Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 680: Cẩn thận chặt chẽ




Hộ bộ Thượng thư Mã Hồng nhắc đến Thanh Thiên vương, Sở Hoan liền muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Hắc Giao hầu bị hắc bào nhân cướp đi, Thanh Thiên vương đuổi theo, thực sự không biết sau đó thế nào.

Tàn quân của Thanh Thiên vương ở Hà Bắc ngo ngoe muốn nổi dậy. Thực sự không biết Thanh Thiên vương kia đã quay về Hà Bắc chưa?

Nghĩ đến Thanh Thiên Vương, tự nhiên nhớ đến Liễu Mị Nương. Từ khi Mị Nương cùng Thú Bác Già rời khỏi miếu cổ, đến nay vẫn không hề có tin tức. Cũng không biết bọn họ đang ở đâu? Mấy tháng qua, không biết độc tính trong người Mị Nương đã được giải trừ hết chưa?

Mã Hồng thấy Sở Hoan như đang suy nghĩ điều gì, đương nhiên không biết hắn đang lãng đãng mây gió, liền thở dài:

- Hộ bộ thông báo, 16 kho lương Kim Lăng đều đầy lương, nhưng ta vừa phái người đi điều tra, Sở đại nhân, ngươi đoán bên kia còn có bao nhiêu lương thực?

Sở Hoan nghe Mã Hồng nói như vậy, cũng đoán kho lương Kim Lăng chắc chắn xảy ra vấn đề, nhưng vẫn lắc đầu.

Mã Hồng cười khổ:

- Không đủ một nữa. Toàn bộ nhà kho, sáu kho đầy lương, năm kho còn nửa, so với con số báo cáo lên thì còn quá xa.

Lang Vô Hư bắt đầu tỏ ra lúng túng.

Sở Hoan cau mày:

- Sao lại để xảy ra chuyện như vậy?

Mã Hồng hồ như có hơi liếc mắt nhìn Lang Vô Hư một cái rất nhanh, cười lạnh nói:

- Hồ Bất Phàm thống lãnh Hộ bộ, Thánh thượng rất có uy tín với hắn. Nhưng hắn lại quay lưng lại với Thánh thượng, coi trời bằng vung, không ngờ rút ruột kho lương Kim Lăng. Không chỉ có hắn, mà quan viên coi giữ kho lương chắc chắn cũng dính vào vụ này.

Y quay sang Lang Vô Hư hỏi:

- Lang đại nhân, ngươi có biết chuyện này không?

Lang Vô Hư ngớ người, vội đáp:

- Không biết... Ồ, việc này, quan viên kho lương Kim Lăng tự ý điều động lương thực, hạ quan không rõ ràng lắm. Tuy nhiên khi Hồ Bất Phàm nắm Hộ bộ trong tay cũng là một tay che trời. Hộ bộ Ti các đạo và các kho lương đều có tâm phúc của hắn cài vào. Hạ quan sớm biết người này kết bè kết cánh, làm việc mờ ám sau lưng Thánh thượng, chỉ là không ngờ hắn đúng là tham lam đến tận đáy. Tuy nhiên lần trước kiểm tra thực hư, cũng đã trừng phạt nhiều quan viên phụ trách kho lương, quả nhiên là lòng người rất hả hê.

Mã Hồng nói:

- Hiện giờ nói gì cũng vô dụng. Thiên Môn đạo ở Đông Nam nổi loạn, Lôi đại tướng quân phải xông pha tiền tuyến. Thánh thượng đã có chỉ dụ, toàn Đại Tần tập trung bình loạn Thiên Môn đạo. Trước khi Lôi đại tướng quân lên đường, Thánh thượng đã hứa, Lôi đại tướng quân muốn gì, triều đình sẽ cấp cái đó. Ha ha, muốn cái gì cấp cái đó ư? Lấy gì mà cấp? Hay là muốn rút cả Hộ bộ?

Sở Hoan hỏi:

- Bộ Đường đại nhân, trước khi đi sứ, hạ quan còn nghe nói quan binh đã bao vây Thiên Môn đạo. Thiên Môn đạo thế yếu, như thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủn bây giờ lại lợi hại như thế?

