Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 569: Đại Chế quan




Tây Lương có chín Hoàng Kim bộ tộc, ngoại trừ Hoàng Kim Ma Ha Vương tộc ra, tám Hoàng Kim bộ tộc khác cắt cứ một phương, Hoàng Kim Na SửTộc trấn thủ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm.

Thảo nguyên Tây Lương chia làm ba mảnh, Tây Bộ Na Sử Tộc khống chế thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, Nam Bộ Thanh Thản Tộc khống chế thảo nguyên Mãng Cáp, còn lại là Ma Ha Vương tộc khống chế thảo nguyên Thanh La, khách quan mà nói, diện tích thảo nguyên Thanh La rộng nhất, cũng là khởi nguyên của Ma Ha tộc Tây Lương, tổng cộng diện tích của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm và thảo nguyên Mãng Cáp cũng chỉ tương đương với thảo nguyên Thanh La.

Tuy rằng kỵ binh Tây Lương danh chấn thiên hạ, nhưng cũng không phải nơi nào ở Tây Lương cũng có nhiều tuấn mã, chín khu vực của Tây Lương, cũng chỉ có ba mảnh thảo nguyên mới có thể sinh ra ngựa Tây Lương thuần chủng.

Chiến mã Tây Lương lựa chọn vô cùng nghiêm khắc, cũng không phải tất cả ngựa đều có thể đạt tới tiêu chuẩn, đối với các quốc gia mà nói, tuy rằng sức chiến đấu của kỵ binh kinh khủng nhất, nhưng muốn xây dựng quân đoàn kỵ binh hùng mạnh cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tây Lương đánh Tần, được xưng mười vạn thiết kỵ, nhưng kỵ binh thật sự chẳng qua một nửa mà thôi, hơn nữa trong quá trình xuyên qua sa mạc tổn thất không ít chiến mã, đó là quân đoàn kỵ binh Tây Lương hao tổn nhân lực vật lực nhiều năm mới xây dựng được, có thể thấy được tuy rằng Tây Lương có nhiều tuấn mã, nhưng số lượng chiến mã sinh ra tuyệt đối không nhiều như mọi người tưởng tượng.

Ba thảo nguyên lớn, tuy rằng thảo nguyên Thanh La ở Trung bộ, diện tích rộng rãi, nhưng so sánh số lượng chiến mã tinh nhuệ sinh ra lại không bằng được thảo nguyên Cổ Lạp Thấm.

Cho nên tuy rằng số lượng dê bò mà thảo nguyên Cổ Lạp Thấm nộp lên trên hàng năm không nhiều lắm, nhưng lại cung cấp rất nhiều chiến mã cho thành Thanh La, điều này cũng là gánh nặng lớn nhất của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm.

Đối với Đại Chế Quan của Na Sử Tộc mà nói, ngoại trừ phải giúp đỡ tộc trưởng xử lý chính vụ của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, nhiệm vụ quan trọng nhất đó là giám sát thảo nguyên Cổ Lạp Thấm có thể hàng năm nộp lên trên đủ số chiến mã, cho nên tại Na Sử Tộc, dưới trướng Đại Chế Quan đặc biệt thiết lập Giam Mã Doanh, trong đó đều là cao thủ giám định ngựa, đám người này thường xuyên dẫn người đi lại trong thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, bọn họ chỉ cần xem nơi nào trên thảo nguyên có tuấn mã xuất sắc, thì có thể bỏ tiền thu mua, thậm chí cứng rắn điều động.

Nguyên nhân ban đầu thành lập Giam Mã Doanh thật ra là do thành Thanh La không muốn chiến mã của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm lớn mạnh, vơ vét ngựa tốt ngựa đẹp trở về thảo nguyên Thanh La, từ đó làm giảm thực lực chiến mã thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, dù sao nếu Cổ Lạp Thấm có nhiều chiến mã mạnh mẽ, ít nhiều cũng tồn tại uy hiếp nào đó đối với Vương thành Thanh La.

Chỉ là đám quan của Giam Mã Doanh lập tức phát hiện con đường phát tài từ đó.

Ngựa của thảo nguyên, chi làm ngựa quan và ngựa tư, ngựa quan chính là các bộ tộc đặc biệt đưa ra một mảnh cỏ, nuôi dưỡng trong đó là ngựa quan dùng để nộp lên trên.

