Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 727: Một chiếc giày thêu




Tuy rằng nhân phẩm Sở Hoan không kém, nhưng dù sao cũng là thân nam tử, ánh mắt không nhịn được đảo qua ngực Ngọc Hồng Trang, thần sắc cũng nghiêm trang. Ngọc Hồng Trang dường như không nhìn thấy, chẳng qua môi son xẹt qua một nụ cười yếu ớt, nàng ngồi xuống, lúc này mới nói:

- Sở đại nhân, lúc Tào Ngang tới đây, chắc hẳn đã nói chuyện tình cho ngài biết rồi?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Cô nói cửa hiệu phố Kim Ngọc?

- Đúng vậy.

Ngọc Hồng Trang cười dịu dàng nói:

- Hiện giờ đại nhân là Hộ bộ Thị lang, nắm giữ thuế ruộng thiên hạ, cửa hiệu phố Kim Ngọc đã bị tra xét, chỉ cần đại nhân nhấc đầu ngón tay, là có thể giúp ta.

Sở Hoan cười nói:

- Dường như Ngọc lão bản hiểu rất rõ tình hình của Sở mỗ.

Ngọc Hồng Trang cười khanh khách nói:

- Sở đại nhân chớ hiểu lầm ta đang âm thầm giám thị ngài, ta cũng không có lá gan như vậy. Tự ngài ra ngoài nghe ngóng, trong kinh thành hiện giờ, người nào không biết tới danh hào của Sở đại nhân?

Sở Hoan thấy nàng kiều nhan như hoa, xinh đẹp quyến rũ, không tiện nhìn chằm chằm, ánh mắt càng không tiện đặt lên bộ ngực của nàng, chuyển xuống phía dưới, lại thấy dưới váy dài màu đỏ của Ngọc Hồng Trang là một đôi giày thêu, chân ngọc gót sen, phối hợp với đôi giày thêu hoa trông rất đẹp mắt, hắn vuốt cằm nói:

- Như vậy Tào Ngang chắc chắn đã nói với cô, chuyện này bổn quan cũng không nhúng tay vào.

Ngọc Hồng Trang bĩu môi, ra vẻ làm nũng nói:

- Sở đại nhân đây là từ chối ta, không chịu giúp đỡ.

- Vì sao cô không đi tìm Hộ bộ Thượng thư.

Sở Hoan cau mày nói.

Ngọc Hồng Trang cười nói:

- Ta đâu có quen biết hắn... Cho dù quen biết hắn, ta vẫn muốn tới tìm Sở đại nhân, cho dù nói thế nào, ta và Sở đại nhân coi như bạn cũ, ta và ngài đều tới từ Vân Sơn, hiện giờ Sở đại nhân thành đạt, giúp đỡ đồng hương, tiện tay mà thôi. Hơn nữa ta cũng biết, tâm địa Sở đại nhân rất tốt, ta đã tới cầu, chắc chắn Sở đại nhân sẽ không để ta thất vọng.

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Thế thì chưa hẳn.

Ngọc Hồng Trang nói:

- Sở đại nhân, có đồng ý bỏ ra năm ngàn lạng bạc mua một cửa hiệu, đó là tất cả gia sản của ta... Nếu như vậy cũng không đủ, ta... ta không có thứ gì đưa cho Sở đại nhân... !

Trong mắt nàng mang theo vẻ cầu xin, phong tư quyến rũ, lập tức trở nên đáng yêu, động lòng người, nói xong lời cuối, dường như nàng còn ưỡn bộ ngực sữa đẫy đà.

- Ngọc lão bản khiêm tốn rồi.

Sở Hoan tựa trên mặt ghế:

- Ngọc lão bản kinh doanh sòng bạc tại Vân Sơn, ngày được đấu vàng, năm ngàn lạng bạc đối với cô mà nói chín trâu mất một sợi lông, sao nói tới toàn bộ gia sản? Trái lại bổn quan rất kỳ quái, không kinh doanh ngày được đấu vàng tại Vân Sơn, chạy tới kinh thành, chẳng phải Ngọc lão bản thả bát vàng tìm bát gỗ sao?

Ngọc Hồng Trang cười nói:

- Sở đại nhân so sánh thật thú vị.

Nàng lập tức thở dài:

- Sở đại nhân có chỗ không biết, nếu bình an vô sự, ta cũng muốn ở lại Vân Sơn. Thế nhưng trước đó không lâu, trong sòng bạc xảy ra án mạc, một đám dân cờ bạc quần ẩu bên trong sòng bạc, một người bị đánh chết, quan phủ lập tức truy cứu. Chuyện này xảy ra ở sòng bạc của chúng ta, tuy rằng không phải người trong sòng bạc gây thương tích, thực sự khó mà thoát khỏi tội trạng. Ta chuẩn bị trên dưới, thật vất vả mới thoát khỏi quan tòa, thế nhưng tích lũy nhiều năm đã bị lần kiện cáo này làm cho không còn lại mấy.

