Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 618: Khổng tước xòe đuôi




Đầu tiên Sở Hoan cúi người xuống, lộ cánh tay, nhận lấy chiếc túi Bạch Hạt Tử giơ lên cao cao, sau đó cẩn thận hạ xuống bên ngoài tường, hai người phía dưới vội vàng nhận lấy, một người không nhịn được cười nói:

- Chỉ sợ đêm nay vị Phò mã này còn muốn mây mưa với vị Tháp Lan Cách xinh đẹp kia, cho dù thế nào cũng không nghĩ tới lại thành ra thế này?

Sở Hoan lôi Bạch Hạt Tử lên, sau khi hai người nhảy xuống tường, hai người kia đã nói:

- Xe ngựa đang ở trong hẻm nhỏ cách vách, hai người các ngươi dẫn người!

Sở Hoan quả thật cũng không biết thân phận của hai người bắt cóc mình như thế nào, cũng không nói nhiều, cùng Bạch Hạt Tử nâng túi lên, đi theo hai người kia vào một hẻm nhỏ, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng trong ngõ hẻm tối mờ, còn có hai con ngựa chờ chực trong hẻm.

- Đặt hắn lên xe, các ngươi cũng lên xe.

Một người phân phó:

- Lưu loát một chút, chậm trễ hơn nữa buổi tối, chỉ sợ bên kia đã chờ sốt ruột rồi.

Hai người Sở Hoan cẩn thận đưa túi lên xe ngựa, Sở Hoan tiến vào buồng xe trước, Bạch Hạt Tử đang muốn theo vào, chợt nghe người bên cạnh trầm giọng nói:

- Chậm đã!

Bạch Hạt Tử dừng lại một chút, người nọ nhích tới gần, nhìn lưng Bạch Hạt Tử, trầm giọng nói:

- Xoay đầu lại!

Đôi mắt Bạch Hạt Tử tỏa ra sát ý, nắm chặt tay, lại thấy Sở Hoan vén rèm lên, gật đầu với gã. Bạch Hạt Tử quay đầu lại, người kia đã trầm giọng hỏi:

- Mắt của ngươi sao vậy?

Bạch Hạt Tử đang muốn nói chuyện, Sở Hoan đã tức giận đè thấp giọng nói:

- Vị Phò mã này cũng không dễ đối phó, thiếu chút nữa hai người chúng ta chết trong tay hắn. Đôi mắt của hắn bị thương, chờ sau này cũng muốn lấy một mắt của vị Phò mã này.

Người nọ còn muốn hỏi, người bên cạnh đã cười nói:

- Không cần hỏi nhiều nữa, nắm chắc thời gian.

Gã cười nói với Bạch Hạt Tử:

- Sớm bảo ngươi phải cẩn thận, vị Phò mã kia cũng không phải đèn đã cạn dầu. Chẳng qua mất một con mắt, nhưng lập được công lớn, Tôn giả chắc chắn sẽ bồi bỏ ngươi rất nhiều.

Lên xe ngựa, xe chạy lộc cộc, Sở Hoan vén rèm cửa sổ một khe hở nhỏ, vòng qua hai con đường, chợt nghe có người quát lên phía trước:

- Người nào?

Sở Hoan vén rèm nhìn về phía trước, liền thấy xe ngựa rẽ vào một con phố hơi yên lặng, phía trước lại xuất hiện một đội lính Tây Lương tuần trà, võ trang đầy đủ, đang đi tới nơi này.

Cổ Tát Đại phi mất tích, không rõ tung tích, toàn thành vẫn đang giới nghiêm lục soát.

Một người kéo mặt nạ của mình xuống, giục ngựa tới đón, giọng nói không sợ hãi chút nào, trái lại vênh váo tự đắc:

- Thật lớn mật, cũng không nhìn một chút đây là xe ngựa của ai.

Một gã Tây Lương trầm giọng đáp:

- Toàn thành giới nghiêm, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?

- Đương nhiên biết.

Người cưỡi ngựa móc một tấm bài từ trong ngực ra, đưa ra trước mặt người dẫn đầu:

- Mắt ngươi có mù hay không, người của Đại Đức Tự, các ngươi dám ngăn cản?

Lính Tây Lương kia dẫn đầu tiến về phía trước, nhìn thoáng qua, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị, nhanh chóng lui sang một bên, khom người, đặt tay ngang ngực:

- Hóa ra là Phật gia Đại Đức Tự, xin lỗi, là chúng ta có mắt không tròng, xin Đa Đa thong cảm!

Người cưỡi ngựa cười lạnh một tiếng, thu tấm bài lại, vung tay lên, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.

Sở Hoan thấy thế, trong lòng cũng kinh ngạc.

Hắn biết mấy người này là người của Đại Đức Tự, nhưng không nghĩ tới người Đại Đức Tự lại có quyền thế như vậy, lính Tây Lương lại kính sợ người Đại Đức Tự như thế.

Hắn hết sức kỳ quái trong lòng, không biết Đại Đức Tự này rốt cuộc ở nơi nào.

