Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 724: Trướng hồng, đèn dầu!




Trong phòng, mùi thơm phiêu lãng. Trên bàn đặt một ngọn đèn dầu. Ngọn đèn hắt ánh sáng lên màn lụa màu hồng phấn. Toàn phòng đắm chìm trong một thứ ánh sáng màu đỏ, có chút ấm áp.

Sở Hoan bước nhẹ đến bên giường nhìn Tố Nương đang nằm im thin thít. Trong lòng biết thê tử của mình đúng là đang hờn dỗi. Hắn suýt phì cười, ngồi xuống bên mép giường. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Tố Nương, nàng làm sao vậy?

Tố Nương vẫn nằm nghiêng quay mặt vào trong. Sở Hoan chỉ nhìn thấy đường cong của cơ thể, không thể thấy mặt.

Tố Nương vẫn không trả lời, co chân lại, rụt người vào một chút. Nàng không biết khi nàng làm vậy, khiến cặp mông vốn đã rất đầy đặn càng nhôn lên, cơ hồ như muốn bục cả váy. Mông đúng là như hai quả đào chín mọng, mượt mà phi thường. Sở Hoan đảo mắt nhìn qua, lòng giật thót một cái không kiềm chế nổi, vội vàng lảng sang nơi khác. Hắn do dự một chút, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tố Nương, nói khẽ:

- Ăn chút gì đi…

Trong tích tắc tay của hắn chạm vào đầu vai Tố Nương, thân hình mềm mại của Tố Nương run lên như bị điện giât. Cũng may Sở Hoan chỉ chạm thoáng qua, liền thu tay lại. Nhưng Tố Nương vẫn cảm thấy tim đập liên hồi.

- Ta… ta không đói.

Trầm mặc một lát, rốt cuộc Tố Nương cũng lên tiếng.

Sở Hoan nói khẽ:

- Sao có thể không đói được? Từ trưa đến giờ, mà không đói sao? Nào, dậy ăn đi, ta cũng chưa ăn mà…

- Ta đói bụng... đói bụng thì cũng không liên quan đến ngươi.

Tố Nương rốt cục nói:

- Ngươi cứ đi ăn đi, ngươi …. điểm tâm… điểm tâm còn chưa ăn hết…

Tố Nương đúng là trong lòng ấm ức không thôi.

Buổi chiều, Mạc Lăng Sương và hai chị em Tây Vực bàn nhau cùng làm món điểm tâm, Tố Nương tất nhiên biết rõ. Nàng vừa nghe nói mấy món điểm tâm kia là làm cho Sở Hoan, lập tức cảnh giác liền. Nàng nghĩ mình là thê tử của Sở Hoan, không thể thua kém các nữ nhân khác được. Họ muốn làm điểm tâm cho Sở Hoan, nàng cũng có thể làm ra những món ăn khác. Tuy nhiên, món duy nhất nàng biết làm là bánh bao. Vật vã đến tận trưa, rốt cuộc cũng đã làm được những cái bánh bao cầu kỳ hơn hẳn những cái bánh đã làm trước kia.

Lăng Sương cùng tỷ muội Tây Vực đưa điểm tâm lên. Tố Nương cũng lập tức lấy bánh bao khỏi lồng hấp đưa lên. Dĩ nhiên, nàng không nghĩ Sở Hoan sẽ dùng điểm tâm với bánh ba

o, mà chỉ nghĩ sau khi ăn điểm tâm, tướng công sẽ ăn chút đồ ăn do mình làm. Mình cũng không bị yếm thế.

Nào ngờ Sở Hoan lại tưởng bán bao là món dành cho bữa tối, do đầu bếp mang lên, cho nên cũng không để ý, thậm chí còn không thử nếm qua. Tố Nương vất vả đến trưa, Sở Hoan ngay cả nếm cũng không, Tố Nương không ấm ức mới lạ.

Sở Hoan trong lòng vừa buồn cười vừa thấy ấm áp. Hắn biết rõ xưa nay Tố Nương làm gì cũng không quanh co lòng vòng. Hôm nay làm như vậy, chẳng qua là quan tâm mình mà thôi.

Hôm nay người duy nhất Tố Nương dựa vào là hắn. Chính hắn là phu quân của nàng, nhưng không hề quan tâm đến nàng. Thậm chí, Tố Nương có bệnh hắn cũng không để ý. Hắn biết rõ, dù nàng có chuyện gì, cũng chỉ một lòng lo lắng cho hắn.

- Mấy món điểm tâm đó ăn cũng được, tuy nhiên, so với cái này thì…

Sở Hoan đưa cái bánh bao trong tay cắn nhẹ một miếng:

- A, không tệ. Tố Nương à, nàng làm nhân bánh bằng gì mà thơm thế…

Tố Nương cũng ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được quay đầu lại, thấy Sở Hoan đang cầm cái bánh ăn ngon lành, lập tức ngồi dậy, mặt vẫn ngoảnh sang một bên, không nhìn Sở Hoan, chỉ đưa tay ra trước mặt hắn, tức giận nói:

- Cái này làm sao bằng điểm tâm người ta làm cho ngươi. Trả lại đây cho ta,.