Lúc này người hầu đã dâng trà lên. Đợi cho hạ nhân lui ra, Mã Hồng mới nâng chung trà lên, thổi thổi bay đám trà vụn, thưởng thức một ngụm, rồi mới nói:

- Lại nói tiếp, Hồ Bất Phàm kia quả nhiên là tội ác tày trời. Sở đại nhân, ngươi nên biết, trước kia, mỗi lần trình tấu chương lên triều đình, Hồ Bất Phàm đều nói ngân khố quốc gia thiếu lương thực, phải mượn lương thực của đám thân sĩ hào tộc Giang Hoài đạo, đợi sau khi bình định Thiên Môn đạo sẽ trả lại!

Sở Hoan tất nhiên biết việc này. Hắn còn nhớ rõ, lúc ấy Thương bộ Chủ sự Âu Dương Chí còn cực lực phản đối chuyện này. Hắn cũng đưa ra ý kiến phản đối. Nhưng cuối cùng Trung Thư tỉnh vẫn chấp nhận kế sách mượn lương thực này.

Hắn gật đầu. Mã Hồng đập bàn nói:

- Hồ Bất Phàm chính là gian thần hại nước. Hộ bộ cho phép các ti ở Giang Hoài đạo mượn lương thực của thân sĩ hào tộc chẳng khác nào húc đầu vào bụi rậm. Có một số hào tộc quyền thế thậm chí còn trực tiếp giết chết quan viên Hộ bộ ti, đầu nhập Thiên Môn đạo. Bọn họ nuôi dưỡng tránh đinh làm môn khách, hóa ra tất cả đều là người Thiên Môn đạo. Đây đúng là sai lầm lớn. Nếu không phải là chủ ý cùi bắp này, đợi một thơi gian nữa. Thiên Môn đạo bị thiếu lương thực sẽ sụp đổ. Nhưng có chuyện này, các gia tộc quyền thế hoặc sáng hoặc tối ra tay giúp đỡ Thiên Môn đạo. Bọn họ tài lực hùng hậu, hơn nữa, là rắn địa phương giao thiệp rộng rãi.

Y lắc đầu:

- Tạo cơ hội cho đám gia tộc quyền thế tạo phản, ngươi nói quan binh làm sao có kết quả tốt?

Sở Hoan thầm than trong lòng. Lúc trước hắn và Âu Dương Chí sớm đã nghĩ đến điểm này. Hơn nữa, các gia tộc quyền thế sở dĩ có thể xưng bá một phương, vốn là dựa vào tài sản. Kế sách mượn lương đó sẽ bị mang tiếng là đoạt tài sản của họ. Đối với đám gia tộc quyền thế mà nói, đoạt của và đoạt mệnh không có gì khác. Thậm chí gia tài còn trọng yếu hơn cả tính mạng.

Kỳ thật Sở Hoan vẫn không nghĩ ra. Ngay cả những quan viên bình thường như hắn và Âu Dương Chí mà còn hiểu kế sách mượn lương nếu không cẩn thận sẽ gieo mầm tai họa. Vì sao trọng thần của Trung Môn hạ đế quốc lại xem nhẹ điểm này.

Mã Hồng là sủng thần bên cạnh Hoàng đế, vẫn được Hoàng đế tín nhiệm. Hơn nữa, thường xuyên được hầu cận bên người. Hôm nay bình tĩnh lý giải việc này, dường như đã sớm nhìn ra trong đó có điều không ổn. Vậy vì sao khi có ý chỉ này, trọng thần trong triều đứng ra phản đối lại vô cùng ít. Chẳng lẽ Trung Môn hạ, thậm chí, trọng thần Thượng tỉnh cùng lúc bị quỷ ám đến mức mê muội tinh thần.

- Không nói đến chuyện bên kia.

Mã Hồng thoạt nhìn tâm tình quả thật không tốt, tiếp tục nói:

- Chỉ nói chuyện Tây bắc thôi. Bản quan cũng nói, kho lương không đủ, kho lương Kim Lăng bị thất thoát một nửa nhưng chiến sự Đông Nam không thể chậm trễ. Lần trước, vốn lương thực định điều đi cứu Tây Bắc đã phải chuyển hướng đi Đông Nam. Đây là chuyện vô cùng nan giải. Mấy ngày nữa, triều đình cử hành đại lễ tế thiên tại Thông Thiên điện. Lúc Thánh thượng cũng tổ chức đại lễ tế thiên, sau nhiều năm, lúc này tổ chức lễ tế thiên còn long trọng hơn, bạc tiêu như nước. Hộ bộ ta lúc này đã thiếu lương lại còn thiếu bạc. Các địa phương cũng có bao nhiêu là nhu cầu. Tây Bắc càng cần lương cần bạc. Chúng ta bây giờ đúng là bạc không có để phát mà lương thực cũng không thể điều động.

