Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 696: Một mình đối mặt với ba quân




Mặt trời đã xuống núi. Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, ở cách Thông Thiên điện chỉ chừng hai mươi dặm, một quân đoàn đông đảo tinh nhuệ đang nhanh chóng đi về phía Thông Thiên điện.

Quân đoàn kỵ binh này không dưới năm sáu ngàn người, như lang như hổ, đao thương sáng như tuyết.

Dẫn đầu là một kỵ sĩ mặc áo giáp màu xám, áo choàng đen bay phần phật trong gió. Trong tay gã cầm một cây trường thương bằng thép. Đó chính là “thương xà thương” uy danh hiển hách.

Tam đao tứ thương phá thiên cung.

Trong bát đại cao thủ của triều đình, Tả Truân vệ Trung dũng Tướng quân Hàn Tam Thông xếp thứ ba, được xưng Tu la thương, mà Hữu Truân vệ Dũng vũ Tướng quân Trì Công Độ thì nổi tiếng thứ tư, được gọi là Thương xà thương.

Tuy chỉ xếp hàng thứ tư trong tứ thương, nhưng không có nghĩa năng lực của gã kém hơn Hàn Tam Thông.

Triều đình đều biết, Hàn Tam Thông là người cởi mở phóng khoáng, hơn nữa, thích nhất là luận võ cùng người khác. Võ tướng trong triều, người chưa từng giao thủ với Hàn Tam Thông cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cũng chính vì Hàn Tam Thông thích tìm kiếm người khắp nơi để cùng mình luận võ, càng xác thực thêm thương pháp cao minh của gã. Cho nên danh tiếng của gã trong triều cũng rất vang dội.

Tính cách của Trì Công Độ lại hoàn toàn khác hẳn Hàn Tam Thông.

Trì Công Độ là người ít xuất hiện, trầm mặc ít nói, làm việc cẩn thận, trị quân nghiêm khắc. Hữu Truân lục Vệ quân mỗi người đều là tinh binh hàng đầu đế quốc.

Bởi vì tính cách như vậy, nên Trì Công Độ cũng không giống Hàn Tam Thông suốt ngày đi tìm người luận bàn võ công. Cũng bởi vì như thế, người đời biết thương pháp của gã rất cao minh nhưng đến tột cùng cao minh như thế nào thì không ai rõ. Trì Công Độ rất ít khi ra tay. Những người đã được chứng kiến đều khẳng định thương pháp của gã không hoa lệ nhưng cực kỳ sắc bén. Mỗi khi ra tay đều là sát chiêu.

Tướng sĩ trong quân dùng thương rất phổ biến. Nhưng sử dụng tốt lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thân thủ Trì Công Độ có thể được xếp vào một trong tứ thương, cũng đủ chứng minh năng lực của gã.

Ánh mắt của gã thoạt nhìn rất ngưng trọng. Gã cưỡi con bảo mã màu đen. Sau lưng mấy ngàn tướng sĩ khí thế đào núi lấp bể rập rập tiến tới.

Đột nhiên lúc đó, Hữu Truân vệ Dũng vũ Tướng quân Trí Công Độ vốn đang phóng như bay đột nhiên trầm xuống, ngựa từ từ chậm lại, rồi rất nhanh gã ghìm chặt cương ngựa, giơ tay lên. Sau lưng, một gã Vệ quân Chỉ huy sứ lập tức rút đao, giơ lên cao, trong lúc đó, mấy ngàn tướng sĩ nhanh chóng ghìm cương. Chỉ trong chốc lát, xếp thành hàng trật tự ngay ngắn. Quân trận không hề tán loạn. Có thể thấy, Trì Công Độ chỉ huy quân rất có phương pháp.

Trì Công Độ cau mày lại, nhìn thẳng về phía trước. Chỉ thấy cách đó không xa một kỵ sĩ đang chạy tới. Đó là một kỹ sĩ mặc áo giáp, đầu đội nón trụ hình con hổ. Trì Công Độ liếc mắt cũng nhận ra, người kia đang mặc chiến giáp mãnh hổ. Mà tại đế quốc, chỉ có quân Cận Vệ hoàng gia mới được phép mặc loại áo giáp tinh xảo này.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Mấy ngàn tướng sĩ không ngờ bị một kỵ sĩ chặn lại đứng im phăng phắc.

