” A Ly.” Mặc Lý đúng lý hợp tình.
Yến Lẫm: “…..” Có nên trực tiếp thừa nhận hắn là đang tán tỉnh cậu không? Cơ mà để nói thì, điều này còn cần phải thừa nhận sao, đây chẳng phải là chuyện rõ ràng như ban ngày ban mặt sao?!
Trách không được từ đó tới nay Mặc Lý vẫn không có phản ứng với các loại “ám muội”, “tán tỉnh” của hắn, thì ra là do căn bản người ta không “get” được. Yến thiếu gia nhất thời có một loại cảm giác lồng ngực vừa đau vừa buồn.
Dù sao thì, có diện mạo cực phẩm như Mặc Lý mà ở chuyện tình cảm còn ngây thơ như vậy thì có thể khẳng định là cậu còn chưa có thấu triệt. Yến Lẫm vui mừng, đồng thời lại cảm thấy thập phần gấp gáp.
Hắn dõi theo Mặc Lý nhiều năm như vậy, nếu để cho người khác nhanh chân đến trước, vô luận là nam hay nữ cũng không thể tha thứ.
Mối tình đầu của Mặc Lý, nên là do hắn mà nảy mầm.
Mặc Lý ở bên này đeo tai nghe nghe điện thoại, vừa ăn cơm vừa chờ đối phương nói chuyện, nhưng sau một lúc lâu vẫn không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
“Sao vậy? Tín hiệu không tốt sao? Alo?” Mặc Lý chọc chọc di động.
“Không có gì.” Từ trong tai nghe lại truyền ra thanh âm hết sức dễ nghe, tựa như dòng nước thanh thuần thấm vào bờ cát, tai nghe giá rẻ cũng không thể tổn hại âm sắc thuần trong kia, còn vương vấn ý cười dịu dàng lơ đãng, thấp giọng nhẹ gọi cậu một tiếng: “Tiểu A Ly.”
Mặc Lý vội vàng nuốt cơm trong miệng xuống, mân môi, lỗ tai có chút nóng lên.
“Giờ còn cảm thấy anh già không?”
Mặc Lý liên tục lắc đầu, lại nhớ ra đối phương không thể nhìn thấy, đang muốn mở miệng, thanh âm gợi cảm như lông vũ lướt qua màng nhĩ lại theo ống nghe điện thoại truyền ra.
“Không cần phải nói, anh biết em đang lắc đầu.” Yến Lẫm khẽ cười nói.
Nhiệt độ từ lỗ tai truyền đến hai má, Mặc Lý vỗ vỗ khuôn mặt, cơm cũng không thể ăn tiếp. Người này… Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Lạ quá đi.
Cũng may thầy giáo nhân sinh của cậu không có tiếp tục nói mấy lời kì quái nữa, lập tức tiến vào chính đề.
“Trên mạng xã hội ở quốc nội gần đây thật náo nhiệt.” Yến Lẫm nói: “Ảnh hưởng đến cuộc sống của em, em có bị stress vì nó không?”
Mặc Lý âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng đã có thể tiếp tục ăn cơm.
“Cũng bình thường…” Mỗi ngày có người đưa cơm cho cậu, số liệu phòng thí nghiệm cũng có bạn cùng phòng thân là học bá hỗ trợ thu phục, trạng thái lười biếng hiện tại này của cậu thật sự không có mặt mũi để nói bản thân bị stress.
Thầy giáo nhân sinh vẫn tiếp tục tìm cho bằng được căn nguyên: “Không ảnh hưởng đến cuộc sống của em? Hay là do em không cảm thấy stress khi bị người quấy rầy? Em rất hưởng thụ loại trạng thái này?”
“Luôn bị người vây xem đúng thật là có điểm phiền, nhưng là bạn cùng phòng của tôi rất tốt. Tôi không muốn ra khỏi cửa, bọn họ liền thay phiên mang cơm đến cho tôi, còn giúp tôi làm thí nghiệm. Bạn cùng phòng của tôi đều là học bá, ừm, làm số liệu còn tốt hơn tôi làm nữa. Luận văn cũng sắp hoàn thành rồi! Tốt nghiệp khẳng định không thành vấn đề!” Mặc Lý càng nói càng hưng phấn, một bộ khẩu khí khoe khoang.