Nơi sản sinh ngựa quan ngay từ đầu đương nhiên tới từ ngựa tư của mục dân, một khi ngựa tư của mục dân sinh sản, trong bộ tộc sẽ có người đặc biệt tiến đến kiểm tra thực hư, nếu xác định ngựa con thích hợp thuần dưỡng thành chiến mã, bộ tộc sẽ bỏ ra rất nhiều tài vật thu mua, sau đó đưa tớiđồng cỏ ngựa quan để nuôi dưỡng.

Đợi cho ngựa quan trưởng thành, còn phải tiến hành chọn lựa một lần nữa, có thể trở thành chiến mã cung cấp lên trên, trong mười con chẳng qua chỉ có hai ba con mà thôi, ngựa không được chọn sẽ được bộ tộc mở chợ bán ngựa định kỳ bán đi, ưu tiên bán cho mục dân trong tộc, còn lại sẽ bán cho tộc khác thiếu ngựa, đặc biệt bộ tộc vùng núi thiếu ngựa nghiêm trọng, cực kỳ cần ngựa.

Ngoại trừ ngựa quan, không ít mục dân của thảo nguyên đều có tài vật tư nhân của mình, ví dụ như dê bò, ví dụ như ngựa, có người kế thừa từ bậc cha chú, cũng có người lập công được thưởng.

Đám quan lại Giam Mã Doanh tuần tra ngựa tốt ở thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, tìm được bí quyết phát tài, đó chính là coi ngựa bình thường làm ngựa tốt, tiến hành lừa bịp tống tiền những mục dân thảo nguyên.

Bọn họ ngoại trừ định kỳ kiểm tra ngựa quan, cảm thấy hứng thú nhất chính là đi lại trên thảo nguyên, tìm mục dân bình thường, một khi nắm được, chỉ cần vừa thấy ngựa xong họ sẽ cùng lên công bố giám định là tuấn mã tốt, thích hợp dùng làm chiến mã, làm bộ làm dáng một phen, dựa theo quy củ, muốn dùng giá tiền cực kỳ thấp mua tuấn mã đi.

Giá cả như vậy, thường không bằng hai phần giá trị con ngựa, đối với mục dân mà nói chăn thả không thể thiếu ngựa, hơn nữa ngựa là tài vật quý giá nhất của một ngựa, đương nhiên sẽ nảy sinh tranh chấp, đám quan giám định ngựa đều là hạng người không nói đạo lý, không cãi cọ với mục dân, đều không nói đạo lý mạnh mẽ trưng thu ngựa, thường thường vào lúc này mục dân sẽ bị rơi vào thế yếu, không thể chống lại.

Mục dân bị bức không có cách nào khác, đám quan lại mới làm ra vẻ người tốt, nói nếu thật sự luyến tiếc ngựa, thì bỏ ra một ít tài vật, như vậy có thểgiữ tuấn mã lại, không cần mạnh mẽ trưng thu.

Những mục dân này không có cách nào, đành bỏ tài vật ra bảo vệ ngựa, mà đám quan lại thì dùng thứ này để phát tài.

Những mục dân đương nhiên bất mãn đối với điều này, mà tộc trưởng các tộc đều căm thù đám quan giám định ăn thịt người này đến tận xương tủy, một lần tìm tới tộc trưởng bộ tộc Hoàng Kim giải quyết việc này, Hoàng Kim tộc trưởng cũng vì chuyện này nhiều lần đàm phám với Đại Chế Quan, Đại Chế Quan thì lấy danh nghĩa triều đình áp chế tộc trưởng, chẳng qua cũng biết làm như vậy là quá mức chung quy không tốt, cho nên tăng thêm chút trói buộc đối với Giam Mã Doanh, tuy rằng đám quan giám mã rất kiềm chế, nhưng loại chuyện này chưa từng đình chỉ tại thảo nguyên.

Đại Chế Quan thảo nguyên Cổ Lạp Thấp trông coi Giam Mã Doanh, Giam Mã Doanh di chuyên chung quanh, thứ nhất là vì lừa bịp tống tiền, thứ haiđúng là vì tìm ngựa tốt, chẳng qua tìm ngựa tốt cũng không phải bổ sung vào ngựa quan đưa tới Vương thành Thanh La, ngựa thật sự tốt trong đó thường bị Đại Chế Quan tạm giữ, trở thành vật tư tàng của mình.

Nam nhân trên thảo nguyên, yêu thích lớn nhất chính là tuấn mã, Đại Chế Quan thảo nguyên Cổ Lạp Thấm có hai đam mê lớn, một là nữ nhân, còn lại là tuấn mã.

