Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 852: Cháy




Sở Hoan bị nắm cánh tay giật bắn mình.

Hắn miễn cưỡng cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm cổ tay mình. Bàn tay đó tất nhiên là của Lâm Đại Nhi. Mặc dù tập võ khiến cho da thịt của nàng không được mềm nhưng vẫn vô cùng trắng.

Sở Hoan không nhịn được quay đầu lại chỉ thấy lúc này Lâm Đại Nhi đang quỳ trên giường, ngẩng đầu lên nhìn mình. Gương mặt đỏ hồng của nàng khiến cho người ta phải say đắm. Lâm Đại Nhi cắn đôi môi đỏ mọng nhìn Sở Hoan quay đầu lại liền nói:

- Ngươi... sao ngươi không giết ta?

Yết hầu của Sở Hoan phập phồng. Hắn mới liếc mắt nhìn Lâm Đại Nhi thì bản thân gần như không cầm lòng nổi. Sở Hoan vội vàng nói:

- Ngươi...ngươi buông tay ta...

Vốn hắn có thể gạt tay Lâm Đại Nhi ra ngay được nhưng không biết tại sao lại không làm điều đó.

Một mùi thơm thoang thoảng chợt bay vào mũi hắn. Lâm Đại Nhi hơi thả lỏng tay ra nhưng cũng không buông hẳn. Lúc này, Sở Hoan đang ở rất gần nàng vì vậy mà mùi thơm tỏa ra khiến cho hắn cảm thấy khổ sở. Tuy nhiên cái mùi nam nhân của hắn cũng không làm Lâm Đại Nhi bị ảnh hưởng.

- Chúng ta đều chết...

Lúc này, đôi mắt của Lâm Đại Nhi ươn ướt không còn có một chút phong thái của một vị nữ hiệp mà giống như một thiếu nữ đang yêu.

Sở Hoan cảm thấy căng thẳng.

- Đều chết?

Lâm Đại Nhi buông tay rồi thu lại. Bất ngờ cảm thấy cổ tay mình bị bóp chặt, nàng giật mình quay lại thì thấy Sở Hoan đã xoay người giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.

Mặc dù Sở Hoan không hề dùng sức nhưng bàn tay của Lâm Đại Nhi cũng không rút về được. Nàng như hiểu được chuyện gì đó liền kinh hãi:

- Không... không thể...

Đôi mắt của Sở Hoan lúc này đỏ như máu.

Lâm Đại Nhi cố hết sức để rút tay lại nhưng sức của hắn mạnh hơn nàng nhiều. Nàng chỉ cảm thấy hai tay mình mềm nhũn. Còn Sở Hoan, mặc dù đang nắm chặt đôi tay nàng không có động tác nào khác nhưng cũng không chịu buông tay Lâm Đại Nhi.

Lâm Đại Nhi cố gắng xoay tay lại. Sở Hoan nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng mà mỉm cười.

Phải nói rằng Lâm Đại Nhi hoàn toàn khác với những mỹ nhân bình thường. Mặc dù sắc đẹp của nàng đang độ chín nhưng so với những cô nương khác cho dù có bị trúng xuân dược đôi lông mày vẫn có một thứ khí khái nữ kiệt, thậm chí là lạnh lùng.

Lúc này, trong mắt của Sở Hoan, Lâm Đại Nhi giống hệt như một bông hoa anh túc.

Lâm Đại Nhi cảm giác thân thể hết sức khó chịu. Trong lúc mơ màng nhìn thấy ánh mắt của Sở Hoan càng lúc càng nóng bỏng, hơi thở dồn dập thì nàng cố gắng thoát khỏi tay của hắn. Lâm Đại Nhi vừa khóc vừa nói:

- Ngươi buông ta ra...ngươi không được...không được làm chuyện xằng bậy...

Nàng không nói tiếng nào còn đỡ. Vừa mới lên tiếng, âm thanh rủ rỉ giống như rót mật vào tai càng khiến cho nam nhân thêm kích thích. Cuối cùng thì bàn tay của Sở Hoan cũng đã dời lên đôi vai tròn của Lâm Đại Nhi.

Lâm Đại Nhi xoay người, giơ chân lên định đá ngã Sở Hoan. Nhưng một chân vừa mới giơ lên đã bị hắn giơ tay bắt lấy. Chỉ nghe thấy tiếng của Sở Hoan hổn hển:

- Ta không thể chết được. Ngươi cứu ta. ...

Lâm Đại Nhi nghe thấy vậy thì hồn bay phách lạc đồng thời Sở Hoan cũng đè lên người nàng.

- Khốn nạn! Ngươi...ngươi mau cút đi cho ta...ta sẽ giết chết ngươi...

Nước mắt của Lâm Đại Nhi tuôn như mưa. Chợt nghe mấy tiếng "xoạt xoạt" vang lên. Toàn bộ sự can đảm của Lâm Đại Nhi biến mất, thân thể bắt đầu vặn vẹo.

- Không được đụng vào ta...cút ngay...cút ngay...

Nàng có thể cảm giác được rõ ràng quần áo của mình bị Sở Hoan xé rách. Đồ lót bên trong bắt đầu lộ ra.