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Trong quý phường, các hạng người không đâu không có, loại chuyện này sớm hay muộn sẽ xảy ra.

Đôi mắt Ngọc Hồng Trang lay động, gắt giọng:

- Đại nhân đang chê cười ta sao? Ta đã chán nản thành ra thế này, ngài vẫn còn giễu cợt, ngài thực là xấu... !

Sở Hoan thấy bộ dáng lẳng lơ xinh đẹp của nàng, cảm thấy quả thực không nhịn được, thầm nghĩ nếu người này thực sự khoe phong tình, quả thực không có mấy nam nhân gánh được, lúc này hắn lại nhịn không được nhớ tới Mị Nương. Mị Nương cũng là vưu vật xinh đẹp quyến rũ, nhưng hơi khác với Ngọc Hồng Trang là Mị Nương lẳng lơ quyến rũ khiến người ta có một loại cảm giác có thể nhìn mà không thể chạm, lúc nam nhân thấy Mị Nương khoe khoang phong tình, trong lòng nhộn nhạo, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác khó có thể tới gần, trong quyến rũ mang theo lạnh lẽo, mà Ngọc Hồng Trang trong mỗi cử chỉ lại khiến người ta cảm thấy nàng có thể thân cận với mỗi người nam nhân.

Mị Nương, tất cả nam nhân đều muốn ôm nàng vào ngực, mà Ngọc Hồng Trang lại giống như lúc nào nàng cũng có thể nhào vào lòng bất cứ nam nhân nào.

Đây đương nhiên chỉ là một loại cảm giác mà thôi.

Sở Hoan vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Cũng không phải giễu cợt cái gì. Các ngươi đến kinh thành, cũng chuẩn bị mở sòng bạc sao?

Ngọc Hồng Trang cười dịu dàng nói:

- Sở đại nhân nghĩ sao?

- Dường như phố Kim Ngọc chưa có sòng bạc.

Sở Hoan nói:

- Cô đã chuẩn bị kinh doanh tại kinh thành, thì phải biết giá cả thị trường phố Kim ngọc. Khách của phố Kim Ngọc phần lớn là quan lại quyền quý, bọn họ đương nhiên sẽ không giống như đám thô lỗ phố phường, ẩu đả tại sòng bạc của cô.. !

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt lần nữa nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp môi đỏ răng trắng của Ngọc Hồng Trang:

- Ngọc lão bản, nếu như các ngươi quả thực muốn kinh doanh, trong kinh thành có rất nhiều nơi phù hợp, thậm chí xem tại giao tình cố nhân, ta cũng sẽ nhanh chóng làm thỏa đáng cho các ngươi đăng ký tại Hộ bộ, phố Kim Ngọc... quả thực không thích hợp.

Ngọc Hồng Trang cười càng sáng lạn:

- Sở đại nhân đáp ứng hỗ trợ, quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, ta không nhìn nhầm người. Không dối gạt đại nhân, thật ra ta kinh doanh sòng bạc nhiều năm, trải qua chuyện lần trước, rốt cuộc hiểu được một đạo lý. Mở sòng bạc, quả thực dễ dàng kiếm được bạc, thế nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ.

- Ồ?

- Đại nhân không biết, ngài cho rằng kinh doanh sòng bạc, thật sự dễ dàng như bên ngoài sao?

Ngọc Hồng Trang khẽ thở dài:

- Mở cửa kinh doanh, nhóm người chào đón đầu tiên chính là sai dịch quan phủ, việc này cũng phải đút lót một chút chứ? Còn những du côn lưu manh kia, nếu ngài không đút lót trước, kinh doanh cũng không thể ổn định, hơn nữa quan phủ thu thuế... Ai cũng cho rằng mở sòng bạc kiếm được bạc, thế nhưng phải đút lót khắp nơi, thực sự vào tay những người như chúng ta, còn được bao nhiêu?

Sở Hoan tựa trên mặt ghế, cũng không nói gì, chỉ nhìn Ngọc Hồng Trang tố khổ.

Sở Hoan càng xem Ngọc Hồng Trang, càng cảm thấy vưu vật này thực sự có thiên phú diễn kịch, nét mặt nàng có thể biển ảo ra các loại biểu hiện trong thoáng chốc, khi thì lẳng lơ quyến rũ, khi thì động lòng người, khi thì lo âu đầy bụng, cho dù biểu lộ thế nào, dường như đều phát ra từ đáy lòng. Cũng may Sở Hoan biết rõ nàng xuất thân phố phường, nếu không quả thực cũng bị tâm tình của nàng kéo đi, hắn nhíu mày hỏi:

- Ý của cô là?