Thân là học thần cấp tuyển thủ, Yến thiếu gia vươn tay đỡ trán. Hắn vốn không để ai vào mắt, thậm chí đến ngay cả những sinh viên theo học tại ngôi trường giỏi nhất thế giới này giống như hắn cũng bị hắn xem là lũ người phàm ngu xuẩn, rất ít người có thể đáp ứng về mặt chỉ số IQ để có thể kết bạn được với hắn. Nhưng là người trong lòng khiến tâm trí hắn hướng về lại chỉ là một tên nhóc học tra lấy việc tốt nghiệp thuận lợi làm mục tiêu lớn nhất, không có chí truy cầu học thuật, xài ké số liệu của người khác cũng cảm thấy vui vẻ.
Loại hành vi như xài ké số liệu này bình thường chính là hành vi bị Yến học thần khinh bỉ đến chết. Nhưng đây là người đặt ở đầu quả tim, hắn dám nhiều lời một chữ sao? Tất nhiên không dám, hơn nữa không nỡ.
Yến học thần chẳng những hoàn toàn từ bỏ nguyên tắc của hắn, thậm chí còn bắt đầu đề phòng bạn cùng phòng của Mặc Lý. Chỉ là bạn cùng phòng sơ giao mà thôi, lại có thể mỗi ngày đều đưa cơm, mỗi ngày giúp làm thí nghiệm, ân cần như vậy là muốn làm gì?
Thương yêu tiểu học tra ngồi mát ăn bát vàng kia, lại đem mũi nhọn chỉa hướng về phía người khác.
Tình yêu à, nó thật sự là không có đạo lý gì hết.
“Vậy em chuẩn bị cứ như vậy trốn tránh mọi người?” Yến Lẫm đi đến bên cửa sổ, đẩy bức màn ra, nhìn thấy vài tia nắng ban mai le lói ở bên ngoài. “Sự nổi tiếng của em có quan hệ chặt chẽ với Lý Thiếu Thiên. Chỉ cần ngày nào đại sư ca của em còn luồn cúi ở trong giới giải trí, ngày đó em vẫn sẽ bị gắn cái nhãn tiểu sư đệ của anh ta, bị người đề cập tới cũng chỉ có thế. Nếu em hy vọng thời gian trôi qua sẽ dần dần bình ổn lại sự hỗn loạn này chỉ sợ phải đợi rất lâu, hơn nữa hiệu quả không nhất định sẽ là tốt.”
“Cái gì gọi là luồn cúi chứ, đó là sự nghiệp của sư ca, không được nói như vậy.” Mặc Lý cắn cắn đầu đũa, trước nói đỡ giúp đại sư ca một câu, sau đó mới bắt đầu suy tư về lời của Yến Lẫm.
Một câu giữ gìn không hề cố ý của Mặc Lý đã khiến Yến thiếu gia ở bờ kia của đại dương thiếu chút nữa xé rách bức màn.
“Anh nói cũng có lý.” Mặc Lý nói: “Chính là biết làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể làm cho đại sư ca không làm ngôi sao nữa.”
Anh có thể. Yến Lẫm lãnh khốc thầm nghĩ, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve hoa văn của bức màn.
“Hơn nữa đây không hẳn không phải là cơ hội của tôi.” Mặc Lý phân tích. “Anh đã nói, tôi nếu muốn trùng kiến gánh hát thì không thể đi lại đường cũ. Có danh khí, tôi cũng có thể truyền bá hí khúc rộng hơn một chút. Cái video quay tôi xướng hí ngày trước, ở trên mạng có rất nhiều người thích nó.”
