Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 737: Tử Vi




Sở Hoan như có suy nghĩ, hắn cái hiểu cái không, cảm thấy lời này của Đỗ Phụ Công hơi huyền bí, liền hỏi:

- Thất Sát phía trước, Phá Quân, Tham Lang hai sao bảo vệ, cái này nên giải thích thế nào? Vừa rồi tiên sinh nói Sát Phá Lang có ba sao, ba sao này ảnh hưởng lẫn nhau, thay đổi khác nhau, phải chăng những lời này là một cục của Sát Phá Lang?

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Theo lời đại nhân nói, quả thực là một loại cục, chẳng qua vừa rồi Đỗ mỗ cũng đã nói, từ đầu đến cuối Sát Phá Lang thích động không thích tĩnh, cách cục biến hóa này vốn không có định số.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Nếu như từ những lời giải thích này, không biết cách cục là tốt hay xấu?

- Điều này đương nhiên là đại cát.

Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:

- Tử Vi có hai sao bảo vệ, Thất Sát mặc dù hung, chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi... !

Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Tử Vi? Đỗ tiên sinh, sao lại thêm Tử Vi?

Đỗ Phụ Công dò xét Sở Hoan vài lần, lộ ra thần sắc cổ quái, hỏi ngược lại:

- Đại nhân đã biết rõ Sát Phá Lang, chẳng lẽ lại không biết Tử Vi? Điều này... điều này rất kỳ quái rồi!

Sở Hoan xấu hổ cười nói:

- Những lời này cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe người khác nói chuyện tào lao, cảm thấy hơi hứng thú, cho nên thỉnh giáo tiên sinh, còn Tử Vi, ta quả thực không rõ.

Đỗ Phụ Công thở dài:

- Đỗ mỗ đã từng nói, Sát Phá Lang là Tử Vi đấu số, nếu như không có Tử Vi đấu tinh, sao có được kết quả Sát Phá Lang? Sát Phá Lang, vốn tồn tại vì Tử Vi Đế Tinh.

- Tử Vi Đế Tinh?

Sở Hoan khẽ giật mình.

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Đúng vậy, cách cục Sát Phá Lang, một khi xuất hiện, đương nhiên là bởi Tử Vi Đế Tinh... !

- Tử Vi Đế Tinh... đó là chỉ?

- Thiên tử!

Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:

- Tử Vi Đế Tinh, là chỉ thiên tử quân lâm thiên hạ.

Sở Hoan bỗng nhiên hiểu được, hóa ra những lời này còn có liên quan với đương kim thiên tử Doanh Nguyên.

- Phía trước Thất Sát, chính là nói giặc cướp đảo loạn thế gian đã xuất hiện trước mắt, thiên hạ chắc chắn rung chuyển, Thất Sát Tinh đã đi qua.

Đỗ Phụ Công giải thích:

- Phá Quân, Tham Lang hai sao bảo vệ, chính là nói Tử Vi Đế Tinh có Phá Quân cùng Tham Lang hai sao hộ vệ hai bên, là chỉ tướng chinh chiến thiên hạ, một kẻ âm hiểm xảo trá, văn võ kết hợp càng thêm mạnh mẽ, nếu như vậy, cho dù Thất Sát quấy phá thiên hạ đại loạn, nhưng cuối cùng không cách nào gây nguy hiểm tới Tử Vi Đế Tinh... !

Sở Hoan hỏi:

- Thất Sát phía trước này, chẳng lẽ cũng chỉ giải thích là Thất Sát đảo loạn thế giới phía trước, vì sao không thể giải thích đang bảo vệ phía trước Tử Vi Đế Tinh?

Trong mắt Đỗ Phụ Công không nhịn được xẹt qua vẻ khinh bỉ, chợt lóe lên, nói:

- Đại nhân có chỗ không biết, trong mệnh số học, trước giờ Thất Sát là thiên địch của Tử Vi Đế Tinh, tương sinh tương khắc, mệnh Thất Sát vốn là kẻ đảo loạn thiên hạ, muốn thay thế Tử Vi Đế Tinh... Trên thực tế cái gọi là cách cục Sát Phá Lang, không phải trên người Thất Sát, mà ở trên người Phá Quân cùng Tham Lam.

