Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 604: Vận mệnh tinh thần




Sở Hoan cười khổ lắc đầu, quay về chỗ ngồi xuống, hắn biết, chuyện đã lớn thế này, chuyện ở Ôi Lang Hội cũng không có cách nào giấu diếm.

Hắn lập tức bèn kể lại câu chuyện xảy ra ở Ôi Lang Hội, ngay cả chuyện kết bái huynh đệ với Ma Ha Tạng cũng kể sơ qua, hai chuyện này, tất cả cũng coi như do tình thế cấp bách. Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tiết Hoài An rất kinh ngạc, chậm chậm vuốt râu cằm, cũng có vẻ thông cảm.

Mới đầu y đúng là cũng có chút kinh hãi, Sở Hoan kết bái huynh đệ với Ma Ha Tạng, lại muốn cưới Tháp Lan Cách Hoàng Kim bộ tộc làm vợ, đều là chuyện lớn đến thế nào. Lúc này mới hiểu ra, y vuốt vuốt râu:

- Chuyện tới bây giờ, Sở Đại nhân chuẩn bị làm thế nào?

- Đổi lại là ta, gặp chuyện ở Ôi Lang Hội như thế ta cũng sẽ làm vậy.

Hiên Viên Thắng Tài huyết khí phương cương, nghe Sở Hoan kể lại ngọn nguồn, vung nắm tay lên:

- Thấy việc nghĩa hăng hái làm, đó mới là anh hùng hảo hán.

Sở Hoan dựa vào ghế, thấy hơi đau đầu, hắn cũng không nghĩ tới Ma Ha Tạng lại để ý đến chuyện này như thế, vừa quay về Thanh La Thành, chuyện đầu tiên y làm là tổ chức hôn sự cho mình.

Công tâm mà nói, thân ở thế giới này, Sở Hoan cũng chẳng kiêng kỵ gì tam thê tứ thiếp nữa, mặc dù quan hệ với Ỷ La cũng chưa đến mức dẫn đến hôn nhân, nhưng hắn cũng không ghét nàng, trong lòng thậm chí còn hơi thích cô nương hào sảng rộng rãi đó. Nếu như là ở Trung Nguyên, loại chuyện thế này, có lẽ Sở Hoan sẽ cưới.

Nhưng Ỷ La lại là Tháp Lan Cách Tây Lương, nếu cưới nàng thật, sau này sẽ làm thế nào? Đưa nàng về Tần quốc, hay mình ở lại Tây Lương?

Theo như tính tình của nàng, tám chín phần mười là không chịu rời xa cố hương theo mình đi Tần quốc, cho dù nàng có vì mình mà có thể đáp ứng đi, thì Na Sử bộ tộc cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Đường đường Tháp Lan Cách Hoàng Kim bộ tộc lại bị một người Trung Nguyên mang ra ngoài thảo nguyên, bộ lạc đương nhiên không cách nào tiếp nhận.

Còn nếu như ở lại thảo nguyên, Sở Hoan cũng có nghĩ qua, hắn là người làm đại sự, làm đủ thứ cũng là vì chuẩn bị cho mục tiêu lớn trong lòng kia, mọi chuyện trong thiên hạ cũng không thể ngăn cản hắn tiến tới mục tiêu.

Sở Hoan biêt Ỷ La là một cô nương tốt, bản thân mình vẫn muốn rời đi, nếu cưới Ỷ La, sau này hai người hai nơi, cũng không biết tháng năm nào mới gặp lại, đó là làm uổng phí cuộc đời của nàng.

- Sở đại nhân, ngài đang nghĩ gì?

Tiết Hoài An thấy Sở Hoan cau mày trầm tư, nhẹ giọng hỏi:

- Hôn sự này ngài tính thế nào?

Hắn ngẩng đầu:

- Ta nghĩ nên đi nói chuyện với bọn họ một chút.

- Nhưng vừa rồi, giọng điệu vị Cổ Tát Hắc Vân kia tựa như không có đường thương lượng…

Tiết Hoài An lắc đầu:

- Vị Ỷ La cô nương kia là Tháp Lan Cách Hoàng Kim bộ tộc, thân phận ở Tây Lương cực kỳ cao quý, chuyện ở Ôi Lang Hội, Sở đại nhân đã nhận đai lưng trước mặt mọi người, theo như lời Cổ Tát Hắc Vân, chuyện này là mặt mũi của cả bộ tộc, ngay cả vị Na Sử tộc trưởng kia cũng không cách nào phản đối.

