Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 725: Mê khách




Sở Hoan khẽ giật mình, chợt hiểu được, cổ nhân quả thực có phương pháp dùng bột trân châu làm đẹp, hơn nữa đó là phương pháp đặc biệt của nữ quyến quan to quý tộc, dân chúng bình dân không có tài lực làm như vậy.

Dưới ngọn đèn dầu, Tố Nương kiều diễm như hoa, dường như xấu hổ, cúi đầu, chiếc cằm sắp chạm vào bộ ngực sữa đầy đặn. Sở Hoan mỉm cười, rốt cuộc hỏi:

- Nàng mới bao nhiêu tuổi, sao phải lo lắng già yếu? Tiết phu nhân lớn tuổi rồi, cho nên phải bảo dưỡng, nàng còn trẻ, là thời điểm đẹp nhất, không cần phải làm như vậy.

Tố Nương nghe Sở Hoan nói mình đang lúc đẹp nhất, trong lòng nhảy dựng, ngẩng đầu lên, thấy Sở Hoan đang nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt lại nóng lên. Sở Hoan thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, quả thật rất xinh đẹp, cảm thấy hơi rung động, khẽ nói:

- Hơn nữa phương pháp này không tốt đối với thân thể.

Tố Nương mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

- Trân châu này mài thành bột, bên trong có chứa thành phần hóa học... à..., bên trong có độc.

Sở Hoan khẽ nói:

- Một hai lần có lẽ không sao, nhưng dùng lâu dài, độc tố sẽ tích tụ trong người, có hại đối với thân thể.

Tố Nương khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

- Trong trân châu có độc?

Nàng hơi không tin.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Đây không phải nói giỡn, bên trong quả thực có độc, dùng lâu dài, thân thể nhất định sẽ bị tổn thương.

Tố Nương nhíu mày hỏi:

- Vậy vì sao Tiết phu nhân vẫn dùng liên tục? Ta thấy bộ dạng nàng... dường như cũng không giống trúng độc?

- Thật sự phát tác, biết rõ đã muộn.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Xem nàng đã dùng nhiều năm, chỉ sợ trong cơ thể đã có rất nhiều độc tố. Thật ra nàng muốn bảo dưỡng, cũng không cần phải trân châu, loại phương pháp này chẳng những đắt đỏ, hơn nữa có hại đối với thân thể, nếu nàng thật sự muốn bảo dưỡng, ta dạy cho nàng một biện pháp.

Tố Nương lập tức hứng thú:

- Nhị Lang chàng cũng biết bảo dưỡng sao?

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Biện pháp này của ta, là một vị cao nhân chỉ điểm lúc trước, sau khi ta dạy cho nàng, nàng không được truyền ra bên ngoài, chỉ một mình nàng hưởng dụng.

Tố Nương nghe nói Sở Hoan truyền thụ phương pháp chỉ bản thân mình mới được hưởng dụng, trong lòng lập tức vui vẻ. Nàng cùng Sở Hoan vốn đã rất gần, lúc này thân thể nghiêng về phía trước, đôi mắt chờ mong nhìn Sở Hoan, hơi hưng phấn nói:

- Nhị Lang, chàng nói đi, ta sẽ không nói cho người khác biết, ta bảo dưỡng vụng trộm, không dạy cho người khác biết... !

Sở Hoan nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi:

- Trong phủ chúng ta có dưa leo hay không?

- Dưa leo?

Tố Nương khẽ giật mình, gật đầu nói:

- Có, Nhị Lang chàng muốn ăn dưa leo sao? Ta đi lấy cho chàng.

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Không phải, dưa leo là thứ tốt dùng để làm đẹp.

Hắn lập tức nói cho Tố Nương biện pháp làm đẹp của mình, biện pháp này rất bình thường ở đời sau, chẳng qua thời đại này còn chưa sử dụng, Tố Nương nghe nói dưa leo băm cùng trứng gà có thể làm đẹp, rất kỳ quái, chẳng qua Sở Hoan nói nghiêm trang, khiến nàng không thể nghi ngờ.

