Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 633: Nan đề




Trân Ni Ti thấy bộ dạng nghiêm trang của Bố Lan Thiến, nhịn không được cười lên ha ha, nàng hoa lê đái vũ, kiều diễm xinh đẹp, duỗi hai ngón tay nhéo cái mũi Bố Lan Thiến, trách cứ:

- Cho dù ngươi chỉ ôm một con thỏ con, cũng không dám dùng sức, sợ làm thương nó, nơi nào dám giết người?

Nàng liếc Bạch Hạt Tử, Bạch Hạt Tử đang nhìn hai người, thấy Trân Ni Ti nhìn qua, Bạch Hạt Tử vội quay đầu đi, trong lòng lại nghĩ: “Cô nương này đi ra ngoài với Sở đại nhân lâu như vậy, trở về lại là bộ dạng này, nếu nói không có chuyện gì, quỷ cũng không tin. Ồ, chắc chắn cô nương này thấy đại nhân oai hùng phi phàm, cô nam quả nữ một mình ở nơi này, cho nên liền thành chuyện tốt, nếu tính toán theo thời gian, vừa vặn đủ để họ xuân tiêu một khắc”.

Trân Ni Ti thấy Bạch Hạt Tử quay đầu đi chỗ khác, mới ghé sát vào nói:

- Ta nói thật với ngươi, vừa rồi ở trong thông đạo, gặp phải hai con chuột, khiến ta sợ muốn chết… Không như ngươi nghĩ, Sở là một người tốt, hắn đối xử rất hòa nhã với mọi người, người ngàn vạn lần đừng trách lầm hắn.

- Thật sự?

Bố Lan Thiến vẫn hơi hoài nghi.

- Ta sao lại lừa gạt người?

Trân Ni Ti nghiêm trang nói:

- Lời của giáo phụ, ta một mực ghi nhớ trong lòng, nếu thật sự giống như ngươi nói, thừa cơ khi dễ ta, ta nhất định sẽ dùng tính mạng của mình để ngăn cản.

Bố Lan Thiến thấy Trân Ni Ti nghiêm trang, đã tin tưởng bảy tám phần, nhưng còn một tia hoài nghi cuối cùng, lo nghĩ, rốt cuộc ghé sát bên tai Trân Ni Ti thấp giọng nói:

- Vậy ngươi nhất định phải cho ta kiểm tra một chút!

Trân Ni Ti khẽ giật mình hỏi:

- Kiểm tra thế nào?

Bố Lan Thiến thấp giọng nói hai câu bên tai, gương mặt xinh đẹp của Trân Ni Ti lập tức ửng đỏ, da nàng cực trắng, bắt đầu ửng đỏ, cực kỳ kiều diễm, nàng thò tay muốn đánh Bố Lan Thiến, Bố Lan Thiến lại cười khanh khách né tránh, Trân Ni Ti giận mắng:

- Ai dạy ngươi những… những thứ không tốt này? Ngươi… ngươi đừng có xấu hổ như vậy!

Bố Lan Thiến nghiêm trang nói:

- Đây chính là Sắt Lâm Na biểu tỷ dạy đó, nàng nói nhất định phải biết những thứ này, hì hì, hóa ra Sắc Lâm Na biểu tỷ không dạy ngươi những thứ này.

Nhìn bộ dạng Trân Ni Ti, dường như rất hài lòng đối với đại nhân, xem ra vừa rồi hai người… ừ, chắc chắn đại nhân khiến cô nương này rất hưởng thụ, chẳng qua lại thêm nữ nhân này, chỉ sợ sau này sẽ rất phiền toái, còn có Bố Lan Thiến này, không biết có trở thành vật trong tay đại nhân hay không?

Trân Ni Ti gọi Bố Lan Thiến đến nơi vắng người, mới thấp giọng nói:

- Bố Lan Thiến, ngươi trách lầm Sở, chờ hắn trở về, ngươi nên xin lỗi hắn.

