Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 640: Nhiếp Chính Vương




Cánh tay ngà ngọc của Cổ Tát Đại phi vừa chuyển động đã tới ngay trước mặt Sở Hoan. Trong lòng bàn tay có năm sáu con Băng Tâm màu xanh không chút nhúc nhích.

Nhìn mấy con côn trùng không động đậy, Sở Hoan lập tức thấy nhen lên trong lòng một tia hy vọng. Đám côn trùng này vốn cực kỳ linh hoạt, lúc này nằm yên không nhúc nhích trong lòng bàn tay Cổ Tát Đại phi, có lẽ là do trong cơ thể Nặc Cự La có độc tố.

Chỉ cần trúng độc, Cổ Tát Đại phi sẽ có cách hóa giải. Nặc Cự La có cơ hội tỉnh lại.

Cổ Tát Đại phi thấy Sở Hoan mày giãn ra, liền thở dài:

- Phò mã ngàn vạn lần không nên hiểu nhầm là chúng đã trúng kịch độc. Ta nhớ ta đã từng nói rằng, trong thiên hạ này, không có kịch độc nào có thể ngấm vào cơ thể chúng.

- Vậy vì sao chúng lại bất động như thế?

Sở Hoan lại thấy lòng chùng xuống.

Cổ Tát Đại phi rụt tay lại, nhìn Sở Hoan:

- Bọn chúng ở trong cơ thể kiểm tra hai canh giờ, ngay cả người mà làm việc liên tục như thế cũng còn mệt mỏi. Chúng nó nhất định là rất mệt mỏi,điều này là tự nhiên thôi.

- Ý của ngươi là?

- Chúng nó không mang độc tố nào ra cả.

Cổ Tát Đại phi bình tĩnh nói:

- Ta đã kiểm tra cẩn thận. Hòa thượng này không trúng độc, nói cách khác, ta lực bất tòng tâm rồi.

Sở Hoan xem vẻ mặt của nàng, cũng không giống như đang nói dối.

Cổ Tát Đại phi thở dài:

- Ta cũng rất muốn hỗ trợ, ít nhất giúp ngươi việc này. Người nợ ta một món ân tình, có lẽ cũng sẽ giúp lại ta việc gì đó. Ta có thể lừa ngươi, nói là hắn trúng độc, cần có thời gian giải độc. Thậm chí có thể dùng việc này để tăng thêm lợi thế giao dịch. Chỉ có điều, nếu Phò mã thật tâm giúp ta, ta cũng hy vọng giao dịch của chúng ta sẽ đạt thành thuận lợi.

Nàng dừng một chút, nhìn về phía Nặc Cự La, mày liễu cau lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Hiện tại, ta đang suy nghĩ, nếu không phải trúng độc thì vì sao lại biến thành dạng này?

Sở Hoan cũng cố gắng còn nước còn tát, vội hỏi:

- Đại phi có tìm được chút manh mối gì không?

Cổ Tát Đại phi lắc đầu.

Sở Hoan vẻ mặt ngưng trọng. Nếu quả thật như thế, Nặc Cự La chẳng khác nào người sống đời sống thực vật, dấu hiệu sinh mạng tuy rằng còn, nhưng vĩnh viễn không tỉnh lại, chân chính trở thành người vô dụng.

- Tuy nhiên... !

Cổ Tát Đại phi môi son hé mở, dường như nghĩ đến cái gì, vừa nói liền ngập ngừng dừng lại.

Sở Hoan nghe nàng dường như suýt nói ra suy nghĩ của mình, hỏi vội:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Chắc có lẽ không phải.

Cổ Tát Đại phi lắc đầu nói:

- Đây chỉ là truyền thuyết, không phải là sự thật.

- Truyền thuyết?

Cổ Tát Đại phi do dự một chút, mới hỏi:

- Phò mã, trước tiên ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi tại sao lại khóc? Tại sao lại cười?

- Ngươi... Ngươi đây là ý gì?

Cổ Tát Đại phi không đầu không đuôi hỏi câu này, khiến Sở Hoan cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cổ Tát Đại phi quyến rũ cười, phong thần dã lệ:

- Phò mã, chẳng lẽ ngay cả việc mình tại sao lại khóc tại sao lại cười cũng không biết?