Đại Chế Quan cách bản bộ Na Sử không đến hai mươi dặm, đặc biệt dựng lên một bãi ngựa, nơi này đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, lượng mưa dư thừa, có một con sống, thích hợp để chăm ngựa, lều lớn đỉnh vàng của Đại Chế Quan thiết lập tại mảnh đất này, mặc dù công bố với bên ngoài nơi này nuôi dưỡng ngựa tốt cống hiến cho Ma Ha Vương tộc, nhưng bãi ngựa này trên thực tế chính là bãi ngựa tư nhân của Đại Chế Quan, bên trong nuôi dưỡng hơn hai trăm con ngựa tốt, đều là ngựa tư tàng của Đại Chế Quan, trong đó có lễ vật do người khác tặng, quả thực Đại Chế Quan là người coi tuấn mã như mạng.

Thân là Đại Chế Quan thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, đó là quan lớn nhất của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, quyền thế chỉ cao chứ không thấp hơn Hoàng Kim tộc trưởng, mà doanh địa trướng lớn đỉnh vàng lão ở, trong vòng mười lăm dặm chung quanh ngoại trừ Hoàng Kim tộc trưởng, bất cứ kẻ nào không thổng bẩm trước đều không thể tiến vào.

Hoàng Kim bộ tộc đều được sắp đặt Đại Chế Quan, mỗi gã Đại Chế Quan, Vương thành Thanh La đều phân phối tám trăm khinh kỵ binh, tám trăm khinh kỵ binh này chỉ thuộc sự điều động của Đại Chế Quan, Hoàng Kim tộc trưởng cũng không có quyền điều động.

Những khinh kỵ binh này đều là con cháu Ma Ha Tộc, mà Đại Chế Quan các bộ tộc tuyệt đối xuất thân từ Vương tộc Ma Ha, Đại Chế Quan thảo nguyên Cổ Lạp Thấm chính là em ruột của Tương Lương Vương hiện giờ, tên là Ma Ha Đạt Khánh, tuổi gần năm mươi, người này rất có tâm kế, nắm chặt quyền hành thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, cũng giám sát chặt chẽ tộc trưởng Hoàng Kim Na Sử dưới mắt mình.

Ma Ha Đạt Khánh rất xem trọng an nguy của mình, tuy rằng Vương thành Thanh La trang bị cho tám trăm khinh kỵ binh, nhưng lão vẫn cảm thấy chưađủ an toàn, một lần nữa lựa chọn tại thảo nguyên Cổ Lạp Thấm sử dụng làm hộ vệ, cho tới giờ bên cạnh lão đã có vệ đội gần hai ngàn người, trang bị của vệ đội này đều cực kỳ tốt, thủ vệ chung quanh lều lớn đỉnh vàng, hơn nữa còn có kỵ binh tuần tra bên ngoài, mỗi ngày kỵ binh tuần tra đều tuần tra hơn mười dặm chung quanh lều lớn đỉnh vàng để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho lều lớn đỉnh vàng.

Dưới sự bảo vệ tầng lớp như vậy, Ma Ha Đạt Khánh sống hết sức thoải mái ở mảnh đồng cỏ này, lão thích nữ nhân, thích ngựa, bởi vì Tây Lương quốc bắt đầu học tập văn hóa Hán, không ít người cũng học đòi văn vẽ luyện chữ vẽ tranh, tại Tây Lương quốc chỉ có quý tộc mới có tư cách đọc sách Hán, Ma Ha Đạt Khánh xuất thân Vương tộc, thân phận cao quý, lão đương nhiên không tránh được học đòi văn vẻ, lúc còn trẻ tìm họa sĩ học tập tranh vẽ, học được vài năm, tuy rằng chưa nói tới có bao nhiêu kỹ năng vẽ, nhưng trong Vương tộc Ma Ha, lão cũng là một trong số ít quý tộc tinh thông vẽ tranh.

Việc Ma Ha Đạt Khánh thích làm nhất ngoại trừ mang theo mười mấy nữ nhân của mình đi cưỡi ngựa đuổi gió, một chuyện khác là thích triệu tập nữnhân của mình tới lều lớn đỉnh vàng, múa bút vẽ tranh ngay trước mặt những nữ nhân này, sau mỗi lần lão triệu tập nữ nhân tới, tranh vẽ ra vĩnh viễnđều là tuấn mã.

Tuấn mã trong bức tranh đều là một trong rất nhiều ngựa tốt lão nuôi dưỡng.