- Nàng thử một chút.

Nói xong phương pháp, Sở Hoan khẽ nói:

- Phương pháp này, thành phẩm không cam, quan trọng nhất là hiệu quả rất tốt, nàng kiên trì một thời gian, chắc chắn có hiệu quả... !

Hắn nhìn khuôn mặt Tố Nương, mặt Tố Nương hình hạt dưa, nhưng không gầy, khuôn mặt hơi no đủ. Lúc trước gió thổi phơi nắng, làn da không phải quá tốt, chẳng qua sống tại phủ Vân Sơn nửa năm, đã hơi trắng nõn, đặc biệt nốt ruồi dưới cằm kia tuy không lớn nhưng lại đỏ thẫm, khiến nàng tăng thêm vài phần quyến rũ. Bản thân Tố Nương đương nhiên không biết bày ra vẻ quyến rũ của nữ nhân thế nào, nhưng loại quyến rũ tự nhiên này càng khiến người ta động tâm:

- Đến lúc đó, da của nàng sẽ trắng như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mềm... !

Tố Nương vui vẻ nói:

- Thật vậy chăng? vậy thì sẽ nhìn rất đẹp. Vậy có thể đẹp hơn Lăng Sương các nàng hay không... !

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt nàng đỏ lên, sau khi nàng thốt ra lời này, lập tức cảm thấy không được tự nhiên.

Sở Hoan lập tức hiểu được, cô vợ nhỏ này tập trung tinh thần muốn bảo dưỡng, hóa ra là vì so sánh với Lăng Sương. Hắn buồn cười trong lòng, chẳng qua lại nói, tuy da thịt Tố Nương không trắng nõn kiều nộn như Lăng Sương, thế nhưng khuôn mặt thật sự không kém hơn Lăng Sương, nếu thật sự bắt đầu ăn mặc, nàng cũng là một tiểu mỹ nhân khiến người ta động tâm, hơn nữa Lăng Sương còn có thứ không bằng, thân thể Tố Nương no đủ rắn chắc hơn rất nhiều, có một vẻ đẹp khỏe mạnh khác.

- Vì sao phải so sánh với các nàng.

Sở Hoan cầm chiếc bánh bao đã ăn một nửa tới, lại cắn một cái:

- Nàng có vẻ đẹp của nàng, nàng cũng không thua các nàng, về sau không cần so sánh với các nàng.

Tố Nương nghe được lời nói dịu dàng của Sở Hoan, oán khí trong lòng lúc trước đã sớm biến mất không còn. Nàng rất ít khi nói chuyện một mình với Sở Hoan như vậy, từ sau khi kết hôn tại phủ Vân Sơn, kỳ thật trong lòng hai người đều có cảm giác xấu hổ, đôi khi một mình ở cùng một chỗ cũng hơi câu thúc, chẳng qua hôm nay Tố Nương lại cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.

- Bánh này đã nguội, chàng... chằng đi ăn nóng chứ?

Nhìn thấy bánh bao trong tay Sở Hoan đã không còn hơi nóng, Tố Nương nhịn không được hỏi khẽ.

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Không cần, nguội ăn cũng rất ngon.

- Thật sự... thật sự ăn rất ngon sao?

Tố Nương thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, quả thật hơi xấu hổ.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Nếu không tự nàng nếm thử?

Hắn đưa chiếc bánh bao kia qua, Tố Nương lườm hắn một cái, lại cảm thấy ngọt ngào. Chẳng qua nàng lại không biết, động tác này của nàng tràn đầy hương vị nữ nhân. Sở Hoan rung động trong lòng, nhìn chiếc má hồng của Tố Nương, môi son kia cũng vô cùng ấm áp, dưới ngọn đèn dầu, thậm chí lộ ra một lớp ướt át.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Tố Nương lại hơi khẩn trương. Nàng liếc trộm Sở Hoan, thấy Sở Hoan cũng đang nhìn mình, hô hấp lập tức dồn dập hơn, bộ ngực sữa phập phồng, trong lòng lại nghĩ: "Nhị Lang đang nhìn mình... !" Tới tuổi của nàng, đã sớm biết rõ chuyện nam nữ, chỉ là chưa bao giờ trải qua, lúc đêm dài vắng lặng, một mình một người, cũng không phải chưa từng có lúc xuân tâm nhộn nhạo, chẳng qua thật sự ở cùng một chỗ với nam tử, lại khẩn trương và sợ hãi.

