Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 885: Hộ pháp Thần chi




Sở Hoan liếc qua, cảm thấy thân thể của người này trông rất nhỏ, mặc dù áo vải xám bọc lấy, nhưng thân thể hiển nhiên rất gầy yếu, chẳng qua đôi mắt kia quả thực rất sắc bén, đồng tử trông cũng không quá lớn, lại rất có thần, dường như nhìn một cái có thể nhìn thấu lòng người.

Sở Hoan dựa theo lễ nghi Quỷ Phương, chắp tay trước ngực. Mặc dù hắn là Khâm sai của triều đình, nhưng lần này có việc cầu người, hơn nữa địa vị của Quỷ Lão tại Quỷ Phương hết sức cao thượng, người trước mắt này, tám chín phần mười chính là Quỷ Lão, cho nên hắn biểu hiện tương đối lễ kính, chắp tay trước ngực hỏi thăm:

- Các hạ chính là Quỷ Lão?

Đôi mắt Quỷ Lão nhìn chằm chằm Sở Hoan, ngồi xếp bằng trong hang đá, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không giống?

Sở Hoan vội cười đáp:

- Không dám!

Giọng Quỷ Lão vô cùng ôn hòa:

- Ngươi là đạt khách của Quỷ Phương, có ân huệ với Quỷ Phương, người Quỷ Phương xưa nay có ân tất báo, cho nên ta để ngươi tới gặp, lại không biết tại sao ngươi muốn gặp ta!

Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng nói:

- Gặp qua Quỷ Lão, chỉ là trong lòng có một số vấn đề không cách nào giải được, cho nên mới tìm tới Quỷ Lão giúp tại hạ giải thích nghi hoặc!

Quỷ Lão ồ một tiếng hỏi:

- Sao ngươi biết ta có thể giải thích nghi hoặc cho ngươi? Vấn đề trong lòng người là gì vậy?

Lần này Sở Hoan vốn chỉ muốn thông qua Quỷ Lão phá giải nội dung của Trấn Ma Chân Ngôn, nhưng lúc này trong lòng lại có thêm nhiều nghi vấn. Trong đầu hắn lúc này tràn ngập nghi vấn, tựa như một tấm lưới, dường như gút mắc trong đó liên hệ rất lớn, nhưng lại khó mà hiểu rõ rốt cuộc kết nối thế nào. Hắn không biết Quỷ Lão có thể thực sự giải đáp cho mình hay không, nhưng lại không muốn buông tha cơ hội tốt ngàn năm có một này.

Sở Hoan xoay người, liếc bức tượng Đại Mãng Thần không xa sau lưng, rốt cuộc hỏi:

- Xin hỏi Quỷ Lão, Đại Mãng Thần là vật tổ của Quỷ Phương?

Giọng Quỷ Lão bình thản:

- Đại Mãng Thần là thủy tổ của Quỷ Phương, tất cả người Quỷ Phương, đều là con cháu của Đại Mãng Thần, hơn nữa Đại Mãng Thần cũng là thần hộ mệnh của Quỷ Phương ta.

- Thần hộ mệnh?

- Không sai.

Quỷ Lão chậm rãi nói:

- Mỗi tộc đàn, đều có thần hộ mệnh của mình, Quỷ Phương đương nhiên cũng có.

Sở Hoan suy nghĩ, hỏi lần nữa:

- Ta rất muốn biết, vì sao thần chi Đại Mãng Thần uy nghiêm như vậy, trong tay không phải đao kiếm pháp khí, lại là nhạc khí!

- Đao kiếm? Pháp khí?

Quỷ Lão nhẹ giọng cười:

- Chẳng lẽ đạt khách cho rằng, chỉ có đao kiếm mới là pháp khí? Nhạc khí, chẳng lẽ không phải pháp khí sao?

Lão thở dài, nói:

- Vì sao đạt khách lại cảm thấy, Đại Mãng Thần nhất định phải có pháp khí chứ?

Sở Hoan khẽ giật mình, nhưng vẫn nói:

- Nếu là thần chi, bảo vệ tín đồ của mình, đương nhiên… đương nhiên là cần pháp khí!

- Ngươi nói có lẽ có lý.

Dường như Quỷ Lão không thích tranh luận:

- Đạt khách, lần này ngươi tới đây, là vì hỏi thăm về chuyện Đại Mãng Thần sao?