- Chuyện sòng bạc này, chúng ta không định làm tiếp nữa.

Ngọc Hồng Trang nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng như trứng gà bóc lên, nhẹ nhàng vén một túm tóc bên má, động tác này phong tình vạn chủng, u oán nói:

- Vân Sơn xảy ra vụ án, vất vả đút lót, gần như táng gia bại sản mới khiến chuyện này chìm xuống, nơi này là kinh thành, dưới chân thiên tử, sau lưng ta lại không có chỗ dựa... !

Nói tới đây, nàng liếc Sở Hoan, khẽ thở dài:

- Du côn lưu manh của kinh thành còn còn bá đạo hơn nhiều phủ Vân Sơn, nếu thật sự lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bạc không đủ đót lót, ta lại bị vào tù... !

Nàng tội nghiệp nhìn Sở Hoan, mở to hai mắt, lông mi dài chớp động, rất động lòng người:

- Sở đại nhân, ngài thấy ta thân thể yếu ớt, nào có thể chịu được nỗi khỗ lao ngục... !

Sở Hoan cười nói:

- Ngọc lão bản nói quá lời, không ít người mở sòng bạc trong kinh thành, cũng chưa thấy họ xảy ra chuyện gì.

- Sau lưng họ đều có chỗ dựa.

Ngọc Hồng Trang giọng nói quyến rũ, nũng nịu:

- Trừ khi Sở đại nhân đáp ứng ta, sau này cũng làm chỗ dựa cho ta, nếu không... nếu không ta cũng không dám kinh doanh sòng bạc nữa.

Sở Hoan chỉ cười nhạt một tiếng, yêu cầu này hắn đương nhiên sẽ không đáp ứng. Cho dù Ngọc Hồng Trang dùng tất cả thủ đoạn, loại yêu cầu này Sở Hoan nghĩ cũng không cần, nếu thực sự đáp ứng Ngọc Hồng Trang, đến lúc đó đám người Ngọc Hồng Trang tự cho có Hộ bộ Thị lang làm chỗ dựa sau lưng, làm xằng làm bậy, chắc chắn sẽ rước họa cho Sở Hoan.

Sở Hoan rất rõ ràng tình cảnh của mình, tuy nói hiện giờ mình là Hộ bộ Thị lang, lại có vị Bá tước, nhưng mình chỉ là nhân vật mới trong triều, địa vị của mình hoàn toàn thành lập trên giao tình với Tề Vương và Hoàng đế ban thưởng, hiện giờ chỉ có thể coi là đứng vững gót chân tại kinh thành, nói đến thế lực, Sở Hoan không cảm thấy hiện giờ mình có thế lực gì, hơn nữa hắn cũng rõ ràng, mình gây náo động mấy lần, có không ít quan viên trong triều ghen ghét trong lòng, thậm chí không ít người nhìn mình chằm chằm, chờ đợi mình sai sót sẽ lập tức nhảy ra, người khác không nói, Hộ bộ Thượng thư Mã Hồng có địch ý trong lòng với mình.

Mã Hồng là một trong những nhân vật đầu não của tân đảng, y có địch ý với mình, không thể nghi ngờ toàn bộ tân đảng cũng không có thiện cảm gì với mình, trong mắt tân đảng, Sở Hoan là người của Tề Vương đảng, mà tân đảng đi lại độc lập, cho dù là Thái Tử đảng, Hán Vương đảng lúc trước, hay là Tề Vương đảng hiện giờ chậm rãi hình thành, tân đảng xưa này đều không có ấn tượng gì tốt, đều đối đãi với đảng phải khác như thế lực đối địch, cho nên cho dù nói tới đảng phái hay cá nhân, Sở Hoan nhìn như bình tĩnh, trên thực thế địch nhân thực sự không ít.

Hắn rất rõ ràng tình cảnh của mình, đương nhiên không có khả năng làm chỗ dựa cho Ngọc Hồng Trang, rước lấy tai họa cho mình. Hiện giờ hắn chờ mong nhất, là sau khi trải qua chuyện này, Tề Vương cũng được Hoàng đế coi trọng, Tề Vương đảng cũng dần hình thành, càng hi vọng một ngày kia Tề Vương có thể quân lâm thiên hạ, đến lúc đó hắn có thể mượn tay Tề Vương, hoàn thành tâm nguyện của mình.

