Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 762: Độc trong độc




Xe đi trên đường lộc cộc, tuy rằng không thể nhìn thấy gì, nhưng Sở Hoan có cảm giác xe ngựa đi về hướng tây. Trên đường đi, xe cũng không dừng lại. Hơn nữa, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không một tiếng động.

Không hề nghi ngờ, đối với những tên lính canh ngục này mà nói, đây là một lộ trình quen thuộc, không cần đỗ xe để suy tính bất cứ điều gì, hơn nữa, xe đi thông suốt trên đường, không bị ngăn cản.

Trong xe cũng yên tĩnh giống như chết. Tất cả mọi người không ai nói lời nào. Cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Hoan cảm giác xe ngựa đột nhiên dừng lại, lập tức cảm giác cửa xe mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Xuống, xuống hết đi.

Người bên trong xe lần lượt đi xuống đất. Sau khi xuống xe, Sở Hoan cảm giác từng cơn gió lạnh ập tới từ bốn phía. Lại nghe trong gió có tiếng xào xạc. Sở Hoan lập tức hiểu, tiếng xào xạc đó chính là tiếng cành lá đung đưa trong gió. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay, mấy người bọn họ đã bị lính canh ngục dẫn tới một rừng cây.

Lính canh liên tục đẩy vào lưng bọn họ. Mọi người đi vào một gian phòng. Hàn khí bên ngoài giảm bớt khá đáng kể. Sở Hoan dựa theo tiếng bước chân mà đoán, toàn bộ cũng có mườ mấy người.

Đợi đến lúc lính canh bảo dừng lại, mọi người mới được phép nghỉ chân. Lúc này lại nghe lính canh ngục trầm giọng nói:

- Tất cả ở lại đây, thành thành thật thật mà sống, nếu ai dở trò bịp bợp, một đao chém chết.

Một gã tù phạm lên tiếng:

- Không phải thay đổi nhà tù sao? Rốt cuộc đây là nơi nào? Các ngươi muốn đem chúng ta đi đâu?

Gã chưa dứt lời đã nghe ôi một tiếng thảm thiết. Lập tức người nọ run giọng nói:

- Các ngươi… các ngươi vì sao đánh người?

- Lão tử vừa mới nói qua, ở nơi này thì phải biết điều. Nếu ai có hó hé gì, một đao chém chết.

Lính canh ngục cười lạnh:

- Đã đến nơi này, không hỏi han nói năng gì cả. Nếu ai thừa một câu, thì hãy thử xem đao của ông sắc hay cùn. Dù sao các ngươi cũng đều là tử tù, sớm muốn gì cũng ăn đao. Nếu ai nóng vội, lão tử tặng cho hắn trước một đao vậy.

Chúng tù phạm nghe vậy kinh hồn táng đảm làm gì dám nói câu nào nữa.

Rất nhanh, mọi người liền nghe thấy tiếng khóa cửa. Sở Hoan tựa bên tường, ngồi xuống, chờ giây lát, xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh. Hắn tự cởi trói hai tay, kéo khăn che mặt xuống, quan sát xung quanh rồi lập tức tự quặt tay mình ra phía sau lưng giống như vẫn đang bị trói.

Không gian trong phòng không tối đen như hắn tưởng mà có thể nhìn thấy lờ mờ. Đây là một căn phòng khá rộng, bốn phía trống không, vách tường mục nát. Nhưng có hai cái cửa sổ, tuy nhiên đã bị gỗ bịt kín, chỉ lộ vài kẽ hở bé tý. Ánh sáng bên ngoài dọi qua khe hở, nên trong phòng mới có chút ánh sáng, không đến mức tối đen như mực.

Sở Hoan lặng yên không một tiếng động quan sát xung quanh. Chỉ thấy trong phòng có chừng mười ba mười bốn người nằm ngồi ngổn ngang. Có người tựa vào vách tường. Có người nằm trên mặt đất. Tất cả đều bị bịt mắt trói tay. Vì bị tên lính canh dọa cho hết hồn, nên ai nấy im phăng phắc không hề hé răng nói nửa câu. Trong phòng mặc dù có hơn mười người nhưng lại yên lặng giống như đã chết, không một tiếng động.

Cửa phòng bị khóa. Sở Hoan khẽ đứng dậy, lập tức không một tiếng động đến gần cửa phòng, ghé tai nghe ngóng, thì thấy bên ngoài có bước chân đi đi lại lại, hiển nhiên là có người canh gác ngoài cửa.