Sở Hoan đáp:

- Đây là một trong số đó. Không dối gạt Quỷ Lão, ta muốn biết nhiều hơn một chút về thần chi Đại Mãng Thần của quý tộc. Ta nghe nói, tổ tiên Quỷ Phương đều tới từ Tây Vực xa xôi, tại Tây Vực, có nước Quỷ Phương tồn tại, mà tín ngưỡng Đại Mãng Thần, đúng là truyền từ nước Quỷ Phương xa xôi!

Quỷ Lão thở dài, nói:

- Lời này của đạt khách không sai, tín ngưỡng Đại Mãng Thần, đúng là Quỷ Phương mang tới từ cố quốc. Rời xa cố quốc, bọn họ cần Đại Mãng Thần chúc phúc cho họ ở nơi này, họ không hi vọng Đại Mãng Thần quên họ, mà Đại Mãng Thần quả thực cũng chưa từng quên bọn họ.

Sở Hoan ngồi bên ngoài hang đá, dường như Quỷ Lão cũng không có ý định để Sở Hoan ngồi xuống, chẳng qua dù Sở Hoan muốn ngồi xuống, cũng chỉ có thể ngồi trên mặt đất.

- Ta nghe nói qua một số chuyện ở Tây Vực.

Sở Hoan nhìn Quỷ Lão gần như co lại thành một khối:

- Theo ta được biết, Tây Vực rất nhiều quốc gia, Quỷ Phương chỉ là một trong số đó. Quỷ Lão, không biết những quốc gia Tây Vực kia, phải chăng đều tín ngưỡng Đại Mãng Thần?

Quỷ Lão nhìn Sở Hoan, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:

- Đại Mãng Thần là thần chi độc nhất vô nhị của Quỷ Phương, ngài cũng chỉ bảo vệ nước Quỷ Phương.

- Như vậy những quốc gia khác thì sao?

Sở Hoan cau mày nói:

- Tín ngưỡng của bọn họ là gì? Vừa rồi ngài cũng đã nói, mỗi tộc đàn đều có thần hộ mệnh của mình, Quỷ Phương có Đại Mãng Thần, quốc gia khác có tín ngưỡng gì?

Quỷ Lão cười nói:

- Đạt khách cảm thấy rất hứng thú đối với Tây Vực sao? Chẳng qua ta lại không thể trả lời những vấn đề này của ngài. Mặc dù cố thổ của ta tại Tây Vực, nhưng một chi này của chúng ta đã tới Trung Nguyên hơn trăm năm trước, chuyện ta biết, cũng chỉ là biết được từ tổ tiên của ta, thứ cần biết, tổ tiên sẽ truyền thụ xuống, không nên biết, theo thời gian trôi qua, cũng sẽ bị chúng ta quên lãng.

Sở Hoan thở dài nói:

- Nói như vậy, Quỷ Lão cũng không hiểu quá nhiều về tình hình Tây Vực.

Quỷ Lão đáp:

- Ngươi có thể cho là như vậy!

- Như vậy Quỷ Lão biết được bao nhiêu ngôn ngữ các quốc gia Tây Vực?

Sở Hoan nhìn Quỷ Lão:

- Lần này ta tới đây, là muốn thỉnh giáo Quỷ Lão vấn đề liên quan tới ngôn ngữ!

- Ngôn ngữ?

Đôi mắt sáng quắc của Quỷ Lão nhìn chằm chằm Sở Hoan:

- Đạt khách, ngươi muốn dựa vào ta để biết điều gì, không ngại nói thẳng, nếu như có thể giúp ngươi, ta sẽ cố gắng giúp đỡ, nếu không cũng sẽ không để người chậm trễ nhiều thời gian ở nơi này!

Sở Hoan suy nghĩ, ngồi xổm xuống, tiện tay cầm một cục đá nhỏ ở bên cạnh, lập tức vẽ lên ký tự Vạn, ký hiệu cực lớn, bên trên có mặt trời chiếu xuống, đủ cho Quỷ Lão thấy rõ.

Sở Hoan ngẩng đầu hỏi:

- Quỷ Lão, ký hiệu này, bản thân ta cũng biết được!

Quỷ Lão không biết ý Sở Hoan thể nào, vẫn gật đầu, Sở Hoan lại nói:

- Sở mỗ muốn hỏi Quỷ Lão, ký hiệu này rốt cuộc có ý gì? Vì sao trên người Đại Mãng Thần lại có ký hiệu như vậy?

Đôi mắt già nua của Quỷ Lão lóe lên hào quang, hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Thời đại Thượng cổ, chưa từng tồn tại quốc gia, chỉ có bộ lạc tồn tại, vô luận phương đông hay là phương tây, đều là như thế, đạt khách có biết không?