Cái áo cưới đỏ thẫm bị vất tung trên giường. Cả hai người nằm đè lên chiếc áo. Lâm Đại Nhi cảm giác sức lực của mình như bị hút sạch. Nàng kinh sợ. Tuy nhiên Sở Hoan lại đè lên người khiến cho cảm giác đau khổ vì sinh lý của nàng bớt đi nhiều.

Nàng nhắm mắt lại. Vị nữ hiệp ngày thường vốn lạnh lùng cao ngạo là vậy mà bây giờ chỉ có thể để mặc cho Sở Hoan muốn làm gì thì làm.

Nàng cảm thấy phần đồ lót bên dưới bị nhấc lên khiến cho da thịt càng thêm căng cứng. Lúc này, Sở Hoan đã dùng tay nhấc chiếc quần lót màu trắng của Lâm Đại Nhi lên. Thoáng cái, vòng eo mảnh khảnh đã hiện ra trước mắt. Lúc này, làn da của Lâm Đại Nhi ửng hồng. Tuy nhiên chiếc eo thon của nàng lại vô cùng rắn chắc gọn gàng, trên làn da lấm thấm một chút mồ hôi. Theo lớp áo được kéo lên là cái bụng trơn nhẵn và cái rốn xinh xắn cũng từ từ xuất hiện.

Lâm Đại Nhi cắn đôi môi đỏ mọng. Lúc này, nàng chẳng còn sức để mà giẫy dụa nên nhắm mắt lại nghiêng đầu đi để mặc cho thân thể run rẩy.

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, Sở Hoan nhìn làn da trơn bóng và vóc dáng bốc lửa của Lâm Đại Nhi.

Nhờ luyện võ cho nên chẳng những da thịt của nàng trơn nhẵn mà những đường cong trên người lại càng rõ ràng.

Lâm Đại Nhi cắn chặt môi. Khi Sở Hoan nhấc quần lót của nàng lên liền chạm môi vào da thịt của nàng, thân hình của Lâm Đại Nhi giật giật. Cái cảm giác từ da chạy lên tới đầu khiến cho suy nghĩ của Lâm Đại Nhi vô cùng phức tạp.

Nam nhân này thừa lúc người ta gặp nguy mà lấn tới khiến cho Lâm Đại Nhi rất giận. Tuy nhiên khi bờ môi của hắn lướt trên bụng, Lâm Đại Nhi cảm nhận được sự hưng phấn của thân thể. Dường như một một tấc da tấc thịt đang chờ đợi để được đôi môi của hắn chạm vào.

Cái eo thon tuyệt đẹp và cặp mông tròn bắt đầu cong lên. Đưa tay chạm vào làn da đang nóng rực rồi ấn xuống chỉ cảm thấy nó mềm mại như không có xương. Cũng chỉ có thân thể của người con gái đang độ chín mới có cảm giác này. Cái eo nhỏ nhắn của nàng nhìn như rất mềm nhưng khi sờ lại lên hết sức săn chắc.

Đôi môi của Sở Hoan lướt trên làn da nóng hừng hực của Lâm Đại Nhi. Trong đầu hắn lúc này gần như trống rỗng, hắn chỉ biết nếu muốn sống thì phải giao hoan với nữ nhân này.

Đôi chân thon dài của Lâm Đại Nhi lần lượt co lên hạ xuống. Theo bàn tay của Sở Hoan vuốt ve lên xuống, đôi mông nàng cũng đưa lên rồi hạ xuống theo nó.

Sở Hoan nhẹ nhàng vuốt ve hướng lên trên. Thoáng cái, hắn cảm giác được đôi tay mình đang thuận đà chợt vấp phải một vật tròn tròn.

Trong nháy mắt, Sở Hoan biết đó chính là ngực của Lâm Đại Nhi.

Lâm Đại Nhi mặc nội y không có mặc yếm như những người con gái khác. Một khi đồ lót bị lột lên, ngón tay của Sở Hoan đụng tới phía ngực dưới thì hơi dừng lại. Nhưng cũng chỉ dừng lại một chút, bàn tay của hắn liền hạ thẳng xuống gò ngực sữa.

Thân thể của Lâm Đại Nhi hơi co lại, hai chân nhanh chóng kẹp vào. Nàng nâng cánh tay lên đè xuống vai của Sở Hoan rồi kêu lên:

- Không được...ta van xin ngươi...đừng làm vậy với ta...ta van ngươi...

Tuy nhiên những lời nàng nói gần như không có hiệu lực đối với Sở Hoan. Hắn hoàn toàn không nghe rõ.

Hai trái đào tiên của Lâm Đại Nhi căng tròn rắn chắc vươn lên cao. Sở Hoan đặt một bàn tay lên đó nhưng không thể nào nắm hết. Hắn chỉ cảm thấy dưới bàn tay nóng như lửa và rất săn chắc.