Tối nay thật vất vả có được manh mối của Bì Sa Môn, Sở Hoan đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn cũng không hy vọng xa vời có thể giết chết Bì Sa Môn báo thù cho Quỷ đại sư, nhưng lại muốn nhân cơ hội này, tương kế tựu kế, xâm nhập hang hổ cứu Nặc Cự La.

Chẳng qua giờ phút này lại mơ hồ phát hiện, chỉ sợ Đại Đức Tự này là hang hổ thật sự.

Tình hình bên ngoài, Bạch Hạt Tử đương nhiên rõ ràng, gã nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan khẽ vuốt cằm, ý bảo Bạch Hạt Tử không cần lo lắng. Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, rẽ bảy tám lần, càng ngày càng vắng vẻ, Sở Hoan âm thầm ghi nhớ con đường trong lòng. Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói:

- Xuống đây đi!

Sở Hoan vén rèm xe lên, nhìn ra ngoài một chút, thấy được xe ngựa quả nhiên dừng trước một chùa miếu, chẳng qua ngôi chùa miếu này nhìn qua cũng không lớn, dựa vào ánh trăng nhìn thấy được trên cửa miếu có khắc ba chữ “Phổ Chiếu Tự”.

Sở Hoan nghi ngờ trong bụng, không phải những người này là người của Đại Đức Tự sao? Sao lại đi tới Phổ Chiếu Tự này.

- Sững sờ cái gì.

Có người bên cạnh trầm giọng quát lên:

- Mau mang hắn ra, thật sự để Tôn giả chờ sốt ruột, ngươi sẽ có quả ngon để ăn.

Người này đã giật cái khăn xuống, dưới ánh trăng, cái đầu kia không một sợi tóc, trụi lủi, dĩ nhiên là một hòa thượng.

Sở Hoan cũng không chậm trễ, cùng Bạch Hạt Tử mang túi xuống, phu xe đã đánh xe ngựa rời đi, tên còn lại cũng dắt hai con ngựa rời đi, còn lại hòa thượng trọc đầu kia dẫn hai người tới trước cửa, gõ gõ cửa. Sau khi cửa miếu mở ra, hòa thượng trọc đầu dẫn hai người đi vào, Sở Hoan cảm thấy chùa miếu này hơi âm trầm, kếu cấu bên trong nhìn qua hết sức đơn giản, bên trong vắng ngắt, có một bầu không khí lành lạnh.

Vừa rồi Sở Hoan còn chơ rằng Phổ Chiếu Tự này có lẽ là một cái tên khác của Đại Đức Tự, chẳng qua bây giờ nhìn lại, Phổ Chiếu Tự chính là Phổ Chiếu Tự, Đại Đức Tự chính là Đại Đức Tự, hai nơi chắc chắn có quan hẹ rất lớn, nhưng tuyệt đối không phải một tòa chùa miếu, những người Đại Đức Tự đi tới Phổ Chiếu Tự này, xem ra Phổ Chiếu Tự có huyền diệu khác.

Vòng qua Chính điện của Phổ Chiếu Tự, đến trước Thiên điện, nhìn nơi này đã lâu năm, chẳng qua cũng sạch sẽ, vào trong Thiên điện, liền thấy Thiên điện cũng không rộng rãi, đèn dầu lóe lên, trong đại điện đốt đèn dầu vừng, cung phụng một pho tượng phật, một hòa thượng vóc người khôi ngô khoanh chân ngồi dưới Phật đàn, nghe được có người đi vào, xoay đầu lại. Sở Hoan thấy người này mặt mày dữ tợn, mặc dù mặc tăng bào, là đệ tử xuất gia, chẳng qua nhìn khuôn mặt này hung thần ác sát, thật sự không có khí chất người xuất gia.

Sở Hoan mặt không đổi sắc, còn tưởng người này chính là kẻ được gọi Tôn giả, lại thấy người nọ chẳng qua nhìn hai lượt, liền quay đầu đi, không để ý tới. Hòa thượng đầu trọc kia chắp tay chữ thập thi lễ với hòa thượng kia một cái, lúc này mới dẫn hai người Sở Hoan tới sau tượng Phật. Sở Hoan đang không rõ người này giở trò gì, lại thấy gã đến sau tượng Phật, không biết làm gì, nghe được tiếng lạch cạch vang lên, sau lưng pho tượng Phật lớn lại tự động mở ra một khe hở, bên trong tối mịt.

Sở Hoan thấy một màn như vậy, trong đầu nháy mắt nghĩ tới Tĩnh Từ Am ở phủ Vân Sơn.

Sở Hoan nhớ rõ ràng, lúc đầu Tố Nương bị thầy tướng số lừa gạt, rơi vào bẫy rập Lưu lão thái gia Lưu Tụ Quang bố trí, thiếu chút nữa bị Lưu Tụ Quang dâm loạn, Sở Hoan được cao nhân chỉ điểm, tìm được Tĩnh Từ Am, giết chết Lưu Tụ Quang, cứu Tố Nương.

Chuyện lần đó, đến này còn để lại nhiều bí ẩn trong lòng Sở Hoan.