Sở Hoan biết nàng hỏi như vậy, tất có duyên cớ, suy nghĩ một chút, mới nói:

- Bi thương là lúc sẽ khóc, sung sướng là lúc mỉm cười, đây là thường tình của con người.

- Không sai.

Cổ Tát Đại phi hơi nhăn trán:

- Lúc bi thương, ngươi sẽ nhớ chuyện bi thương, mà khi sung sướng, ngươi sẽ nhớ chuyện sung sướng. Cũng là một con người, suy nghĩ trong đầu khác nhau, phản ứng cũng khác nhau.

Sở Hoan nhíu mày, nhất thời vẫn chưa rõ ý tứ của nàng.

Cổ Tát Đại phi lại nói:

- Phò mã, nếu đi ở trên đường cái, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mỉm cười với mình, ngươi cảm thấy như thế nào?

Sở Hoan khóa lông mày đáp:

- Câu hỏi của Đại phi và thương thế của hắn có liên quan?

Cổ Tát Đại phi thản nhiên cười nói:

- Phò mã đương nhiên có thể không trả lời, ta đã hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, xác định thân thể của hắn không có độc. Phò mã sẽ không còn có việc gì phải ép ta làm chứ?

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Đừng nói là một nữ tử, mà ngay một người bình thường khi mỉm cười với ta, tâm trạng của ta cũng sẽ rất tốt.

- Nói cách khác, đối phương không cần tiếp xúc với ngươi, cũng không cần nói chuyện với ngươi, thậm chí không cần có bất kỳ quan hệ gì với ngươi, chỉ cần nàng đối với ngươi thiện ý mỉm cười, tâm tình của ngươi đã rất thoải mái.

Cổ Tát Đại phi ngậm cười hỏi.

Sở Hoan mơ hồ cảm giác Cổ Tát Đại phi đang nói về một vấn đề rất sâu xa. Hắn vốn chưa bao giờ xem nhẹ tài năng của diễm phụ này, khẽ vuốt cằm,đáp:

- Đại phi nếu gặp phải tình huống như vậy, tâm tình cũng sẽ không quá tệ.

- Trong các ngươi vốn có một câu nói rất hay, giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười.

Cổ Tát Đại phi cười nói:

- Xem vẻ mặt một người, cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Lại ví như nhìn thấy một người xa lạ, lần đầu gặp mặt, hắn đối với ngươi trợn mắt phùng má, cho dù không nói được lời nào, cũng sẽ khiến trong lòng ngươi sinh ra các loại cảm xúc, hoặc là chán ghét, hoặc là phản cảm, hoặc là hoảng sợ, nhất định trong lòng có lẽ sẽ có một thời gian ngắn rất là phiền não.

- Ngươi nói chuyện này, là muốn ám chỉ điều gì?

Cổ Tát Đại phi tựa vào ghế trên:

- Đây chỉ là người bình thường, vẻ mặt người bình thường đã có thể ảnh hưởng đến tâm lý của người khác. Ta nghe nói Trung Nguyên các ngươi địa linh nhân kiệt, các ngành các nghề đều có nhân vật đứng đầu, lại không biết trong các ngươi có hay không có nhân chuyên môn nghiên cứu... Thần sắc?"

- Thần sắc?

Sở Hoan ngẩn ra.

Vẻ mặt Cổ Tát Đại phi bắt đầu trở nên nghiêm túc:

- Người thường còn có thể dựa vào thần sắc mà tác động đến người khác, nếu có một loại người, chuyên môn nghiên cứu chuyện này, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ có khả năng làm nên chuyện gì?

Sở Hoan nhìn mắt Nặc Cự La, dường như hiểu được cái gì, nhưng lại tựa hồ chẳng hiểu gì cả, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.

- Trong truyền thuyết, thế gian quả thật tồn tại người như vậy.

Cổ Tát Đại phi thanh âm rất mềm mại, cũng rất thong thả nói tiếp:

- Nghe nói bọn họ không cần cùng ngươi có bất kỳ tiếp xúc gì, cũng không cần bất kỳ động tác nào, bọn họ có thể giống âm hồn giết chết ngươi. Chẳng những là thần sắc, còn có giọng nói nữa… hay dùng âm nhạc chẳng hạn, âm thanh vui vẻ có thể làm cho người ta thấy thoải mái, âm thanh hào hùng mạnh mẽ có thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, tiếng quỷ khóc sói tru có thể làm cho người sởn tóc gáy. Có một loại người, dựa vào thần sắc hoặc là thanh âm, liền có thể giết chết thậm chí khống chế người khác... Phò mã, ngươi có tin truyền thuyết này hay không?

