Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 799: Hố tử thi




Vận chuyển quặng sắt, Sở Hoan không cách nào quan sát được nhiều nơi hơn, hơn nữa trong sơn động này giám thị cực kỳ nghiêm mật, khi ngươi cho rằng bên cạnh không có người, lại đột nhiên có đệ tử Thiên Môn đầu buộc khăn đen xuất hiện. Thậm chí Sở Hoan tìm không thấy cơ hội nói chuyện với Mã Chính, dù cho nơi này không phải hang ổ Thiên Môn ở An Ấp, chắc chắn cũng là sào huyệt cực kỳ quan trọng. Lúc này hắn không cách nào phán đoán nơi này rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử Thiên Môn, nhưng hắn biết được, lần này mình gần như là một mình vào hang hổ, một khi bại lộ tuyệt đối không có khả năng sống sót rời khỏi nơi này.

Lúc này hắn chỉ có thể tạm nhẫn nại, không để lộ hành tung, lại qua hơn hai mươi lượt đẩy xe, cho dù Sở Hoan tinh lực tràn đầy, lúc này cũng hơi mệt mỏi, mà những thôn dân bị bắt tới làm nô lệ, cả đám đều ở tình trạng kiệt sức, có một số người gần như hao hết thể lực, nhưng dưới roi da đành phải dựa vào ý chí chống đỡ tiếp.

Trong lòng Sở Hoan biết nếu tiếp tục như vậy, sẽ có người mệt mà chết. Lúc trước nghe đệ tử Thiên Môn nói chuyện, dường như nhân thủ trong tay họ còn chưa đủ, chắc hẳn không đến mức khiến cho tất cả mọi người đều mệt chết.

Hắn đoán không sai, lúc không ít người mệt mỏi xụi lơ xuống, người buộc khăn đen quả nhiên tập trung đám người này lại một chỗ, bốn năm mươi người tụ tập lại, sau đó sai người mang mấy thùng nước tới, lại có giỏ bánh bao lớn. Bánh bao đương nhiên là loại bánh bao đen lạnh băng giống như hòn đá, dù sao những người này đều phải làm việc tốn thể lực, nếu không thể bổ sung thể lực, đối với Thiên Môn đạo cũng không có gì tốt.

- Ăn hết đồ ăn, lập tức ngủ.

Một người buộc khăn đen trầm giọng nói:

- Cho các ngươi ngủ hai canh giờ, hai canh giờ sau lập tức làm việc… !

Mỗi người nhận một cái bánh bao liền bắt đầu ăn như hổ đói. Sở Hoan còn tưởng rằng những người này quá mức đói bụng, nhưng lập tức phát hiện nguyên nhân trong đó. Đói bụng có lẽ chỉ là một một trong những nguyên nhân, những người này nuốt bánh bao bằng tốc độ nhanh nhất, lập tức ngả đầu liền ngủ, có một số người nằm trên đất đá cứng rắn, một số người thì tựa vào vách núi đá, chỉ trong chớp mắt liền nghe được tiếng ngáy vang lên, có thể thấy được những người này lao động mệt mỏi đến mức nào.

Sở Hoan ngồi bên vách đá, cắn bánh bao đá cứng rắn. Mã Chính đang ở bên người Sở Hoan, Liễu Tùy Phong cũng ở cách đó không xa, thấy vài tên buộc khăn đen tập trung cách đó không xa, cười cười nói nói. Mã Chính thấp giọng hỏi:

- Đại ca, tiếp theo chúng ta làm gì?

Lần này bọn họ tiến vào vũng bùn, trước đó đã thống nhất với nhau không thể xưng hô đại nhân.

Sở Hoan thấy không ai chú ý tới mình, mọi người chung quanh phần lớn đã ngủ, hắn tới bên người Mã Chính, thấp giọng nói:

- Trong này phải có cơ quan, nếu như không biết rõ tình hình địa hình bên này, cho dù quan binh tới đây vây quét, cũng chưa chắc làm gì được chúng… !

Mã Chính thấp giọng đáp:

- Không sai, rất nhiều chỗ tại nơi này đều là cầu đá, chỉ cần bọn chúng trông coi cầu đá cẩn thận, cho dù quan binh có nhiều người hơn nữa, cũng khó có thể xông vào…!

- Cửa vào tuyệt đối không chỉ một nơi.

Sở Hoan dùng thanh âm thấp nhất nói:

- Mã Chính, ta chuẩn bị… !

Hắn tiến lên dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói bên tai Mã Chính. Mã Chính nhíu chặt mày, nhìn về phía Sở Hoan, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Sở Hoan đoán rằng cửa vào sơn động khổng lồ này tuyệt đối không chỉ một nơi, đạo lý rất đơn giản, bọn họ tiến vào từ bệ bếp nhà gỗ nhỏ, miệng hầm kia không lớn, trong sơn động chồng chất rất nhiều vật liệu, không có khả năng chỉ đi vào từ nơi đó, nếu không sẽ quá lộ liễu, rất dễ dàng bại lộ.