Đối với Ma Ha Đạt Khánh mà nói, phần lớn tuấn mã của bãi ngựa lớn này đều là tính mạng của lão, mỗi con tuấn mã đạt được lão đều dẫn theo nữnhân của mình tới xem xét cẩn thận, sau đó trịnh trọng lấy cho nó một cái tên vang dội, mà nữ nhân của lão nhất định phải nhớ kỹ hình thể đặc thù cùng với tên của tuấn mã, bởi vì sau khi Ma Ha Đạt Khánh vẽ tuấn mã ra, ai có thể là người đầu tiên nói ra tên tuấn mã trong bức tranh sẽ nhận được một phần thưởng xa xỉ.

Chính bởi vì như vậy, chuyện mà đám nữ nhân bên cạnh lão thích làm nhất đó là thường xuyên quan sát hình thể đặc thù của tuấn mã trong bãi ngựa, sau đó ghi nhớ tên mỗi con tuấn mã trong lòng, đợi Ma Ha Đạt Khánh vẽ tranh, có thể đạt được phần thưởng.

Lúc hoàng hôn, Ma Ha Đạt Khánh đang vẽ tranh trong lều lớn đỉnh vàng, mười mấy nữ nhân vây quanh bốn phía, hình dáng khác nhau, trong những nữ nhân này, ngoại trừ người Tây Lương còn có nữ tử các nước Tây Vực, có người cao lớn, có người nhỏ bé, có người xinhd dẹp, có người thon thả, cũng có người đầy đặn cường tráng, lúc này họ đều đang chăm chú nhìn bức họa, xem Ma Ha Đạt Khánh vẽ tranh.

- Là Vạn Lý Phi!

Chỉ vẽ hơn một nửa, một nữ nhân dáng người đầy đặn đã vội kêu lên, Ma Ha Đạt Khánh cười ha ha, giơ tay chụp lên cái mông to mọng của nàng một cái, nói:

- Sai rồi, một cái chụp này là phạt ngươi, nếu ai nói sai nữa, thì cởi hết quần áo chạy một vòng trong trướng.

Đúng lúc này, ngoài trướng vải truyền đến thanh âm:

- Báo, Phi Ưng đưa tin, phía Nam xuất hiện một đội kỵ binh, đang chạy tới bên này!

Ma Ha Đạt Khánh nhăn mày, lớn tiếng hỏi:

- Là ai?

- Tạm thời chưa có tin tức.

Thanh âm bên ngoài nói:

- Chỉ là tốc độ cực nhanh, lập tức đi vào vùng cấm!

Ma Ha Đạt Khánh buông bút lông, chắp hai tay sau lưng rời khỏi lều lớn, người bẩm báo ngoài cửa chính là thân tín bên người lão, Thiên phu trưởngĐóa Cát, lão nắm giữ hai ngàn vệ đội trong tay, thiết lập hai gã Thiên phu trưởng, đều là thân tín của mình, lão cười lạnh nói:

- Năm sáu trăm người? Là ai không muốn sống nữa. Đóa Cát, ngươi dẫn người nghênh đón, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, biết rõ nguyên do, nhanh chóng báo lại cho ta!

Đóa Cát điểm một đội khinh kỵ, dẫn đầu đi về phía Nam nghênh đón, chỉ đi không tới hai mươi dặm liền nghe được phía trước truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, liền thấy cách đó không xa một đội kỵ binh đông nghìn nghịt đang nhanh chóng tiến tới.

Đóa Cát vẫy tay một cái, ba trăm tên khinh kỵ theo sát phía sau đã nhanh chóng tản ra, bày trận hình quạt, giương cung cài tên, nhắm ngay phía trước, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Thế tới của đối phương không giảm, một người bên cạnh Đóa Cát đã nói:

- Thiên phu trưởng, người tới dường như là người của Trác Nhan Bộ, bọn họ có cờ Nguyệt Lượng!

Các bộ tộc của thảo nguyên, tuy rằng đều lệ thuộc đế quốc Tây Lương, nhưng mỗi bộ tộc đều có cờ xí của riêng mình, Trác Nhan Bộ ở vùng hồ Nguyệt Lượng, cờ xí của bộ tộc đúng là cờ Nguyệt Lượng.

Đóa Cát vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị:

- Quả nhiên là người Trác Nhan Bộ, là ai chấp thuận họ tập kết binh mã?

Gã rút loan đao bên hông, nắm chặt chuôi đao cười lạnh nói:

- Trác Nhan Bộ muốn tạo phản sao?