Sở Hoan gật đầu, nhân loại tiến hóa, hắc cũng biết sơ lược, từ bộ lạc thị tộc diễn biến thành chế độ quốc gia, hắn hết sức rõ ràng.

- Người hiện giờ, đều cho rằng bản lĩnh của tổ tiên thua kém hiện nay.

Quỷ Lão chậm rãi nói:

- Có rất ít người biết, thời đại Thượng cổ, có rất nhiều pháp năng kỳ quái, hiện giờ đã biết mất, còn lưu lại, cũng cực kỳ thần bí. Họ đã từng có Vu thuật, Cổ thuật, Dị thuật, thậm chí còn có Phù thuật, mà Phù chữ Vạn, ban đầu chính là một loại phù chú của bộ lạc Thượng cổ!

- Phù chú?

Quỷ Lão khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói:

- Những người thực sự hiểu được loại ký hiệu này, là bắt đầu từ Phật quốc Thiên Trúc, Phù chữ Vạn tồn tại với tư cách ký hiệu trong giáo lý Phật giáo. Trong truyền thuyết, Luân Chuyển Thánh Vương có thể thống trị thế giới, đều có 32 Pháp Tướng, Phật Tổ chính là Pháp Trung Thánh Vương, cũng có 32 Pháp Tướng, mà chữ Vạn, chính là một trong các Pháp Tướng của ngài, biểu hiện hoài bão của Phật Tổ, ý nghĩa là… Luân Hồi!

- Luân Hồi?

Sở Hoan khẽ giật mình, hắn cái hiểu cái không, lại hỏi:

- Nếu là một trong 32 Pháp Tướng của Phật Tổ, vì sao lại xuất hiện trên người Đại Mãng Thần?

Quỷ Lão cảm thán nói:

- Chẳng lẽ đạt khách vẫn không rõ?

Sở Hoan nhíu mày, Quỷ Lão đã nói:

- Đại Mãng Thần chính là Hộ pháp Thần chi của Phật pháp, chữ Vạn ở ngực, Phật Tổ trong lòng… !

Lão nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan:

- Đạt khách không hiểu đạo lý này?

Sở Hoan kinh ngạc nói:

- Đại Mãng Thần là… Hộ pháp Thần chi?

Quỷ Lão chỉ cười cười, chậm rãi nói:

- Thần hộ mệnh của Quỷ Phương là Đại Mãng Thần, tất cả con dân Quỷ Phương đều là tôi tớ của Phật Tổ, tín ngưỡng Đại Mãng Thần, vốn là tín ngưỡng Phật pháp!

Sở Hoan há to miệng, trong nhất thời nói không ra lời. Thật ra cũng không phải hắn không biết lai lịch chữ Vạn, hắn đã từng suy đoán Phù chữ Vạn chính là danh hiệu của Phật gia, nhưng sau đó lại khiến hắn sinh ra hoài nghi.

Trên thân thể đám người Lưu Tụ Quang xuất hiện Phù chữ Vạn, thế nhưng những người kia dường như đều không liên quan tới Phật môn, Sở Hoan vẫn luôn cảm thấy Phù chữ Vạn có liên hệ lớn lao tới Thiên Môn Đạo.

Chẳng qua hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Trên người Đạo đồ xuất hiện ký hiệu Phật gia, cuối cùng chẳng có nghĩa gì cả, nếu như đám người Lưu Tụ Quang thật sự là đệ tử Đạo môn, như vậy vì sao trên người lại có ký hiệu Phật môn? Đặc biệt là Tiêu Thần, gã cấu kết với Mộc Tướng quân cùng làm việc xấu, Mộc Tướng quân là một trong Tướng đạo Thất Hùng của Thiên Môn Đạo, hoàn toàn là Thiên Môn Đạo đồ, nếu như nói Tiêu Thần không phải Thiên Môn Đạo đồ, vậy thì gặp quỷ rồi. Thế nhưng Tiêu Thần thân là Thiên Môn Đạo đồ, trên người lại có Phù chữ Vạn, điều này khiến cho Sở Hoan không cách nào hiểu được.