Đúng lúc này, lại nghe bên cạnh truyền tới tiếng rên rỉ cực thấp, Sở Hoan quay đầu trông qua, thấy được cách đó không xa, một người ngồi dưới đất, dựa vào ánh lửa thấy khuôn mặt người nọ thống khổ, dường như gã đang gắng sức chịu đựng một loại đau đớn, cho dù rên rỉ cũng cực kỳ dồn nén, dường như không dám kêu thành tiếng.

Sở Hoan kỳ quái trong lòng, liếc vài người áo đen bên kia, thấy bọn họ cũng không chú ý bên này, mới nhẹ nhàng di chuyển qua, tới cạnh người kia, thấp giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

Người nọ ngẩng đầu, thấy Sở Hoan, thần sắc đôi mắt đau đớn, thấp giọng nói:

- Ta… ta sắp chết rồi… !

- Ngươi không thoải mái ở đâu?

- Miệng vết thương của ta… miệng vết thương đau quá.

Giọng người nọ run rẩy, ngay cả thân thể cũng hơi run, khẽ kéo vạt áo trước ngực mình ra. Sở Hoan lập tức ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc xông tới, cố nhịn xuống, đã thấy rõ ràng vài vết thương ở ngực người này, vết thương đã tràn mủ ra bên ngoài, trông rất giật mình, cực kỳ khủng bố.

- Đây là có chuyện gì?

Sở Hoan giật mình hỏi.

Người nọ vô lực nói:

- Bị đánh… Trên lưng ta còn có… Ta sắp chết, ta sắp… ta sắp bị ném vào hố xác… !

Thân thể gã run dữ dội hơn, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ:

- Ta… ta không muốn chết… ngươi mau cứu ta… !

Trong mắt gã tràn đầy vẻ cầu xin, lại không dám lớn tiếng, sợ bị người buộc khăn đen cách đó không xa nghe thấy.

Sở Hoan thấy người này xanh xao, khuôn mặt đầy vết máu, thấp giọng hỏi han:

- Ngươi nói hố xác là cái gì?

- Nơi để xác.

Người nọ khẽ nói:

- Lần trước… lần trước ta mang xác qua đó, nơi đó… nơi đó thực sự… ta không muốn tới nơi đó, huynh đệ, ngươi giúp ta một chút… !

- Nơi này có rất nhiều người chết sao?

Sở Hoan cau mày hỏi.

Người kia đáp:

- Hai ba ngày đều có người chết… !

Dường như gã không còn nhiều khí lực nói tiếp, chậm rãi nằm xuống, cuối cùng thấp giọng lẩm bẩm:

- Ta sẽ chết rồi… ta sẽ chết rồi… !

Giọng gã tuy nhẹ, lại tràn đầy tuyệt vọng.

Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng, lặng yên không tiếng động trở lại bên cạnh Mã Chính, thấp giọng nói:

- Nơi này có một hố xác… !

- Hố xác?

- Không sai.

Sở Hoan thấp giọng nói, hắn như có suy nghĩ, lại ghé sát bên tai Mã Chính nhỏ giọng nói vài câu.

Thời gian trôi qua, mặc dù người buộc khăn đen công bố cho mọi người ngủ hai canh giờ, nhưng nhiều nhất nửa canh giờ, vài người áo đen đã tới lớn giọng gọi:

- Dậy đi, dậy đi, con mẹ nó đều đứng lên làm việc đi… !

Chúng không khách khí dùng chân đá tỉnh người đang say giấc, nếu có người đá hai cước không tỉnh, những người buộc khăn đen này không chút khách khí dùng chân đá vào đầu, căn bản không thèm nhìn đám người lao động này.

Trong tiếng quát lớn của người buộc khăn đen, mọi người mệt mỏi đành đứng lên. Lúc này một người buộc khăn đen đi tới vách núi cạnh Sở Hoan, thấy Sở Hoan vẫn dựa vào vách đá, một bước đá vào Sở Hoan, mắng:

- Con bà nó, nhanh dậy cho ông.

Nhưng không thấy Sở Hoan có động tĩnh, đang muốn nhấc chân đạp Sở Hoan, Mã Chính bên cạnh đã chui ra, nói với người buộc khăn đen:

- Đại ca, dường như vừa rồi người này quả thật không động đậy, giống như… !

Người buộc khăn đen kia sững sờ, Mã Chính đã vươn tay sờ chóp mũi Sở Hoan, trong nháy mắt vọt tránh ra, khuôn mặt kinh hãi, thất thanh nói:

- Đại ca, hắn… hắn không còn thở… !

Người buộc khăn đen nhíu mày, lúc này có hai người buộc khăn đen tiến tới, một người hỏi:

- Làm sao vậy?

- Dường như tên này chết rồi.

Người buộc khăn đen kia tiến lên, vươn tay dò xét chóp mũi Sở Hoan, lập tức thu tay lại mắng:

- Con mẹ nó thật xui xẻo, sao lại chết một cái… !

