Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 782: Có duyên, rất nhanh sẽ gặp lại




Lệnh Hồ đại hiệp nói giọng sang sảng, Sở Hoan nghe rõ mồn một. Tú bà kia hiển nhiên rất sợ gã, luôn miệng đon đả nói cười. Lệnh Hồ đại hiệp lại có vẻ như chẳng hề để ý gì đến lời nói của tú bà.

Sở Hoan đang tò mò muốn biết đại ca của vị Lệnh Hồ đại hiệp này là ai, thì đã nhìn thấy từ phía sau có một người đi tới. Người nọ đi đến bên cạnh Lệnh Hồ đại hiệp, tuy xung quanh tối lờ mờ, nhưng nhờ ánh lửa hồng, Sở Hoan có thể nhìn thấy rõ người đó. Không ngờ, chính là người cụt tay không lâu trước vừa gặp.

Hắn gặp người này lần đầu tiên ở khách điếm ở vùng ngoại ô. Sau đó gặp lại ở cái thôn hoang vu đầy quỷ khí. Dù chỉ xuất hiện ngắn ngủi, nhưng Sở Hoan vẫn nhớ người này họ Cừu, thần thần bí bí, không rõ thân phận.

Lúc trước hắn cũng cảm thấy người này thân phận không tầm thường. Đêm đó, trong thôn bỏ hoang nói mấy câu khó hiểu, rồi chia tay. Từ lúc đó đến giờ mới gặp lại.

Sở Hoan tuyệt đối không thể hình dung, người này lại xuất hiện ở Hương Tiểu Tạ.

Lệnh Hồ đại hiệp nhìn thấy người cụt tay đi đến lập tức cung kính nói với y:

- Đại ca, người yên tâm, đã đến nơi này, tiểu đệ sẽ chăm sóc chu đáo.

Sở Hoan kinh ngạc.

Theo lời Dương Mai, Sở Hoan biết Lệnh Hồ đại hiệp được coi là người hô phong hoán vũ tại phủ Thái Nguyên. Tuy không phải là người trong quan trường cũng không phải phú cổ thân sĩ, nhưng là đầu lĩnh đám lưu manh đầu đường xó chợ. Trong phố phường là nhân vật có tiếng. Loại nhân vật này, tuy thân phận và địa vị không thể so sánh với quan lại cũng như thân sĩ nhưng xưa nay cả quan lại lẫn thân sĩ đều không muốn đắc tội. Sở Hoan càng không thể tưởng tượng, người cụt tay thần bí này lại là đại ca của Lệnh Hồ đại hiệp. Danh xưng đại ca này đương nhiên không phải vì có quan hệ huyết thống. Mà là địa vị trong giang hồ. Lệnh Hồ đại hiệp trước mặt người này cung kính vô cùng.

Tiếng ồn ào nơi này nhanh chóng kinh động đến toàn xuân lâu. Rất nhanh, đã thấy có một đám người chạy tới, tay cầm theo côn sắt, có khoảng hơn mười người. Đi đầu là một người nhỏ bé nhanh nhẹn, bước chạy rất nhanh, từ phía sau căn nhà Sở Hoan đang đứng chạy về hướng ồn ào, từ xa đã gào lên:

- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ. Đứa nào dám ở đây gây sự? To gan thật. Không muốn sống nữa thì phải.

Gã đầu trọc kia đang tức giận, nghe thấy thế không nói hai lời, tiến lên ngênh đón. Bước chân của gã cũng rất nhanh. Sở Hoan lúc này đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Gã đầu trọc này mặt mũi hung dữ, thái độ hung hăng nhìn qua cũng biết không phải là người lương thiện. Lúc này gã nghiến răng nghiến lợi đi tới. Đám tráng đinh kia nhận ra người đang đi tới, không ai bảo ai lập tức dừng lại. Không có kẻ nào dám tiến lên. Người nhỏ bé dẫn đầu lúc này đã không còn chút khí huyết nào nữa. Gã đầu trọc xông lại, đưa tay ra, bóp cổ người này, lạnh lùng nói:

- Con mẹ ngươi dám mắng lão tử? Lão tử gan to hay bé? Lão tử không muốn sống chăng? Ngươi muốn lấy mạng lão tử ư?

Gã dồn sức vào cánh tay, hất mạnh lên. Người nọ tựa như một khối thịt bị ném văng ra ngoài, rơi phịch xuống đất, trong lúc đó, không thể nào nhúc nhích nổi người.

Dương Mai sợ hãi, la lên một tiếng, nép vào bên cạnh Sở Hoan. Cơn giận của gã đầu trọc vẫn chưa tan hết. Gã đưa tay lên chỉ vào đám tráng đinh:

- Con mẹ nó, quỳ xuống cho ông.

Đám tráng đinh không chút do dự, đồng loạt vứt hết côn xuống đất, nhanh chóng quỳ rạp. Đám thuộc hạ của gã đầu trọc đã bước nhanh tới. Tú bà vẻ mặt đau khổ, luôn miệng cầu xin:

- Lệnh Hồ đại hiệp, xin bớt giận, đừng động tay động chân cho mệt. Đêm nay ngài cứ ở đây chơi thỏa thích. Tất cả chi phí đều được miễn.