Sở Hoan không thể xác định nơi này là địa phương nào? Hắn lại bước khẽ đến bên cửa sổ, nghiêng người ghé sát tai vào nghe ngóng. Rồi đưa tay thăm dò, lại nhìn qua khe hở ra bên ngoài thì thấy sắc trời đã sáng. Ánh mặt trời bắt đầu le lói chiếu xuống mặt đất. Hai cỗ xe ngựa kia sớm đã không còn tung tích. Ngay cả những tên lính canh ngục cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Tựa hồ như đã biến mất vào hư không.

Sở Hoan nghi hoặc. Hắn không có cách nào xác định đây là nơi nào, chỉ thấy phía trước có một rừng cây khá rộng rãi. Cây cối um tùm. Tuy nhiên, lúc này đã bắt đầu vào mùa đông, nên lá trên cành đã rụng gần hết, chỉ còn trơ lại cành khẳng khiu gầy gò, thân thô ráp xù xì. Sở Hoan mơ hồ cảm thấy đây là một khu rừng khá hẻo lánh.

Hắn lặng yên trở lại vị trí của mình, dựa vào vách tường như có điều suy nghĩ.

Suốt một ngày, đám ngục tốt không một ai đi đến phòng giam. Trong phòng, một đám tù phạm cả ngày không có miếng cơm vào bụng. Sở Hoan đã quen cuộc sống khổ cực, một hai ngày không ăn cơm cũng là bình thường nên không để ý mấy. Ngược lại, có vài tên tù phạm than ngắn thở dài, nhưng không dám trách móc, đành bấm bụng nhịn đói.

Sở Hoan vẫn duy trì bình tĩnh, trong ngày này, an thần luyện Long Tượng kinh.

Cho đến khi, hắn nghe thấy có tiếng động truyền qua cửa sổ. Hắn nhanh chóng di chuyển, tựa bên cửa sổ, quan sát bên ngoài, lại nhìn thấy trong cánh rừng xa xa có ánh lửa. Bốn năm bó đuốc như mắt quỷ đi về phía phòng giam, rất nhanh, ánh lửa liền đến gần. Sở Hoan thấy có hai chiếc xe ngựa to đi đến trước cửa phòng.

Trước cửa phòng, tên đội trưởng nhà lao đã từng thẩm vấn Sở Hoan mang theo ba bốn tên lính canh ngục đang đứng đợi. Lúc này Sở Hoan mới phát hiện, Lao đầu kia và đám lín canh ngục mặc thường phục. Cũng không hề mang theo dụng cụ của quan coi ngục. Tối qua khi khởi hành, đám người này đã thay đổi y phục, chắc chắn là để tránh tai mắt, che dấu thân phận của mình.

Hai cỗ xe ngựa tiến đến gần. Sở Hoan thấy Lao đầu kia bước ra nghênh đón. Trong ánh lửa, Sở Hoan cũng nhìn thấy bên cạnh cỗ xe ngựa có bốn năm con ngựa cao to, kỵ sĩ ngồi trên bịt mặt bằng vải đen. Nhìn qua cũng biết không phải là người lương thiện. Kỵ sĩ đi đầu xoay người xuống ngựa, dù khoảng cách hơi xa nhưng Sở Hoan vẫn phát hiện bên hông người nọ có buộc một đai lưng màu trắng.

Lao đầu đối với người này hiển nhiên có chút kính sợ, vội tiến lên nói mấy câu. Người nọ gật đầu, dõi mắt về phía cửa sổ. Sở Hoan vội vàng lùi về phía sau.

Sau một lát, Sở Hoan lại đi ra cửa sổ thăm dò, thấy Lao đầu dẫn những người kia đi về phía phòng giam.

Sở Hoan nhẹ nhàng trở lại vị trí của mình, hơi kéo khăn che mặt xuống một chút, để có thể lờ mờ chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Lại quặt hai tay ra phía sau lưng, tựa vào vách tường.

Không lâu sau, nghe cửa phòng kẽo kẹt mấy tiếng, Sở Hoan tựa vào vách tường bất động thanh sắc nhưng vẫn kịp liếc mắt nhìn ra cửa phòng. Hai gã lính canh ngục giơ cao bó đuốc đi phía trước, theo sát phía sau là tên đội trưởng nhà lao dẫn người đeo đai lưng màu trắng đi vào phòng. Đội trưởng nhà lao đứng thẳng tắp, đưa tay ra đếm:

- Mười bốn, chính các ngươi tự điểm danh đi.

