Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 826: Chướng ngại vật




Dịch Cốc Tư ngớ người ra, trên mặt hiện lên vẻ không vui, cau mày nói:

- Thất lão gia có ý gì? Ngươi không tin Quỷ Phương chúng ta? Cảm thấy Quỷ Phương chúng ta sẽ bán rẻ bằng hữu sao?

Hoàng Tri Quý cười ha hả nói:

- Dịch Động chủ đã hiểu lầm rồi. Các ngươi là người Hoàng mỗ tin tưởng nhất, làm sao có thể hoài nghi Dịch Động chủ bán đứng bằng hữu được chứ.

Dịch Cốc Tư hiển nhiên là có chút giận dữ nói:

- Giản Hốt, nếu Thất lão gia cảm thấy chúng ta không tin tưởng được thì chúng ta hãy mau lập tức rút lui, tránh làm hỏng đại sự của Thất lão gia.

Giản Hốt vội nói:

- Dịch Cốc Tư, không nên nóng. Thất lão gia là người thế nào ta biết, ngươi đã hiểu lầm rồi.

Hoàng Tri Quý ôn hòa nói:

- Dịch Động chủ, thực không dám dấu diếm. Chúng ta có nội ứng ở thành Thái Nguyên. Hơn nữa đến lúc chúng ta tới thành Thái Nguyên thì chỉ sợ thành Thái Nguyên đã đại loạn. Chúng ta chỉ cần đến thành Thái Nguyên thì mọi chuyện sẽ thuận lợi. Lần này Dịch Động chủ giúp Hoàng gia chúng ta, ơn rất lớn nên ta muốn mời Dịch Động chủ cùng ta đánh tới thành Thái Nguyên, chứng kiến thời khắc chúng ta vào thành.

Dịch Cốc Tư rất khó hiểu. Gã lo nghĩ một hồi rốt cục nói:

- Dịch Cốc Tư ta là người thô kệch. Không cần biết Thất lão gia có ý gì, ta sẽ đưa ngươi qua cốc.

Gã thúc ngựa dẫn đầu hơn trăm dũng sĩ Quỷ Phương đi về phía cửa cốc. Hoàng Tri Quý thấy thế thì lúc này mới hơi yên tâm, run cương ngựa lên theo sát phía sau.

Hai bên vách Lê Hoa cốc thẳng đứng cao đến trăm mét, địa hình có chút hiểm ác.

Hoàng Tri Quý cũng không lạ gì Lê Hoa cốc nhưng lúc này đi qua sơn cốc vẫn cảm giác có chút kinh hãi. Y không thể không thừa nhận nơi này đúng là một nơi phục kích tốt.

Nơi này được gọi là Lê Hoa cốc đơn giản là vì hai bên trên núi đều có từng đám hoa lê rất lớn.

Chẳng qua bây giờ vào đông nên không thể thấy được hoa lê.

Bên trong thung lũng đường gập ghềnh. Phía trước có người đốt đuốc dẫn đường. Người cưỡi ngựa phải xuống ngựa để đi nếu không sẽ khiến vó ngựa bị thương. Hoàng Tri Quý nhìn hai bên cốc thì mơ hồ nhìn thấy đám người trong thung lũng thò đầu ra nhìn. Y biết đây đều là người Quỷ Phương mai phục nơi đây. Ngay lúc này y vẫn có chút khẩn trương. Dù sao người Quỷ Phương tính tình cổ quái, cho dù là vào lúc này Hoàng Tri Quý cũng không dám hoàn toàn tin tưởng vào bọn họ. Trong lòng y đang suy nghĩ. Nếu như đám người Quỷ Phương mốn đối phó với chính mình thì chỉ sợ là mình không thể ra khỏi thung lũng này.