Đúng lúc này lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng Tôn Tử Không:

- Sư phó, có người muốn cầu kiến!

Sự yên lặng trong phòng lập tức bị phá vỡ, Sở Hoan đứng dậy cười nói:

- Dựa theo phương pháp của ta thử một lần.

Hắn liền đi ra ngoài cửa, đi vài bước quay đầu lại nói:

- Nhanh ăn thứ gì đó, đừng để đói bụng.

Hắn rời cửa.

Tố Nương thấy Sở Hoan ra ngoài, sự khẩn trương lập tức buông lỏng, chẳng qua trong lòng hơi thất vọng, loại cảm giác vừa rồi tuy khiến nàng hơi khẩn trương, lại khiến nàng hơi động tâm, đặc biệt lúc Sở Hoan nhìn chằm chằm nàng, trong lòng Tố Nương dĩ nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn khó hiểu.

Sở Hoan tới viện, nhìn thấy Tôn Tử Không chờ bên ngoài. Thấy Sở Hoan đi ra, Tôn Tử Không lập tức chào đón:

- Sư phó, có một lão đầu yêu cầu gặp ngài, ăn mặc cũng có thân phận, ta để lão chờ ở đại sảnh, ngài xem... !

- Lão đầu nào?

Sở Hoan bỏ phần còn lại của chiếc bánh bao trong tay vào miệng:

- Lão nói có chuyện gì không?

- Không có, lão chỉ nói yêu cầu gặp ngài.

Tôn Tử Không đáp:

- Lão mặc y phục hàng ngày, cũng không biết có phải làm quan hay không, ngồi một chiếc xe ngựa tới, hiện giờ xe ngựa ở ngoài cửa.

- Ồ?

Sở Hoan cau mày, ngẩng đầu nhìn trời, trăng đã nhô lên, thời điểm này cũng không biết là ai tới cầu kiến. Hắn cũng không do dự, đi thẳng tới đại sảnh, trong đại sảnh thắp đèn dầu, một gã sai vặt đang hầu hạ trong sảnh. Đi vào trong sảnh, Sở Hoan liếc mắt liền thấy một lão giả trên năm mươi tuổi ngồi trên ghế khách vừa thưởng thức trà vừa chờ đợi. Nhìn thấy Sở Hoan tiến đến, lão giả kia lập tức đặt chén trà xuống, đứng dậy chắp tay nói:

- Xin hỏi có phải là Sở Thị lang đại nhân?

Sở Hoan dò xét, lão giả mày mặc áo gấm màu xám, trông cũng giống người phú quý, chẳng qua không quen thuộc. Hắn ra hiệu lão giả ngồi xuống, sau đó ngồi chỗ chủ vị, hỏi:

- Là tiên sinh tìm ta?

Lão giả không lập tức ngồi xuống, mà chắp tay cười nói:

- Thị lang đại nhân, lão hủ họ Tào, Tào Ngang, hôm nay quấy rầy Thị lang đại nhân, xin đại nhân thứ tội!

Sở Hoan cười nói:

- Nếu cầu kiến có tội, người trong thiên hạ nhiều tội lắm.

Hắn lại ra hiệu lão giả ngồi xuống, chờ lão ngồi xuống mới hỏi:

- Lúc này tiên sinh tới tìm ta, có lẽ có việc, có việc gì ngài cứ nói.

Lão giả Tào Ngang cười nói:

- Thị lang đại nhân, lão hủ tới đây quả thực là cầu xin đại nhân hỗ trợ!

- Có chuyện gì?

