Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 670: Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo




Lâm Lang vội la lên:

- Sở lang vì sao khẳng định như vậy?

- Cũng không phải là đã chắc chắn như thế.

Sở Hoan nói:

- Thật ra thì trong mắt triều đình, Tây Quan thất tính chẳng là cái gì cả. Nếu là thường ngày, bảy họ Tây Quan ở Tây Bắc có ảnh hưởng vô cùng lớn, hơn nữa, thực lực hùng hậu, triều đình tất nhiên sẽ không dễ dàng động đến bọn họ, tránh sinh loạn. Chẳng qua là hôm nay Tây Bắc đã đại loạn, bảy họ Tây Quan cũng chỉ còn danh nghĩa, triều đình lại càng không cần quan tâm đến. Bắc Sơn, Thiên Sơn hai đạo này xuất lương chiếm đất, cố nhiên là thừa dịp khi triều đình cũng đang lâm nguy. Nhất định triều đình sẽ tính toán, ngay tại lúc này, để cho người Tây Bắc khôi phục nguyên khí Tây Bắc cũng là một biện pháp. Đợi đến khi triều đình bình định Đông Nam, chấn hưng thời thịnh, đến lúc đó chỉnh đốn Tây Bắc vẫn còn kịp.

Lâm Lang nói:

- Nói như thế, điền sản Tô gia khổ cực gây dựng lần này đều sẽ bị người khác chiếm hết?

- Trừ khi Tô gia có thể xuất lương.

Sở Hoan đáp:

- Mặc dù đám người Cao Liêm kia quả thật muốn xâm nhập Tây Quan, nhưng dù sao cũng không phải chuyện dám làm công khai. Người làm việc ghê tởm như thế, tất sẽ biết khoác cho mình chiếc áo đẹp đẽ. Theo như bọn họ nói, bọn họ muốn giúp Tây Quan khôi phục sản xuất, nhưng nếu Tây Quan có thể tự xuất lương thực thì bọn họ sẽ không nhúng tay vào nữa.

- Quả nhiên là hư tình giả ý.

Lâm Lang hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ chán ghét:

- Các đại tiểu hào tộc Tây Quan hôm nay, còn có mấy nhà tồn lương? Lão thúc công đã nói, khi người Tây Lương đánh Tây Cốc quan, tiền lương bị bọn họ cướp sạch không còn, hơn nữa người Tây Lương lại bắt rất nhiều dân chúng đi khai thác quặng. Người Tây Lương hận không thể vét sạch từng cọng cỏ viên đá của Tây Cốc quan, làm sao còn có chuyện bọn họ lưu lại đồ vật cho mình?

Sở Hoan thở dài nói:

- Bảy họ Tây Quan thịnh vượng ngày xưa, Tô gia và Tiền gia đã lưu lạc tới Vân Sơn phủ, những nhà khác suy cho cùng cũng chẳng gặp được may mắn. Lâm Lang, hôm nay, với thực lực của bảy họ Tây Quan, căn bản không thể nào xuất ra lương thực, cho nên... !

Lâm Lang buồn bã nói:

- Nếu như lão thúc công biết chuyện này, ta lo lắng ông sẽ không nhịn được.

Nàng cười khổ:

- Tô gia từ trên xuống dưới, hôm nay đều trông cậy vào việc trở lại Tây Bắc, dựa vào khế đất trong tay mà Đông Sơn tái khởi. Nếu như chàng nói việc người ta dùng lương đổi đất thành sự thật, như vậy khế đất trong tay bọn họ cũng đã thành tờ giấy vụn, không có chút tác dụng nào.

Sở Hoan thấy Lâm Lang vẻ mặt ảm đạm, lại cười nói:

- Lâm Lang, có phải nang đang lo lắng cho bọn họ?

Lâm Lang ngẩn ra.

- Có phải nàng lo lắng đến lúc đó Tô gia bị gặp họa diệt vong?

Sở Hoan hỏi khẽ.

