Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 801: Thái Bình Thiên Môn




Sở Hoan nghe La Đa giải thích như vậy, trong lòng đúng là có chút kinh sợ. Nhưng La Đa đã cười nói:

- Long Tượng kinh vốn là võ học bá đạo, uy lực bá đạo nhưng trên đường tu luyện cũng thập phần bá đạo.

Nói đến đây, y dừng một chút rồi mới nói tiếp:

- Lúc trước khi ngươi tu luyện Long Tượng kinh có hoài nghi gì không?

- Hoài nghi cái gì?

- Hoài nghi ta hại ngươi.

La Đa cũng không cần khách khí:

- Tu luyện Long Tượng kinh không giống như các phương pháp tu luyện võ công bình thường khác. Lúc luyện, cơ thể sẽ cảm thấy hết sức đau đớn. Thậm chí có cảm giác như sắp chết.

Sở Hoan cười:

- Đúng là như thế.

Hắn nhìn La Đa, cũng thẳng thắn nói:

- Lúc trước, La đại ca truyền thụ cho ta môn tuyệt học này, tiểu đệ trong nội tâm một mực lấy làm kỳ quái. Không dối gạt La đại ca, ta từng hoài nghi La đại ca, nhưng sau đó ta nghĩ, với sức của La đại ca, nếu quả thật muốn giết ta, cũng chỉ là chuyện nhấc tay nhấc chân, không cần phải quanh co lòng vòng như thế.

La Đa cười ha hả:

- Sở huynh đệ quả nhiên là người thống khoái, ta thích người nói thẳng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi. Võ công của ngươi càng cao, càng là điều ta hy vọng nhìn thấy.

Đối với điều đó Sở Hoan hết sức tò mò:

- La đại ca, tiểu đệ muốn hỏi một câu, huynh vì sao phải truyền thụ Long Tượng kinh cho ta? Ta tập luyện Long Tượng kinh, vì sao là điều huynh muốn nhìn thấy?

La Đa khoát tay nói:

- Rồi có ngày ngươi sẽ biết, đừng nóng lòng.

Y hỏi tiếp:

- Vì sao tối nay ngươi lại đến đây? Ta biết rõ ngươi đã vào kinh thành, đợt trước, hình như còn đi sứ Tây Lương, vì sao lại tới An Ấp?

Sở Hoan không thể tưởng được La Đa lại nắm rõ tình hình của mình như thế. Trong khi mình không hề hay biết gì về đối phương, nhưng đối phương lại biết khá rõ về mình. Hắn cười:

- La đại ca biết rõ ta là người trong quan phủ, tất nhiên cũng biết, sơn động bí mật dưới lòng đất này chính là nơi rèn binh khí của Thiên Môn đạo.

La Đa à lên một tiếng:

- Ngươi đã biết nơi này là rèn vũ khí?

Sở Hoan gật đầu:

- Cũng vừa mới biết thôi.

Hắn hỏi ngược lại:

- Vì sao La đại ca lại xuất hiện ở đây?

La Đa cười:

- Ngươi không cần quan tâm. Ta cũng không phải người của Thiên Môn đạo.

Y nhíu mày, lẩm bẩm:

- Thiên Môn không phải Thiên Môn, đạo cũng không phải đạo.

“Thiên Môn không phải Thiên Môn, đạo cũng không phải đạo”, Sở Hoan khẽ giật mình, trong lúc đó không hề lý giải được:

- La đại ca, đây là ý gì?

La Đa lắc đầu, nói:

- Không có gì.

Y nhướn mày lên nhìn Sở Hoan:

- Ngươi đơn độc một mình tiến vào đây, hung hiểm vạn phần. Chắc ngươi cũng đã biết trong này cơ quan trùng trùng điệp điệp, đường đi quanh co, thủ vệ sâm nghiêm. Nơi này ít nhất có một hai trăm đệ tử Thiên Môn. Một khi hành tung của ngươi bị bại lộ, muốn rời khỏi nơi này, tuyệt đối không dễ.

Sở Hoan gật đầu:

- Điểm này ta hiểu. Tuy nhiên, chuyến này, ta không thể không đến. Nguy hiểm này, ta cũng không thể không dấn thân.

- Ồ?

- La đại ca chắc cũng biết rõ Thiên Môn đạo đồ đang tạo phản tại Đông Nam.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Toàn bộ Đông Nam binh đao đã giao phong, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán. Sau khi tiểu đệ đi vào An Ấp, phát hiện Thiên Môn đạo đã rục rịch bạo động ở đây. Thiên Môn đạo hiểu về tình hình quan phủ như trong lòng bàn tay. Nhưng quan phủ đối với hành động của Thiên Môn đạo thì hoàn toàn không hề hay biết. Tiểu đệ lo lắng đạo đồ Thiên Môn một khi khởi sự ở An Ấp, hậu quả thật không tưởng nổi.

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:

- Trước khi tiểu đệ tới nơi này, chỉ hy vọng dò la một vài thông tin về Thiên Môn đạo. Nhưng sau khi đến đây, mới biết chuyện nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của mình rất nhiều. Thiên Môn đạo đã có được một nơi rèn binh khí khổng lồ nghiêm mật như thế, mà quan phủ lại hoàn toàn không biết gì cả. Thiên Môn đạo đồ nung rèn, tàng trữ binh khí nhiều như vậy, dụng tâm đã rõ rành rành.

La Đa nói:

- Ngươi không muốn An Ấp sẽ loạn?

Sở Hoan gật đầu:

- Đúng vậy!

- Là vì lo lắng Thiên Môn đạo thắng thế, vương triều Đại Tần sẽ bị hủy diệt bởi Thiên Môn đạo?

La Đa nhìn Sở Hoan, chậm rãi hỏi:

- Hay là vì ngươi cảm thấy một khi náo động, sẽ chết rất nhiều người?

Sở Hoan khẽ giật mình. Có mấy lời, căn bản hắn không định nói với người mới quen. Hơn nữa, nhất là vốn cũng không hiểu rõ thân phận lai lịch của đối phương. Cho đến lúc này, Sở Hoan căn bản không biết gì nhiều về đối phương. Theo lý mà nói, hoàn toàn không nên quá cởi mở. Nhưng đúng là cũng lạ, sâu trong nội tâm Sở Hoan, vẫn cảm thấy La Đa không hề ác ý với mình. Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, có một số lời, có thể không nói với ai, nhưng lại có thể nói với người đàn ông này.

Sở Hoan trầm ngâm. La Đa đã nói:

- Cái gọi là Thiên Môn đạo đã đầu độc dân chúng, lợi dụng dân chúng để rung chuyển thiên hạ, lời này không sai nhưng cũng không đúng.

Sở Hoan đang khó hiểu, La Đa đã giải thích:

- Đầu độc dân chúng chính là Thiên Môn đạo, nhưng khiến dân chúng làm rung chuyển thiên hạ chính là triều đình Đại Tần.

Y cười hắc hắc:

- Cái vị Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng của các ngươi kia, thật sự là... hắc hắc, thật sự là quá mức bạo ngược ngu xuẩn. Người như vậy, vốn không nên ngồi ở vị trí đó. Hắn tự cho mình là thiên tử của con dân Đại Tần. Nhưng trong lòng con dân hắn chỉ là một con quỷ đội lốt người mà thôi.

Sở Hoan ngơ ngác. La Đa quả nhiên là không hề kiêng kỵ.

- Ngươi có hiểu rõ Hoàng đế của mình không?

La Đa nhìn Sở Hoan:

- Hoàng đế của các ngươi, không phải một vị Hoàng đế tốt. Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã là một lãnh chúa tàn bạo.

Sở Hoan hỏi lại:

- La đại ca hiểu rõ Hoàng đế không?

- Chỉ cần cất công tìm hiểu, sẽ biết một số điều.

Trong mắt La Đa lộ rõ vẻ khinh miệt:

- Từ khi Đại Tần quốc lập quốc đến nay, vây quanh Doanh Nguyên là một đám nịnh thần ton hót ca ngợi công đức. Người trong thiên hạ từng người này ngã người sau lên để mở lối cho một thánh quân, nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng, hắn cũng chỉ là một đồ tể tay dính máu tươi mà thôi.

Y nhếch mép cười khẩy:

- Sở huynh đệ, nếu như người trong thiên hạ để mặc cho một gã đồ tể dương dương tự đắc, đó mới chính là bất hạnh của đế quốc Đại Tần các ngươi.

- Đồ tể?

Sở Hoan nhíu chặt lông mày. La Đa hình như rất hiểu rõ về Hoàng đế Doanh Nguyên. Nhưng trong lời nói, trong giọng nói, hình như cũng rất khinh thường Doanh Nguyên. Sở Hoan càng kinh ngạc. Dùng ngữ khí này để nói về Hoàng đế, thiên hạ này không phải ai cũng có đảm lượng đó. Huống chi là đang nói với một quan viên triều đình.

La Đa cười hắc hắc, lại uống một ngụm rượu, khẽ cười nói:

- Sở huynh đệ, ngươi nghĩ gì về Thiên Môn đạo?

Sở Hoan lắc đầu:

- Kỳ thật tiểu đệ cũng chỉ mới nghe nói về Thiên Môn đạo. Thiên Môn đạo vẫn luôn thần thần bí bí, nếu như không phải Đông Nam đại loạn, có lẽ rất nhiều người đến nay còn không biết sự tồn tại của Thiên Môn đạo.

La Đa gật đầu:

- Đúng vậy, Thiên Môn đạo khiến mọi người biết, cũng chính vì những chuyện xảy ra hai năm vừa qua. Nhưng nó đã tồn tại rất lâu rồi. Nếu như vẻn vẹn chỉ có Thiên Môn đạo mà nói, tại Đại Tần ít nhất tồn tại hơn mười năm. Nếu như muốn tìm căn nguyên nguồn gốc, thì cũng không phải chỉ là vài thập niên, mà là mấy trăm năm rồi…

- Vì sao La đại ca nói vậy?

Sở Hoan ngạc nhiên:

- Hình như La đại ca hiểu rõ nguồn gốc của Thiên Môn đạo?

La Đa cười cười, cũng không cho ý kiến, chỉ hỏi ngược lại:

- Sở huynh đệ đã nghe qua Thái Bình đạo?

- Thái Bình đạo?

Sở Hoan gật đầu:

- Tiểu đệ chắc cũng nghe nói, Thái Bình đạo bắt nguồn từ cuối thời Đông Hán, Trương Giác người Ký Châu Cự Lộc sáng lập Thái Bình đạo, môn đồ rất đông, cái gọi là loạn khăn vàng chính là vì nó.

La Đa cười nói:

- Trong lòng ngươi, có sự tồn tại của cái gọi là Thái Bình đạo không?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, lắc đầu thở dài:

- Mong đại ca thứ lỗi cho tiểu đệ ngu dốt. Nếu muốn có đánh giá nhận xét về Thái Bình đạo, tiểu đệ, chỉ sợ không đủ năng lực.

La Đa cười nói:

- Lời này của ngươi cũng không giống với thường nhân. Từ sau khi Thái Bình đạo diệt vong, hậu nhân nếu có nhắc tới Thái Bình đạo, cũng coi như con mãnh thú và dòng nước lũ. Rồi sau đó đến Đại Ngô, cũng chưa bao giờ buông lỏng việc chèn ép hậu nhân của Thái Bình đạo. Từ dân gian đến triều đình, hễ nhắc đến Thái Bình đạo, không những khiển trách thậm tệ, mà còn coi đó là một đám lệ quỷ làm loạn thế gian.

Sở Hoan nghiêm nghị:

- Tồn tại tức hợp lý, lúc trước đã có Thái Bình đạo tồn tại, ắt có cái lý của nó. Cũng như hôm nay có Thiên Môn đạo tồn tại, bản thân họ cũng có đạo lý. Chỉ có điều hai bên suy nghĩ bất đồng, có tồn tại hợp lý, cũng sẽ có diệt vong hợp lý.

Sắc mặt La Đa vốn đang vui vẻ, nghe mấy lời ấy của Sở Hoan, đột nhiên thái độ trở nên nghiêm nghị.

Y như đang suy nghĩ điều gì đó, bắt đầu lẩm bẩm tự nói:

- Có tồn tại hợp lý, ắt có diệt vong hợp lý.

Y trầm ngâm hồi lâu, đúng là suy nghĩ rất mông lung, mãi sau mới ngẩng đầu lên nói với Sở Hoan:

- Sở huynh đệ, một câu của ngươi khiến cho người khác phải suy nghĩ sâu xa. Có lẽ, một câu tưởng như buột mồm nói ra đó, cũng đã tổng kết chuyện thiên hạ từ xưa đến nay…

Sở Hoan có chút xấu hổ, khoát tay cười nói:

- La đại ca nói đùa. Không biết La đại ca vì sao phải nhắc đến Thái Bình đạo?

La Đa lúc này mới mỉm cười:

- Không sai. Ta vừa rồi hỏi ngươi, đối với Thái Bình đạo thấy thế nào. Người trong thiên hạ đều cho rằng Thái Bình đạo là con mãnh thú và dòng nước lũ. Trương Giác bị coi là tuyệt đại yêu nhân, nhưng cũng chỉ là... chỉ là hậu nhân nói. Nếu như sống ở thời đó, nếu như nhìn thấy thời đại kia đen tối thế nào, có lẽ sẽ không còn nghĩ như vậy.

- Ý của đại ca là?

- Cuối thời Đông Hán, chính trị đen tối, cuộc sống khó khăn. Trong triều đình, hoạn quan cùng ngoại thích ngươi lừa ta gạt, thay nhau loạn chính. Ở các địa phương, địa chủ ngang ngược, cùng quân phiệt địa phương làm xằng làm bậy, bóc lột dân đen. Lại cộng thêm mấy năm liên tục thiên tai, dân đói lương thực khắp nơi, nhân gian thảm kịch tầng tầng lớp lớp.

La Đa chậm rãi nói:

- Trương Giác được Thái Bình kinh, từ đó đã bị dẫn dắt, thích thú dùng chế giáo cứu thế con người. Hắn sáng lập Thái Bình đạo, dùng hoàng thiên làm thượng thần, cho rằng là hoàng thần khai thiên tích địa, đã sáng tạo ra người. Ở trong mắt hắn xem ra, thái bình chỉ có khi không có áp bức, không có bệnh tật, không có không có trộm cắp, tất cả mọi người đều sống hạnh phúc. Mà Trương Giác sáng lập Thái Bình đạo, ước nguyện ban đầu, chính là muốn trở lại thời thái bình thịnh thế. Sở huynh đệ, ngươi nghĩ xem, ước nguyện của hắn có gì sai không?

Sở Hoan lắc đầu, nói:

- Mỗi người đều hướng tới thái bình thịnh thế, thế nhưng mà... điều đó đâu dễ thực hiện?

La Đa nói:

- Trong mắt rất nhiều người, thành hay không thành là một việc, làm và không làm lại là một việc khác. Trương Giác chưa hẳn cảm thấy thật sự có thể kiến hạ thái bình thịnh thế, nhưng hắn lại coi đây là lý tưởng, dùng chế giáo tạo nên thái bình. Trong loạn thế, vạn vật hoang mang, ai mà không muốn tiến vào thái bình thịnh thế? Từ khi mới bắt đầu, Thái Bình đạo chỉ có dân chúng bình thường ủng hộ. Quan phủ triều đình cùng với thế gia đại tộc đối với Thái Bình đạo căm thù đến tận xương tủy. Nhưng dân chúng cùng đại đa số tiểu tộc thế gia thấp cổ bé họng lại có niềm tin vào Thái Bình đạo. Mà những tiểu tộc thế gia kia, chính là những người chính thức truyền bá và phát triển Thái Bình đạo.