Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 565: Ma Ha kế




Mấy đội ngũ hợp lại làm một, Ma Ha Tàng ở trong đội ngũ, cũng không dẫn đường phía trước, đểSơn Tháp Hỉ Minh dẫn đường, mấy đội ngũ trang phục khác nhau, đan xen một chỗ hơi không ra thể thống.

Sở Hoan và Ma Ha Tàng ở trong đội ngũ, trong lòng rất nhiều chuyện, cũng không muốn nói, tuy rằng ở chung với Quỷ đại sư mấy ngày ngắn ngủn, nhưng hai người lại có thêm danh phận thầy trò, Bì Sa Môn hạ lệnh thiêu hủy chùa miếu, tuy rằng Quỷ đại sư viên tịch trước, di thể táng thân trong biển lửa, nhưng Quỷ đại sư quy thiên, đầu sỏ tự nhiên là Bì Sa Môn.

Sở Hoan ân oán rõ ràng, Bì Sa Môn hại chết Quỷ đại sư, bắt Nặc Cự La, cho dù Sở Hoan không thể giết Bì Sa Môn báo thù cho Quỷ đại sư, nhưng cứu Nặc Cự La ở thế tất phải làm.

Lôi Hỏa Kỳ Lân dưới háng hắn thần tuấn khác thường, bọc chứa chiến giáp Lang giáp giắt trên lưng ngựa, chiến khôi Lang giáp vốn ở bên trong rương, chẳng qua chiếc rương kia quá mức bắt mắt, Sở Hoan cũng không mang theo, đã để lại trong miếu, cũng không biết có bị lửa lớn thiêu hủy hay không.

Nhắc tới cũng kỳ, tuấn mã chung quanh nhìn thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân đều không dám tới gần, kéo ra một khoảng cách. Con ngựa dưới háng Ma Ha Tàng cũng là một loại ngựa tốt, cũng chỉ có nó dám tiếp cận một chút với Lôi Hỏa Kỳ Lân, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Ma Ha Tàngđương nhiên phát hiển điểm này, ngạc nhiên nói:

- Con ngựa này của Sở huynh đệ rất tốt, dường như không phải ngựa Trung Nguyên các ngươi, lại giống Lôi Hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết của thảo nguyên chúng ta.

Sở Hoan biết lúc này không giấu diếm được, lập tức nói ra chuyện thu phục Lôi Hỏa Kỳ Lân, nhưng tuyệt đối không đề cập tới việc chiến giáp Lang giáp. Ma Ha Tàng nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, cả kinh nói:

- Sở huynh đệ thân thủ rất tốt, Lôi Hỏa Kỳ Lân chính là thần câu trong truyền thuyết thảo nguyên chúng ta, không ngờ ngươi thu phục được, thuật cưỡi ngựa của Sở huynh đệ rất tốt.

Sở Hoan chỉ mỉm cười cũng không nói nhiều, hắn quay đầu nhìn một cái, thấy Bạch Hạt Tử dẫn mọi người đang theo phía sau không xa, thấy Bạch Hạt Tử nhìn chằm chằm bóng lưng Ma Ha Tàng mà đánh giá, thần tình trên mặt cổ quái, Sở Hoan cảm thấy hoài nghi, cố ý giảm tốc độ, đợi Bạch Hạt Tử đi tới, ngựa của Bạch Hạt Tử cũng không dám tới gần, Bạch Hạt Tử mất rất nhiều khí lực, rốt cuộc tới bên cạnh Sở Hoan.

Sở Hoan thấy Bạch Hạt Tử thần sắc khác thường, nhẹ giọng hỏi:

- Bạch huynh có chuyện gì sao?

Bạch Hạt Tử thấy Ma Ha Tàng cũng không quay đầu lại, lúc này mới nhích tới gần thấp giọng hỏi:

- Đại nhân, người này quả thực là Đại Vương tử Tây Lương sao?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Ta đã gặp hắn, đúng là Đại Vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng.

- Vậy thì lạ rồi.

Bạch Hạt Tử thấp giọng nói:

- Lúc trước chúng ta ra ngoài săn bắn, gặp một đội kỵ binh, giáp trụ họ mặc vừa thấy đúng là kỵ binh tinh nhuệ của Tây Lương.