Đại Mãng Thần là Hộ pháp Thần chi, Mặc Ngọc Bài trong tay công tử áo lam có khắc Đại Mãng Thần, thậm chí Sở Hoan nhớ rõ ràng, vũ khí công tử áo lam sử dụng chính là cùng loại với cây sáo trong tay Đại Mãng Thần, có thể nói công tử áo lam có quan hệ không thể chia cắt với Đại Mãng Thần. Đại Mãng Thần đại biểu cho Thần chi của Phật môn, như vậy công tử áo lam đương nhiên cũng có liên hệ rất lớn tới Phật môn, thậm chí Phù chữ Vạn trước ngực gã cũng biểu hiện điểm này.

Tiêu Thần thân là Thiên Môn Đạo đồ, ngực có Phù chữ Vạn, trong tay có thạch bài. A Thị Đa thân là đệ tử Đại Tâm Tông Phật Môn, ngực có Phù chữ Vạn, trong tay có thạch bài. Công tử áo lam cùng công tử Hổ Văn không rõ thân phận, ngực có Phù chữ Vạn, cũng có thạch bài trong người. Hai nhà Phật Đạo, xưa nay đều phân biệt rõ ràng, chưa bao giờ xen lẫn với nhau, thế nhưng trên Phù chữ Vạn này lại mơ hồ không rõ, khiến cho đầu óc Sở Hoan mờ mịt.

Hắn biết rõ, sau khi Tần quốc lập nước, tín ngưỡng Đạo giáo, bài xích Phật giáo, đây cũng không phải ngay từ đầu Hoàng đế bệ hạ thật sự có cảm giác gì tốt với Đạo giáo, đơn giản là thời kỳ tiền triều Đại Hoa Triều, vẫn luôn dùng Phật giáo làm Quốc giáo, trên dưới đều tôn kính Phật pháp. Vì tiêu trừ ảnh hưởng tiền triều đối với đế quốc, Doanh Nguyên xóa dấu vết tiền triều từ mọi phương diện, lúc biên soạn sách sử, đương nhiên cũng bôi đen một phen đối với các Hoàng đế tiền triều, hơn nữa tín ngưỡng cũng hoàn toàn trái ngược.

Mặc dù đế quốc mới thành lập 20 năm, nhưng lại chèn ép Phật giáo hết sức tàn khốc, thời kỳ chư hầu hỗn chiến, chùa miếu lớn nhỏ tại Trung Thổ gặp phải hủy hoại trước nay chưa từng có. Sau khi Tần quốc thống nhất thiên hạ, lợi dụng các loại thủ đoạn, tiếp tục phá hủy chùa miếu Phật gia, hơn nữa trắng trợn tôn Đạo, lực ảnh hưởng của Đạo giáo nhanh chóng khuếch trương, lực ảnh hưởng của Phật gia dần dần suy yếu.

Tuy nói hai nhà Phật Đạo đã từng không thân mật, nhưng trước khi Tần quốc lập nước, cũng chưa nói tới nước lửa không dung, hai bên đều có chuyện của mình. Mặc dù tiền triều là lúc Phật giáo hưng thịnh nhất, nhưng con cháu Phật gia cũng không chèn ép Đạo giáo. Chẳng qua đợi sau khi Tần quốc thành lập, có lẽ hiểu được ý đồ của Hoàng đế bệ hạ, mục đích nâng đỡ Đạo giáo chính là vì chèn ép Phật giáo, cho nên Đạo đồ đều không lưu tình với con cháu Phật môn, khắp nơi trong nước xây dựng đạo quan rầm rộ, thậm chí coi đây là lý do, phá hủy chùa miếu làm nền tảng cho đạo quan, hơn nữa những Đạo đồ đã từng phối hợp quan phủ, cưỡng chế đệ tử Phật gia hoàn tục.

Sau những năm thờ Đạo bài Phật đó, Phật môn gần như đã không có nơi sống yên ổn tại Tần quốc, chỉ còn lại một số miếu tự đổ nát, người ở thưa thớt, thê lương quạnh quẽ, mà con cháu Đạo gia lại đóng vai nhân vật cực kỳ xấu xa trong đó, cho nên hai nhà Phật Đạo trên thực tế đã lưu lại thù hận, mặc dù cùng là người xuất gia, nhưng hiện giờ đã có thể coi là nước lửa không dung.

Thế nhưng hiện giờ Sở Hoan chứng kiến, hai nhà Phật Đạo lại lẫn lộn không rõ, mặc dù hắn còn chưa rõ ràng Phù chữ Vạn và thạch bài rốt cuộc có ý nghĩa thế nào, lại mơ hồ cảm thấy sau lưng đệ tử hai nhà Phật Đạo có một bí mật rất lớn không muốn người biết.