Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 856: Tuyệt cảnh




Lâm Đại Nhi không nhẫn nại được, hỏi:

- Lời ngươi nói là có ý gì? Thiên Môn đạo...có hành vi gì?

Sở Hoan thấy trong mắt Lâm Đại Nhi mờ mịt, trong lòng biết Lâm Đại Nhi không biết việc Tiềm Long Quật, xem ra dù Lâm Đại Nhi liên thủ cùng Thiên Môn đạo nhưng cũng không phải là nhân vật quan trọng của Thiên Môn đạo rồi.

Lập tức hắn cũng không giấu diếm, đem chuyện Thiên Môn đạo giả thần giả quỷ cướp đoạt lao động, chế tạo binh khí tại Tiềm Long quật, coi dân chúng như công cụ, cùng là hầm chôn các thi thể của Tiềm Long quật nói cho Lâm Đại Nhi biết. Còn những tình huống khác, đương nhiên là Sở Hoan ngậm miệng không nói.

Lâm Đại Nhi nghe xong, lông mày chau lại, thần sắc hơi có chút ngưng trọng, nửa ngày không nói gì. Rất lâu sau mới mở miệng:

- Lời ngươi nói đều là sự thật?

- Đợi khi chúng ta rời khỏi đây được, ngươi có thể đi xem mà.

Sở Hoan nói:

- Khi nhìn thấy hầm thi thể đó, ta tin rằng ngươi sẽ có một nhận thức mới đối với Thiên Môn đạo.

Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:

- Đây cũng chỉ là lời nói một phía của ngươi, hơn nữa... sau này ta cũng không còn qua lại với Thiên Môn đạo nữa.

- Vậy là tốt rồi.

Sở Hoan nói:

- Lâm cô nương, Thiên Môn đạo là một đám yêu nhân, tốt nhất không nên qua lại với bọn họ, như vậy không tốt cho cô nương.

Lâm Đại Nhi lãnh đạm nói:

- Ta qua lại cùng ai, còn cần phải nghe ngươi dặn dò ư?

Sở Hoan xấu hổ cười cười, hỏi:

- Lâm cô nương, tại sao ngươi lại có thù hận lớn như vậy đối với triều đình?

- Không liên quan tới ngươi!

Sở Hoan thở dài:

- Ngươi một lòng muốn đối kháng triều đình, ta nghĩ không phải là tự dưng mà thế.

Hắn nhìn Lâm Đại Nhi, khẽ nói:

- Lâm cô nương, ta biết rõ rất nhiều người đối kháng triều đình cũng không phải ý của họ, mà là bởi Quan – Bức – Dân. Ta không biết trên người của ngươi chuyện gì xảy ra, thật ra...thật ra có đôi khi ngươi không hề giống người trong giang hồ mà ngược lại...

- Ngược lại cái gì?

Sở Hoan nói:

- Có lẽ là ta nghĩ quá nhiều rồi. Ta nhìn hành động của ngươi giống như là đã trải qua huấn luyện. Trên người của ngươi không có khí chất thổ phỉ giang hồ, có lúc đã lộ ra cử chỉ....như tiểu thư khuê các!

Thân hình mềm mại của Lâm Đại Nhi khẽ run lên. Sở Hoan chứng kiến phản ứng này của nàng, lập tức nói:

- Chẳng lẽ ta nói đúng?

Lâm Đại Nhi lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười lạnh nói:

- Ngươi cho là mình có nhãn lực sao? Ta sinh ra đã là thổ phỉ, sinh ra là muốn giết quan rồi, sinh ra là đã muốn đối kháng lại cẩu Hoàng đế rồi, sao có thể như ngươi nghĩ được?

Sở Hoan lắc đầu, thở dài:

- Lâm cô nương, chúng ta nói chuyện thành thật được không, đừng để mới nói được hai câu thì ngươi đã như muốn ăn thịt người rồi.

- Ta...!