- Vậy thì sao?

Bạch Hạt Tử lại thấp giọng nói:

- Họ đang lục soát tìm vị Đại Vương tử này, hỏi chúng ta có nhìn thấy người mặc khôi giáp này hay không, hơn nữa miêu tả tỉ mỉ khôi giáp một phen, ta nhìn nửa ngày, đúng là khôi giáp này.

- Ồ?

Mày Sở Hoan nhíu lại, hơi trầm ngâm hỏi:

- Chẳng lẽ là hộ vệ của Ma Ha Tàng, họ và Ma Ha Tàng lạc đường, cho nên mới tìm khắp nơi?

- Tuyệt đối không phải.

Bạch Hạt Tử lắc đầu nói:

- Đám người kia đằng đằng sát khí, còn nói chỉ cần biết tung tích Ma Ha Tàng, không bàn sống chết, đều có trọng thưởng, lúc gần đi còn nói với chúng ta nếu có thể lấy được thủ cấp Ma Ha Tàng, thưởng ngàn lạng hoàng kim!

Sở Hoan ngẩn ra, liếc Ma Ha Tàng một cái, lại thấy Ma Ha Tàng vừa vặn quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt Sở Hoan không đổi sắc, khẽ mỉm cười, Ma Ha Tàng cũng vuốt cằm mỉm cười.

- Ngươi nói là có người muốn giết Ma Ha Tàng?

Sở Hoan cảm thấy giật mình:

- Vậy ngươi có rõ ràng đám người kia là ai?

Bạch Hạt Tử lắc đầu nói:

- Họ cũng không nói rõ thân phận, nhưng cũng không phải kỵ binh bình thường.

Gã lập tức thấp giọng nói:

- Đại nhân, sự xuất hiện của Đại Vương tử Tây Lương này thật sự cổ quái, sao hắn chỉ đem theo mấy người ít ỏi, xuất hiện ở nơi này?

Sở Hoan không nói gì, trầm ngâm một lát mới thấp giọng nói:

- Bạch huynh, vị Sơn Tháp Hỉ Minh phía trước kia, ngươi coi chừng thật chặt cho ta, ngàn vạn lần đừng để hắn rời đi.

Sở Hoan vốn định hỏi thân phận và tung tích của Bì Sa Môn từ Ô Qua, nhưng Ô Qua uống thuốc độc tự sát, hiện giờ tin tức chỉ có thể ở trên người Sơn Tháp Hỉ Minh, trực giác Sở Hoan nói cho hắn biết, lúc trước Sơn Tháp Hỉ Minh vu hãm một hồi chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Bì Sa Môn, nếu như mình đoàn đúng, cho dù Sơn Tháp Hỉ Minh không biết tung tích của Bì Sa Môn, chắc chắn sẽ biết thận phận của lão.

Đoàn người bước thẳng tới Trác Nhan Bộ, đi tới nửa buổi chiếu tiến vào địa phận Trác Nhan Bộ, Ma Ha Tàng ghìm chặt ngựa cười với Sở Hoan:

- Sở huynh đệ, phía trước hai mươi dặm là bản bộ của Trác Nhan Bộ, Nguyệt Lượng hồ, chúng ta cùng tới uống một ly rượu sữa ngựa.

Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, cũng mỉm cười nói:

- Đại Vương tử, thực không dám dấu diếm, ta đã từng tới Nguyệt Lượng hồ, hơn nữa làm khách ở đó hai ngày!

- Ồ?

Ma Ha Tàng lộ ra vẻ ngạc nhiên, Sở Hoan lập tức nói ra chuyện mình đi ra từ trong sa mạc, bị người của Trác Nhan Bộ bắt về Nguyệt Lượng hồ.

Ma Ha Tàng cười to nói:

- Vậy thì thật thất lễ. Chẳng qua ngươi cũng không nên phiền lòng, hai nước chúng ta đang chiến tranh, Trác Nhan Bộ gách vác trách nhiệm cảnh giới biên giới sa mạc, nếu thật sự có thám tử xuyên qua địa giới của họ tiến vào Tây Lương, họ cũng sẽ chịu liên lụy.