Lâm Lang sâu kín thở dài:

- Thật ra thì năm đó phụ thân rời khỏi Tây Bắc, đã từng hận những người đó. Nhưng nỗi oán hận đó cũng không kéo dài quá lâu. Phụ thân từng nói với ta, người rời khỏi Việt châu, dĩ nhiên không phải vì tiền lãi, mà là bởi vì không muốn tranh giành. Phụ thân đã nói, nếu như cho người thêm mấy năm, người sẽ chế ra được rượu ngon, nhất định có thể đại diện Tây Quan đạo trở thành ngự tửu gia. Nhưng đúng vào thời điểm quan trọng nhất, gia tộc lại ước đoạt quyền kinh doanh tửu phường, bao nhiêu cố gắng lúc trước của phụ thân đã đổ ra sông ra bể. Người rời khỏi Việt châu, đơn giản là vì người hiểu, ở lại Việt châu, không có cơ hội tiếp tục thực hiện tâm nguyện, cho nên dẫn một nhóm người nhập quan, ở Vân Sơn một lần nữa kinh doanh tửu phường. Chính là hi vọng một ngày kia có thể đoạt được danh tiếng ngự tửu. Rất nhiều năm trước, người đã không còn chút hận ý nào đối Tô gia bổn tộc, một lòng một dạ tập trung vào việc kinh doanh tửu phường mà thôi.

- Ý của nàng là, đối với Tô gia, nàng thật ra cũng không còn hận ý?

Sở Hoan đưa mắt nhìn Lâm Lang, nhẹ giọng hỏi

Lâm Lang do dự một chút, rốt cục nói:

- Cuộc tộc hội ở Việt châu năm đó cũng là mẹ ngầm nói cho ta biết, khi đó đối với Tô gia, trong lòng ta không có chút hảo cảm nào. Nếu như không phải vì Tô gia, phụ thân đã sớm có thể thực hiện của được tâm nguyện của mình, trở thành Ngự tửu gia. Nhưng...!

Nói tới đây, nàng sâu kín thở dài:

- Cho đến khi chết, phụ thân cũng chưa đạt thành tâm nguyện. Cái chết của người, lại bởi buồn phiền vì không đoạt được danh xưng ngự tửu, trong lòng ta, nếu nói là đối với Tô gia bổn tộc không có một tia oán hận, đó cũng là lừa mình dối người. Nhưng ta cũng phải vì điều đó, mà khoanh tay đứng nhìn tâm huyết bao đời của Tô gia như nước chảy về biển đông.

Sở Hoan suy nghĩ một chút, mới hỏi:

- Nếu như có cơ hội trợ giúp Tô gia Đông Sơn tái khởi, nàng có bằng lòng hay không?

Lâm Lang chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi:

- Có biện pháp không?

- Biện pháp cũng không phải là không có.

Sở Hoan cau mày, như đang suy nghĩ rất lung:

- Tuy nhiên, Tô gia lên xuống, cũng không chỉ là chuyện một gia tộc, mà liên quan đến toàn bộ các đại, tiểu hào tộc Tây Quan, thậm chí liên quan đến cả thế cục Tây Bắc.

Hắn dừng một chút, mới chậm rãi nói tiếp:

- Nếu như cũng chỉ có một mình Tô gia, hoặc không có cách nào cùng các gia tộc quyền thế khác ở Tây Bắc chống đỡ tình cảnh này, thì ngược lại Tô gia sẽ trở thành con chim đầu đàn, trở thành mục tiêu của những hào tộc có dụng ý khác ở Tây Bắc, thậm chí nếu chuẩn bị không tốt kết quả còn thê thảm hơn so với hiện tại.

Lâm Lang thấy Sở Hoan vẻ mặt nghiêm túc, cũng cảm giác được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nàng cũng biết, càng khó khăn, ngược lại càng phải tỉnh táo nên nhẹ giọng hỏi:

- Sở lang, chàng nói nên làm gì bây giờ?

Sở Hoan suy nghĩ một chút, mới nói:

- Có câu cửa miệng rất hay: lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, bảy họ Tây Quan mặc dù lần này gặp khó khăn, nhưng lực ảnh hưởng ở Tây Quan hẳn là cũng chưa hoàn toàn bị tiêu tan trong khoảng thời gian ngắn.

