Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 62: Hai người, một bầu rượu




Sở Hoan không hề thấy gò bó mà cười rất thoải mái:

- Cô là Đại đông gia, ta là tiểu nhị, Đại đông gia muốn gặp tiểu nhị, tiểu nhị nào dám nói không?

Tô Lâm Lang che miệng cười như nắng động lòng người:

- Hôm nay nếu không có ngươi, ta và Hòa Thịnh Tuyền khó có thể vượt qua được khó khăn này, đợi lúc quay lại, sẽ tạ ơn ngươi thật đàng hoàng.

Sở Hoan nói:

- Cũng không cần khách sáo như vậy. Ta hiện giờ là tiểu nhị của Hòa Thịnh Tuyền, kiếm cơm ăn từ chỗ này, tất nhiên sẽ không thể để cho người khác phá hỏng chén cơm của ta được. Đại đông gia nếu muốn cảm tạ ta, thì nâng tiền công lên một chút là được rồi.

Tô Lâm Lang biết hắn nói đùa, liền mỉm cười.

Tạm chia tay rồi gặp lại, Lâm Lang trong lòng vui mừng, vốn đang có chút căng thẳng, nhưng lúc này Sở Hoan nói chuyện tầm phào, khiến sự ngượng ngập giữa hai người nhanh chóng bị tiêu tan, Tô Lâm Lang cũng thấy thoải mái hơn.

Nàng dù sao cũng không phải là nữ tử bình thường, kiến thức rộng rãi, tất nhiên hào sảng phóng khoáng hơn, nâng tay nói:

- Ngươi ngồi xuống đi.

Khi Sở Hoan ngồi xuống, nàng lại nói tiếp:

- Cơm rau dưa, chưa chắc hợp với khẩu vị của ngươi, nhưng đồ ăn ở đây chắc chắn không thiếu dầu muối dấm chua…

Sở Hoan biết ý tứ của nàng, là muốn nhắc lại thời kỳ hai người sống chung ở trong động đá.

Khi đó, mỗi ngày đều dựa vào chút thịt dã thú Sở Hoan giết được để cầm bụng, không dầu muối dấm chua, hương vị rất bình thường.

Sở Hoan cười ha hả:

- Chẳng qua nơi này cũng không có thịt sói mà ta thích.

Lâm Lang sợ Sở Hoan hiểu nhầm, vội nói:

- Ngươi không cần nghĩ nhiều, ý của ta là… thời gian đó.. đối với ta… là ta… cả đời này ăn món ăn ngon nhất từng ăn.

Nàng tuy rằng không quá bối rối nhưng nói đến đây chẳng hiểu sao tim lại đập nhanh, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, nhìn qua vô cùng quyến rũ.

Tô bá ở bên không nói gì, cũng biết, lúc này mình ở đây không tiện, cười tủm tỉm đứng dậy:

- Tiểu thư, còn mấy đồ ăn chưa xong, ta đi giục một chút.

Lâm Lang biết tâm ý của Tô bá, tim đập càng nhanh hơn, muốn ngăn lại, nhưng không biết vì sao, đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào cứ mấp máy, không thể nói thành lời.

Tô bá cười ha hả, vuốt râu đi ra ngoài, thuận tay đóng cánh cửa lại, nhưng vẫn giữ lại một khe hở.

Tuy nói là Lâm Lang hôm nay mời cơm Sở Hoan để cảm tạ, nhưng dù sao cũng là cô nam quả nữ, nếu đóng kín cửa thì sẽ có điều tiếng không hay.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Lâm Lang lại cảm thấy lòng căng thẳng, bộ ngực sữa phập phồng, gương mặt phong tình hồng rực, vô cùng quyến rũ.

Không để không khí căng như dây cung, Sở Hoan liền đùa:

- Đôi mắt vẫn còn đỏ kìa, chắc là lúc đó uất ức lắm nhỉ?

Lâm Lang nghe vậy, lườm hắn một cái, sẵng giọng nói:

- Ngươi mới là đỏ mắt đấy.

Rồi giống như tiện tay, nàng lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn tay, chấm nhẹ nơi khóe mắt, lập tức nhớ ra, cái khăn mình đang cầm, đúng là cái khăn lúc trước Sở Hoan đã đưa cho nàng.

Trước đó bị Bát Lý Đường uy hiếp, Lâm Lang vừa buồn bực vừa uất ức, Sở Hoan đưa cho nàng cái khăn tay, nàng nhất thời cũng không nghĩ nhiều liền nhận lấy, lúc này định thần lại, cảm thấy có chút không ổn.

Dù sao đây cũng là khăn tay của nam nhân, là vật bên người của Sở Hoan.