- Người đến là ai?

Trì Công Độ quát vang như sấm, mắt như phát lạnh.

Kỵ sĩ phía trước đã chậm rãi tới gần, một tay cầm cương ngựa, tay kia nắm chặt chuôi đao bên hông. Gã ngẩng đầu lên, nhìn Trì Công Độ, cười nói:

- Hiên Viên Thắng Tài bái kiến Đại tướng quân.

- Hiên Viên Thắng Tài?

Trì Công Độ kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi đến đây làm cái gì?

- Đây cũng chính là điều ta muốn hỏi Đại tướng quân.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Đại tướng quân dẫn mấy ngàn tinh binh khí thế hùng mạnh không biết là định đi đâu?

Trì Công Độ lắc đầu:

- Bổn tướng không cần phải bẩm báo với ngươi.

- Nếu là ngày xưa, Hiên Viên Thắng Tài tất nhiên không dám thất lễ như thế.

Hiên Viên Thắng Tài một mình một ngựa đối mặt với đại quân, nhưng không hề sợ hãi, chỉ cười nói:

- Nhưng hôm nay, điện Thông Thiên đang cử hành đại lễ tế thiên, Trì Đại tướng quân dẫn quân đi về hướng này, giống như là đang định đến điện Thông Thiên. Hiên Viên Thắng Tài không thể không hỏi ý đồ của Trì Đại tướng quân là gì?

Trì Công Độ cười lạnh nói:

- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi tránh ra cho bổn tướng. Bổn tướng có việc quan trọng, không có thời gian ở đây lải nhải dông dài với ngươi.

- Trì Công Độ, ngươi không muốn dông dài với ta, chi bằng chúng ta hãy nói thẳng ra.

Hiên Viên Thắng Tài lạnh lùng:

- Ta phụng mệnh trấn giữ nơi này, không cho phép bất cứ kẻ nào đi qua. Ngươi không nói rõ ràng mục đích của mình, mà hy vọng có thể đi qua sao?

- Chỉ dựa vào một mình ngươi mà muốn ngăn cản bổn tướng?

Trì Công Độ cười to:

- Ngươi muốn bổn tướng nói lý do. Vậy bổn tướng sẽ nói cho ngươi biết. Có người muốn làm loạn ở điện Thông Thiên. Bổn tướng phải đề phòng kẻ tiểu nhân gia hại Thánh thượng.

- Có người làm loạn?

Hiên Viên Thắng Tài thản nhiên hỏi lại:

- Trì Đại tướng quân muốn nói tới ai?

Trì Công Độ cười lạnh:

- Ta cũng đang muốn hỏi ngươi. Thánh thượng xa giá rời khỏi kinh thành, chưa tới một canh giờ sau, 2000 quân Cận Vệ hoàng gia cũng rời khỏi kinh thành. Bổn tướng muốn hỏi ngươi, 2000 quân Cận Vệ này đang ở đâu? Khi Thánh thượng rời kinh, Hiên Viên Thiệu dẫn theo 600 quân Cận Vệ đi theo bảo hộ, vì sao còn phải điều thêm 2000 quân?

Hiên Viên Thắng Tài nhìn chằm chằm vào Trì Công Độ:

- Xem ra mọi động tĩnh trong kinh thành Đại tướng quân nắm trong lòng bàn tay?

Trì Công Độ là Hữu Truân Vệ quân Đại tướng quân, ngày thường rất ít khi qua lại kinh thành, một năm, thì có nửa năm đều ở Hữu Truân vệ doanh.

- Nếu như không chú ý động tĩnh ở kinh thành, bổn tướng làm sao biết được có người sắp làm loạn?

Trì Công Độ đang cầm thương trong tay, lúc này đưa ra, chỉ thẳng về phía Hiên Viên Thắng Tài:

- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi đã đến rồi, bổn tướng đỡ mất công đi tìm.