- Hay nói cách khác là Đại phi biết đạo này?

Sở Hoan nhìn Cổ Tát Đại phi hỏi.

Cổ Tát Đại phi cười khổ nói:

- Phò mã nói đùa sao? Nếu ta tinh thông đạo này, thì cũng không cần phải ngồi ở chỗ này nghe ngươi chỉ huy!

Nàng buồn bã nói :

- Đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi, ít nhất những người đi trước đã lưu truyền tới nay. Nhưng ta chưa từng thấy ai như vậy. Có lẽ đó chỉ là một truyền thuyết, từ xưa đến nay, căn bản không tồn tại người như vậy, đó không phải là người, mà là... Thần Ma!

Sở Hoan cũng thoáng chút suy nghĩ.

Sau một lát, Sở Hoan mới hỏi:

- Ngươi nói là, hắn biến thành cái dạng này, là gặp phải người trong truyền thuyết kia?

- Ta cũng không nói vậy.

Cổ Tát Đại phi xinh đẹp cười nói:

- Ngươi đừng hiểu nhầm, ta chỉ nói là có một truyền thuyết như vậy, người này vì sao biến thành như vậy, ta không nói là bởi vì gặp phải loại ngườiđó.

Mày liễu của nàng trong nháy mắt cau lại:

- Chỉ có điều trong cơ thể hắn không có độc, trên người mặc dù có rất nhiều vết thương, nhưng đầu nhưng không dấu vết bị đả kích. Hắn chịu nhiều khổ hình, nhưng không bị thương ở đầu. Hơn nữa trong đầu hắn kinh mạch của thần kinh bị phá hư, cũng không phải do võ khí bên ngoài có thể làmđược.

Nàng sâu kín thở dài:

- Điều này thật sự không thể giải thích, cho nên ta mới nhớ tới truyền thuyết này, ngươi coi như ta là nói xằng nói bậy đi vậy.

Sở Hoan không nói gì, nhưng trong lòng cũng biết Cổ Tát Đại phi không nói xằng nói bậy.

Thiên địa to lớn, có đủ những kỳ nhân. Nặc Cự La bệnh trạng cổ quái như thế, nếu như không có cách lý giải thích nào khác, lý giải của Cổ Tát Đại phi cũng không chắc không có đạo lý.

Chỉ có điều thế gian thật sự tồn tại nhân vật như vậy sao?

Dùng ánh mắt hay âm thanh là có thể khống chế người khác, thậm chí là giết chết người khác?

Việ này nghe có chút vớ vẩn.

Nếu quả thật có người như vậy tồn tại, thì đó là nhân vật khủng bố cỡ nào? Nặc Cự La sau khi bị Bì sa môn bắt đi, hiện giờ mới biến thành bộ dáng này, chẳng lẽ Bì sa môn chính là nhân vật trong truyền thuyết đó? Hoặc là bên cạnh Bì sa môn có người khhủng bố như vậy?

Nếu thật là như thế, thực lực của Bì sa môn không tránh khỏi quá mức khủng bố.

Trong đầu Sở Hoan lẩn quẩn vấn đề này. Vấn đề này theo Sở Hoan mãi tới khi cùng Ỷ La chạy đến thành Thanh La, vẫn không thể xua tan.

Phải đợi thêm ba ngày nữa, mới có thể vào triều yết kiến Ma Ha Tạng, Sở Hoan đang ở trong thời gian tân hôn, tất nhiên cũng sẽ không ở lỳ trong phủ như vậy. Hắn dẫn Ỷ La đi dạo phố. Hắn lấy được khá nhiều của cải trong mật thất Phổ Chiếu tự, tuy rằng không giàu ngang một nước, nhưng ít nhất trước mắt, hắn tuyệt đối không thiếu tiền bạc.

Thành Thanh La so với kinh thành Lạc An của Tần quốc không phồn hoa bằng, tuy rằng trên thị trường cũng có hàng hóa rực rỡ muôn màu, nhưng so sánh với thành Lạc An chủng loại hàng hóa phong phú thiên kì bách quái thì vẫn còn thua xa.