- Này… trả lại cho ngươi!

Lâm Lang đưa cái khăn ra, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy không ổn, mặt trên còn dính nước mắt của mình, cứ như vậy đem trả cũng có chút cổ quái.

Sở Hoan chẳng hề để ý, cầm lấy cái khăn, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ gấp lại. Lâm Lang thấy thế, lòng lại run lên: “Hắn… hắn vì sao làm vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là bởi vì… ta đã dùng nên hắn mới…. quý trọng như thế?” Trái tim của nàng lại đập rộn lên, nhìn thấy Sở Hoan đem chiếc khăn tay đó cất vào trong ngực, giây lát đó, thân hình mềm mại của Tô Lâm Lang lại chấn động, trong mắt như có chút ngượng ngùng.

Nếu là ngồi nói chuyện với nam nhân khác, chưa chắc nàng đã có cảm giác tim đập rộn ràng như thế, nhưng Sở Hoan thì khác. Hai người đã cùng trải qua hoạn nạn, thậm chí đã từng tiếp xúc da thịt, điều này làm cho Lâm Lang để ý nhất cử nhất động của nam nhân đó. Trong lòng nàng, nam nhân này khác biệt vô cùng đối với bất kỳ nam nhân nào khác.

Sở Hoan cất khăn xong, cười nói:

- Cái khăn này do mẫu thân ta tặng.

Lâm Lang ồ một tiếng, giờ mới biết Sở Hoan nâng niu như thế, không phải vì mình đã dùng qua, mà là bởi vì vật của mẫu thân, không hiểu vì sao, trong lòng nàng có chút mất mát.

Nhưng rất nhanh, trong lòng lại nghĩ: “Đây là khăn mẫu thân hắn tặng, không phải bình thường, vậy vì sao lúc trước hắn lại đưa nó cho ta?” Tim nàng lại đập rộn lên, lập tức âm thầm tự trách: “Tô Lâm Lang ơi là Tô Lâm Lang, ngươi nghĩ ngợi lung tung gì vậy, ngươi chỉ là một quả phụ, còn có thể có tâm tư gì được chứ…”

Sở Hoan tất nhiên không biết những suy nghĩ thầm kín đó trong lòng mỹ phụ, cầm lấy bầu rượu rót đầy rượu, nâng chén nói:

- Đại đông gia, sau này mong được chiếu cố.

Lâm Lang cố gắng kiềm chế tâm tư, cũng nâng chén rượu lên, lại cười nói:

- Hòa Thịnh Tuyền có ngươi, ngày sau không sợ bị người khác ức hiếp.

Sở Hoan cười ha hả:

- Đại đông gia có thể cho ta trở thành hộ viện của Hòa Thịnh Tuyền, vừa là tiểu nhị vừa làm hộ viện, tiền công phải hơn đấy. Cô phải trả hai phần công cho ta.

Lâm Lang cười:

- Thật muốn làm hộ viện cho Hòa Thịnh Tuyền ta còn cầu không được. Tuy nhiên, trả hai phần công cũng không thể chia cho ngươi. Chẳng phải chính ngươi vừa nói ngươi là tiểu nhị của Hòa Thịnh Tuyền, bảo hộ tửu phường cũng là trách nhiệm của ngươi?

Sở Hoan cố ý thở dài:

- Ta nghe nói thương nhân đều bóc lột tiểu nhị, hiện tại xem ra quả thực là như thế.

Lâm Lang cố nhịn cười:

- Ngươi có biết là tốt rồi, về sau chờ ta bóc lột.

Sở Hoan nhoẻn miệng cười tươi rói, hai người nâng chén. Sở Hoan uống một hơi cạn sạch, nhưng Lâm Lang thì chỉ nhấp ngụm nhỏ, buông chén rượu nghiêm mặt nói:

- Sở Hoan, ở phủ thành, Tô gia ta còn có mấy cửa hàng… ngươi… ngươi có bằng lòng theo đi phủ thành không? Ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.

Sở Hoan ngạc nhiên:

- Đại đông gia, không cần phiền toái như thế. Nhà của ta cách huyện thành không xa, nếu có cơ hội, ta còn có thể về thăm người nhà, đi phủ thành, thì rất không tiện.

- Ngươi không cần lo, ta sẽ sắp xếp cho ngươi.

Lâm Lang vội la lên.

Sở Hoan chỉ khẽ mỉm cười:

- Việc này lúc khác lại nói.