- Không phải ngày hôm nay mới đưa tới sao?

Một gã buộc khăn đen bên cạnh hoài nghi nói:

- Lúc này mới nửa ngày, sao đã không thở nữa?

Dường như gã hơi không tin, tiến lên dò xét hơi thở, cảm thấy chóp mũi Sở Hoan lạnh như băng, quả thật không có hơi thở.

- Con mẹ nó chết thật rồi.

Người buộc khăn đen tức giận nói:

- Con mẹ nó rất không chuyên nghiệp rồi, sao đám người kia lại tìm dạng người này tới… !

Gã thấy mọi người chung quanh đang nhìn lại nơi này, lạnh giọng quát:

- Nhìn cái gì, đều đi làm việc đi.

Gã nói với Mã Chính và một người lao động khác:

- Hai người các ngươi khiêng hắn đi, nhanh nhanh, ở lại chỗ này xui xẻo.

Hai người tiến lên nâng Sở Hoan lên, một người buộc khăn đen xua tay nói:

- Đi theo ta.

Gã dẫn đường phía trước, hai người mang Sở Hoan theo phía sau, đi lòng vòng trong hang núi, Mã Chính đi lòng vòng đến choáng váng đầu, nghĩ thầm Sở Hoan quả thực nói không sai, nếu như không thăm dò rõ ràng địa hình trong sơn động này, cho dù điều nhiều quan binh tới, cũng không thể làm nên chuyện gì, đến lúc đó thực sự đánh nhau, chỉ sợ quan binh sẽ chịu thua thiệt.

Qua một lúc lâu, Mã Chính liền ngửi thấy một mùi thối, mùi thối kia khiến người ta buồn nôn. Rất nhanh liền đi tới trước một hố đá, người buộc khăn đen phía trước che lỗ mũi, chỉ chỉ xuống hố đá kia, ý là để hai người ném Sở Hoan xuống. Lúc này Mã Chính nhìn thấy, hố đá này quả thực không nhỏ, chung quanh lờ mờ, trong hố đá hơn trăm thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, mùi xác thối tràn ngập chung quanh, rất nhiều thi thể đã rửa nát, chỉ còn lại xương trắng âm u, có một số mục nát phân nửa, trông cực kỳ buồn nôn, trên cùng là thi thể chưa thối hỏng, hiển nhiên mới ném xuống gần đây.

Cảnh tượng trước mắt nhìn thấy mà giật mình, trong lòng Mã Chính vừa phẫn nộ vừa buồn nôn, người của Thiên Môn đạo quả nhiên xem mạng người như cỏ rác, lúc này lại không thể không ném Sở Hoan xuống hố xác kia.

Hiển nhiên người buộc khăn đen kia không muốn ở lại nơi này lâu hơn, thấy Sở Hoan bị ném vào, lập tức khua tay nói:

- Đi mau!

Gã xua hai người Mã Chính rời đi, Mã Chính nhìn thoáng qua hố đá kia, thấy Sở Hoan không động đậy, cảm thấy lo lắng, nhưng cũng đành phải rời đi.

Xung quanh yên tĩnh như chết, qua một lúc lâu, thân thể Sở Hoan đột nhiên động đậy, hắn mở to mắt, mùi tanh tưởi xông vào mũi, hắn cố nhịn xuống, thấy chung quanh không có người nào khác, mới bò lên từ trong hố xác.

Chung quanh lờ mờ, nhất thời cũng không biết đi hướng nào, thấy bên trái có một con đường nhỏ, hắn cẩn thận từng li từng tí đi tới bên kia.

Hắn muốn thoát khỏi mí mắt đệ tử Thiên Môn, chỉ có thể ra hạ sách này, đổi lại người khác, muốn giả chết cũng không dễ dàng, nhưng Sở Hoan tu luyện Long Tượng Kinh, có thể tiến vào trạng thái chết giả, trong trạng thái chết giả, người ngoài trông tựa như đã chết thật rồi, vừa rồi vài người buộc khăn đen trước sau kiểm tra Sở Hoan, cũng cho rằng Sở Hoan đã chết, đương nhiên không biết

Sở Hoan chỉ là chết giả.

Lần mò tiến về phía trước theo con đường nhỏ hẹp hòi, vẫn không nghe được động tĩnh gì khác, bước chân hắn vô cùng nhẹ nhàng, thân pháp nhanh nhẹn. Đi được một hồi, trên người dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái, toàn thân không được tự nhiên, hắn cảm giác dường như sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình, loại cảm giác này rất mạnh mẽ, hai tay nắm chặt, lại đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện sau lưng không có người nào khác, cảm thấy kỳ quái, nhíu mày, đang muốn xoay người, trong giây lát thân thể chấn động, hơi quay đầu, khóe mắt liếc nhìn thấy ở chỗ mờ tối bên cạnh, có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt kia vô cùng sắc bén, tinh quang bắn ra bốn phía.