Sở Hoan hơi xấu hổ, nhưng vẫn hỏi:

- Chỉ giáo cho?

- Thật ra cũng đơn giản, Thất Sát đối lập với Tử Vi, chỉ xem lựa chọn của Phá Quân và Tham Lang.

Đỗ Phục Công nói:

- Nếu Thất Sát cô lập, cuối cùng chỉ có thể lãng phí thời giờ, nhưng nếu như Phá Quân hoặc Tham Lang bất kỳ sao nào lệch vị trí tới Thất Sát, vậy sẽ tranh giành cao thấp với Tử Vi, nếu như ba ngôi sao đều đối lập với Tử Vi Đế Tinh, Sát Phá Lang ba sao quy hợp, thiên hạ đổi chủ không thể tránh khỏi.

Sở Hoan gật đầu, lúc này hiểu được không ít, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới, Tử Vi Đế Tinh kia đương nhiên là chỉ Hoàng đế Đại Tần Doanh Nguyên, Hồng Vũ đạo trưởng đoán mệnh cho mình, dường như mình là một trong ba sao Sát Phá Lang, Thất Sát là kẻ đảo loạn thế gian, Sở Hoan không cảm thấy mình là sao Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang, nếu như miễn cưỡng muốn định vị, có lẽ mình là sao Phá Quân trong đó.

Chẳng qua thứ huyền diệu này khiến Sở Hoan có một cảm giác hư vô, cũng không biết có nên tin tưởng hay không.

Tuy nhiên Đỗ Phụ Công giải thích cách cục Sát Phá Lang, Sở Hoan cũng chỉ hơi hứng thú mà thôi, cũng không quá cho là đúng, buổi tối lại suy nghĩ ngày tiếp theo nên nói chuyện vào cung cho Lăng Sương thế nào.

Chẳng qua không thể tưởng được, ngày tiếp theo hắn còn chưa đi tìm Lăng Sương, Lăng Sương đã tìm tới hắn trước. Nhìn thấy Sở Hoan, Lăng Sương do dự một chút, cuối cùng giao viên đá màu xanh lá Doanh Nhân đưa nàng cho Sở Hoan, nói:

- Lão gia, thứ này... thứ này ngài có thể giúp ta trả lại Từ công tử hay không? Đây là vật cát tường mẫu thân của hắn tặng, ý nghĩa không bình thường, Lăng Sương... Lăng Sương suy nghĩ một đêm, vẫn không thể nhận lấy.

Sở Hoan để cho Lăng Sương ngồi xuống, cầm viên đá màu xanh lá trong tay, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:

- Lăng Sương, cô cảm thấy Từ công tử thế nào?

Lăng Sương ngồi bên cạnh, hơi cúi đầu, lúng túng nói:

- Lão gia, ngài... ngài đừng hiểu lầm, thật ra ta và hắn... !

Trong lòng nàng hơi sốt ruột, Từ công tử rất nhiệt tình với nàng, ba lần bốn lượt tặng quà, người mù cũng có thể nhìn ra Từ công tử có ý tứ với nàng. Nàng chỉ sợ Sở Hoan hiểu lầm quan hệ trong đó, chẳng qua lại không biết nên nói thế nào cho tốt.

Sở Hoan hơi do dự một chút, Lăng Sương thấy Sở Hoan thần sắc ngưng trọng, không khỏi có một cảm giác xấu xông lên đầu, sau một lúc lâu, Sở Hoan mới chậm rãi nói:

- Lăng Sương, cô có biết lúc trước an bài cô vào kinh, là chủ ý của ai?

Lăng Sương cực kỳ thông minh, Sở Hoan đột nhiên hỏi một câu như vậy, nàng đã cảm thấy trong đó có vấn đề, thân thể mềm mại khẽ run:

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ không phải lão gia an bài?