Hắn dừng một chút rồi thay đổi đề tài:

- Đại đông gia, vừa rồi nghe mấy người trong nội diếu nói chuyện, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng đoán rằng Hòa Thịnh Tuyền dường như đang gặp phiền toái nào đó. Cô tới tận Thái Nguyên tìm sự trợ giúp, xem ra phiền toái cũng không nhỏ. À, mà có thể là ta đã quá tò mò rồi.

Lâm Lang hiểu được ý tứ của hắn, vẻ mặt ảm đạm, thờ dài:

- Không dối gạt ngươi, ta lần trước đến phủ Thái Nguyên chính là đến Lục gia cầu lương…

- Cầu lương?

Lâm Lang nhăn trán:

- Ừ, phủ Thái Nguyên chính là nơi sản xuất lương thực số một Đại Tần. Lục gia Lão đông gia và gia phụ từng có giao tình, lần này Tô gia gặp khó khăn cho nên đến để cầu lương…

Sở Hoan nhíu mày khó hiểu:

- Thái Nguyên cách phủ Vân Sơn khá xa, tới nơi đó mua lương chẳng phải sẽ tốn rất nhiều chi phí chuyên chở? Phủ Vân Sơn tuy rằng sản lương không thể so với phủ Thái Nguyên nhưng… dường như chợ lương cũng đâu kém. Đại đông gia cần gì phải bỏ gần tìm xa?

Lâm Lang cười khổ:

- Ai nói không phải, chỉ có điều nếu có thể mua lương ở phủ Vân Sơn, thì ta sao phải đến tận phủ Thái Nguyên làm gì.

- Chẳng lẽ phủ Vân Sơn không có lương thực để mua?

Lâm Lang hơi trầm ngâm, lắc đầu, ảm đạm nói:

- Không phải không có lương, mà là Tô gia mua không được lương.

Sở Hoan ngạc nhiên, có chút hiếu kỳ.

Lâm Lang ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói:

- Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Hiện giờ đã đàm phán xong với người ở Thái Nguyên, chúng ta sẽ không thiếu lương ủ rượu. Hòa Thịnh Tuyền cũng tuyệt đối không phải vì lương thực mà đóng cửa.

Sở Hoan thấy Lâm Lang không muốn nói đến việc này, cũng không hỏi nhiều, cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, cười nói:

- Vốn tưởng rằng Trương sư phụ tay nghề làm bếp cũng bình thường, bây giờ xem ra cũng có chút bản lĩnh.

Lâm Lang cũng cười:

- Trương sư phụ tay nghề không kém, gia phụ trước khi đi, từng nói với ta, Hòa Thịnh Tuyền không phải vì gạch ngói, hay nội diếu, mà ở sự đồng thuận. Cho nên phải đối xử tốt với tiểu nhị trong phường. Trương sư phụ đúng là vì tay nghề tốt, nên ta mới mời đến, để mọi người được ăn thoải mái, làm việc cũng có khí lực.

- Thoải mái?

Sở Hoan thản nhiên cười:

- Một ngày ba bận bánh mì, có thể thoải mái sao?

Sở Hoan nói câu này tất nhiên là có dụng ý.

Hắn ở Hòa Thịnh Tuyền đã nhiều ngày, nên cũng có chút hiểu biết về nội tình, đặc biệt là chuyện ăn uống cho tiểu nhị trong lòng hắn vốn không thấy hài lòng.

Sở Hoan không phải là một người lười biếng, tham ăn, hắn đối với vật chất cũng không hề tham luyến, chỉ có điều chuyện ăn uống của Hòa Thịnh Tuyền cực kém, đại đa số tiểu nhị đều làm việc cực nhọc, một đám đều là thanh niên trai tráng, nhưng cơm canh mỗi ngày cũng không đủ nên rất nhiều người chỉ ăn gọi là lót dạ mà thôi.

Sở Hoan lúc trước vẫn tưởng Đại đông gia là người hà khắc, nhưng hôm nay biết là Tô Lâm Lang thì cảm thấy nàng dường như cũng không phải dạng người hà khắc như thế.

Lâm Lang nghe vậy, lập tức ngơ ngác, nhíu mày lại hỏi:

- Chẳng lẽ thức ăn trong tửu phường ngày nào cũng bánh mì?

Sở Hoan nâng chén rượu lên, cười lãnh đạm.

Lâm Lang biết trong đó tất có nguyên do, đứng dậy kêu lên:

- Tô bá!

Tô bá kỳ thật vẫn ở bên ngoài, nghe tiếng gọi, vội vàng đẩy cửa bước vào. Lâm Lang tức giận nói:

- Bá đi gọi Trương sư phó lên đây, ta muốn hỏi một chút, tiểu nhị trong tửu phường mỗi ngày ăn cái gì?