- Ngươi cho rằng lão tử không có bạc?

Gã đầu trọc cười lạnh:

- Hôm nay đại ca ta tới, ngay cả kỹ nữ lão tử cũng không thể an bài tốt, con mẹ nó, ngày sau còn có thể lăn lộn ở Thái Nguyên này sao?

Gã cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình, quay đầu lại, thấy Sở Hoan đang đứng ở cửa sân bên cạnh, sau lưng có một cô nương ăn mặc như thôn nữ. Gã chỉ ngón tay về phía Sở Hoan, rồi quay sang tú bà nói:

- Tối nay, lão tử muốn có Ngô Oa Nhi. Ngoài Ngô Oa Nhi ra, lão tử bao hết toàn bộ Hương Tiểu Tạ. Bảo tất cả mọi người ở đây cút hết cho ta.

Gã quay sang Sở Hoan đầu tiên, ra lệnh:

- Con mẹ ngươi cút ngay cho ta.

Sở Hoan cũng không muốn gây chuyện, quay người định dẫn Dương Mai đi vào phòng, còn chưa đến sân, Lệnh Hồ đại hiệp đã lạnh lùng nói:

- Con mẹ nó, lỗ tai ngươi bị điếc à?

Sở Hoan nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại, cười lạnh nói:

- Con mẹ nó, con mắt ngươi bị mù à?

Tất cả mọi người xung quanh giật mình.

Mấy tráng đinh quỳ trên mặt đất đều trợn mắt há mồm. Đám thuộc hạ của Lệnh Hồ đại hiệp cũng kinh ngạc không dám tin vào tai mình nữa. Lệnh Hồ đại hiệp khẽ giật mình, quay sang người bên cạnh hỏi:

- Hắn… hắn nói cái gì?

Hiển nhiên, gã cho rằng mình nghe lầm.

Thủ hạ của gã ấp úng:

- Sư phụ… hắn … hắn … hình như hắn nói mắt người bị mù.

Đầu trọc thần sắc đại biến. Dương Mai hoa dung thất sắc. Nàng cho rằng Sở Hoan không rõ thực lực của Lệnh Hồ đại hiệp, hành động theo cảm tính, vội tiến lên nói:

- Lệnh Hồ đại hiệp, hắn… hắn nghe lầm. Không có… không có ai nói vậy hết.

Đầu trọc dằn từng bước đi lại gần, bộ dạng như hung thần ác sát, chằm chằm nhìn vào Sở Hoan sau lưng Dương Mai, hình như cũng thèm để mắt tới Dương Mai. Sở Hoan lạnh lùng chắp tay sau lưng, lạnh lùng cười.

- Ngươi nhắc lại cho ta.

Đầu trọc hung hăng nói.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nếu như mắt ngươi không mù, thì sẽ thấy ta đang đi vào sân. Ngày tốt cảnh đẹp, ta không muốn bị ngươi quấy rầy,

Hắn quay sang Dương Mai:

- Chúng ta đi vào thôi.

Dương Mai biết Sở Hoan đang lao đầu vào lửa, liền chắn trước người hắn, miễn cưỡng cười nói:

- Lệnh Hồ đại hiệp, hắn là người từ bên ngoài tới, ngài…

- Sao? Một con điếm thối mà cũng dám biện hộ cho hắn?

Rốt cuộc, ánh mắt gã đầu trọc cũng dừng lại trên người Dương Mai, cười lạnh:

- Ai cũng bảo con hát vô tình kỹ nữ bạc nghĩa, ngươi vì hắn mà đứng ra cầu xin, là vì bạc của hắn hay vì cái dưới háng kia của hắn?

Dương Mai cắn môi. Gã đầu trọc đã dò xét Dương Mai vài lần, quay đầu lại cười nói:

- Hương Tiểu Tạ này mỗi tháng ta đến dăm ba lần, nhưng chưa chơi qua giống điếm thối này. Tối nay sắp xếp Ngô Oa Nhi cho đại ca, đợi lão tử tống hết đám khách làng chơi ở đây ra cửa, sẽ vầy vò ngươi cả đêm. Ngươi muốn lão tử tha cho hắn, cũng không phải là không được. Cởi hết y phục ra, cho lão tử xem thân hình ngươi thế nào. Dù sao ngươi suốt ngày cũng đã làm việc con mẹ nó này rồi, lo gì mất mặt.

Dương mụ mụ xán lại gần, lại nỉ non cầu xin:

- Lệnh Hồ đại hiệp, xin người bớt giận. Ta…

- Im miệng.

Lệnh Hồ đại hiệp lạnh lùng nói:

- Nhanh đi gọi Ngô Oa Nhi cho lão tử.

Gã nhìn về phía Dương Mai:

- Hoặc là đêm nay chặt một tay một chân của tiểu tử này, hoặc là con mẹ nó ngươi cởi quần áo ra ngay, để cho các huynh đệ mở mang tầm mắt... !