Sở Hoan cười khổ lắc đầu.

Khuôn mặt vốn hơi ửng đỏ của Lăng Sương đã trở nên trắng bệch, đôi mắt linh động của nàng chớp chớp, trong phòng lúc này nhất thời cực kỳ yên tĩnh, Sở Hoan cảm thấy thân thể hơi cứng ngắc, sau một lát, hắn đang chuẩn bị phá vỡ loại cảm giác này, Lăng Sương đã sầu thảm cười nói:

- Lão gia, ta... đã hiểu được!

Sở Hoan nhíu mày, Lăng Sương đã hỏi:

- Hắn... rốt cuộc là ai?

Sở Hoan hơi do dự một chút, rốt cuộc đáp:

- Tề Vương Đại Tần!

- Tề Vương?

Thân thể Lăng Sương run lên, nhắm mắt lại, sau một lát, nàng thở dài yếu ớt:

- Lăng Sương đã sớm biết thân phận của hắn không tầm thường, chỉ là không nghĩ tới, hắn là một vị Hoàng tử... !

Sở Hoan hơi gật đầu:

- An bài cô vào kinh thành, thậm chí an bài cô ở nơi này, đều là chủ ý của hắn... Lúc hắn nhìn thấy cô tại phủ Vân Sơn, đã thích cô, chẳng qua bởi vì lúc trước không có cơ hội, cho nên không cách nào an bài cô vào cung.

Hắn dừng một chút, dười khổ nói:

- Chẳng qua hôm qua hắn nói cho ta biết, trong cung đã an bài thỏa đáng, hắn có thể an bài cô vào cung bất cứ lúc nào... !

Lăng Sương cúi đầu không nói gì.

Sở Hoan biết tâm tình nàng hiện giờ, trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi:

- Lăng Sương, cô có nguyện ý vào cung hay không? Nếu như cô thật sự không muốn, ta... !

Đôi mắt hắn chớp động, lộ vẻ do dự, biết rõ việc này quan hệ trọng đại, Lăng Sương đã ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Lão gia nghĩ thế nào?

Sở Hoan nói:

- Ta biết rõ, sau khi vào cung, cô nhất định rất vất vả, nếu như cô thật sự không muốn vào cung, chỉ có một biện pháp... !

- Biện pháp gì?

- Rời đi.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Trước khi Tề Vương an bài cô vào cung, cô rời khỏi kinh thành, cao chạy xa bay... !

Lăng Sương nhíu mày nói:

- Nếu như ta thật sự rời đi, ngài sẽ xử lý thế nào? Tề Vương sẽ bỏ qua ngài?

Sở Hoan khoát tay nói:

- Những việc này cô không cần quan tâm, ta tự có an bài.

Lăng Sương lắc đầu nói:

- Lão gia, ta hiểu được, nếu như ta đi rồi, trong lòng Tề Vương nhất định sẽ có hiềm khích với ngài. Lăng Sương ở trong phủ của ngài, sau khi cao chạy xa bay, hắn nhất định biết được ngài cố ý thả ta rời đi... Như vậy sẽ liên lụy ngài.

Sở Hoan cười thoải mái nói:

- Ta nghĩ cho dù hắn biết rõ, cũng sẽ không giết ta.

Lăng Sương lắc đầu, như có suy nghĩ, sau một lát rốt cuộc nói:

- Lão gia, Lăng Sương muốn hỏi ngài một câu... !

- Cô nói!

- Nếu như... Nếu như không có hắn, ngài... !

Lăng Sương cúi đầu, do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu cố lấy dũng khí hỏi:

- Nếu như không có hắn, lão gia có thể lưu ta lại trong phủ hay không? Ngài... có nguyện ý để ta ở lại bên cạnh ngài hay không?

Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng nói:

- Có, ta sẽ một mực chiếu cố, chăm sóc cô giống như muội muội ruột. Cho dù sau này cô có tiến cung hay không, ta đều đối đãi cô giống như muội muội ruột, trở thành người nhà của ta.