Gã ngoắc tay gọi Sơn Tháp Hỉ Minh, Sơn Tháp Hỉ Minh xoay người xuống ngựa, vội vàng đi tới cung kính sợ hãi nói:

- Đại Vương tử, phía trước hai mươi dặm là Nguyệt Lượng hồ rồi.

Ma Ha Tàng nói:

- Bổn Vương tử còn nhớ được, nhiều năm trước Trác Nhan Luân đi tới thành Thanh La, khi đó ta còn nhỏ tuổi, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không kém, còn từng dạy ta thuật cưỡi ngựa, lại nói coi như là sư phó của bổn Vương tử. Nhiều năm qua ta chưa từng thấy hắn, muốn cho hắn một sựbất ngờ.

Sơn Tháp Hỉ Minh không hiểu, hỏi:

- Đại Vương tử có ý tứ gì?

Ma Ha tàng chỉ vào vài tên bộ hạ Sơn Tháp, phân phó:

- Các ngươi đều cởi quần áo ra, ta cùng hộ vệ thay đổi quần áo Sơn Tháp Bộ các ngươi, Sơn Tháp Hỉ Minh, ngươi dẫn chúng ta tới Nguyệt Lượng hồ, chỉ coi là ngươi có việc muốn tới yết kiến, chúng ta đi theo ngươi.

Gã cười nói với Sở Hoan:

- Sở huynh đệ, ngươi cũng dẫn vài người thay quần áo Sơn Tháp Bộ, chúng ta cùng nhau đi tới.

Sơn Tháp Hỉ Minh không thể tưởng được Ma Ha Tàng lại đưa ra chủ ý như vậy, trong lòng cảm thấy hơi nhàm chán, nhưng không dám nhiều lời, lập tức phân phó bộ hạ cởi quần áo.

Năm tên bộ hạ của Ma Ha Tàng xoay người xuống ngựa, cũng không khách khí, trước tiên cởi bỏ quần áo trên người, sau đó thay đổi quần áo Sơn Tháp Bộ. Sở Hoan nhìn thấy rõ ràng, một người trong đó đúng là Khuất Luật Cân hộ tống Ma Ha Tàng tới Trung Nguyên đi sứ, người này là đội trưởng thân binh bên người Ma Ha Tàng, là tâm phúc của Ma Ha Tàng.

Sở Hoan thấy Ma Ha Tàng muốn mọi người thay quần áo, cảm thấy chuyện kỳ quái, Bạch Hạt Tử giục ngựa đi tới nhẹ giọng hỏi:

- Đại nhân, chúng ta có cần thay quần áo hay không?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, phân phó:

- Bạch huynh, huynh lựa chọn vài người, cũng thay quần áo, theo ta tiến tới, ta thực muốn nhìn một chút, vị Vương tử Ma Ha Tàng này muốn làm cái gì.

Bạch Hạt Tử cũng không lựa chọn lạc đà khách, chỉ chọn lựa năm sáu người từ Cận Vệ Quân, tính thêm cả mình, đều thay đổi quần áo Sơn Tháp Bộ.

Ma Ha Tàng thay một bộ quần áo Sơn Tháp Bộ, lúc này mới phân phó:

- Người không có quần áo của Sơn Tháp Bộ, trước tiên đợi ở chỗ này, sau đó bổn Vương tử sẽ phái người thông báo các ngươi đi tới.

Sở Hoan cũng phân phó Lang Oa Tử dẫn những người khác tạm thời nghỉ tạm tại chỗ này, đội ngũ Ma Ha Tàng có sáu người, tính thêm tảy người Sở Hoan, mười ba người đều thay quần áo, thêm hai mươi tên bộ hạ Sơn Tháp, chỉnh đốn lại đổi ngũ, do Sơn Tháp Hỉ Minh dẫn đường phía trước,đoàn người cũng không chậm trễ, cưỡi ngựa đi tới Nguyệt Lượng hồ.

Không bao lâu liền thấy Nguyệt Lượng hồ xuất hiện phía trước, xa xa liền thấy bản bộ Trác Nhan Bộ, Sở Hoan hết sức quen thuộc nơi này, vừa tới gần xa xa nhìn thấy một bóng người ngồi trên sườn núi, bóng người cô đơn kia mặt hướng về phía tây, ngọc thủ chống cằm, dường như đang đợi cái gì.

Nhìn thấy bóng người kia, