Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 32: Đều là miệng quạ đen




Lần này Tưởng Sở Phong mang theo người cũng không nhiều, lại là nơi hoang sơn dã lĩnh, ngay cả phương tiện đi lại cũng không có, chỉ có thể vừa tìm người vừa tìm thôn xá, đến chạng vạng tối mới mượn được một con ngựa ở trong làng, để cho người chạy về Tân Châu sắp xếp đội ngũ trong đêm.

Nơi đây vẫn chưa rời khỏi biên giới Tân Châu, chạy đi chạy lại cũng không mất nhiều thời gian, Tưởng Sở Phong lại cảm giác một giây dài như một năm, mang theo những người còn lại tìm kiếm không nghỉ.

Lại nói Phù Đại bên kia, từ trên xe lửa nhảy xuống trực tiếp té ngã choáng váng, chờ lúc tỉnh lại nhìn thấy trời đã tối tăm mờ mịt, trong lòng bắt đầu căng thẳng, toàn thân không chỗ nào không đau. Mặc dù có bụi cỏ thật dày lót phía dưới, nhưng nhảy xuống từ tàu hỏa đang chạy, khỏi phải nói không tàn phế đã là may mắn, da thịt Phù Đại lại mềm, ngay cả mu bàn tay cũng có máu bầm, chạm thử đều cảm thấy đau. Phù Đại xoa tứ chi, hít mũi một cái cố nén không khóc, loạng choạng đứng lên tìm Thẩm Đạc.

Thẩm Đạc nhảy xuống cùng với cô, có lẽ cách không xa, Phù Đại không có đi mấy bước, thật sự trông thấy một góc quân trang màu xanh lá cây đậm.

Dường như Thẩm Đạc không có may mắn như Phù Đại, lúc lăn xuống tới bị đập đầu, hiện tại còn hôn mê. Phù Đại không có đánh thức anh ta, nhìn quanh bốn phía một mảnh mù mịt, cũng không biết bọn người Tưởng Sở Phong có tìm được hay không, muốn để lại đồ vật lại sợ bị địch nhân phát hiện, cuối cùng dùng trâm khắc một cái đầu heo ở trên một cây gỗ khô, dự định trước tiên kéo lấy Thẩm Đạc tìm nơi ẩn núp.

Thẩm Đạc trưởng thành không thua Tưởng Sở Phong, đương nhiên Phù Đại không có cách nào cõng anh ta, chỉ có thể nhặt ít nhánh cây, xé xuống mấy tầng vải bên ngoài cái váy buộc lại, miễn cưỡng được coi là cáng cứu thương đơn giản, nắm nửa người lên kéo đi.

Phù Đại cảm thấy năm nay mình là thật đụng vào thái tuế, cuộc sống trước kia trừ ăn ra chính là ngủ, không hiểu thăng trầm không ngừng, trải qua đơn giản xuất hiện đặc sắc.

Phù Đại buồn bã ưu sầu lau mặt, mắt đỏ hồng dồn hết sức lực đi về phía trước, cầu nguyện cứu binh mau lại đây.

Chậm thêm một chút, trời cũng bắt đầu đen, lại bắt đầu mưa. Phù Đại không biết Thẩm Đạc bị thương có nặng hay không, lập tức trốn ở dưới đáy cây cầu bị gãy mất một cái trụ.

Nhìn Thẩm Đạc hai mắt nhắm nghiền, bờ môi trắng bệch, Phù Đại không nhịn được đưa tay dò xét dưới mũi anh ta một chút, cảm giác được còn có hô hấp, thở phào nhẹ nhõm, vừa kiểm tra vết thương của anh ta vừa nói: “Thiếu soái Thẩm dù sao anh cũng phải chịu đựng, tôi vẫn chờ anh cho trường học nghỉ thêm hai ngày nghỉ đông đây.”

Phù Đại nhìn thấy anh ta chỉ có máu ứng đọng trên trán và cái chân bị thương, cũng không có ngoại thương khác, thật lo lắng anh ta đập đầu hỏng. Cũng may không bao lâu, Thẩm Đạc cũng tỉnh táo lại, vừa mở mắt đôi đồng tử đen sì tựa như bầu trời đêm mùa đông, vừa lạnh vừa yên tĩnh.

Không phải là một người lẻ loi đối mặt khốn cảnh khiến Phù Đại trầm tĩnh lại, ngồi xổm ở một bên dự định nghe Thẩm Đạc sai khiến.

Chỉ là tình trạng hiện tại của Thẩm Đạc như bùn nhão, nhìn thương thế trên chân mình nói: “Hiện tại tôi không tiện hành động, cô đi dọc theo đường sắt đi tìm đám người Tưởng Sở Phong.”

Phù Đại lo sợ không yên lắc đầu: “Anh một mình lại đi không được, tôi ném anh ở nơi này chẳng lẽ anh sẽ không bị sói gặm?”

Thẩm Đạc dừng một chút: “Cô ở chỗ này cũng không ngăn được sói, thay vì cùng nhau chờ chết, không bằng tìm cứu binh sớm một chút. Nếu muốn chờ bọn họ đến, sợ là ngay cả xương vụn đều không còn.”

Thẩm Đạc vừa dứt lời, lập tức nghe được một tiếng sói tru cách đó không xa, vẻ mặt Phù Đại khóc không ra nước mắt nhìn anh ta.

Cô đều không biết thiếu soái Thẩm cũng là miệng quạ đen…

Thẩm Đạc trầm mặc một chút, mắt nhìn mặt sông bên cạnh sóng gợn lăn tăn, hỏi: “Biết bơi không?”

Đầu Phù Đại lắc như trống bỏi.

“…” Thẩm Đạc không có cách nào khác, móc ra cây súng ngắn chỉ còn ba phát đạn, dự định gắng sức đánh cược một lần.

Đang lúc hai người nín thở tập trung, nơi xa một tiếng súng vang lên trước bọn họ, Phù Đại chỉ nghe đến một luồng mùi tanh động vật nồng đậm, có cái gì kết hợp thành đàn chạy qua lẹt xẹt, dọa đến thở mạnh cũng không dám.

Thẩm Đạc không dám khẳng định là người của mình tới, chờ bên cạnh không có động tĩnh, thúc giục Phù Đại đi bờ sông.

Phù Đại cho rằng anh muốn qua sông, vội vàng nhắc lại: “Tôi, tôi không biết bơi!”

Mặt mày Thẩm Đạc thâm trầm, không nhìn cô, đẩy một đoạn gỗ nổi hướng mặt nước, không có giải thích đẩy cô một cái: “Vịn chắc.”

Phù Đại lảo đảo một chút, vội vàng ôm lấy mảnh gỗ nửa chìm nửa nổi, sau đó Thẩm Đạc nhảy vào nước, mũi chân chống bên bờ, gỗ nổi chợt thuận nước chảy xiết mà xuống.

Phù Đại là một người không biết bơi, trôi nổi ở trên sông rộng cả trượng, suýt nữa muốn ngất đi, nếu không phải Thẩm Đạc ép chặt lấy hai đầu cánh tay cô, đã trực tiếp buông tay chìm tới đáy.

Gỗ nổi nhẹ nhàng một hồi, bên kia có một mảnh cây cối sập đổ, hai người lên bờ bất lực ngồi phịch ở một bên.

Phù Đại được nuôi dưỡng ở khuê phòng thơm ngát, chưa từng trải qua tình cảnh này, bây giờ vừa mệt vừa đói, thân thể ngâm trong nước đã lạnh cóng, lại đi thêm một bước cô rất có thể sẽ khóc lên. Nhưng Thẩm Đạc không phải Tưởng Sở Phong, cô không thể làm nũng tố cáo oan ức, lại sợ hãi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cũng tận lực cho mình không cản trở, ngay lúc Thẩm Đạc đứng dậy, chống đỡ hai đùi run rẩy đuổi theo anh ta.

Ánh trăng chiếu vào bên trên nước cạn, phản chiếu ánh sáng của đá cuội, ngược lại không đến mức không thấy đường đi, chỉ là gót giày của Phù Đại giẫm lên trên tảng đá liên miên vô cùng khó khăn, cũng may chân Thẩm Đạc bị thương, khập khiễng đi cũng chậm. Đi một đoạn, Phù Đại dứt khoát cởi giày xách trên tay, chân trần cất bước.

Thẩm Đạc nhìn cô một cái, yên lặng không lên tiếng, trong lòng cũng có chút tán đồng ánh mắt của Tưởng Sở Phong.

Tưởng Sở Phong một đêm không chợp mắt, sáng sớm hôm sau người Tân Châu tập trung đông đủ, cũng truyền tới tin tức của Việt châu bên kia.

Cũng không biết là ai trợ giúp, hôm qua sự việc xe lửa trật đường ray đã đăng báo: “Thiếu soái Thẩm tai nạn ngã xuống” tin tức lan truyền nhanh chóng, còn có: “Hai vị đương gia của Hồng Môn cũng chôn thân ở đường ray”.

“Đây không phải nửa đêm hái bắp ngô, mù hả? Ở trên con đường kia không một bóng người, ai nhìn thấy?” Hàn Nguyên Thanh đối với tin tức mình bị giết, tức giận đến mức méo mũi.

Tưởng Sở Phong ngược lại không lo lắng cho mình “Chết hay không”, chỉ là một ngày trước đã nói với hai người nhà họ Phù là ngồi trên xe lửa chuyến này trở về, tin tức này vừa ra, sợ là bọn họ phải sốt ruột điên rồi.

“Xem ra lần này còn có tác phẩm của người nhà họ Tưởng, bất kể là thật hay giả, Việt Châu cũng phải loạn một hồi, Nguyên Thanh cậu về trước đi, nhìn xem cuối cùng điều khiển phía sau màn là ai.”

Hàn Nguyên Thanh trầm ngâm một lát, gật đầu nhẹ.

Nghe thuộc hạ nói nhà họ Phù bên kia đã hướng tòa nhà ở Tân Châu cúp điện thoại ba lần, Tưởng Sở Phong vẫn nghĩ ứng đối như thế nào, ngay lúc đứng bấm điện thoại ở gần xe con, nghe thanh âm nóng nảy của cặp vợ chồng bên kia, cũng không biết làm sao trở về chu toàn.

Vừa đúng lúc này, nhóm Tần Cần đi tới, há miệng hô một tiếng: “Cửu ca.”

Hai người nhà họ Phù ở trong điện thoại nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Sắp hù chết chúng ta, tờ báo này là chuyện gì? Bây giờ các người ở đâu đấy?”

“Là có người gây rối, cháu và Đại Đại không ở trên xe lửa chuyến này.” Tưởng Sở Phong đem điện thoại để nằm ngang, nhỏ giọng nhắc nhở Tần Cần nói chuyện.

Tần Cần bắt chước giọng nói của Phù Đại, khó khăn lắm mới làm hai người yên lòng cúp điện thoại, Hàn Nguyên Thanh không thể không nhìn cô ta với cặp mắt khác: “Nhìn không ra, cô còn có bản lĩnh không nhỏ.”

Tần Cần tức giận với anh ta, tâm lực mệt mỏi một đêm, liếc anh ta một cái, tiếp tục điều khiển người tìm kiếm.