Lâm Đại Nhi cố gắng dùng hai tay đẩy vai Sở Hoan muốn hất hắn ra. Nhưng vốn nàng chẳng còn sức để làm điều đó. Khi ngực bị Sở Hoan chạm vào, nàng cảm thấy toàn thân tê dại chẳng còn sức để mà đẩy tiếp. Rồi trong tích tắc hạt đậu hồng bên trên quả đồi trắng muốt bị hai ngón tay kẹp lấy khiến cho toàn thân nàng tê rần. Rồi nàng cảm giác hai ngón tay kia bắt đầu vê tròn một cách thuần thục.

Lâm Đại Nhi vừa thẹn vừa cuống. Tuy nhiên cái cảm giác khoan khoái nhanh chóng lan ra khắp toàn thân khiến cho sự khổ sở bị thuốc tra tấn giảm đi một chút. Nàng nhắm mắt lại, trong thoáng chốc cảm thấy bàn tay kia của hắn cũng đặt nốt lên vùng ngực còn lại. Rồi một cái cảm giác khoái cảm khác lại bốc lên khiến cho Lâm Đại Nhi không tự chủ được hơi rên khẽ một tiếng. Lâm Đại Nhi nghe thấy tiếng rên của mình mà kinh hãi. Nàng thật sự không ngờ bản thân lại có thể phát ra âm thanh như vậy được.

Lâm Đại Nhi đi lại trên giang hồ từng cướp của người giàu chia cho người nghèo nên biết rất nhiều chuyện. Cái thứ âm thanh thế này nàng cũng từng được nghe. Có điều lúc đó, nàng nghĩ chỉ có thứ dâm phụ mới có âm thanh đó được.

Tuy nhiên khi nghe thấy chính mình phát ra thứ âm thanh đó, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Gương mặt trắng nõn của Lâm Đại Nhi bây giờ ửng hồng.

Một phần là do thuốc gây ra còn một phần là do nàng xấu hổ.

Mái tóc mây của Lâm Đại Nhi rối tung, trên mặt mồ hôi đầm đìa khiến cho những lọn tóc dính cả lên đó. Sợ hãi bản thân mình lại phát ra thứ âm thanh mà nàng cho chỉ có dâm phụ mới có, Lâm Đại Nhi đưa tay lên môi rồi cắn mạnh cố gắng làm cho tiếng rên kia trở nên nhỏ đi.

Sở Hoan tiếp tục hướng lên trên. Lúc này hắn đã đẩy cái áo lót lên tới đầu vai, cuối cùng cũng thấy được cặp núi đôi cao vút. Mặc dù nó không hề nhỏ nhưng rất thon gọn, cao nhưng không to quá.

Cặp núi đôi đặt ở đó khiến cho vùng ngực của Lâm Đại Nhi trở nên lóa mắt, diễm lệ.

Hai hạt đậu đỏ trên đỉnh núi do phản ứng của thân thể đã khá cứng. Sở Hoan có thể ngửi được mùi thơm từ đó tản ra. Lúc này, hạt đậu đỏ trong mắt của Sở Hoan chẳng khác nào một trái nho chín khiến cho hắn không nhịn được hé miệng ra rồi chẳng hề do dự mà ngậm vào. Một mùi hương thơm quyến rũ đập vào mũi khiến cho Sở Hoan tắc nghẹn. Lâm Đại Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận giơ tay đập lên đầu hắn. Chỉ tiếc rằng lúc này sức của nàng quá yếu nên nó biến thành cái vuốt ve.

Cổ họng của Lâm Đại Nhi vang lên những tiếng kêu giống như tiếng khóc. Thân thể vặn vẹo muốn thoát khỏi đôi tay của Sở Hoan để giải cứu cặp núi đôi của mình. Nhưng Sở Hoan quá bá đạo, chẳng những ngậm lấy nó mà còn dùng lưỡi để tát vào hạt đậu khiến cho thân thể của Lâm Đại Nhi run lên. Hai tay nàng đánh tới mười cái mà Sở Hoan không hề có phản ứng. Lâm Đại Nhi khóc nức nở nói:

- Ngươi thả ta ra...cái tên khốn này, ngươi chết không yên đâu...hu hu...ta van ngươi, ngươi đừng làm vậy với ta.

Cảm thấy hình như Sở Hoan dùng răn cắn nhẹ lên ngực mình, một tiếng rên lại thoát ra từ cổ của Lâm Đại Nhi. Theo phản ứng của cơ thể, Lâm Đại Nhi không kiềm chế được ưỡn ngực lên như muốn ấn hết vào mồm Sở Hoan, mời gọi hắn. Hai tay nàng đang đánh liên tục lên người hắn thì trong tích tắc ôm lấy đầu của Sở Hoan rồi dùng sức ghì nó xuống ngực mình.

Lâm Đại Nhi nhanh chóng hiểu ra động tác của bản thân nhưng cũng chỉ biết khóc không ra nước mắt. Trong lòng nàng hết sức xấu hổ. "Ta làm sao vậy... ta làm sao vậy? Tại sao ta lại để cho tên khốn này...a...chẳng lẽ ta cũng là một dâm phụ?" "Hắn cho ta cơ hội để tự sát nhưng... nhưng tại sao ta không...tại sao lại để cho hắn làm vậy với ta..."