Nhưng khi nhìn tới phía trước thì Hoàng Tri Quý mới nhẹ nhàng thở ra. Ra tới cửa cốc phía trước là một con đường lớn. Dịch Cốc Tư chắp tay chữ thập nói với Hoàng Tri Quý:

- Thất lão gia, ta không thể tới thành Thái Nguyên. Nơi đây đều là huynh đệ của bọn ta, ta không thể bỏ bọn họ đi. Tuy nhiên, chúng ta sẽ nhanh chóng đuổi theo sau. Quan binh đều là một đám giá áo túi cơm, chúng ta sẽ giết họ rất nhanh. Chỉ hy vọng Thất lão gia hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đáp ứng điều kiện của chúng ta, không bỏ đi điều gì.

Hoàng Tri Quý lấy từ trong ngực ra một chồng ngân phiếu đưa cho Dịch Cốc Tư:

- Dịch Động chủ, đây là bốn vạn lượng ngân phiếu. Trước tiên ngươi cầm chừng này đã. Khi chiếm được thành Thái Nguyên thì Hoàng gia chúng ta sẽ hậu tạ thêm.

Dịch Cốc Tư lần này cũng không khách khí cất kỹ ngân phiếu, chắp tay chữ thập nói:

- Tạm biệt Thất lão gia. Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.

Hoàng Tri Quý gật đầu, vung tay lên. Đám người đi theo phía sau y xếp thành một đoàn dài, năm người một hàng, đi lên phía trước, Hoàng Tri Quý lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, xông vào thành Thái Nguyên. Ta cam đoan với các ngươi những người đi theo ta sẽ được tận hưởng vô số vinh hoa phú quý. Mau đi theo ta.

Nói xong y rung cương ngựa lên, hăng hái đi trước.

Khi đi được một đoạn đường, Hoàng Tri Quý quay đầu lại thì nghe thấy bên Lê Hoa cốc đã có động tĩnh, trong lòng cũng âm thầm đắc ý. Bất kể thế nào thì thời điểm này người Quỷ Phương giúp đỡ y không ít. Y tưởng tượng khi quan binh đuổi tới Lê Hoa cốc thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận chém giết thảm khốc. Trong đầu y thậm chí đã hiện lên hình ảnh đám dã nhân của Quỷ Phương tay cầm đại đao tham lam cắt lấy đầu của đám quan binh.

- Thất lão gia, không hay rồi.

Hoàng Tri Quý đang suy nghĩ thì bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói của thuộc hạ. Y nhíu mày quay đầu nhìn lại thì thấy một gã thuộc cấp bên người thần sắc cổ quái chỉ về phía trước.

Hoàng Tri Quý ngẩng đầu nhìn lên thì thấy thấy con đường phía trước không biết từ lúc nào đã có một đống đá lớn chặn ngang đường.

Lúc này đừng nói là cưỡi ngựa, cho dù một mình đi qua thì cũng không thể nào vượt qua được chướng ngại đó.

Nếu chỉ có đá thôi thì còn đỡ nhưng lúc này Hoàng Tri Quý lại nhìn thấy ở phía sau đống đá có rất nhiều cung tiễn thủ xếp thành mấy hàng đang giương cung cài tên, lấy đống đá làm làm lá chắn bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.

Tâm tình Hoàng Tri Quý trong nháy mắt chìm xuống.

Lúc này phía sau đống đá ánh lửa đã sáng lên. Hàng trăm ngọn đuốc được thắp sáng. Hàng trăm mũi tên lóe lên hàn qua chờ phát động. Trong đêm hiện lên sát khí, tuy thấy Hoàng Tri Quý dẫn binh mã hùng hổ tiến lên nhưng tiễn thủ phía sau tảng đá vẫn không nhúc nhích khiến không khí trở nên lạnh lẽo.

Thuộc hạ phía sau Hoàng Tri Quý cũng ngơ ngác nhìn nhau. Hoàng Tri Quý biết sự tình không ổn liền rút đại đao ra, lớn tiếng quát hỏi:

- Các ngươi là ai? Vì sao lại ngăn cản đường đi?

Trong lúc đó thì có một tiếng cười to vang lên. Ngay lập tức một bóng người xuất hiện từ trong đám lửa. Hoàng Tri Quý híp mắt quan sát một hồi, trên mặt hiện lên vẻ giật mình, thất thanh nói:

- Mục Thiên Hoa.

Người nọ vuốt chòm râu nói:

- Thất lão gia, Mục mỗ đợi đã lâu. Ngươi đúng là không khiến Mục mỗ thất vọng.

Người này không ngờ là chủ quản của Binh bộ Mục Thiên Hoa, cũng là chủ tướng trấn thủ hồ Ngọc Tỏa.

Hoàng Chi Quý không thể nào ngờ được người này sẽ xuất hiện ở đây.

Hoàng Tri Quý nhìn sang hai bên đường thì thấy một rừng cây đông nghìn nghịt. Trong rừng cây là một mảnh tối đen, tâm tình lúc này của Hoàng Tri Quý đã rớt xuống đáy.

Hoàng Tri Quý cho dù kinh sợ nhưng trên mặt vẫn giữ vững vẻ điềm tĩnh mà cười nói:

- Đêm hôm khuya khoắt, không biết Mục chủ quản tập trung ở đây làm gì.

- Kỳ thật bản quan cũng muốn hỏi một chút. Thất lão gia, đêm hôm khuya khoắt, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

Mục Thiên Hoa khí định thần nhàn:

- Thất lão gia chẳng lẽ không biết đi đường vào ban đêm

thì không an toàn sao.

Hoàng Tri Quý cười ha hả, vuốt râu nói:

- Mục chủ quản, quan trường Thái Nguyên rộng lớn nhưng người Hoàng mỗ kính trọng nhất cũng chỉ có mình ông thôi.

- Hả!

Mục Thiên Hoa cười nói:

- Xin chỉ giáo cho.

- Mục chủ quản văn võ song toàn. Văn có thể bày mưu tính kế, chế định chiến lược. Võ có thể anh dũng chiến đấu không thua bất cứ ai. Nhân tài như vậy lại chỉ làm chủ quản Binh bộ ở An Ấp thì thật sự là đại tài tiểu dụng.

Hoàng Tri Quý thở dài:

- Nhân tài giống như Mục chủ quản nếu ở kinh thành thì làm Binh bộ Thị lang cũng là điều đương nhiên. Chỉ tiếc quan trường Đại Tần không biết dùng người. Rất nhiều người tài đều không được phát huy tài năng của mình. Đúng là ngọc quý bị che lấp a.

Mục Thiên Hoa cười ha hả nói:

- Thất lão gia quá khen.

- Không ta không nói quá đâu.

Hoàng Tri Quý lắc đầu nói:

- Mục chủ quản, kỳ thật ta biết ngươi là người thông minh. Tình huống ngày hôm nay như thế nào chắc ngươi biết rõ hơn ta. Hôn quân hại nước, dân chúng lầm than, xung quanh Doanh Nguyên đầy rẫy kẻ thù. Thiên hạ Đại Tần không còn bao nhiêu người chống đỡ. Cái ghế kia của Doanh Nguyên đã không còn vững nữa rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Mục Thiên Hoa cười nói:

- Thất lão có hứng với cái ghế đó hay sao?

Hoàng Tri Quý thản nhiên nói:

- Nếu trời đã sắp đặt như thế thì Hoàng gia chúng ta cũng sẽ không cự tuyệt. Mục chủ quản, ngươi là người học rộng tài cao. Hoàng mỗ khuyên ngươi, hãy đi theo ta, đánh chiếm thành Thái Nguyên. Ngươi chắc cũng biết, Hoàng gia ta không bào giờ bạc đãi nhân tài.

Mục Thiên Hoa thở dài:

- Thất lão gia tại sao lại nói như vậy, Ngươi hẳn là biết ta theo ai mà.

Vẻ mặt y đang bình tĩnh thản nhiên, đột nhiên hét lớn:

- Bắn tên.

Cung thủ hai bên y sớm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Mục Thiên Hoa vừa hạ lệnh thì cung tiễn thủ đã đồng loạt bắn tên.

Cũng gần như cùng lúc với mệnh lệnh của Mục Thiên Hoa, Hoàng Tri Quý đã vung tay lên, lạnh lùng nói:

- Bắn tên.