Trước tiên bắt ngươi lại, đợi sau khi Thánh thượng an toàn trở về kinh thành, hết thảy sẽ định đoạt.

Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt bội đao, cười:

- Trì Đại tướng quân thật là uy phong. Tuy nhiên, Hiên Viên Thắng Tài cho rằng, có người làm loạn không giả, nhưng chỉ sợ người đó sẽ là Trì Đại tướng quân ngươi!

Trì Công Độ cười lạnh:

- Ai mới là kẻ làm loạn, chắc chắn sẽ có kết quả. Hiên Viên tộc các ngươi có tâm cơ riêng. Ai cũng biết Thánh thượng đối xử với Hiên Viên tộc không tệ, có ngờ đâu tộc Hiên Viên các ngươi lại có mưu đồ làm phản. Âm mưu quỷ kế của các ngươi, tưởng rằng bổn tướng không rõ ràng hay sao?

Gã vung tay lên, lạnh lùng nói:

- Bắt hắn lại!

Hiên Viên Thắng Tài một mình một ngựa ngăn Trì Công Độ lại, Sở Hoan tất nhiên không hay biết. Lúc này bên tai hắn chợt truyền đến tiếng thét kinh hãi.

Sau lưng Hiên Viên Thiệu, một gã Kiêu úy đã dùng con dao găm trong tay giống như độc xà đâm về phía Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu hiển nhiên không hề có sự đề phòng, nghe thấy tiếng kêu thét kinh hãi kia, phản ứng cũng đáng để cho người ta thán phục, thân hình thoắt cái đã né sang bên cạnh. Chỉ là Kiêu úy kia thân thủ hiển nhiên cũng cực kỳ cao minh, lúc này đây ra tay chắc chắn đã có chuẩn bị rất kỹ. Hiên Viên Thiệu né tránh cú đâm, nhưng dao găm của tên Kiêu úy đã quét nang một đường, tuy không đâm trúng Hiên Viên Thiệu nhưng chặt đứt hộp đựng tên. Hiên Viên Thiệu tránh được, nhưng hộp mũi tên đã rời khỏi lưng.

Kiêu úy kia thân thủ nhanh nhẹn, trong tích tắc hộp mũi tên rơi xuống đất gã đưa tay bắt lấy. Lúc này lại nghe thấy Hiên Viên Thiệu thét chói tai, một quyền đánh tới.

Mục đích của Kiêu úy hồ như cũng không phải là Hiên Viên Thiệu. Gã đoạt được hộp mũi tên của Hiên Viên Thiệu, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau mấy mét, cách Hiên Viên Thiệu một quãng.

Cảnh tượng này khiến không ít người kinh hãi trong lòng. Nhìn thân pháp của tên Kiêu úy kia, hồ như còn nhanh nhẹn hơn cả Hiên Viên Thiệu, tốc độ cũng nhanh hơn.

Hiên Viên Thiệu cũng không đuổi theo, hai tay nắm lại thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn tên Kiêu úy, gằn giọng quát:

- Phạm Tuyền, ngươi muốn tạo phản?

Kiêu úy kia khi đã cách xa Hiên Viên Thiệu một đoạn, tay cầm hộp mũi tên, tay cầm dao găm, cười ha hả:

- Ai cũng nói Hiên Viên Thiệu tiễn pháp độc nhất vô nhị. Không có tên trong tay, chẳng khác nào hổ không còn nanh vuốt. Lại không biết, hàm răng của Hiên Viên thống lĩnh có khả năng bắn ra như mũi tên không?

Hiên Viên Thiệu cau mày lại, cười lạnh hỏi:

- Ngươi không phải Phạm Tuyền, rốt cuộc, ngươi là ai?

Viên Kiêu úy còn lại đã đến bên cạnh Hiên Viên Thiệu, cả kinh nói:

- Thống lĩnh, giọng nói của hắn… hắn không phải Phạm Tuyền.