Ỷ La tâm trạng tràn đầy ngọt ngào, nhưng tính cách và sở thích cũng không thay đổi. Loại xiêm y lượt là của tiểu thư khuê các Trung Nguyên nàng thật sự không thích ứng, được Sở Hoan đồng ý, vẫn tiếp tục cách ăn mặc cũ. Tuy nhiên búi tóc cũng đã vén lên, là dấu hiệu chứng tỏ thiếu nữ đã có chồng.

Tôn Tử Không và Lang Oa Tử dẫn vài tên hộ vệ đi theo bảo hộ. Thời gian chờ đợi Ma Ha Tạng triệu kiến này, Sở Hoan dắt Ỷ La hoặc đón xe hoặc cưỡi ngựa đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành Thanh La, cùng Ỷ La nếm thử hết các của ngon vật lạ của thành Thanh La. Mỗi một lần hồi phủ, Tôn Tử Không và thị vệ hai tay đều xách đầy đồ vật này nọ, tất cả đều lễ vật Sở Hoan mua cho Ỷ La. Chỉ cần Ỷ La thoáng nhìn bất cứ cái gì trên đường, chỉ ba giây sau, Sở Hoan đưa mắt một cái, Tôn Tử Không bật người tiến lên mua lại.

Sở Hoan bất kể là kiếp trước hay là) kiếp này, xuất thân đều là khá bần hàn, nhưng mấy ngày nay, sắm vai công tử cao to, đẹp trai, tiêu tiền như nước, ánh mắt cũng không hề do dự. Tuy nhiên chiếu theo của cải của hắn bây giờ, mấy thứ hành hóa này cũng chỉ là chín trâu mất mấy sợi lông mà thôi. Hoàn toàn không đáng kể. Ngược lại, Ỷ La vài lần khuyên bảo Sở Hoan không cần mua đồ, Sở Hoan chỉ mỉm cười, đợi đến khi Ỷ La tỏ ra thích thú vật gì, liền sai người mua lại ngay.

Sở Hoan lúc này rốt cục hiểu được, cảm giác có tiền, quả thật rất thích.

Sở Hoan đưa Ỷ La dạo phố, thứ nhất là cùng Ỷ La vui thú, thứ hai cũng là mượn cơ hội này, tìm hiểu đại khái về thành Thanh La. Trước khi đi sứ, Hoàng đế Bệ hạ dặn dò gì, Sở Hoan chưa bao giờ quên. Dọc đường đi, dù ở hoàn cảnh nào, hắn đều dụng tâm nhớ kỹ, trở lại trong phủ, trước tiên liền vẽ phác thảo, sau ba ngày, địa hình thiết kế của thành Thanh La, hắn đã hiểu đại khái. Thậm chí, số lượng quân giữ thành cùng cách bố trí, Sở Hoan cũng có một phán đoán đại khái.

Ba ngày cùng Ỷ La dạo phố ngắm cảnh, buổi tối tất nhiên không thiếu được ân ái triền miên. Vừa mới kết hôn, cũng coi là những ngày tháng ngọt ngào nhất. Chỉ có điều Cổ Tát Đại phi suốt ngày không thấy ánh mặt trời, giống như bị giam cầm trong phòng, thậm chí phải chịu được cuộc sống ái ân mỗi đêm của cặp vợ chồng mới cưới chỉ cách một bức vách mỏng. Còn hai tỷ muội xinh đẹp người Tây Vực, cũng là việc khiến Sở Hoan đau đầu, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra cách xử lý như thế nào, chỉ có thể tạm không gặp mặt.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, quả nhiên có quan viên Tây Lương tới truyền chỉ, nói Nhiếp Chính Vương đế quốc Đại Tây Lương muốn triệu kiến vào triều, Sở Hoan lập tức hiểu, Ma Ha Tạng đã trở thành Nhiếp Chính vương của đế quốc Tây Lương. Quan viên Tây Lương đến truyền chỉ hết sức cung kính với Sở Hoan, giải thích với Sở Hoan, bởi vì Tây Lương vương ốm bệnh trên giường, tạm thời không thể xử lý quốc sự, đã chính thức ban ý chỉ, sắc phong Ma Ha Tạng làm Nhiếp Chính vương đế quốc Đại Tây Lương, nắm giữ đại sự của đế quốc Tây Lương. Hiện giờ Ma Ha Tạng đã danh chính ngôn thuận nắm quyền lớn