Hoàng đế tu trường sinh, muốn trường sinh bất lão, Sở Hoan chưa từng coi trọng chuyện này, không ai trăm tuổi, càng chưa nói tới vạn tuổi, Hoàng đế si mê tu đạo, trong mắt Sở Hoan chỉ là một người điên theo đuổi giấc mộng trường sinh không thực tế, Sở Hoan không cảm thấy Hoàng đế sẽ trường sinh bất lão, thậm chí cảm thấy nếu Hoàng đế tiếp tục như vậy, không tới vài năm sẽ xong đời.

Dù sao hắn cũng là kẻ xuyên việt tới, biết đạo trường sinh bất lão là giấc mộng chỉ có thể muốn mà không thể đạt tới, hơn nữa Hoàng đế chẳng những tu đạo trường sinh, lại dùng đan dược lâu dài, những đan dược gọi là có thể kéo dài tuổi thọ trường sinh bất lão kia, Sở Hoan biết rõ trong đó có chứa độc tính, tích lũy tháng ngày, trong cơ thể chắc chắn còn độc tố, Hoàng đế cố chấp cho là mình sẽ trường sinh, thế nhưng Sở Hoan lại cho rằng, chỉ sợ Hoàng đế đã bệnh tình nguy kịch, chẳng qua không tự biết mà thôi.

Thấy Sở Hoan không nói lời nào, Ngọc Hồng Trang giơ tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc, dịu dàng nói:

- Sở đại nhân, Sở đại nhân... !

Sở Hoan lấy lại tinh thần, hỏi:

- Không kinh doanh sòng bạc, các ngươi chuẩn bị kinh doanh cái gì?

- Hiệu thêu!

Ngọc Hồng Trang tràn đầy tự tin:

- Thuở nhỏ ta đã học tập thêu thùa, mấy năm trước đã từng kinh doanh hiệu thêu, chẳng qua ông chồng ta cuối cùng chỉ muốn mở sòng bạc, phu xướng phụ tùy, ta cũng đành theo hắn. Lần này sòng bạc xảy ra chuyện, thật vất vả có thể đổi nghề, ta muốn kinh doanh một hiệu thêu tại kinh thành, phố Kim Ngọc có nhiều phu nhân nhà quan tiểu thư nhà giàu, các nàng chắc chắn rất ưa thích thêu thùa, ta nghĩ mãi, liềm muốn mở một hiệu thêu tại phố Kim Ngọc, chẳng qua không có biện pháp khác, đành tới phủ Sở đại nhân, khẩn cầu Sở đại nhân giúp đỡ tiểu nữ... !

Sở Hoan dò xét Ngọc Hồng Trang một phen, hơi ngạc nhiên nói:

- Ngọc lão bàn còn có thể thêu thùa?

- Sở đại nhân không tin?

Nth cười quyến rũ nói:

- Ta sớm biết Sở đại nhân sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, cho nên mang theo đồ mình thêu tới, Sở đại nhân có muốn nhìn một cái hay không?

Sở Hoan quả thực chưa từng nghĩ tới vưu vật xinh đẹp này lại giỏi về thêu thùa, tuy rằng Ngọc Hồng Trang là nữ tử yếu ớt, thế nhưng trên người nàng mang theo khí chất giang hồ, quả thật không giống tiểu thư thêu thùa trong khuê phòng, hắn hứng thú nói:

- Không thể tưởng được Ngọc lão bản còn có tay nghề như vậy, bổn quan quả thật muốn xem một chút.

Ngọc Hồng Trang cười quyến rũ, thiên kiều bá mị, duỗi hai tay, vén chiếc váy màu tím kia lên, lập tức lộ ra cặp chân thon dài nở nàng được quần tơ bao lấy, thấy nàng nâng một chân lên, tư thế xinh đẹp đặt một một chân khác, hai chân bắt chéo, chẳng qua tư thế này không hề có khí tức phóng đãng, trái lại ưu nhã động lòng người. Sở Hoan rất kinh ngạc, không rõ Ngọc Hồng Trang muốn làm cái gì, lại thấy Ngọc Hồng Trang nghiêng đầu liếc Sở Hoan, cười quyến rũ, phong thái xinh đẹp, kiều mỵ như xuân.

Nàng cẩn thận từng chút cởi một chiếc giày thêu của mình, tiện tay ném một cái, chiếc giày thêu kia đã bay tới chỗ Sở Hoan. Sở Hoan khẩn trương trong lòng, còn tưởng Ngọc Hồng Trang muốn đánh lén mình, liền vung tay ra ngoài, đón lấy giày thêu phấn hống trong tay, vào tay mềm mại, trầm giọng nói:

- Làm gì vậy?