Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 787: Đài quan sát




Hồ Ngọc Tỏa nằm ở phía Bắc thành Thái Nguyên. Toàn bộ diện tích rộng mấy trăm dặm, mênh mông bát ngát. Hai mặt có núi che chắn. Lúc này đang là mùa đông, tuyết đã đóng một lớp băng mỏng trên mặt hồ.

Lớp băng này cũng không dày, chỉ dùng lực của một người cũng có thể khiến nó bị vỡ. Bốn phía hồ Ngọc Tỏa đều có quan binh vây quanh.

Cách hồ Ngọc Tỏa có một ngọn núi, cho đến nay, dưới chân núi lúc nào cũng ồn ã. Đội chế tạo thuyền đang ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.

Trong hồ Ngọc Tỏa có hai hòn đảo. Một tên là Thái Bình, một là Lý Ngư. Hai hòn đảo này đều ở trong lòng hồ. Tuy nhiên, diện tích của đảo cũng không quá lớn. Hai hòn đảo cách nhau nhiều lắm là vài dặm, tạm coi là tối lửa tắt đèn có nhau. Sau khi Hoàng gia tấn công phủ Tổng đốc bị thất bại, liền rút khỏi Thái Nguyên, trốn về hai hòn đảo trong hồ.

Hồ Ngọc Tỏa vốn là hồ riêng của Hoàng gia. Sau khi Hoàng gia rút về hồ Ngọc Tỏa, toàn bộ thuyền bè lớn nhỏ của Hoàng gia đều tụ tập ở đây. Cũng chính vì không đủ đội tàu để đối kháng, nên quan binh cho đến lúc này vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quan binh đóng xung quanh hồ Ngọc Tỏa có khoảng hơn vạn người. Ngoài quân Cấm Vệ chủ lực của phủ Tổng đốc, thì còn có các Châu quân từ tất cả các châu điều về. So với nhân mã của Hoàng gia, sức chiến đấu của quan binh hiển nhiên là mạnh hơn. Nhưng cũng chỉ là khi đánh nhau trên đường bộ. Nếu bàn về thủy chiến, quan binh chưa hẳn đã mạnh hơn Hoàng gia.

Những người tụ tập tại hồ, chủ yếu là gia phó hoặc môn khách của Hoàng gia. Trong đó có một nửa đã từng làm việc cho Hoàng gia tại hồ này. Những người này quanh năm sinh sống trong khuôn viên mấy trăm dặm trên mặt hồ, đối với địa hình của hồ cực kỳ quen thuộc. Hơn nữa, còn giỏi bơi lội. So sánh kỹ năng này của thủy quân Hoàng gia, quan binh rõ ràng là yếu hơn hẳn.

Từ khi đế quốc bắt đầu công cuộc nhất thống giang sơn, ưu thế lớn nhất của Doanh Nguyên là có được một đội quân đại thiết kỵ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Tuy trong quá trình chinh phạt thiên hạ, cũng trải qua không ít lần thủy chiến, thu nạp không ít thủy quân. Nhưng sau khi đế quốc kiến lập, thủy quân không có cơ hội phát triển. Hoàng đế vẫn yêu quý kỵ binh hơn, không coi trọng thủy quân. Cho nên, đế quốc phát triển rất nhiều mã tràng, còn có Đại Tần lục đại mã tràng. Nhưng thủy quân thì mấy năm liền cũng chưa chắc đã có thể thêm một chiến thuyền.

Thủy quân của đế quốc, chủ yếu là tập trung ở vùng duyên hải Đông Nam. An Ấp nằm ở khúc giữa Trung Nguyên, địa hình lắm sông nhiều hồ. Đế quốc lại không thiết lập thủy quân ở An Ấp. Từ khi lập quốc đến nay, trên thực tế ở An Ấp cũng có xuất hiện phỉ loạn. Nhưng quy mô không lớn, trong đó cũng có thủy phỉ sinh sự. Cấm Vệ quân phủ Tổng đốc xuất binh vây quét, cho dù không có thủy quân, nhưng chỉ cần vây khốn thủy phỉ một chỗ, đợi đến khi thủy phỉ không thể cầm cự nổi nữa, sẽ tự động chui đầu ra đầu hàng.