Lâm Đại Nhi choáng váng, nhưng rồi lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, lạnh lùng nói:

- Ai thèm nói chuyện với ngươi.

Sở Hoan cầm một cây gỗ thêm vào đống lửa, chậm rãi nói:

- Ngươi nói chuyện mang khẩu âm kinh thành, nếu như ta đoán không sai, có lẽ ngươi từng sống khá lâu ở kinh thành...!

Liếc nhìn Lâm Đại Nhi, nói tiếp:

- Kinh thành cũng không có núi để cho ngươi sinh ra đã là cướp là giặc đâu.

Lâm Đại Nhi nắm chặt hai tay đến trắng bệch, cười lạnh nói:

- Họ Sở kia, ngươi thẩm vấn ta đấy sao?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải, quan phủ thẩm vấn, cũng không ngồi dưới đất mà thẩm vấn phạm nhân ngồi ở trên đâu.

Khóe miệng hắn xẹt qua một tia cười:

- Thật sự thẩm vấn, là phải trói tay xích chân đấy.

Lâm Đại Nhi khinh thường nói:

- Vậy vì sao ngươi không trói tay xích chân ta?

Liếc nhìn tảng đá lớn kia:

- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội như vậy. Không tìm được khóa sắt thì phải chết ở chỗ này rồi.

Sở Hoan khẽ gật đầu, buồn rầu nói:

- Lâm cô nương nói không sai, chỉ sợ ngươi ta thật sự phải chết ở chỗ này rồi. Ta xem đồ ăn trong này cũng chỉ đủ chèo chống mười ngày nửa tháng, chỉ tiếc...

Hắn lắc đầu thở dài:

- Khối đá tảng kia quá nặng, nếu như không tìm thấy cơ quan, hoặc là không có người nào tới giúp, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào thanh chủy thủ này để đào mở một cái hố thôi. Không nói thanh chủy thủ này nửa chừng có thể bị gãy, cho dù thật sự không bị gãy, thì cũng khó đảm bảo nó còn đủ sắc bén nữa. Mà cho dù vẫn đủ sắc bén, nhưng với tốc độ của ta, muốn đào mở một đường hầm để ra ngoài động, không có tầm năm ba tháng, chỉ sợ là khó mà thành được.

Lâm Đại Nhi khẽ giật mình.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Lâm cô nương, cũng không phải ta nói dọa gì mà là nói rất thật lòng. Vừa rồi ta vẫn chưa nói rõ ràng với ngươi, thật ra mặt trên của tảng đá này rất có thể là kim cương. Ngươi hành tẩu giang hồ, đương nhiên biết rõ độ cứng của kim cương rồi. Lục gia đã coi đây là đường lui cuối, nên đương nhiên là hao hết tâm tư vào nó.

Hắn dừng lại một chút, cười khổ nói:

- Thanh chủy thủ này cũng không phải là thần binh lợi khí gì, chỉ dựa vào nó mà muốn làm mặt trên của kim cương rạn vỡ ra, đúng là ý nghĩ hão huyền.

Lâm Đại Nhi ngạc nhiên nói:

- Vậy vì sao nó lại bị ngươi đục ra một cái lỗ được...

Rồi lại lập tức hiểu ngay:

- Ngươi dùng nội công...

Sở Hoan gật đầu:

- Không sai. Ta truyền nội lực trên thanh chủy thủ, mới có thể đục mở được một chút...

Hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, ngả người ra nằm xuống đất mặt ngước nhìn phiến đá cứng rắn:

- Đừng nói là muốn đục mở lỗ hổng đủ để chúng ta ra được cửa động, chỉ là một khe hở nhỏ nếu không có năm ba ngày thì tuyệt đối cũng không thể thành công được.

Lâm Đại Nhi vỗ trán, nhăn mày.

- Lâm cô nương, nếu như chúng ta may mắn, quan binh tìm được đến địa đạo này mà nói, thậm chí lục soát ở chỗ này tầm ba năm ngày, đến lúc đó lỗ thủng đục mở ra, chúng ta ở dưới cầu cứu bọn họ, bọn họ có thể nghe được không.