“Danh khí như vậy là không thể được.” Yến Lẫm nói: “Em không thể làm thứ đồ phụ thuộc vào Lý Thiếu Thiên, em phải có vận mệnh độc lập của chính bản thân em. Tình yêu của những người đó dành cho em có thể tới rất nhanh, rất nhiệt liệt, nhưng cũng hết sức nông cạn, không đủ để làm trụ cột chống đỡ việc em muốn truyền bá hí khúc của Mặc gia.”
“Tóm lại vạn sự khởi đầu nan.” Mặc Lý nói, có hơi chút hả hê mãn nguyện. “Có thể có cục diện hiện tại đã là rất tốt, chờ tôi tốt nghiệp xong là có thể bắt tay vào việc trùng kiến gánh hát.”
“Sau khi tốt nghiệp em chuẩn bị đi chỗ nào?” Yến Lẫm đổi sang một vấn đề khác.
“Anh nói muốn tôi đi đến thành phố S, tôi đã tra xét một chút, thành phố S có mấy công ty giải trí lớn nhất cả nước, trong đó có cái công ty giải trí Thâm Không kia.” Mặc Lý hừ một tiếng.
“Công ty giải trí Thâm Không thì làm sao vậy?” Yến Lẫm nhận thấy một tia không ổn.
“Đó là công ty của nhà tên họ Yến kia, là hung thủ phá hủy rạp hát nhà tôi!” Mặc Lý cả giận nói.
Yến Lẫm đỡ trán thở dài thật sâu. Thiếu niên không nhận ra được tư vị tình yêu, một lần sẩy chân thành mối hận thiên cổ. Đã nhiều năm như vậy, Mặc Lý vẫn còn thù hằn hắn.
“Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lập trường bất đồng.” Yến thiếu gia vì chính mình biện giải, lập trường năm đó của hắn là một thiếu niên ra vẻ cool ngầu, lập trường hiện tại chính là một người theo đuổi muốn ôm bằng được mỹ nhân về nhà. “Nếu “cái tên họ Yến” kia muốn lập công chuộc tội, muốn giúp em trùng kiến gánh hát thì sao?”
Chính là nguyên tắc và cốt khí của tiểu học tra tất cả đều ở chỗ này.
“Không cần! Hắn hủy đi nhà của tôi, hủy đi gánh hát của tôi, liền mất đi tư cách giúp tôi!” Giống như cái tên cao ngạo năm đó chỉ cần một cái phất tay là khiến tòa gánh hát cũ xưa đã cắm rễ thật sâu của bọn họ hóa thành tro bụi thật sự phải vội vàng giúp cậu vậy.
“………” Yến Lẫm yên lặng áp chế máu tràn lên vì nội thương, nuốt quả đắng hắn tự tạo ra.
“Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ ở Mặc Huyền dựng lại gánh hát trước.” Mặc Lý nói ra quyết định của cậu.
“Tốt, có thể thử xem.” Yến thiếu gia thuận theo quyết định của người trong lòng, không kiên trì với cách làm hắn cho rằng là tối ưu.
Mặc kệ hắn đối ngoại cỡ nào lý trí cỡ nào lãnh khốc, tựa như năm đó tàn nhẫn mưu tính việc giữ hay bỏ khu nhà của gánh hát Mặc gia sẽ có thể mang đến bao nhiêu ích lợi cho hắn, dựa vào điều này để quyết định vận mệnh của nó, không người nào có thể ảnh hưởng đến quyết sách của hắn.
Mà nay ở trước mặt người hắn yêu, trước mặt người hắn đặt trong lòng, hắn chỉ có thể tao nhã quỳ gối.
Sau cuộc nói chuyện này, cả hai người đều tự tính toán lại kế hoạch của bản thân một lần nữa. Yến Lẫm bắt đầu tự hỏi liệu hắn có nên rời khỏi đại bản doanh của Yến gia đi tới một cái thành phố nhỏ thuộc tuyến một tuyến hai đất nước để phát triển không.
Vật cản lớn nhất của hắn chính là gia tộc giống như một con quái vật lớn kia, nhưng là, hắn cuối cùng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.