Đám thủ hạ phía sau gã lập tức huýt sáo ầm ĩ. Có người kêu lên:

- Cởi đi, nếu không tự cởi, huynh đệ chúng ta phải giúp ngươi rồi.

Mặt Dương Mai trắng bệch, lui về phía sau hai bước. Một gã thủ hạ bên người gã đầu trọc đã xông lại, nắm lấy tay Dương Mai, cười hì hì:

- Không phải là cả ngàn người đã vuốt ve loại điếm thối như ngươi sao? Còn dở trò thanh cao ở cái chốn này nữa a? Sở trường của các ngươi không phải là thoát y sao? Ngươi không cởi, lão tử giúp ngươi.

Gã đưa tay ra, nắm lấy vạt áo trước ngực của Dương Mai, định giật xuống.

Tay của gã chưa chạm tới áo Dương Mai, thì đã cảm giác tay bị xiết chặt. Gã quay đầu nhìn lại, thấy Sở Hoan đưa tay ra nắm lấy cổ tay mình.

- Buông ra, muốn chết!

Gã này rống lên giận dữ, buông tay Dương Mai ra, một tay đấm vào mặt Sở Hoan. Sở Hoan cũng không tránh, mà đưa tay lên nghênh đón. Rắc một tiếng vang lên, lập tức có tiếng xương gãy. Rồi một tiếng hét thảm. Người nọ đã ngồi thụp xuống, rên lên đau đớn:

- Tay của ta… ta của ta…

Dương Mai thừa dịp trốn sau lưng Sở Hoan, chưa kịp định thần, Lệnh Hồ đại hiệp đã dò xét Sở Hoan nhiều lần, hiện ra vẻ cổ quái:

- Ơ a, là người luyện võ cơ à? Rất tốt, lâu rồi lão tử không có dịp luyện gân cốt. Hôm nay gặp được một tên không sợ chết. Tiên sư con bà ngoại nó, lão tử muốn nhìn xem con ngựa này có mấy mắt.

Gã nắm chặt tay lại định vung nắm đấm lên thì đã nghe có người lên tiếng:

- Lệnh Hồ, dừng tay.

Lệnh Hồ đại hiệp khẽ giật mình, giọng nói đó phát ra từ phía sau. Gã quay đầu lại, đã thấy người cụt tay đang từ từ bước lên phía trước.

Người cụt một tay đeo mặt nạ, mặc áo choàng bằng vải bông, choàng cả cái mũ màu đen qua đầu.

Áo khoác phủ toàn thân, nhưng không che được cánh tay bên trái. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể phát hiện cánh tay trái của y bị cụt.

Trên mặt của y vẫn đeo mặt nạ, trong bóng tối, lộ ra thập phần quỷ dị. Lệnh Hồ đại hiệp đã nói:

- Đại ca, huynh chờ một chốc một lát, hai ba lần vung tay là xong.

Người cụt một tay lắc đầu thở dài:

- Lệnh Hồ huynh đệ, ngươi không phải là đối thủ của hắn.

- À?

Lệnh Hồ đại hiệp khẽ giật mình, nhưng không phục nói:

- Đại ca, sao huynh phải tự hạ thấp mình? Đợi ta thu phục hắn…

Người cụt một tay lắc đầu nói:

- Lệnh Hồ huynh đệ, nể mặt ta, đừng động thủ.

Lệnh Hồ đại hiệp cau mày nói:

- Đại ca…

Người cụt một tay cũng không giải thích, quay sang Sở Hoan nói:

- Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.

Sở Hoan cũng cười nhạt nói:

- Xem ra ta cùng Cừu huynh thật đúng là rất có duyên phận.

- Ta nhớ ngươi từng mời ta dùng qua lương khô.

Người cụt một tay nói:

- Ta là người ân oán rõ ràng, có oán tất báo, có ân cũng sẽ không quên. Lệnh Hồ huynh đệ, giúp ta an bài một bàn rượu, ta muốn mời vị bằng hữu kia uống hai chén.

Lệnh Hồ đại hiệp trợn mắt há hốc mồm:

- Đại ca, hắn... hắn là bằng hữu của huynh?

Gã dò xét Sở Hoan vài lần, cũng không thấy Sở Hoan có chút phẩm chất nào của người giỏi võ. Nhìn vẻ ngoài bình thường của hắn, thật khó có thể tin là bằng hữu của người cụt tay.

Người cụt một tay cười nhạt nói:

- Ít nhất đêm nay vẫn là bằng hữu, đợi đến hừng đông ngày mai, là địch là bạn hay là người qua đường, cũng còn chưa rõ.

Lệnh Hồ đại hiệp cảm giác người cụt một tay nói rất khó hiểu, nhưng vẫn quay đầu nhìn Dương mụ mụ bên cạnh, cả giận nói:

- Còn không mau đặt bàn tiệc, không phải thức ăn ngon, không phải rượu tốt, coi chừng lão tử đốt cái vườn chó má này của nhà ngươi.