Lúc chiều, Trần Ngọc gặp Phù Đại thay quần áo, không hề có cảm giác không đúng cười nói: “Biết chắc con không thích mặc, trở về nhớ ủi kỹ rồi xếp lại, đừng ném ở một bên mặc kệ.”
Phù Đại liên tục gật đầu, quay đầu vừa lén lút dặn dò Tưởng Sở Phong một lần, sau khi cơm nước xong đừng quên thuận tiện lên trên mang hộ trở về.
Dù cho có dặn dò, nhưng mà hai người vẫn không nhớ kỹ chuyện này, chờ đưa Trần Ngọc bọn họ về nhà, đi đến nửa đường, Phù Đại mới vỗ đùi Tưởng Sở Phong kêu lên: “Quần áo đang ở bên trong nhà đây!”
Vỗn dĩ Tưởng Sở Phong không coi là việc to tát, nhìn cô nôn nóng đến sắp khóc, chỉ có thể quay đầu xe, khi đến đầu đường đang có công nhân sửa chữa đèn đường, ngăn cản đường xe vào không được, Tưởng Sở Phong đành phải xuống xe đi bộ, Phù Đại sợ bị mẹ phát hiện quần áo trong phòng ngủ, cũng sốt ruột vội vã xuống xe theo, thúc giục một đường nhảy hướng cửa nhà.
Đi vào cửa chính, Phù Đại còn đang do dự tìm lời giải thích làm sao thì cửa phòng bỗng nhiên mở, Trần Ngọc bưng bồn hoa đi ra, nhìn thấy tưởng Sở Phong đứng ở cổng ơ một tiếng: “Sao lại trở về rồi? Đại Đại đâu?”
Tưởng Sở Phong liếc mắt Phù Đại bởi vì cửa vừa mở ra đã sợ đến mức chạy sang một bên, giơ lên trong tay bánh ngọt vốn định mua cho Phù Đại, sắc mặt tự nhiên nói dối: “Trên đường mua chút bánh ngọt, Đại Đại nói mẹ thích ăn, nhất định kêu con đưa tới. Đầu đường đang sửa chữa đường đèn, em ấy còn chờ ở trong xe.”
Con cái hiếu thuận Trần Ngọc tự nhiên vui vẻ, vội vươn tay nhận lấy bánh ngọt: “Đứa nhỏ này cũng thật là, mấy hộp bánh ngọt còn đặc biệt kêu con đi một chuyến.”
Tưởng Sở Phong gặp cô đang muốn thúc giục mình trở về, lại nói: “Đại Đại bỏ quên quần áo, con vừa thuận tiện tới lấy.”
Tưởng Sở Phong gọn gàng dứt khoát, Trần Ngọc cũng không nghĩ nhiều, để anh vào nhà đi lấy.
Tưởng Sở Phong tiến vào phòng ngủ vừa mở đèn, vừa lúc trông thấy Phù Đại nhảy cửa sổ tiến vào, chỉ là chân còn không có chạm đất, đang nằm nhoài ở chỗ này lắc lư, bị ánh đèn nhoáng một cái, càng bị dọa thành một con chuột nhỏ trộm dầu ăn, bay nhảy cái đã muốn bò ra bên ngoài.
Phù Đại nghe được tiếng cười khẽ sau lưng, mới biết được là Tưởng Sở Phong, đỏ mặt quay đầu trừng mắt anh một cái: “Còn không nắm em nhanh lên!”
Tưởng Sở Phong đi qua, nhìn chỗ mình thích nắm lấy, đem cô thả lại phía bên ngoài cửa sổ.
Phù Đại bụm lấy cái mông mắng anh một câu lưu manh, kêu anh nhanh chóng lấy quần áo rồi rời đi, sau đó mình vụng trộm chạy ra ngoài trước.
Có một lần, thà rằng Phù Đại viết chữ trong lòng bàn, cũng không trông cậy vào Tưởng Sở Phong giúp cô kí sự.
Cho dù vừa mới kết hôn, ngược lại Phù Đại không hề quên việc bản thân quyết tâm muốn hùn vốn với Ôn Thiến để mở cửa tiệm. Khảo sát cơ hội buôn bán, tìm mặt tiền cửa hàng, so nguồn cung cấp, mỗi một việc đều tự mình đi làm.
Tưởng Sở Phong không muốn cô quá mệt mỏi, tìm nơi tốt ở giữa cửa hàng cho cô làm, làm một bà chủ chỉ tay còn chưa chịu, thấy cô nhiệt tình như thế, làm cũng rất mạch lạc, không muốn đả kích tính tích cực của cô, im lặng mặc cho sai khiến.
Phù Đại và Ôn Thiến khảo sát một phen, hiện tại cảm thấy dễ kiếm nhất chắc chắn là tiền của phụ nữ, nhưng quần áo đồ trang sức loại nào cũng cần mặt tiền cửa hàng rộng lớn, bọn họ mới làm cũng không nhất định có thể có thu nhập, nên dự định kinh doanh một loại hương liệu thơm mát, tinh xảo xinh xắn, không cần dùng quá nhiều đầu tư.
Vì thế, Phù Đại còn thấy qua rất nhiều hương liệu hiện có trên thị trường, sau này càng trỗi dậy tâm tư tự mình chế hương liệu, kêu Tưởng Sở Phong tìm một người thầy có tay nghề nổi trội đến dạy.
Phù Đại vừa lo liệu cửa hàng, vừa đi học làm hương, loay hoay không rảnh quan tâm chuyện khác, ngay cả hẹn hò với Tưởng Sở Phong đều muốn sắp xếp thời gian sớm.
Sắp đến cửa hàng khai trương, Phù Đại phải tám chín giờ tối mới về nhà, ăn cơm xong chuyển sang ngâm nước tắm rửa, vừa chạm vào cái gối đầu đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Tưởng Sở Phong không đành lòng đánh thức cô, chỉ có thể yên lặng nghẹn một đêm, chờ cô ngủ đủ rồi, sáng sớm đã dồn sức giày vò cô một trận.
Phù Đại biết mình không có thời gian cho anh, trong lòng áy náy, bình thường chỉ buồn bực lầm bầm chiều theo anh.
Sáng sớm ánh sáng xuyên thấu qua khe hở màn cửa, nhìn trộm một đống chăn mền ở trên giường lớn, bên trong khởi động quay cuồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mềm mại của cô gái.
Sau một trận núi dao động, giường mới an ổn lại, trong không khí tràn ngập từng tia hơi thở mập mờ, ngọt ngào say lòng người.
Tưởng Sở Phong từ trong chăn lật người ra, trên lồng ngực to lớn dày đặc mồ hôi trong suốt, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn trơn mượt, lười biếng như một con báo đã ăn uống no đủ.
Phù Đại chờ đến khi hô hấp nhẹ nhàng, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tưởng Sở Phong mở to mắt nhìn đồng hồ trên bàn, trong giọng nói cũng hơi khàn: “8:30.” Mới vừa nói xong, nhuyễn ngọc trong ngực đã rời khỏi ngực của anh, ôm chăn mền ngồi dậy. Từ góc độ của anh, còn có thể trông thấy tấm lưng xinh đẹp trắng như ngọc, đường cong chảy dọc cột sống tạo ra một đường cung mảnh khảnh, kéo dài về khe mông tuyết trắng. Tưởng Sở Phong híp con mắt bốc hỏa, đưa tay chạm vào lưng cô, theo sát dán đi qua, lưu luyến hôn không dứt.
“Em còn phải đi học đây.” Phù Đại nhún đầu vai, đi nhặt áo ngủ cuối giường, khi xách lại là mấy tấm vải rách, lông mày không khỏi nhăn thành một nhúm: “Anh lại xé quần áo của em thì ra phòng khách mà ngủ!”
Dáng vẻ Tưởng Sở Phong như nghe không hiểu, tay trượt đi chụp lên bộ ngực no đủ của cô, dán cô không thả như keo da trâu.
Phù Đại nói hết lời, mới đem người đàn ông dính người này xuống giường, chờ sắp xếp ổn thỏa đi ra ngoài, đã sắp mười giờ rồi.
Cũng may thầy dạy chế hương là người rảnh rỗi ở nhà, biết Phù Đại muốn học nghề lâu năm này của ông nên rất vui vẻ, thời gian giảng bài không cố định, đều là cô tới có thể dạy bao nhiêu thì dạy bấy nhiêu.
Lúc Tưởng Sở Phong không có chuyện gì làm sẽ đến ngồi với cô, thỉnh thoảng sẽ ngoắc ngoắc ngón tay Phù Đại, kéo kéo vở cô. Phù Đại luôn chê anh quấy rầy mình nghe giảng bài, chỉ là cô chưa kịp lên tiếng, thầy đã trừng mắt nhỏ về phía Tưởng Sở Phong một cái, giống như dạy dỗ học sinh không nghe lời.
Tưởng Sở Phong thấy vui thì thôi, buồn chán cầm bút viết thêm một lần ở phía dưới chữ viết của Phù Đại.
Chờ thầy dạy xong tiết học, Phù Đại thấy anh vẽ chi chít lên bút ký của mình, vốn định tức giận, trông thấy chữ viết của anh lại có chủ ý: “Em đang muốn tìm thợ khắc một tấm bảng hiệu, còn thiếu mẫu chữ cái, anh giúp em viết hai chữ thôi?”
Tưởng Sở Phong cầm bút chấm trên giấy một cái: “Viết cái gì?”
Trước tiên Phù Đại viết chữ “Dư Hương” ở trên giấy nói: “Đây là em với Tiểu Thiến nghĩ ra, như thế nào?”
“Nêu ý chính, không tệ.” Tưởng Sở Phong nghiêm chỉnh đánh giá một câu, suy nghĩ chữ của cô cũng rất tốt: “Lấy chữ của bà chủ đi làm không tốt sao?”
Phù Đại ôm cánh tay của anh nũng nịu: “Chữ của em không có khí thế mà!”
Tưởng Sở Phong mỉm cười nói: “Các em vốn kinh doanh đồ dùng của phụ nữ, nho nhã lịch sự một chút không phải vừa vặn, còn cần khí thế làm gì.” Nói tới nói lui, Tưởng Sở Phong vẫn nghe lời viết một lần trên giấy.
Chữ của Phù Đại rất nho nhã chữ Khải, rất khác biệt so với nét chữ rồng bay phượng múa của anh, cũng giải thích sâu sắc cái gọi là chữ ví như người.
Phù Đại nhìn rất hài lòng, đang muốn đưa tay lấy, Tưởng Sở Phong lại dùng tay ấn xuống: “Không cho tiền lương à?”
Phù Đại nghiêng đầu, ôm anh hôn lên mặt anh một cái vui vẻ nói: “Một cái môi thơm của cô tiên nhỏ! Không thể nhiều hơn nữa!”
Mặc dù thể xác và tinh thần Tưởng Sở Phong thoải mái, có thể khơi dậy sức sống đến một chút xíu thiệt thòi đều không chịu, bình chân như vại nói: “Chữ của Tưởng cửu gia Hồng Môn, một cái môi thơm làm sao đủ?”
Phù Đại biết anh lại có ý đồ xấu, đang khó khăn muốn lại cắt đất bồi thường, lại nghe anh nói: “Như vậy đi, nếu em đồng ý hẹn hò với anh, anh lập tức đem chữ này cho em.”
Phù Đại cho rằng trong khoảng thời gian này anh bị mình lơ là quá nhiều rồi, hẹn hò còn muốn tìm cớ nhiều như vậy, híp mắt cười lập tức đồng ý, hoàn toàn không hỏi cái khác.
Lúc này Tưởng Sở Phong mới nhấc ngón tay, mặc cho cô lấy giấy đi.
Cửa hàng của Phù Đại ở bên trong đường phố của sông Dạ, vùng này làm ăn cơ bản đều là của Hàn Nguyên Thanh. Hàn Nguyên Thanh nghe theo ý của Tưởng Sở Phong, làm sao cũng phải bảo bọc cửu tẩu nhà mình một chút, trong ngày khai trương còn gọi rất nhiều người đến cổ vũ, lẵng hoa bày đầy cửa.
Phù Đại cảm thấy mình chỉ mở cửa tiệm nhỏ, còn kêu anh ta làm phô trương như thế, không trách ý tốt.
Hàn Nguyên Thanh không ngần ngại, vui mừng mà nói: “Đây không phải là hội họp thăm người thân, thuận tiện cho chuyện này!”
Sau đó hướng về phía hai vị thủ lĩnh của Hồng Môn vừa xuất hiện trong tiệm, trong ngày khai trương cửa tiệm này của Phù Đại cũng là người đến người đi, nối liền không dứt.
Phù Đại trông nom cửa tiệm nửa ngày, bởi vì còn nhớ phải đi hẹn hò với Tưởng Sở Phong, nên lên tiếng chào hỏi Ôn Thiến.
“Cửu gia còn ở phố Hưng Vinh, bà chủ muốn đi qua không?”
Phù Đại ngồi vào trong xe, trước tiên kêu lái xe lái về nhà, trở về phòng thay váy.
Thật ra Phù Đại chẳng muốn trở về, chỉ là Tưởng Sở Phong nói muốn nhìn lại dáng vẻ mặc quần áo học sinh của cô, ôn lại tình cảnh quen biết năm đó một chút. Phù Đại suy nghĩ, sau khi mình tốt nghiệp cũng chưa có cơ hội mặc lại quần áo học sinh, nên đồng ý.
Sau khi Tốt nghiệp, bộ quần áo kia sớm đã bị cô xếp dưới đáy hòm, đêm qua lấy ra cho người ủi treo trong phòng giữ quần áo.
Phù Đại thay xong quần áo, còn chải hai cái bím tóc hợp với hình tượng, bởi vì lúc kết hôn đã uốn tóc xoăn nên đuôi tóc còn hơi vểnh lên, ngược lại thêm một phần hương vị hoạt bát.
Phù Đại nhìn vào gương sửa sang lại tỉ mỉ, mang đôi giày da nhỏ, đi lộc cộc xuống lầu.