Lăng Sương ngơ ngác một chút, cuối cùng mỉm cười đứng dậy nói:

- Sở đại ca, huynh nói cho hắn biết, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời có thể đón ta vào cung... !

Nàng quay người rời đi, đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói:

- Sở đại ca, Lăng Sương luôn lo lắng sợ hãi, trước kia một mực cho rằng trong đời này không có bất cứ chuyện gì lưu luyện, nhưng... Cho dù sau này thế nào, những ngày ở bên cạnh huynh, là thời gian vui sướng nhất cuộc đời này của Lăng Sương, Lăng Sương vĩnh viễn sẽ không quên... !

Tâm tình Sở Hoan nặng nề, hắn muốn nói gì, chẳng qua lại không nói ra lời. Lăng Sương đang muốn ra ngoài, liền thấy bóng người lóe lên, Tố Nương tiến vào từ ngoài cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi:

- Lăng Sương, cô... cô muốn vào cung?

Lăng Sương thi lễ với Tố Nương, hơi gật đầu. Tố Nương nhíu mày hỏi:

- Vậy ngươi có nguyện ý vào cung? Trước kia ta nghe nói... !

Nàng dừng một chút, cuối cùng không nói gì thêm.

Lăng Sương nhẹ nhàng cười, quay đầu liếc Sở Hoan, cất bước rời đi. Tố Nương thấy Lăng Sương rời đi, vòng eo đong đưa đi tới bên người Sở Hoan, khẽ nói:

- Nhị... Nhị Lang, chàng thật sự để Lăng Sương vào cung?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Cũng không phải ta quyết định. Nàng còn nhớ rõ vị Từ công tử kia? Hắn là Hoàng tử, vẫn luôn thích Lăng Sương... Vừa rồi nàng ở bên ngoài, tình hình thế nào, nàng cũng đã nghe được.

Tố Nương đỏ mặt lên, thật ra vừa rồi nàng quả thật ở bên ngoài nghe lén cả buổi, nhưng lập tức lienf nói:

- Thế nhưng lúc trước nghe người ta nói, vào cung cũng không phải chuyện gì tốt, trừ khi làm nương nương, nếu không... nếu không sẽ phải chết già trong cung, rất đáng thương... !

Thật ra nàng cũng không hiểu biết tình hình trong cung, nhưng dân chúng dân gian ngẫu nhiên cũng nói tới chuyện hoàng cung, dù sao các Đạo thường có cung nữ được thả ra từ trong cung, trong lòng mọi người, vào cung trừ khi trở thành nương nương có thể làm rạng rỡ tổ tông gà chó lên trời, nếu không cảnh ngộ trong cung dường như cũng không ổn, có không ít cung nhân cuối cùng chết già trong cung.

Trong lòng Tố Nương cảm thấy sau khi Lăng Sương vào cung, chưa hẳn đã tốt hơn ở chỗ này. Mặc dù trên người nàng có không ít tật xấu, thế nhưng vừa nghĩ tới Lăng Sương vào cung có thể chịu khổ, trong lòng cũng không đành, thấp giọng nói:

- Nhị Lang, nếu không chàng nói với vị Từ công tử kia, không để Lăng Sương vào cung, trong cung có rất nhiều cô nương, hắn... vì sao hắn lại muốn để Lăng Sương vào cung?

Sở Hoan lắc đầu, cũng không phải hắn không muốn giúp Lăng Sương, nhưng hắn cũng biết, chuyện đến nước này, chẳng lẽ mình thực sự muốn ngăn cản Lăng Sương vào cung? Lăng Sương lưu lại trong phủ của mình, tình cảnh tốt nhất, đơn giản là mình đối đãi với nàng như muội muội, vào cung tuy gian nguy, nhưng ít ra Doanh Nhân thật lòng với Lăng Sương, sau khi vào cung chưa hẳn đã xấu.