- Ta còn chưa xác định rốt cuộc hắn có khi dễ ngươi hay không, sẽ không xin lỗi.

Bố Lan Thiến vươn cái cổ tuyết trắng như thiên nga nói:

- Trừ khi có thể chứng minh hắn thật sự không khinh nhờn ngươi!

Trân Ni Ti vừa tức vừa vội, nhíu mày nói:

- Phụ thân đã từng nói, phạm vào sai lầm, phải dũng cảm thừa nhận, nếu không có Sở, chúng ta… không biết chúng ta sẽ có vận mệnh thế nào.

Thần sắc Bố Lan Thiến ảm đạm xuống, kéo tay Trân Ni Ti, nhẹ giọng hỏi:

- Trân Ni Ti, ngươi nói, Sở… hắn sẽ để chúng ta về quê quán sao?

- Vậy ngươi có biết đường trở về quê quán hay không?

Trân Ni Ti buồn rầu nói:

- Cho dù hắn để chúng ta về nhà, chúng ta trở về thế nào ? Chúng ta đi hơn mấy tháng, hơn nữa còn là khoái mã, ta đã không nhớ rõ con đường, không biết đường về rồi.

Vành mắt Bố Lan Thiến đỏ lên, bi thương nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta vĩnh viễn không thể về nhà.

Hai tỷ muội thấp giọng nhỏ nhẹ âm thầm, Bạch Hạt Tử liếc mắt nhìn những tài bảo vàng bạc kia, trong lòng nghĩ tới: “Nhiều bảo bối như vậy, chở về thế nào đây?”

Cũng không lâu lắm, Sở Hoan trở về, Trân Ni Ti vội kéo tay Bố Lan Thiến, ra hiệu Bố Lan Thiến tới xin lỗi Sở Hoan. Bố Lan Thiến quay đầu đi, cũng không để ý tới.

Sở Hoan cũng không nói nhiều, đi tới bên người Bạch Hạt Tử, muốn nâng Bạch Hạt Tử dậy, Bạch Hạt Tử vội nói:

- Đại nhân, những thứ này làm sao bây giờ?

Nói xong, gã liền nhìn những tài bảo kia.

Hai rương hoàng kim châu báu, một rương sách cổ tranh chữ, còn có một hộp chứa ba viên Dạ minh châu cực phẩm, đây chính là một số tài phú khổng lồ.

Sở Hoan nhíu mày, lo nghĩ, lắc đầu nói:

- Chúng ta đã chậm trễ quá nhiều thời gian ở chỗ này, trời cũng sắp sáng, không nên ở lâu tại nơi này, nói không chừng người Đại Đức Tự tùy thời sẽ tới.

Nhìn những châu báu vàng bạc kia, trong lòng hắn quả thật không nỡ:

- Những vật ngoài thân này, chỉ sợ sẽ thành vướng víu.

Bạch Hạt Tử cảm thấy rất đáng tiếc, khuyên nhủ:

- Đại nhân, không phải ta tham tiền. Ngài ngẫm lại, những thứ này chúng ta không lấy đi, chẳng lẽ để lại cho Đại Đức Tự? Hoặc là để lại cho người Tây Lương?

Gã nghiêm nghị nói:

- Tuy Đại Đức Tự là Phật môn, nhưng những hòa thượng này cũng không phải người lương thiện, thân là người xuất gia, lại vơ vét nhiều tài bảo như vậy, những tài vật này chắc chắn không sạch sẽ.

Gã thấp giọng nói:

- Còn hai cô nương Tây Vực này, cũng bị người Đại Đức Tự cướp lấy, người xuất gia không niệm Phật, lại tài bảo mỹ nhân, thuộc hạ cảm thấy họ còn làm ra rất nhiều chuyện xấu. Nếu lưu những tài bảo này lại cho người Đại Đức Tự, chắc chắn tai họa nhiều người hơn nữa. Nếu bị người Tây Lương đạt được, những vàng bạc châu báu này có thể đổi được bao nhiêu chiến mã vũ khí? Có thể trang bị bao nhiêu binh mã? Đại nhân, những tài bảo này, chúng ta không thể lưu lại cho họ!