Người nọ cười nói:

- Phạm Kiêu úy của các ngươi đêm qua đã đi vào hoàng tuyền. Nghe nói Hiên Viên tướng quân đối với bộ hạ xưa nay rất gắn bó, xem Phạm Kiêu úy kia như huynh đệ. Hôm nay huynh đệ của ngươi đã xuống hoàng tuyền, không biết Hiên Viên tướng quân có nguyện ý đi cùng hắn không?

Hiên Viên Thiêu cười lạnh nói:

- Dung dịch thuật của ngươi không đạt tới lô hỏa thuần thanh rồi. Giọng nói của ngươi đã để lộ thân phận của ngươi.

- Đã không còn ảnh hưởng đến đại cục.

Người nọ cười nói:

- Chỉ cần có thể giữ tên của Hiên Viên tướng quân, cũng giống như hàm răng của lão hổ. Lão hổ không có răng, không còn đáng lo.

Trên đài cao, Hoàng đế thờ ơ lạnh nhạt, mặt không chút cảm xúc.

Trên sân, đủ loại quan viên đều trợn mắt há mồm. Biến cố này đến quá đột ngột. Thậm chí, rất nhiều người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu ong ong như đang trong giấc mộng.

Ai cũng như phát mộng, Từ Tòng Dương lại không. Lão biết chuyện không ổn, lạnh lùng nói:

- Trước tiên, bắt lấy Hoàng Củ.

Lão biết rõ, điện Thông Thiên đột nhiên xuất hiện biến cố, chắc chắn có liên quan đến Hoàng Củ. Trong lúc này, phải khống chế được Hoàng Củ, mới có thể ổn định đại cục.

Hoàng Củ dù sao cũng chỉ là một lão già, đối phó không quá khó khăn. Lại bộ Thượng thư Lâm Nguyên Phương mới bị Hoàng Củ chế nhạo trước mặt mọi người, trong lòng sớm đã tràn ngập oán độc. Vừa nghe Từ Tòng Dương ra lệnh, Lâm Nguyên Phương bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh. Tuy nói, An quốc công đại nghịch bất đạo nhưng không có mệnh lệnh của Hoàng đế, y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nói gì thế nói, Hoàng Củ dù sao cũng là hàng quốc công. Trong thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng đế mới dám động đến. Lần này Từ Tòng Dương lên tiếng trước, hơn nữa, Lâm Nguyên Phương cũng nhận ra tình huống hiện tại, lập tức nhào về phía Hoàng Củ.

Lâm Nguyên Phương bất quá cũng chỉ hơn 40 tuổi. Tuy không thể gọi là cường tráng, nhưng dù sao cũng đang tuổi tráng niên, muốn đối phó với một lão hủ già nua là chuyện dễ dàng. Y biết rõ Hoàng Củ phạm vào tội phản nghịch, trốn cũng không được, chỉ lo có người khác bắt được lão trước, lập công lớn, liền quát to một tiếng, hai cánh tay đã chụp lấy Hoàng Củ.

Đúng lúc này, bên cạnh có một người nhảy ra, đưa chân lên, không đợi Lâm Nguyên Phương tới gần, hung hăng đạp tới. Lâm Nguyên Phương không hề chuẩn bị, bị đá trúng eo, một cước này lực đạo không nhỏ, y kêu lên một tiếng thảm thiết, té nhào xuống đất. Bên cạnh Hoàng Củ xuất hiện một người, cao to lực lưỡng, lớn tiếng nói:

- Loại vật như ngươi cũng dám mạo phạm An quốc công?

Mọi người nhìn sang, lập tức nhận ra, người này là Binh bộ tả Thị lang Vưu Can. Mọi người lập tức minh bạch, Vưu Can thuộc phe Hoàng Củ, cũng là người của Hán Vương đảng. Lúc này y lại đứng ra, hiển nhiên là cùng chiến tuyến với An quốc công rồi.

Lâm Nguyên Phương bị đá té xuống đất, bên cạnh, lại có hai gã quan viên tiến lên bồi thêm mấy cước, miệng thì mắng:

- Đồ cẩu tạp chủng, hôm nay sẽ cho ngươi nếm mùi.

Lại có thêm hai gã Hán vương đảng nhảy ra.