Sở Hoan cười ha hả, rất nhanh, Tố Nương cảm giác có một đồ vật được đặt vào tay mình, mềm mại vô cùng, rõ ràng không phải là bánh bao. Nàng quay đầu lại nhìn, thấy trong lòng bàn tay có một chiếc vòng màu xanh biếc, hai mắc sáng lên, ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, thấy hắn đang dịu dàng mỉm cười nhìn mình, nhịn không được hỏi:

- Đây là cái gì?

- Là cái vòng tay.

Sở Hoan đáp:

- Buổi chiều lúc đi trên phố, thấy cái vòng này khá đẹp, nên mua về…

Nhìn thấy cái vòng tay sáng lấp lánh, Tố Nương mừng thầm trong lòng. Biết nếu lúc này chỉ vì một cái vòng tay mà thay đổi thái độ đột ngột thì hơi khó coi, nên mặc dù rất tiếc, vẫn làm ra vẻ nói:

- Ta… không nhận…

Rồi nhét cái vòng vào tay Sở Hoan.

Sở Hoan biết Tố Nương là vì sĩ diện, nên đứng dậy, đến bên cạnh bàn trang điểm, nói:

- Sáng mai khi ngủ dậy, nàng đeo cái vòng này vào nhé, ta nghĩ nhất định sẽ rất hợp.

Hắn mở hộp ra, đặt cái vòng vào, thì nhìn thấy bên trong có một chuỗi vòng cổ bằng trân châu. Hắn quay đầu lại nhìn Tố Nương như dò hỏi.

Tố Nương vốn đang lo lắng Sở Hoan sẽ mamg theo cái vòng tay đi mất, thấy Sở Hoan bỏ vào trong hộp trang điểm thì mừng thầm, đột nhiên nhìn thấy Sở Hoan lấy cái vòng cổ trân châu ra, vẻ mặt ngại ngần. Đó là lễ vật Tiết phu nhân đưa cho nàng để chăm sóc dung nhan. Nàng sợ Sở Hoan hiểu nhầm, liền nói:

- Đó là… Tiết phu nhân đưa cho…

- Tiết phu nhân?

Sở Hoan biết rõ cái vòng này rất xa xỉ, đáng giá mấy cả mấy trăm lượng bạc. Đối với những cái gọi là tính xấu của Tố Nương hắn cũng không để ý. Chỉ là hắn biết Tố Nương xuất thân nghèo khổ, cho nên rất coi trọng tài vật. Đang sống ở kinh thành, quan hệ phức tạp, Sở Hoan vẫn lo lắng Tố Nương sẽ nhận lễ vật lung tung, không cẩn thận sẽ thành to chuyện. Hắn cầm vòng trân châu đi đến cạnh giường, ngồi xuống, nói một cách mềm mỏng:

- Vì sao bà ta đưa tặng nàng cái vòng cổ này?

Tố Nương cúi đầu xuống. Đương nhiên nàng biết nhận quà của người khác lung tung là không tốt. Tuy nhiên, chỉ là một chuỗi trân châu được đưa tới tận cửa, nếu nàng không nhận, thì cảm thấy tiếc. Hơn nữa, nàng và Tiết phu nhân khá hợp nhau. Bà ta tặng món đồ. Nàng cũng không biết có gì khong ổn. Điều quan trọng là vòng cổ này chỉ dành để làm đẹp mà thôi.

Trong lòng Tố Nương rất ngưỡng mộ vẻ ngoài trẻ trung của Tiết phu nhân. Trời sinh nữ nhân thích làm đẹp, cho dù là Tố Nương cũng không phải là ngoại lệ. Hơn nữa, ảnh hưởng của Tiết phu nhân đối với Tố Nương khá sâu đậm. Nàng biết rõ mình xuất thân bần hàn, nếu như không có Sở Lý thị đứng ra làm chủ, chưa chắc nàng đã được Sở Hoan nhận. Hôm nay, cho dù đã gả cho Sở Hoan, nhưng tự nhiên vẫn có cảm giác giữa mình và hắn có khoảng cách cực lớn. Nên không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.

Nàng biết rõ nhân phẩm của Sở Hoan, cũng sẽ không bỏ mặc mình. Thế nhưng như hầu hết nữ nhân khác, muốn sở hửu nam nhân của mình. Sở Hoan đã là tướng công của nàng, nàng đương nhiên mong mỏi có thể cùng hắn sống với nhau bách niên giai lão. Bất kể là phú quý hay nghèo hèn, Tố Nương cũng sẽ ở bên cạnh hắn, không rời. Tuy nhiên, như Tiết phu nhân đã nói, thân phận của Sở Hoan hôm nay đã khác rồi. Có đôi khi dù hắn không muốn nhưng hoàn cảnh xô đẩy cũng khó lường hết. Hơn nữa, Tố Nương cũng bị ám ảnh bởi cái gọi là Đào hoa kiếp. Cho nên nàng cảm thấy Tiết phu nhân nói câu nào cũng đúng hết. Muốn giữ được lòng nam nhân, nhất định nữ nhân phải chịu khó bỏ công, nhất là về mặt dung mạo của mình.