- Đại nhân cũng biết, sau khi An Quốc Công Hoàng Củ mưu phản, gia sản bị kiểm kê, cửa hàng trên phố Kim Ngọc cũng bị niêm phong hết.

Lão giả cười tủm tỉm nói:

- Lão hủ khẩn cầu đại nhân hỗ trợ, chủ nhân nhà ta muốn mở một cửa hiệu tại phố Kim Ngọc, cho nên muốn mua một cửa hiệu, đại nhân chính là Hộ bộ Thị lang, việc này cũng chỉ có thể tới phủ cầu đại nhân.

Sở Hoan nhíu mày, hóa ra đối phương đến vì cửa hiệu phố Kim Ngọc, hắn lắc đầu cười nói:

- Chỉ sợ tiên sinh cầu nhầm người rồi, không gạt ngài, mặc dù việc xét nhà có Hộ bộ hỏi đến, chẳng qua bổn quan cũng không nhúng tay, còn cửa hiệu phố Kim Ngọc, bổn quan khong làm chủ được... !

Lão giả lập tức nói:

- Đại nhân, chủ nhân nhà ta đồng ý bỏ ra năm ngàn lạng bạc mua một cửa hiệu.

Sở Hoan cười nói:

- Cho dù một vạn lạng, bổn quan cũng không làm chủ được.

- Đại nhân, chủ nhân nhà ta nói, Thị lang đại nhân tay chân thông thiên, rất được Hoàng thượng coi trọng.

Tào Ngang cười nói:

- Chỉ cần đại nhân có lòng giúp đỡ, chắc chắn có biện pháp. Chủ nhân nhà ta còn nói, chỉ cần đại nhân giúp đỡ, chắc chắn sẽ trọng tạ.

Sở Hoan tựa trên ghế, ngạc nhiên hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi là ai? Vì sao hắn không tự tới?

Tào Ngang đáp:

- Chủ nhân nhà ta không tiện ra mặt lúc này, chắc qua nếu như đại nhân đồng ý giúp đỡ, chủ nhân nhà ta sẽ đích thân tới đây nói lời cảm tạ... !

Sở Hoan cười nói:

- Không nói tới bổn quan bất lực, cho dù bổn quan thật sự có thể hỗ trợ, ngay cả giúp ai cũng không biết, thì ra tay giúp đỡ thế nào?

Hắn giơ tay lên nói:

- Vẫn mời tiên sinh trở về đi!

Tào Ngang đứng dậy chắp tay nói:

- Đại nhân, chủ nhân nhà ta cùng Thị lang đại nhân còn là bạn cũ, chủ nhân từng nói qua, đại nhân là người trọng tình nghĩa, bạn cũ muốn nhờ, đại nhân nhất định sẽ giúp đỡ.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Trọng tình trọng nghĩa không dám nhận, chẳng qua ngài có thể nói với chủ nhân của ngài, đối với người cố làm mờ ám, xưa nay bổn quan không có thiện cảm gì, cửa hiệu phố Kim Ngọc, hắn không cần tới tìm bổn quan, Hộ bộ Thượng thư Mã Bộ Đường, Hộ bộ Thị lang Lang Thị lang, hắn cũng có thể qua tìm một chút, ta không cách nào giúp đỡ các vị, có lẽ các vị có biện pháp khác!

Tào Ngang cười nhẹ một tiếng, thi lễ thật sâu, cũng khong nói nhiều, cứ lui xuống như vậy.

Sở Hoan lại kỳ quái, hắn vốn tưởng rằng đối phương đã đến thăm, dù thế nào cũng muốn dây dưa một phe, không thể tưởng được lại rời đi dứt khoát như thế, chẳng qua Tào Ngang đã muốn đi, Sở Hoan cũng không giữ lão lại. Hắn phất tay ra hiệu gã sai vặt tiễn Tào Ngang rời phủ, nhưng trong lòng lại hơi nghi hoặc, chủ nhân của Tào Ngang này thần thần bí bí, nói là bạn cũ của mình, lại không biết rốt cuộc là người phương nào.