Sở Hoan hỏi:

- Ý của Bộ đường đại nhân là đồng ý với kế sách cho phép hào tộc Tây Bắc dùng lương đổi đất?

- Thì chẳng phải ta đang tìm đến hai vị để thảo luận sao?

Mã Hồng nâng chung trà lên nói:

- Chuyện này vốn là do Trung tỉnh quyết định, nhưng Trung tỉnh ném xuống cho Hộ bộ. Đại lễ tế thiên, An Quốc Công dẫn quan viên Lễ bộ và Hồng Lư Tự đi xử lý, nói không có tinh lực giải quyết việc nho nhỏ này của Tây Bắc. Ha ha, việc nhỏ ư? Bên kia nói nghe thật dễ dàng. Để cho Hộ bộ chúng ta quyết đinh, nếu Tây Bắc xảy ra chuyện, thì Hộ bộ khó thoát khỏi quan hệ.

Y nhìn chung quanh rồi liếc mắt với hai thuộc hạ, lại chậm rãi nói tiếp:

- Hai vị đại nhân, các ngươi nói đi, chuyện này nên giải quyết thế nào?

Lang Vô Hư là kẻ giỏi đoán ý người khác qua sắc mặt và lời nói. Thân ở chốn quan trường, cũng biết mọi việc đều phải cẩn thận chặt chẽ. Trong lòng y hiểu rõ, chuyện ở Tây Bắc này vốn không phải nhỏ.

Trung tỉnh đem ngọn lửa này đặt vào tay Hộ bộ, cả ba người đều là những kẻ thông minh, làm sao không hiểu đây chỉ là thủ đoạn bịm bợp của Trung tỉnh?

Nếu là trước đây, thì Lang Vô Hư chưa chắc đã góp lời. Loại chuyện liên quan đến quốc sự, nói thừa một câu cũng có thể dẫn đến thảm họa khó tránh. Nhưng hoàn cảnh bây giờ đã khác xưa rồi.

Lang Vô Hư vốn cùng một giuộc với Hồ Bất Phàm, nhưng lá mặt lá trái sau lưng lén lút kết bè phái với Sở Hoan. Cũng bởi vậy mà sau khi Hồ Bất Phàm ngã ngựa, Lang Vô Hư vẫn bình an vô sự ở lại nha môn Hộ bộ.

Tuy nhiên khi trước vẫn là người tâm phúc bên cạnh Hồ Bất Phàm, lời nói ở Hộ bộ vẫn rất có phân lượng. Hiện giờ Mã Hồng trấn thủ Hộ bộ, Lang Vô Hư tuy rằng vẫn là Hộ bộ tả Thị lang, nhưng hiểu rất rõ vị trí của mình ở nha môn Hộ bộ. Bất kể là Mã Hồng hay Sở Hoan, vị trí ở Hộ bộ đều vững chắc hơn chính mình. Y hiểu, muốn tự bảo vệ chỗ đứng của bản thân, nhất định phải đón ý chiều lòng hai người này.

Mã Hồng hỏi, Sở Hoan không nói lời nào, Lang Vô Hư cho dù không muốn nhiều lời nhưng lúc này lại không do y làm chủ nữa. Chẳng những y phải nói, hơn nữa, càng không thể nói lời vô nghĩa, nhất định phải thể hiện thái độ đồng tâm hiệp lực trước mặt hai người này. Cho nên đặt chén trà trong tay, hơi nghiêng về phía trước, hạ giọng nói:

- Bộ Đường đại nhân, xem ra đám người kia là đang chơi trò ném đá dấu tay rồi.

Mã Hồng mày giãn ra, "ồ" lên một tiếng, cười hỏi:

- Lang đại nhân vì sao lại nói vậy?