Sở Hoan như có suy nghĩ, cuối cùng nói:

- Dạ minh châu và sách cổ tranh chữ chúng ta lấy đi, còn hai rương hoàng kim châu báu kia… !

Hiện giờ hắn quả thật đau đầu, nếu như Kỳ Hoành và Bạch Hạt Tử không bị thương, mấy rương này chắc chắn phải chở đi, nhưng hiện giờ chỉ có một mình hắn, hai rương hoàng kim này đều rất nặng, tuy bên trong không phải hoàn toàn là hoàng kim, tràn đầy các loại trân châu, mã não, phỉ thúy, ngọc khí, mình cũng có thể miễn cưỡng chuyển đi, thế nhưng chuyển qua lại mấy phen, trời cũng sẽ sáng hơn.

- Đại nhân, còn hai cô nương này, xử lý thế nào?

Bạch Hạt Tử thấp giọng nói.

Lúc này Sở Hoan mới đứng dậy, nói với tỷ muội song bào thai:

- Trân Ni Ti, Bố Lan Thiến, các cô có thể rời khỏi nơi này, từ giờ trở đi, các cô được tự do, các cô muốn đi đâu thì đi, các cô có thể trở về quê hương của mình, gặp thân nhân của mình.

Sở Hoan cười hòa nhã:

- Tối hôm nay, cảm ơn các cô rồi.

Bố Lan Thiến trợn mắt:

- Ngươi… ngươi thật sự để chúng ta đi?

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Đi thôi, chúc các cô sớm ngày trở về cố hương.

Bố Lan Thiến đang lo lắng, Sở Hoan sẽ không để hai tỷ muội mình rời đi, dù sao nàng cũng biết, tướng mạo và dáng người của hai tỷ muội đều là số một, các nàng đã gặp ánh mắt thèm muốn của rất nhiều nam nhân khi nhìn các nàng, kỳ thật hai người hiểu rõ trong lòng, những nam nhân các nàng từng gặp, không có mấy người không muốn đẩy các nàng xuống dưới thân thể, Sở Hoan để các nàng rời đi nhẹ nhõm như vậy, quả thật khiến Bố Lan Thiến cảm thấy ngoài ý muốn, sợ Sở Hoan đổi ý, nàng lập tức lôi kéo tay Trân Ni Ti, dường như con thỏ con vừa mới trốn thoát từ trong cạm bẫy, lôi kéo Trân Ni Ti rời đi.

Trân Ni Ti muốn nói điều gì, nhưng Bố Lan Thiến căn bản không cho nàng nói chuyện, kéo Trân Ni Ti vào trong cửa ngầm kia.

Bạch Hạt Tử trơ mặt nhìn cặp song bào thai xinh đẹp gợi cảm rời đi như vậy, lập tức thở dài nói:

- Đại nhân, ngài… ngài thật sự cam lòng!

Trong lòng gã cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, một đôi giai lệ như vậy, tuyệt đối là ngàn dặm mới tìm được một, mười vạn người trong đó cũng không có khả năng lấy ra một đôi, hoa tỷ muội cực phẩm như thế, Sở Hoan nhẹ nhõm đề họ rời đi, tuy Bạch Hạt Tử cảm thấy đây là chính xác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Sở Hoan cõng Bạch Hạt Tử, thuận tay cầm cái hộp đựng ba viên Dạ minh châu, cười nói:

- Thế nào, Bạch huynh có hứng thú với tỷ muội các nàng sao? Ngươi không nói sớm, ta có thể tác hợp cho các ngươi.

Bạch Hạt Tử cười khổ nói:

- Đại nhân chê cười, ta đâu có phúc khí như vậy.

Gã muốn nói điều gì, cuối cùng không nói ra. Sở Hoan bắt đầu rời đi, cảm thấy dường như Bạch Hạt Tử có lời muốn nói, hỏi:

- Dường như ngươi có lo lắng gì?

- Đại nhân anh minh.

Bạch Hạt Tử khẽ nói:

- Đại nhân, chúng ta giết người của Đại Đức Tự, chuyện này tới lúc trời sáng sẽ lập tức bị người biết rõ. Người Tây Lương có thể mượn chuyện này gây khó dễ với chúng ta hay không? Đôi tỷ muội kia, họ tận mắt nhìn thấy chúng ta giết người của Đại Đức Tự… nếu như đến lúc đó họ làm chứng, chứng minh chúng ta có liên quan, có phải sẽ mang đến phiền toài cho đại nhân hay không?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Đại Đức Tự bắt cóc Phò mã, vấn đề này họ làm lén lút, cũng có băn khoăn trong lòng. Hôm nay giết người của họ, ta lại cảm thấy nếu Đại Đức Tự thật sự phát hiện, chưa hẳn dám công khai chuyện này.

Khóe miệng hắn cười lạnh:

- Nếu họ thật sự tìm tới ta lý luận, ta lại muốn làm lớn chuyện này, ta là sứ thần Đại Tần, hiện giờ còn là Phò mã Cổ Lạp Thấm, người Đại Đức Tự dám bắt cóc ta, ta lại muốn nhìn đám lừa trọc Đại Đức Tự kia giải thích thế nào? Ta cũng muốn xem Ma Ha Tạng xử lý chuyện này thế nào?

Bạch Hạt Tử nói:

- Xem ra ngài đã sớm có chuẩn bị trong lòng, là thuộc hạ quá lo lắng.

Gã lại nói:

- Vậy đại nhân có nghĩ tới, tỷ muội Trân Ni Ti rời đi, chưa hẳn có thể trở về cố hương hay không!

- Ồ?

- Một đôi giai lệ như vậy, quá bắt mắt.

Bạch Hạt Tử nói:

- Cho dù đi đến nơi nào, cho dù che dấu thế nào, vẻ đẹp của các nàng đều không cách nào che dấu. Họ muốn về cố hương, dọc theo đường đi phải chăng ản toàn? Muốn dựa vào hai cô nương nhu nhược các nàng, muốn lặn lội đường xa trở về quê nhà, gần như không có bất kỳ khả năng. Chỉ sợ vừa mới đi trên đường cái thành Thanh La, đã bị người nhìn chằm chằm… Đáng tiếc, đáng tiếc… !

Sở Hoan nhíu mày, hắn không thể không thừa nhận, lời này của Bạch Hạt Tử cũng không phải không có đạo lý.

Tỷ muội Trân Ni Ti, xuất thân quý tộc La Lan, hiểu biết rất ít, tuy cũng hơi thông minh, nhưng nhìn kinh nghiệm của hai người họ, muốn an toàn đến đế quốc La Lan xa ngoài ngàn dặm, đó quả thật là nằm mơ giữa ban ngày, giống như lời Bạch Hạt Tử nói, đôi tỷ muội này quá bắt mắt, không cần lên tiếng, không cần động tác, đứng ở đó, chính là một đôi minh châu lóa mắt, lòng người hiểm ác, đối mặt với một cặp mỹ nhân mê người như vậy, cho dù là người không có ý đồ xấu trong lòng, cũng sẽ sinh ra ý đồ xấu.

Thậm chí Sở Hoan có thể đoán được vận mệnh của cặp hoa tỷ muội này, các nàng chuẩn bị trở về cố hương, giống như hai con thỏ đầy sợ hãi trong lòng, lập tức sẽ rơi vào tay ác quỷ, vận mệnh sau này chỉ sợ sẽ cực kỳ bi thảm, hoặc chịu đựng nhục nhã cực lớn mà sống sót, hoặc vì bảo vệ tấm thân thuần khiết của mình, chủ động trả giá tính mạng, cho dù kết quả thế nào, đôi hoa hồng xinh đẹp này, chắc chắn héo tàn.