Sở Hoan sờ mũi:

- Ta chỉ lo lắng bọn họ không có thời gian dài để kiên nhẫn như vậy, hơn nữa bọn họ có lẽ chưa chắc đã biết dưới này có mật thất.

Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:

- Nói vậy, chúng ta chỉ có con đường chết?

Sở Hoan cũng không nhìn nàng, nằm trên mặt đất, nhìn vào phiến đá:

- Dựa theo tỷ lệ mà nói, tỷ lệ sống sót của chúng ta rất rất nhỏ. Đợi đến khi đồ ăn bên trong này cùng với nước uống đều dùng hết, chúng ta cũng chỉ có thể chết đói thôi.

Hắn thở dài, nói:

- Cũng trách ta, lúc trước nhất thời xúc động, giết chết Lục Thế Huân, nếu không đã có thể moi được từ chỗ hắn về cơ quan mật thất rồi...Kẻ trí nghĩ ngàn điều vẫn có điều bỏ sót.

Rồi thở dà đầy tiếc nuối.

Lâm Đại Nhi nhịn không được mỉa mai:

- Ngươi mà là trí giả ư? Nếu có đủ cơ trí thì đã không bị trúng bẫy rồi.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Dù sao đã như vậy rồi, tận nhân sự, nghe thiên mệnh. Chỉ là chúng ta cùng chết ở một nơi thì cũng không quá cô đơn.

Lâm Đại Nhi hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ai thèm chết cùng một chỗ với ngươi?

Nhưng trong thâm tâm nàng cũng hiểu, nếu hết thảy như Sở Hoan nói, thì hai người thật đúng là cùng chết ở nơi này rồi.

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Lâm Đại Nhi chợt phát hiện ra một tình huống, nhíu mày hỏi:

- Thi thể súc sinh kia ở đâu?

Sở Hoan lười biếng nói:

- Nhìn thi thể đó, ngươi không thấy buồn nôn à?

Bèn lười nhác chỉ chỉ cái rương trong góc hẻo lánh:

- Ngươi muốn nhìn, thì mở cái rương ra là thấy.

Lâm Đại Nhi hằm hằm nhìn Sở Hoan, nhưng rồi lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói gì thêm.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Đại Nhi không thấy sau lưng có động tĩnh gì, liền quay đầu lại, thấy Hoan nằm trên mặt đất dường như đã ngủ. Đống lửa cũng đã lụi dần, làm trong phòng cấm rét lạnh hơn.

Lâm Đại Nhi nhìn thấy Sở Hoan nằm nghiêng, mặt hướng về mình, cả người co lại, giống như đang ngủ. Nàng do dự một chút, cẩn thận đứng lên, mặc cẩm bào vào, đi đến cạnh đống lửa bồi thêm hai cây gỗ, lại liếc nhìn Sở Hoan, thấy hắn nhắm mắt, hơi thở đều đều, làn da hơi đen, gương mặt góc cạnh. Tuy đã ngủ nhưng vẫn toát lên vẻ khí khái hào hùng.

Nàng cau lông mày lại, đứng dậy nhìn xung quanh. Nếu như Sở Hoan là trúng bẫy rập rơi xuống, như vậy trong phòng này nhất định có cơ quan. Nếu không Lục Thế Huân khởi động cơ quan ở chỗ nào.

Sở Hoan tìm không được, cũng không có nghĩa là trong phòng cấm không có.

Dù sao nàng cũng xuất thân giang hồ, cảm thấy mình có thể tìm được cơ quan. Lúc đi qua Sở Hoan, thoáng thấy dưới đất có một đống quần áo, đó là y phục của Lục Thế Huân liền đứng lại, nhấc chân hất y phục đó lên người Sở Hoan, tựa như là lo lắng hắn sẽ bị lạnh. Nàng cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, làm như vậy xong lại có chút hối hận.