Y nói chuyện với Mục Thiên Hoa gần nửa ngày, kỳ thật đã âm thầm thủ thế. Cung tiễn thủ từ phía sau đã lặng yên không một tiếng động đi lên phía trước. Phía trước là một loạt kỵ binh che chắn. Chỉ là y hiển nhiên không ngờ Mục Thiên Hoa cũng chơi trò lá mặt lá trái. Song phương đồng thời phát lệnh, trong lúc nhất thời tên bay đầy trời.

Trong không khí vang lên thanh âm sưu sưu giống như tiếng châu chấu bay đánh về phía đối phương. Bên phía Hoàng Tri Quý đã có mấy người thân thủ nhanh nhẹn xông lên trước dùng tấm chắn che phía trước để ngăn trở tên bảo hộ cho Hoàng Tri Quý chu toàn.

Hoàng Tri Quý lúc này đã quay đầu ngựa lại, trốn vào trong giữa đám người cao giọng quát to:

- Tất cả tiến lên. Giết bọn họ cho ta.

Y giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra:

- Một đầu người, năm mươi lượng bac. Mau giết bọn chúng cho ta.

Dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu. Quân Hoàng gia cầm tấm chắn trong tay xếp thành một hàng ở phía tạo thành tường chắn, từ từ tiến lại gần đống đá. Binh sĩ phía sau cầm đại đao núp sau khiên từ từ tiến tới. Chỉ cần tới nơi liền ra tay chém giết.

Hai bên bắn tên như mưa. Thường xuyên có tiếng kêu thảm thiết vang lên, có nhiều người đã nằm trong vũng máu.

Hoàng gia tài lực hùng hậu. Từ nhiều năm trước đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều binh khí giáp trụ cho bất cứ tình huống nào. Đao thép, trường cung, giáp trụ, tấm chắn đều rất tốt không hề thua kém với quan binh thậm chí còn phải mạnh hơn vài phần. Dựa vào tấm chắn kiên cố, quân đội Hoàng từ từ tiến lại gần đống đá. Cung thủ phía sau đống đá cũng lùi lại phía sau. Ngay lập tức những người từ phía mang tấm chắn tiến lên ụ đá. Trong chốc lát đã xuất hiện một bức tường sắt. Chỉ có điều tấm chắn không chặt chẽ bằng tấm chắn của quân đội Hoàng gia. Bên trong tấm chắn vẫn xuất hiện khe hở.

Nhân số của quân Hoàng gia không ít. Nhưng lúc này giao chiến trên đường lớn căn bản không cần thiết lập trận hình, hai bên chỉ cho binh lính xung phong lên phía trước.

Lúc này quân đội Hoàng gia đứng cách khoảng ba bốn bước thì tấm chắn bỗng tản ra. Từ phía xuất hiện hơn mười đao thủ. Đám người cầm đao này thân thủ nhanh nhẹn, ai cũng đều có võ công. Đây đều là môn khách Hoàng gia nuôi dưỡng, so với tướng sĩ bình thường khác nhau rất lớn. Năng lực tác chiến của đám binh sĩ này rất mạnh. Quân đội Hoàng đúng là muốn dựa vào hơn mười người có võ công này giết tới trước. Đầu tiên phải khống chế được đống đá, sau đó cho người phía sau tiến lên.

Hơn mười người này cầm đao đại đao sáng như tuyết trong tay vung đao tiến lên. Nhưng đúng vào lúc này, từ trong khe hở của đám quan binh xuất hiện hơn mười trường mâu giống như rắn độc quăng mình ra ngoài.

Nhóm người cầm thuẫn cùng lúc kêu lên một tiếng, khí thế kinh người. Từ khe hở của tấm chắn đột nhiên đâm trường mâu ra, sắc bén vô cùng. Vài người cầm đao của Hoàng gia trở tay không kịp, trong nháy mắt bị trường mâu đâm thủng cơ thể. Quan binh ngay lập tức rút trường mâu ra khiến máu tươi phun ra như suối, trông cực kỳ đáng sợ.