Hắn dừng một chút, nói:

- Bản thân ta cảm thấy, hôm nay, các hào tộc Tây Quan đạo lưu tán các nơi cũng như năm bè bảy mảng, muốn một lần nữa tập hợp bọn họ, thì cần một lá cờ dẫn đường cho bảy họ Tây Quan đi theo.

Lâm Lang mơ hồ cảm giác Sở Hoan đang mưu đồ chuyện gì đó rất lớn, một cánh tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng nói:

- Sở lang, chàng đang chuẩn bị kiếm cho Tây Quan thất tính một lá cờ?

Nàng lắc đầu thở dài:

- Nhưng hôm nay các đại gia tộc phân tán khắp nơi, muốn tập hợp lại không dễ như nói. Chỉ có Tô gia bổn tộc, tổng cộng dồn lại đâu chỉ có mấy trăm người, nhưng hôm nay đã có rất nhiều người lưu lạc ở đâu cũng chưa rõ. Muốn cho bảy họ Tây Quan tập hợp một chỗ, lại còn khó hơn gấp bội.

Nàng ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp:

- Bảy đại gia tộc, mặc dù cùng giai tầng ở Tây Quan nhưng giao tình qua lại lẫn nhau cũng không tốt. Cho dù có chung mục tiêu phục hưng nhưng trong tay bọn họ phần lớn không có gia sản cửa hiệu, nếu như ngay cả thổ địa cũng bị chiếm, thì lấy gì chống lại đám hào tộc Cao Liêm?

Sở Hoan nói:

- Đây vốn là một rất chuyện khó khăn. Bảy họ Tây Quan muốn vậy thì cần vận dụng hết trí tuệ. Ta nghĩ nếu ban đầu bọn họ đã rất cường thịnh, cái gọi là bách túc chi trùng tử nhi bất cương (côn trùng trăm chân đến chết vẫn còn giãy dụa), trong tay vẫn còn chút ít thực lực, chỉ cần bảy họ có thể cùng chung hoạn nạn, chưa chắc không thể xoay chuyển trời đất.

Hắn suy nghĩ một chút, rốt cục nói:

- Lâm Lang, ta xem không quá lâu nữa, triều đình sẽ nhận được tấu chương về chuyện lấy lương đổi đất ở Tây Bắc. Hiện tại, toàn bộ tinh lực của triều đình đều đặt ở Đông Nam, tất nhiên hi vọng Tây Bắc bên kia sớm ổn định lại. Ngộ biến tòng quyền, mặc dù các gia tộc quyền thế Tây Bắc có thừa nước đục thả câu, nhưng nếu triều đình suy tính vì đại cục, chỉ sợ rất nhanh sẽ hạ ý chỉ cho phép Tây Bắc dùng lương đổi đất.

- Sở lang, nếu như... nếu như ta cho lão thúc công mượn lương, bọn họ... có thể giữ được đất đai hay không?

Lâm Lang nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ một lát, ruộc cuộc hỏi.

Ánh mắt Sở Hoan sáng lên, cười nói:

- Đây đương nhiên là một biện pháp, tuy nhiên nàng cũng không cần phải cho mượn lương!

- Là sao?

- Điều kiện tiên quyết để được phép dùng lương đổi đất là các hào tộc Tây Quan không có khả năng tự cung cấp lương lực cho mình.

Sở Hoan nói:

- Mấy người Cao Liêm bọn họ nhìn thấy các gia tộc quyền thế Tây Quan gia sản không còn, cho nên giả mù sa mưa. Chỉ khi các gia tộc quyền thế Tây Quan hoàn toàn không có khả năng xuất lương để trồng trọt thì bọn họ mới được phép xuất lương thuê đất. Nếu như các gia tộc quyền thế Tây Quan quả thật không cách nào xoay ra lương thực để trồng trọt, bọn Cao Liêm sẽ nhảy vào. Nhưng nếu như hào tộc Tây Quan được ủng hộ lương thực, như vậy... dã tâm thâu tóm Tây Quan của bọn Cao Liêm hay nói cách khác là của hào tộc hai đạo Bắc Sơn, Thiên Sơn đã bị nát bấy.