Nàng chỉ lo lắng Sở Hoan sau khi tỉnh lại, trông thấy quần áo trên người sẽ cho là nàng lo lắng cho hắn bèn cắn môi, định lấy y phục đó xuống, nhưng sau một chút do dự là thôi.

Nàng rất khẽ khàng tìm xung quanh phòng, nhưng kỳ lạ là tìm khắp nơi cũng không thấy có cơ quan nào.

Lúc này Sở Hoan đã thức dậy.

Hắn nhìn thấy Lâm Đại Nhi lục tìm bốn phía trong phòng, biết nàng đang tìm cơ quan, lại thấy nàng tìm cả buổi cũng không được liền thầm thở dài.

Hắn chỉ hy vọng Lâm Đại Nhi biết nơi giấu cơ quan mà che giấu hắn, cho nên mới giả bộ ngủ.

Nhưng hiện tại xem ra, nàng đúng là đã bị Thiên Môn đạo cùng cha con Lục gia lợi dụng rồi. Nàng chẳng những biết rất ít chuyện về Thiên Môn đạo, mà cũng không hiểu rõ lắm về Lục Viên nữa. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Tuy hắn tiếp xúc với Lâm Đại Nhi không sâu, nhưng biết rõ nàng là cô gái kiêu ngạo, dám làm dám nhận, không cam lòng phục tùng kẻ khác, nhưng lại có thể đi theo Thiên Môn đạo, cùng Thiên Môn đạo liên thủ ám sát Viên Sùng Thượng.

Không hề nghi ngờ, Lâm Đại Nhi làm việc cho Thiên Môn Đạo, đương nhiên không phải bởi vì được Thiên Môn Đạo tin tưởng, mà có khả năng cùng Thiên Môn Đạo lợi dụng lẫn nhau. Bản thân nàng thế lực đơn bạc, muốn dựa vào thế lực lớn mạnh của Thiên Môn Đạo để đạt được mục đích riêng.

Là mục đích gì lại khiến cho cô nương này tình nguyện nghe theo sai phái của Thiên Môn Đạo?

Lâm Đại Nhi cũng không biết Sở Hoan chỉ là chợp mắt. Nàng không thu hoạch được gì, chỉ có thể trở lại giường, giống như chết lặng trong phòng cấm. Nàng ngồi một lúc lâu, cảm giác ngực có chút đau đớn liền nằm xuống.

Trong mơ mơ màng màng nghe được âm thanh đục đẽo vang lên, nàng mở mắt, thấy Sở Hoan lại ở phía trên đục phiến đá, liền ngơ ngác nhìn hắn đến xuất thần.

Cũng không biết qua bao lâu, Sở Hoan đục bên trên một hồi, liền xuống để nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục đục. Thể lực và nội lực tiêu hao không ít, cần phải nghỉ xả hơi một hồi, mà Lâm Đại Nhi cũng không nói chuyện.

May mà trong này có chuẩn bị thức ăn nước uống, Sở Hoan đoán chừng đại khái đã qua hai ngày, hắn chỉ biết là phiến đá rất dày, cũng không biết đến khi nào mới có thể đục ra thành lỗ hổng, niềm hy vọng trong thâm tâm cũng càng ngày càng nhỏ.

Lâm Đại Nhi mấy lần tìm cơ quan, thủy chung không thu hoạch được gì.

Trong lòng Sở Hoan rất rõ, trong vòng một ngày hai ngày, Lục Viên hoặc có người, quan binh không tìm thấy mình, nếu như phát hiện địa đạo bên trên, có lẽ sẽ tiếp tục tìm mình, nhưng nếu cuối cùng không có kết quả gì, thì chắc chắn sẽ từ bỏ.

Nếu như bên trên không có người, dù cho đục được lỗ hổng, vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bởi vậy, Sở Hoan biết rõ, hắn và Lâm Đại Nhi coi như đã lâm vào tuyệt cảnh rồi.