Hiên Viên Thắng Tài cũng nói:

- Theo như tình hình trước mắt, xem ra Sở đại nhân sợ là không thể cự tuyệt.

Gã đột nhiên cười to:

- Sở đại nhân, cưới thì cưới, với tướng mạo tài cán của Sở đại nhân, cưới một vị Tháp Lan Cách Tây Lương cũng không ủy khuất nàng.

Sở Hoan cau mày:

- Hiên Viên tướng quân chớ nói đùa.

Tiết Hoài An cũng lên tiếng:

- Hiên Viên Tướng Quân, chuyện này rất quan trọng, hãy để cho Sở đại nhân suy nghĩ cẩn thận một chút.

Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu:

- Thứ cho ta nói thẳng, chuyện cho tới nước này, nghĩ cũng vô ích. Vừa rồi thái độ của Cổ Tác Hắc Vân các ngài cũng thấy, hơn nữa, hai vị đại nhân suy nghĩ một chút xem, chuyện này, vị Đại Vương tử kia tự mình chủ trì, hôm nay y vừa về đến Thanh la thành, vốn có một đống việc cần hoàn thành, nhưng vừa về đã đặt vấn đề này lên thứ nhất, có thể thấy được sự coi trọng của y.

Gã bưng chén trà bên cạnh, uống một hớp, mới nói tiếp:

- Nếu lần này Sở đại nhân không kết hôn với vị Ỷ La Tháp Lan Cách kia, ta sợ rằng chúng ta sẽ không về được Tần quốc.

Tiết Hoài An đột nhiên biến sắc, cả kinh hỏi lại:

- Cớ gì Hiên Viên tướng quân nói ra lời ấy?

- Cổ Tát Hắc Vân cũng đã nói, chuyện này mọi người ai cũng biết rồi, hôn sự này không phải tầm thường, nếu thành, mọi chuyện đều tốt, nếu không thành, sợ rằng cả Na Sử bộ tộc kia sẽ xem Sở đại nhân như kẻ địch.

Gã nhìn Tiết Hoài An một cái:

- Sở Đại nhân là Phó sứ sứ đoàn, nếu bọn họ xem Sở đại nhân là địch, cả sứ đoàn cũng sẽ là địch của họ. Trước kia Sở đại nhân đã từng nói, lần nay Ma Ha Tạng có thể đánh bại Ma Ha La đạt quyền to, Na Sử bộ tộc kia có công to nhất trên thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, trong thân thể của Ma Ha Tạng còn có dòng máu của Na Sử bộ tộc, ta nghĩ nếu y nắm được quyền to, ngày sau nhất định sẽ trọng dụng Na Sử bộ tộc… - Thở dài – Tiết đại nhân, Sở đại nhân, nếu Na Sử tộc kia xem chúng ta thành kẻ địch, tới đó Ma Ha Tạng sẽ lựa chọn thế nào? Trong lòng gã, Na Sử bộ tộc kia quan trọng hơn, hay Sở đại nhân quan trọng hơn.

Sắc mặt Tiết Hoài An trở nên khó coi. Vấn đề này không cần trả lời, ai cũng biết đáp án.

Sở Hoan kết nghĩa huynh đệ với Ma Ha Tạng, quan hệ tuy không tồi, nhưng quan hệ của Na Sử tộc cùng Ma Ha Tạng đương nhiên càng thân mật hơn, quan trọng hơn chính là, Na Sử bộ tộc có giá trị lợi dụng thật lớn đối với Ma Ha Tạng, Ma Ha Tạng không thể chỉ vì một người huynh đệ kết nghĩa mà buông bỏ sự ủng hộ của một bộ tộc.

- Lùi một bước, cho dù Ma Ha Tạng công bằng, không làm gì bất lợi với chúng ta, nhưng người Na Sử tộc tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Hiên Viên Thắng Tài ngưng nét mặt:

- Người Tây Lương vốn là không thuần hóa, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, dã man vô cùng, Sở đại nhân bội ước, bọn họ tất nhiên sẽ tìm hết phương pháp đối phó với chúng ta. Cho dù không động thủ ở Thanh La Thành này, nhưng đợi tới khi chúng ta về nước, từ Thanh la Thành tới đại mạc, dọc đường đi mấy trăm dăm, Na Sử bộ tộc có tới vài chục vạn người, bất cứ lúc nào cũng có thể chặn đánh chúng ta, so với đàm phán hòa bình, ta nghĩ Na Sử bộ tộc kia coi trọng mặt mũi của mình hơn.