Ví dụ như hôm đó có người ném đá vào trong viện nhà mình, chỉ rõ chỗ của Tố Nương, đến hiện giờ Sở Hoan vẫn không rõ ràng lắm ngày đó rốt cuộc là người phương nào chỉ điểm, hơn nữa ví dụ như lời nói cổ quái của Lưu Tụ Quang trước khi chết, giờ phút này Sở Hoan cũng không quên được.

Dâm quật của Lưu Tụ Quang ngày đó, mật thất dưới lòng đất Thiên Vương của Tĩnh Từ Am, ngày đó tiến vào mật thất, phương pháp tiến vào hẳn là giống trước mắt như đúc.

Lưng đại Phật mở ra, bên trong hơi tối, hòa thượng trọc đầu đi vào đầu tiên, Sở Hoan cùng Bạch Hạt Tử mang túi theo phía sau, đi xuống thềm đá bên trong, đi xuống mấy bậc thềm đá, phía sau lại truyền tới tiếng lạch cạch, tượng Phật kia đang đóng lại.

Lần mò đi xuống từng baachj thềm đá, đi khoảng hai mươi bậc, phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh lửa, Sở Hoan ngẩng đầu nhìn lại, là ngọn đèn trên tường đá.

Lại đi một hồi, phía trước xuất hiện cửa đá đóng kín, hòa thượng trọc đầu tiến lên, Sở Hoan theo sát phía sau, phát hiện trên cửa đá có một lỗ thủng lớn cỡ nắm tay trẻ con, hòa thượng trọc đầu tiến tới cửa đá, cung kính nới với bên trong:

- Tôn giả, đã dẫn người tới!

Đầu tiên yên lặng một lát, lập tức nghe được tiếng lạch cạch vang lên, cửa đá kia từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một mật thất rộng rãi, hòa thượng trọc đầu tiến vào đầu tiên, Sở Hoan quay đầu nhìn Bạch Hạt Tử một cái, trao đổi ánh mắt với nhau, lúc này mới theo vào trong đó.

Trong thạch thất, vẫn hết sức tối, mặc dù có mấy chén đèn dầu trên vách tường, nhưng nhìn vẫn hơi mơ hồ. Ánh mắt Sở Hoan kinh người, đã yên lặng liếc chung quanh một chút, phát hiện mật thất này cũng không bài biện nhiều, nhưng bắt mắt nhất chính là một bức họa dán trên tường, bức họa kia cũng không phải vẽ bằng giấy, dường như là thêu trên vải trắng.

Trên bức tranh kia, dĩ nhiên là một bức đồ Khổng tước xòe đuôi, Khổng tước sắc thái sặc sỡ bao phủ trong Phật quang, dưới ngọn đèn dầu mờ mờ, phong thái của Khổng tước cũng không giảm đi chút nào, trái lại bởi ngọn đèn dầu mờ, khiến cho Khổng tước kia càng them sáng chói, kinh diễm vạn phần.

Trước bức họa này, một người khoanh chân ngồi đưa lưng về phía Sở Hoan, đầu không sợi tóc, trên người mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, kiểu áo kia dường như là tăng y, nhưng hết thảy tăng y đều là hai màu xám trắng, rất ít tăng y màu xanh biếc này.

Có hai người đứng hai bên trái phải ngời này, trang phục hai người này Sở Hoan hết sức quen thuộc, đầu đội mũ rộng vành, khoác áo choàng, tay cầm một cây phiên trượng, thân hình cao lớn, cúi đầu, mũ rộng vành che trước mặt họ, chỉ có một cỗ sát khí lạnh lẽo nhàn nhạt phát ra từ hai người này.

Đám người tùy tiện khiêu khích ở miếu thờ sườn đồi ngày đó, chính là trang phục như vậy, Sở Hoan càng thêm kết luận, đám người kia nhất định là thủ hạ của Bì Sa Môn, chẳng qua không biết người mặc tăng y màu xanh biếc này có phải Bì Sa Môn hay không.

Mặc dù ngày đó Sở Hoan ở trong Phật điện, lại ẩn thân sau tượng Phật, cũng không tận mắt nhìn thấy Bì Sa Môn, hắn chỉ biết Quỷ đại sư thần bí khó lương bị thương trong tay Bì Sa Môn, mặc dù Sở Hoan chưa từng thấy Quỷ đại sư tự mình ra tay, nhưng luôn cảm thấy Quỷ đại sư là một nhân vật cực kỳ lợi hại, mà Quỷ đại sư bị thương trong tay Bì Sa Môn, công phu của Bì Sa Môn này hiển nhiên càng thêm kinh khủng.

Lúc này hắn đề phòng toàn bộ tinh thần, nếu hòa thượng áo màu xanh biếc trước mắt này chính là Bì Sa Môn, như vậy tối nay muốn cứu Nặc Cự La chỉ sợ hết sức khó khăn, sơ xuất một chút sợ rằng ngay cả mình cùng Bạch Hạt Tử cũng không thể toàn thân lui ra.