Lâm Lang, nàng vốn là một phần tử Tô gia, một khi nàng có đầy đủ lương thực dùng cho Tô gia canh tác, đất đai Tô gia dĩ nhiên sẽ không bị mất.

Sở Hoan nhìn sâu vào mắt Lâm Lang:

- Nhưng nếu như chỉ có duy nhất Tô gia nhận được ủng hộ, căn bản cũng không thay đổi được đại cục. Như ta vừa nói, muốn đối kháng với hào tộc Tây Bắc, chỉ dựa vào một mình Tô gia thì không thành, cần toàn bộ các hào tộc Tây Quan đồng tâm hiệp lực. Nếu không chỉ có ba năm nhà có lương, bọn Cao Liêm chắc chắn xem mấy nhà này là tử địch, sẽ dùng hết mọi phương pháp chèn ép.

Lâm Lang hiểu được, nói:

- Ý của Sở lang là nói, lần này, các gia tộc quyền thế của Tây Quan đạo sẽ phải tranh đấu cùng hào tộc của hai đạo kia?

- Đúng là như thế.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Chuyện này trước mắt còn chưa công khai, nhưng rất nhanh mọi người sẽ biết hết. Tình cảnh hào tộc thế phiệt Tây Quan hôm nay gặp phải thật ra hết sức hung hiểm. Một khi vô lực ứng đối, thì hào tộc Tây Quan từ nay về sau sẽ trở thành danh từ lịch sử, cái gọi là Tây Quan thất tính sẽ không còn tồn tại.

Lâm Lang nói:

- Đã nghiêm trọng như vậy, ta... trước tiên đi tìm Thất thúc thương nghị chuyện này!

- Chuyện này tạm thời lại không nên gây chiến.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Ta nghĩ các gia tộc quyền thế Tây Bắc đối với bảy họ Tây Quan cũng hết sức chú ý. Có lẽ mỗi bước đi của bảy họ hôm nay đều nằm trong tay của hào tộc Tây Bắc. Lâm Lang muốn giúp Tô gia vượt qua trận kiếp nạn này, ta tất nhiên hiểu tấm lòng của nàng, nhưng nếu như không thể liên hiệp các hào tộc Tây Quan cùng nhau xuất thủ, chỉ dựa vào một mình Tô gia, tuyệt đối không thể bí quá hoá liều. Lão đông gia ở Vân Sơn gây dựng nên cơ nghiệp này, là tâm huyết của phụ thân nàng, không nên dễ dàng để cuốn vào cuộc tranh giành.

Lâm Lang biết ái lang là lo lắng mình nhất thời vọng động, đem sản nghiệp Tô gia giúp Tô gia phục hưng, tựa như đánh cược được ăn cả ngã về không, nên khẽ cắn môi rồi nói:

- Ta hiểu rồi. Chuyện giúp lương, tạm thời ta sẽ không hề thể hiện ra. Tuy nhiên, chuyện ở Tây Bắc, ta nghĩ nên cho Thất thúc biết, để thúc ấy sớm liên lạc với nhóm hào tộc Tây Quan, suy cho cùng cũng để cho bọn họ suy nghĩ biện pháp dần là vừa.

Đúng vào lúc này, từ phía ngoài truyền đến giọng Tô bá:

- Tiểu thư, Sở công tử, các ngươi có ở đó hay không?

Nghe thấy giọng Tô bá, Lâm Lang nhất thời có chút lúng túng. Mới vừa rồi cùng Sở Hoan nói chuyện, trong lúc nói chuyện, tay Sở Hoan không ngừng vuốt ve khắp cơ thể nàng. Nên vạt áo xộc xệch lung tung cả lên. Nàng vội vàng đứng dậy khỏi đùi Sở Hoan, phát hiện áo ngực bị vén lên, lộ ra một vùng thịt da trắng bóc, tóc mây rối bù, liền bối rối sửa sang y phục. Sở Hoan đã đứng lên hỏi:

- Tô bá, có chuyện gì sao?

Tô bá nói:

- Sở công tử, lão thái thái bên kia cho người tới báo tin, hình như lão thái thái đã tỉnh lại.