Cũng chính vì như thế, nên Tố Nương mới dày tâm nghiên cứu phương pháp chăm sóc cơ thể. Vòng cổ trân châu này tuy là Tiết phu nhân đem đến cho nàng, để ngâm lấy nước bột phấn trân châu ra uống. Trân châu đắt đỏ như thế mà dùng để uống Tố Nương không đành lòng, nên mới cất vào trong hộp trang sức chưa dùng đến.

Sở Hoan thấy Tố Nương không nói lời nào, cũng không nói thêm, đang định đem cất cái vòng đó vào hộp, thì rốt cuộc Tố Nương đã ngẩng đầu lên nói:

- Ta… sau lần gặp bà ấy, bà ấy liền đem nó đến…

Sở Hoan chưa rời khỏi mép gường, nghe Tố Nương nói như vậy, một lần nữa ngồi xuống, ôn nhu nói:

- Tố Nương, nếu nàng thích vòng cổ, ta sẽ mua cho nàng. Nàng biết rõ, chúng ta đang ở kinh thành, kinh thành không giống những nơi khác, bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận. Cái vòng cổ này…

Tố Nương cúi đầu, do dự một chút, rồi giải thích:

- Là… là Tiết phu nhân nói, trân châu này có thể mài nhỏ… sau đó pha trà uống…

- Ồ?

Có những khi gặp phải chuyện nhỏ nhặt, Tố Nương cũng im lặng không nói ra. Nhưng nếu đã gặp phải chuyện lớn, cũng không dám có chút giấu diếm. Nàng có cảm giác việc này rất quan trọng đối với Sở Hoan, nên ngẩng đầu nhìn Sở Hoan:

- Nhị Lang, là ta không tốt, lần sau... lần sau ta sẽ không nhận quà của người khác nữa…

Sở Hoan nhìn thấy khuôn mặt nàng thực xinh đẹp, nốt ruồi đỏ thẫm phía dưới cằm một khắc này dưới ánh đèn dịu tăng thêm sự quyến rũ. Lúc này Tố Nương vẻ mặt xấu hổ, trông cũng động lòng người, hiện giờ gương mặt gần Tố Nương trong gang tấc, thậm chí có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ người Tố Nương, hắn lại cười nói:

- Thứ nàng muốn ta đều cho nàng, mẫu thân phó thác nàng cho ta, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, sẽ không để nàng chịu ủy khuất, chỉ cần ta đủ khả năng, thứ nàng muốn ta đều cố gắng để nàng có được... !

Tố Nương nghe Sở Hoan nói như vậy, trong lòng ôn hòa, nói:

- Thật ra... thật ra ta cũng không muốn nhận, chẳng qua... !

Sở Hoan cười nói:

- Chẳng qua rất đẹp, cho nên không nhịn được?

Khuôn mặt Tố Nương đỏ lên, lắc đầu nói:

- Không phải... là vì... là vì... !

Nghĩ tới nhận trân châu vì làm đẹp, nàng thật sự xấu hổ nói ra miệng.

Sở Hoan ghé sát vào, dán vào gần Tố Nương, khẽ nói:

- Làm sao vậy? Có gì không tiện nói với ta sao?

Thật ra Sở Hoan cũng biết, nếu như đã là vợ chồng, cũng không thể một mực có danh mà không có thực. Hắn không ở cùng một chỗ với Tố Nương, mấu chốt bởi vì quan hệ thúc tẩu của hai người lúc trước, tuy rằng loại quan hệ này đã không còn tồn tại, nhưng đối với hai người mà nói, cuối cùng cũng có chút bóng mờ. Sở Hoan chỉ hi vọng qua thời gian dài, khiến cho hai người chậm rãi thích ứng quan hệ hiện tại.

Hắn biết rõ, quá trình thích ứng, chính là bắt đầu từng chút trong cuộc sống, nếu như luôn giữ khoảng cách, quan hệ giữa hai người chưa chắc sẽ có bao nhiêu tiến triển, cho nên hắn đã sớm bỏ đi chữ tỷ trong xưng hô, lúc này trong phòng lại chỉ có hai người, Sở Hoan cũng hi vọng hoàn cảnh này có thể khiến tình cảm của hai người có tiến triển.

Tố Nương thấy Sở Hoan dán tới rất gần, thậm chí có thể ngửi thấy rõ ràng hơi thở nam tử trên người Sở Hoan, khuôn mặt càng nóng lên, cảm thấy không được tự nhiên, dường như thân thể cứng ngắc, nàng cúi thấp đầu, khẽ nói:

- Tiết phu nhân... Tiết phu nhân nói, dùng bột trân châu, có thể... có thể kéo dài... kéo dài già yếu, bảo trì... bảo trì xinh đẹp... !

Nói tới đây, hai tai nàng cũng hơi nóng lên, trái tim đập thình thịch, bộ ngực phập phồng bất định, thực đồ sộ.