Tiết Hoài An hết sức khẩn trương:

- Hiên Viên tướng quân, theo ý ngài, chuyện hôn sự này không bội ước được?

- Đây chỉ là lời tâm huyết của mạt tướng.

Hiên Viên Thắng Tài trịnh trọng:

- Đến tột cùng là chọn theo hay không, là do Sở đại nhân tự quyết định.

Hiên Viên Thắng Tài nói những lời thế này, sao Sở Hoan không hiểu.

Hắn thật không nghĩ tới, tự mình lại lại khó mình tới mức này.

- Sở đại nhân, Hiên Viên tướng quân nói rất có đạo lý..

Tiết Hoài An đứng dậy, tới ngồi gần Sở Hoan hơn, thấm thía nói:

- Thật ra bản thân Bổn quan cảm thấy Sở đại nhân cưới một Tháp Lan Cách Tây Lương cũng không phải chuyện gì khó khăn, mà ngược lại, còn là một chuyện rất vinh quang đó. Thánh Thượng đồng ý nghị hòa, hy vọng hai nước biến chiến tranh thành hòa bình, Sở đại nhân lại cưới một thê tử là Tháp Lan Cách Tây Lương, chính là quán triệt ý chỉ của Thánh Thượng, coi như đã cống hiến rất lớn cho tình thân hai nước.

Y nhẹ nhẹ vỗ vỗ vào tay hắn, hoàn toàn như một bậc trưởng bối:

- Sở đại nhân, chuyện này cứ định vậy đi. Nếu bọn họ nguyện gả, chúng ta cũng sẽ không sợ cưới…. Hiên Viên tướng quân, nói với mọi người, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi, nếu thật là mấy hôm nữa tổ chức, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt mới phải, tuyệt đối không thể để cho Sở đại nhân mất mặt.

Sở Hoan làm chuyện gì xưa nay đều biết rất rõ, phàm là đại sự cũng quyết định thật nhanh gọn dứt khoát, nhưng duy chỉ có về chuyện tình cảm với con gái là hơi do dự.

Chuyện thế gian, thật muốn bàn về vấn đề phức tạp sẽ chẳng có gì vượt quá chuyện tình cảm nam nữ. Mỗi lần nghĩ về vấn đề này, hắn luôn cảm thấy nhức đầu.

Sở Hoan đang đau đầu, Ỷ La lại cảm thấy toàn thân thoải mái.

Sau khi vào thành, tự có người thu xếp, cha con Na Sử Bột Cổ Lợi được thu xếp ở trong một phủ đệ trong thành, tòa phủ đệ này ở Thanh La Thành coi như hết sức hào phóng xa hoa.

Ma Ha Tạng dụ dỗ Ma Ha La xuất binh tới Hắc Sơn kịch chiến, còn Hữu tướng ở trong thành dùng quân trông thành và Ba Bạch Đồ còn ở đó mạnh mẽ dứt khoát xử lý đảng đối địch của Ma Ha Tạng. Đồng đảng của Ma Ha Tạng trước đó bị bắt vào tù cũng được thả tha, nhưng đồng đảng của Ma Ha La và Cổ Tát Đại phi đều bị bắt, trong đó có nhiều trọng thần trong triều, hôm nay trong đại ngục kín hết chỗ, chỉ chờ Ma Ha Tạng đưa đi, mà trong thành lại có rất nhiều phủ đệ trống.

Ánh trăng sâu kín, nhẹ như nước, nhàn nhạt len vào theo cửa sổ, u tĩnh dị thường.

Ỷ La vừa tắm xong, đã thay một thân xiêm y nhẹ nhàng, đang ngồi bên cửa sổ nhìn gương đồng, cầm lược gỗ nhẹ nhàng gỡ mái tóc dài.

Tây Lương cũng phảng phất văn hóa người Hán, hơn nữa giai tầng quý tộc Tây Lương, đặc biệt là các quý tộc trong Thanh La Thành hết sức ngưỡng mộ cách sống của Trung Nguyên, các tòa phủ đệ đều hết sức bắt chước phong cách Trung Nguyên, hơn nữa cách sống, đồ dùng bên trong đó cũng đều là hàng hóa các thương nhân mua từ Trung Nguyên về bán với giá rất cao, vô luận là bàn ghế đồ dùng, tơ lụa bình phong, đồ trang sức hay tranh chữ, vân vân, chỉ cần là đồ có thể mang tới được từ Trung Nguyên, đều là các quý tộc Tây Lương thường ngày ganh đua so sánh.

Bỏi vì ngưỡng mộ, nên muốn có. Bởi vì muốn có, nên mới muốn cướp bóc.