Người có cái dây lưng màu trắng chắp hai tay sau lưng. Gã dựa theo ánh lửa nhìn quanh một lượt. Ánh mắt của gã sáng như điện, hết sức sắc bén từ từ dịch chuyển về phía người Sở Hoan nhưng không rời khỏi ngay. Sau khi quan sát Sở Hoan một lúc, ánh mắt của gã trở nên hết sức khác lạ. Sau đó gã liền xoay người, không nói câu nào đi ra cửa thật nhanh.

Sắc mặt của Lao đầu Kiểm có chút khó hiểu. Gã vội vàng bám theo sau. Mấy tên ngục tốt cũng nhanh chóng bước theo rồi đóng cánh cửa phòng lại.

Sở Hoan cảm thấy hơi lạ, cảm giác có gì đó không bình thường. Hắn nhíu mày nghĩ tới ánh mắt sắc bén của người kia lại càng cảm thấy có vấn đề.

Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Chẳng biết bao lâu, Sở Hoan đột nhiên nghe thấy từ trên nóc nhà có tiếng động nhẹ. Lúc này, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ. Ánh sáng lọt qua khe cửa sổ đủ để thấy rõ xung quanh.

Sở Hoan ngẩng đầu lên. Thoáng cái, hắn chợt thấy một tia sáng từ trên nóc nhà chiếu xuống. Không ngờ viên ngói trên nóc đã bị cạy lên.

Chẳng bao lâu sau, trên mái có bảy, tám chỗ ngói bị cạy để lộ một cái lỗ thủng khiến cho ánh sáng chiếu xuống làm cho căn phòng sáng ngời.

Mặc dù bị bịt mắt nhưng Tôn Tử Không cũng cảm nhận được sự thay đổi này, vì vậy hỏi nhỏ:

- Sư phụ! Người nghe... nóc nhà... trên nóc nhà như có tiếng động.

Sở Hoan cau mày. Lúc này, đám phạm nhân cũng cảm nhận được sự khác lạ trên nóc nhà. Mặc dù bị bịt kín mắt, nhưng tất cả đều theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên trên.

Sở Hoan cũng đang quan sát xem kẻ đó định làm gì. Trong giây lát, trên nóc nhà có một cái đầu thò xuống quan sát rồi lập tức có người nói:

- Đổ xuống đi.

Bất ngờ, từ cái lỗ trên nóc nhà giống như có một cơn mưa to ập xuống dưới khiến cho hơn nửa số phạm nhân không kịp né tránh, cũng chẳng có chỗ trốn nên bị nước dội lên người.

Sở Hoan nhìn thấy nước từ trên cao dội xuống liền biến sắc. Hắn giơ tay nắm lấy bả vai của Tôn Tử Không rồi lôi gã đi với tốc độ cực nhanh, trốn vào trong góc phòng. Mặc dù vậy, Tôn Tử Không vẫn bị nước dính vào mấy chỗ trên người. Sở Hoan lôi gã vào trong góc phòng rồi nhanh chóng giật khăn che mặt của gã xuống, tháo dây trói.

Tôn Tử Không được bỏ khăn che mặt. Hai mắt chói lòa nhưng nhìn thấy từ trên mái nhà có cái gì dội xuống thì vô cùng kinh hãi. Ngay lập tức gã ngửi thấy một thứ mùi khác lạ chui vào mũi. Gã quay đầu nhìn Sở Hoan rồi nói đầy kinh ngạc:

- Sư phụ! Dây thừng của người...

Gã không biết Sở Hoan rất giỏi tự cởi trói cho nên không thể hiểu vì sao tay chân của hắn lại được tự do.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Bọn chúng hạ độc thủ...

- Hạ độc thủ? –

Tôn Tử Không ngẩn người nhưng vẫn chưa kịp hiểu ra:

- Sư phụ! Sao lại thế này?

- Chẳng lẽ ngươi không ngửi thấy sao?

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Nước từ trên cao dội xuống là dầu.

Tôn Tử Không cúi xuống đất thì thấy mặt đất bóng nhẫy tản ra mùi quái dị thì giật mình. Rồi gã liền hiểu ra mà cất tiếng nói thất thanh:

- Sư phụ! Bọn chúng... bọn chúng định thiêu cháy chúng ta?

Âm thanh của Tôn Tử Không còn chưa dứt, mới ngẩng đầu lên thì thấy nơi nóc nhà quả nhiên có mấy người cầm đuốc thả xuống bên dưới.