Lang Vô Hư thể hiện sự chân thành tuyệt đối, nói:

- Bộ Đường đại nhân, việc Tây Bắc dùng lương đổi đất, bất kể có đồng ý hay không, chuyện này cũng liên quan đến Hộ bộ chúng ta, khiến cho chúng ta lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu không đồng ý, thì bất kể là quan viên Tây Bắc hay quan viên ở kinh thành, nhất định sẽ có rất nhiều người nhảy ra, bắt Hộ bộ phát lương phát bạc tới Tây Bắc. Nếu không làm, bọn họ sẽ buộc tội chúng ta không để ý đến khốn cảnh của đế quốc, không nhìn thấy nguy cơ nổi loạn của Tây Bắc. Nếu Tây Bắc xảy ra chuyện, nhất định Hộ bộ sẽ bị liên lụy. Nếu là đồng ý, sau khi truyền lệnh xuống, người khắp thiên hạ sẽ cho rằng đây là do Hộ bộ quyết định. Hào tộc Tây Quan đạo nhất định sẽ oán hận Hộ bộ. Ngay cả những gia tộc bình thường khác cũng sẽ oán hận chúng ta. Trong tay gia tộc quyền thế Tây Quan đạo vẫn còn có khế đất, bây giờ Hộ bộ chúng ta đồng ý cho thuê đất đấy, chẳng khác nào xem khế đất trong tay bọn họ là đồ bỏ đi. Người có khế đất trong tay khắp thiên hạ sẽ bàng hoàng lo sợ.

Nói tới đây, y cười khổ:

- Làm không tốt sẽ xảy ra chuyện, trách nhiệm hoàn toàn đặt ở Hộ bộ chúng ta.

Mã Hồng vuốt râu nói:

- Lang đại nhân nói có lý, đó là chuyện sẽ phải lường tới. Bản quan nghĩ tới nghĩ lui, khó có thể vẹn toàn đôi bên. Lang đại nhân, ngươi xem có biện pháp gì có thể giải quyết khẩn cấp tình cảnh này không?

- Việc này…

Lang Vô Hư nhìn về phía Sở Hoan, cười nói:

- Sở đại nhân, ngài vừa từ Tây Bắc trở về, ngài xem xem chúng ta nên xử trí việc này như thế nào?

Sở Hoan lập tức nghiêm mặt đáp:

- Bộ Đường đại nhân và Lang đại nhân, hai vị đều là tiền bối của hạ quan, kinh nghiệm phong phú, trong triều rất có uy tín, hạ quan nào dám ở nơi này nói xằng nói bậy!

- Sở đại nhân khiêm tốn rồi.

Mã Hồng cười nói:

- Bản quan lại cảm thấy, mấy lão gia hỏa chúng ta có đôi khi mắt mờ, đầu óc dễ dàng hồ đồ, thẳng lại trông thành cong. Sở đại nhân tuổi trẻ tài năng, một trang tuấn kiệt, thông minh tháo vát, ngươi có ý kiến gì không cứ thẳng thắn nói ra. Chẳng phải là chúng ta đang phải cùng tìm kế sách hay sao? Có cái gì ngươi cứ việc nói đi.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Quốc sự trọng đại liên quan đến thái bình một phương, lại liên quan đến nền móng xã tắc, hạ quan thực không dám nhiều lời, hơn nữa... hạ quan lúc này, quả thật cũng không có chủ ý gì!

Mã Hồng khóe mắt nhảy lên, nhìn Lang Vô Hư nói:

- Lang đại nhân, ngươi có ý kiến gì không?

- Hạ quan hết thảy tuân theo chỉ bảo của Bộ Đường đại nhân!

Lang Vô Hư lập tức khiêm cung đáp.

Mã Hồng mặt không đổi sắc, thái độ lạnh nhạt, nâng chung trà lên thưởng thức một ngụm, rốt cục nói:

- Chuyện này nếu không đưa ra được quyết định, sẽ không giải tán thương nghị hôm nay được.

Y ho khan hai tiếng, nói:

- Chuyện trọng đại này đã được giao cho Hộ bộ chúng ta, hai người là Hộ bộ tả hữu Thị lang, nhất định phải có chủ kiến.

Đầu tiên y liếc mắt nhìn Sở Hoan, lập tức ánh mắt dời sang Lang Vô Hư,

nghiêm nghị nói:

- Lang đại nhân, ngươi nói trước đi, bất kể là có đồng ý hay không, cũng phải nói ra ý kiến của mình. Đã đến nước này, đừng nên giả bộ ngớ ngẩn nữa.