Có lẽ đối với đại đa số người Tây Lương, mục đích xâm lược tấn công Tần quốc cũng không hẳn là vì công thành đoạt đất, từ dân tộc du mục biến thành dân tộc nông canh, bọn họ mong muốn nhận được những thứ rực rỡ muôn màu kia của Trung Nguyên hơn, còn có cả nữ nhân Trung Nguyên vô cùng xinh đẹp nữa.

Gương đồng bên cửa sổ, lược gỗ cầm trong tay cũng đều là đồ Trung Nguyên, ở Tây Lương giá trị không rẻ. Trong gương là một khuôn mặt, làn da mặc dù hơi thiên về màu đồng, nhưng ngũ quan xinh đẹp, mái tóc mới tắm xong vẫn còn ươn ướt, một thân xiêm y tơ lụa thướt tha, đó là gấm Xuyên mà chỉ tiểu thư nhà giàu ở Trung Nguyên mới co thể mặc thường xuyên, hình thức cũng là ống tay áo lụa mỏng thường thấy ở Trung Nguyên.

Nhìn lại, mái tóc dài như lụa của Ỷ La quả thật cực kỳ giống tiểu thư Trung Nguyên, nhưng làn da lại rất khác, hơi ngăm ngăm, không được vẻ mềm mại như làn da các tiểu thư ở Trung Nguyên, nhưng lại mang một vẻ đẹp khỏe mạnh của thảo nguyên, làn da căng mượt không ti vết, dưới ánh trăng bóng mịn như gấm, nhàn nhạt tản ra một thứ ánh sáng khỏe mạnh, cổ áo khẽ mở rộng, bộ ngực căng tròn vươn cao tạo thành môt khe hở cực kỳ mê người, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bảo thạch màu lam đu đưa lọt vào giữa cái khe đó, dưới ánh trăng nhàn nhạt sáng lên màu lam, càng khiến cho bộ ngực tuyệt đẹp ấy như tỏa sáng.

Nàng ngũ quan xinh đẹp, trong số các nữ tử Tây Lương tuyệt đối là nhất đẳng mỹ nhân, có lẽ không được tinh sảo như nữ tử tuyệt sắc Trung Nguyên, nhưng trong nét kiều mị lại có vẻ anh khí, vẻ anh khí này, nữ tử bình thường ở Trung Nguyên tuyệt đối không thể có.

Lược gỗ nhẹ nhàng gỡ mái tóc đằng sau, Ỷ La ngắm chính mình trong gương, không tự chủ được mỉm cười, thì thào nói với mình:

- Nếu hắn thấy ta mặc thế này, có cao hứng không nhỉ? Hay hắn thích ta trước đây hơn?

Đặt cây lược xuống, một cánh tay đưa lên cửa sổ, bám vào song sắt, đôi mắt to xinh đẹp nhìn mảnh trảng trên trời đêm, ánh mắt mơ màng dần, tựa như đang suy nghĩ gì đó, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên, chính là cảnh thiếu nữ hoài xuân.

Không biết bao lâu sau, nghe thấy có tiếng người sau lưng, Ỷ La giật mình tỉnh lại, quay đầu, thấy Na Sử Bột Cổ Lợi đang đứng sau lưng, không biết vào từ khi nào, nghĩ thây cảnh tượng vừa rồi của mình hẳn đã bị phụ thân nhìn thấy cả, trong lòng hơi ngượng, sẵng giọng:

- Phụ thân, người vào sao không gõ cửa?

- Trong lòng con đang bận, đương nhiên không nghe được tiếng gõ cửa.

Na Sử Bột Cổ Lợi lắc đầu, cười khổ bước tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh:

- Ỷ La, con thật thích hắn vậy sao? Hán chỉ là một người Tần, thảo nguyên chúng ta có vô số dũng sĩ, có ai không mạnh bằng hắn?

Ỷ La cũng không giận, tròn xoe hai mắt, mỉm cười nhìn phụ thân:

-Phụ thân, lúc nhỏ, người bế con ra ngồi trên cỏ, nhìn sao trên trời. Khi đó, người có hỏi con vì sao nào đẹp nhất, con nói vì sao nào cũng đẹp. Nhưng người nói với con, mỗi người sẽ có một ngôi sao định mệnh của mình, có sáng, có tối, mệnh đã định ai cũng không đổi được.

Nàng nhìn ra bầu trời bên ngoài:

- Hắn chính là vì sao định mệnh đó của con, mệnh đã định, ai cũng không đổi được!