Lúc này, sau khi Hoàng gia rút về hồ Ngọc Tỏa, Tổng đốc phái binh bao vây hồ. Sau đó, điều tất cả thuyền bè ở khắp nơi trong An Ấp đạo tập trung về hồ Ngọc Tỏa.

Ngoài ra, còn điều đến rất nhiều thợ, ngay tại ven hồ, sửa chữa đóng mới đội thuyền.

Đã từng có người đề nghị đem vào trong núi sâu bí mật kiến tạo đội thuyền, dưới ban ngay ban mặt công khai đóng thuyền, Hoàng gia sẽ nắm được tình hình đội thuyền của quan binh.

Viên Sùng Thượng lại không đồng thuận. Cũng không thay đổi chủ ý của mình. Y cho rằng trắng trợn tu kiến đội thuyền ngay ven bờ hồ, chẳng khác nào bắn tin cho tàn đảng của Hoàng gia biết quyết tâm bình loạn của triều đình. Hơn nữa mắt thấy quan phủ mỗi ngày đều chấn hưng đội thuyền, tàn đảng Hoàng gia sẽ ngày càng hoảng hốt, sĩ khí cũng sẽ từ từ chìm xuống. Dựa theo lời của Viên Tổng đốc, thì đây là phép công tâm. Trước khi quyết chiến, khiến cho loạn đảng bị suy yếu tinh thần.

Giữa chiều, trong không trung tuyết bay trắng xóa, Viên Sùng Thượng cùng khâm sai đại thần Sở Hoan dẫn theo một đoàn người đi khảo sát ngọn núi phía đông hồ Ngọc Tỏa.

Hồ Ngọc Tỏa bị Hoàng gia chiếm đóng. Sở Hoan đi đến khu vực lân cận hồ để khảo sát tình hình, Hiên Viên Thắng Tài hiển nhiên cẩn thận đề phòng. Gã điều động 200 quân Cận Vệ đi theo hộ tống.

Lần này, bên cạnh Viên Sùng Thượng có Cấm Vệ quân Thống chế Phương Thế Hào đi theo.

Viên Sùng Thượng mặc áo giáp, càng lộ rõ vẻ uy vũ của y. Sở Hoan mặc quan bào, cùng Viên Sùng Thượng sánh vai đi đến công trường đóng thuyền. Một văn một võ, đi cạnh nhau càng tôn thêm ưu điểm của nhau.

Phía sau hai người, là Phương Thế Hào và Hiên Viên Thắng Tài. Sau đó mới đến đám quan viên của thành Thái Nguyên. Hộ bộ Sư Chủ sự, Binh bộ Ti Chủ sự bất ngờ xuất hiện. Còn Công bộ Ti Chủ sự vốn vẫn luôn ở công trường. Khi mấy người Viên Sùng Thượng đến nơi, Công bộ Ti Chủ sự sớm đã dẫn theo đám quan viên Công bộ nghênh đón.

Lúc này Công bộ Ti Chủ sự đứng hàng đầu, dẫn mọi người đi khắp công trường, vừa đi vừa giới thiệu.

- Hai vị đại nhân, gỗ dùng để đóng thuyền hôm nay vẫn còn đang vận chuyển đến đây.

Công bộ Ti Chủ sự cúi người lại nói:

- Tổng đốc đại nhân hạ lệnh trước năm mới phải hoàn tất đội thuyền, ngay từ đầu cũng hơi quá sức. May nhờ Tổng đốc đại nhân anh minh, có đám thương nhân kia xuất tiền hỗ trợ, có đủ vật dụng, bạc đã đủ, công trình rất thuận lợi, vật liệu vẫn không ngừng được chuyển tới, theo đà này, tuyệt đối không chậm hơn kế hoạch.

Khi Viên Sùng Thượng di chuyển, áo giáp va vào nhau kêu loong coong chói cả tai. Y hỏi:

- Bản đốc muốn bốn chiến thuyền, bao lâu nữa mới xong?

Công bộ Ti Chủ sự vội đáp:

- Bẩm Tổng đốc đại nhân, tiến độ các đội thuyền khác đều rất nhanh. Chỉ có bốn chiến thuyền kia, tuy đã cắt cử thợ tốt nhất đóng, nhưng chiến thuyền không như thuyền bình thường, là lợi khí để Tổng đốc đối phó với loạn đảng, không thể làm qua loa sơ sài. Cho nên, cho nên… tiến triển…

Viên Sùng Thượng cả giận:

- Bản đốc cho ngươi thợ tốt nhất, bạc cũng không thiếu, chẳng lẽ tiến độ còn có vấn đề? Bản đốc nói cho ngươi biết, trước năm mới, nếu không thể đem bốn chiến thuyền giao cho bổn đốc sử dụng, thì coi chừng cái đầu của ngươi.

Công bộ Ti Chủ sự vội đáp:

- Hạ quan đã hiểu. Hạ quan đã hiểu.

Sở Hoan cười:

- Tổng đốc đại nhân, chúng ta sửa chữa và chế tạo chiến thuyền ngay ở chỗ này à?

Viên Sùng Thượng gật đầu:

- Hoàng gia có hai chiến thuyền rất mạnh. Chúng có hai chiến thuyền, bản đốc cho đóng bốn cái, hơn nữa, chất lượng tốt của chúng nhiều. Đợi đến khi xong việc, cũng là thời điểm chúng ta phát động tiến công. Đến lúc đó, bốn chiến thuyền tiên phong dẫn đầu, bản đốc muốn nhìn xem Hoàng gia sẽ ứng đối thế nào?

Y quay sang hỏi:

- Hiện tại có bao nhiêu thuyền dưới hồ?

- Bẩm đại nhân, các đội thuyền từ các nơi điều về tổng cộng có 63 chiếc. Nhưng trong đó, có một số đã bị hư hỏng phải sửa chữa. Ngoài ra, bên này đóng xong 21 chiếc. Đội thuyền có thể xuống nước đến thời điểm này tổng cộng có 47 chiếc. 47 chiếc thuyền này, đã bỏ neo bên hồ.

Chủ sự Công bộ Ti chỉ chỉ về phía ven hồ bên kia:

- Đại nhân, mời nhìn xem.

Mọi người trông qua, thì thấy bên hồ đã có không ít thuyền bỏ neo, lúc này, đang có một ít binh sĩ cầm cây chổi quét tuyết đọng trên thuyền.

- Phương Thống chế, sức khỏe ngươi không tốt, nên nghỉ ngơi, tuy nhiên, cứ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Viên Sùng Thượng quay đầu lại nhìn Phương Thế Hào:

- Dưới tay ngươi có ít quan binh, chưa có nhiều kinh nghiệm thủy chiến. Tuy nhiên, chiến thuyền chưa xong cũng chưa cần đánh ngay. Hiện nay, trong hồ đã có không ít thuyền, ngươi cho thuộc hạ đến làm quen. Tránh đến khi cần lại lóng nga lóng ngóng như đám vịt lên cạn.

Phương Thế Hào lập tức chắp tay đáp:

- Thuộc hạ đã hiểu. Thuộc hạ lập tức truyền lệnh, kể từ hôm nay, ăn ở đều ở trên thuyền.

Viên Sùng Thượng cười nói:

- Hiểu ý rồi đấy. Có thể ăn ở trên thuyền một thời gian chắc cũng sẽ thích ứng tốt hơn.

Y khoát tay:

- Bây giờ ngươi đi thu xếp luôn đi, chúng ta làm việc, tuyệt không thể lề mề.

Y quay sang Sở Hoan:

- Sở đại nhân, hôm nay mời ngài đến đây, thứ nhất là tuần tra cách bài binh bố trận ở hồ Ngọc Tỏa. Thứ hai là nhân cơ hội này, mời ngài thưởng ngoạn cảnh đẹp của hồ.

Sở Hoan chắp tay sau lưng, cười nói:

- Tổng đốc đại nhân, trời đang vào đông, không thể thấy toàn bộ phong cảnh hồ Ngọc Tỏa quả thật rất đáng tiếc.

Viên Sùng Thượng lập tức cười nói:

- Không phải tiếc.

Y giơ tay lên, chỉ về phía ngọn núi:

- Sở đại nhân, ngài đi đến đó mà xem.

Sở Hoan nhìn theo hướng Viên Sùng Thượng chỉ. Thì thấy trên đỉnh núi dựng đứng có một khối kiến trúc, tựa như bảo tháp. Bảo tháp này đặt trên đỉnh núi dựng đứng chẳng khác nào thanh bảo kiểm, đâm thẳng lên trời xanh.

- Đó là gì vậy?

- Đài quan sát.

Viên Sùng Thượng vuốt râu cười nói:

- Có lẽ Sở đại nhân chưa biết, hồ Ngọc Tỏa này xưa nay là một thắng cảnh của Thái Nguyên. Mà Ngọc Tỏa song cảnh nổi tiếng nhất An Ấp chúng ta đấy.

- Ngọc Tỏa song cảnh?

- Đều là hồ Ngọc Tỏa. Nhưng song cảnh là chỉ cảnh đẹp hai mùa.

Viên Sùng Thượng giải thích:

- Một cảnh mùa hè, một cảnh mùa đông, nên gọi là song cảnh.

Sở Hoan cười:

- Thì ra là thế.

- Cũng chính bởi vì như thế, nên rất nhiều người khi đến Thái Nguyên đều muốn lên đài này.

Viên Sùng Thượng chỉ vào đỉnh núi:

- Tòa tháp đó đã được xây dựng từ 50 năm trước. Mục đích là để quan sát phong cảnh hồ Ngọc Tỏa. Nó nằm trên đỉnh núi, chỉ cần đi ra ban công, dõi mắt nhìn về phía xa xa, toàn bộ hồ Ngọc Tỏa cơ hồ ở trong tầm mắt. Sở đại nhân, đây là cơ hội ngài tuyệt đối không thể bỏ qua.

Y vừa cười vừa kéo Sở Hoan đi lên núi.

Từ chân núi đi lên đỉnh núi có một con đường mòn.

Phương Thế Hào điểm binh lên thuyền. Một đám quan viên lại theo chân Viên Sùng Thượng đi lên đỉnh núi. Con đường này tuy bình thường nhưng để leo lên đỉnh núi cũng khá mất sức. Không ít người đi đến giữa chừng đã dừng lại thở hồng hộc. Nhưng Sở Hoan và Viên Sùng Thượng thì vừa đi vừa cười nói cứ như không.

Tới trên núi, Sở Hoan thấy rõ, trên đỉnh núi đúng là có dựng một tòa tháp. Công bộ Ti Chủ sự đi trước dẫn đường. Mọi người đi vào tòa tháp, leo thẳng lên mái. Trên đỉnh tháp có mái che, bốn phía dùng trụ để chống. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy bốn phía. Sở Hoan thấy tòa tháp này diện tích cũng không tính là nhỏ, sớm đã có hai bàn tiệc bày sẵn. Trên bàn có dưa leo làm món điểm tâm.

Đúng lúc này mà có thể có dưa leo bày biện trên này cũng có thể thấy được sự chu đáo của Tổng đốc đại nhân.

Sở Hoan đi đến bên cạnh tòa tháp, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy phía dưới nhỏ xíu. Bốn phía chỗ nào cũng bé ti li. Đứng ở chỗ này, quả thật có thể thấy vạn vật nhỏ bé trong tầm mắt, lòng thư thái sảng khoái.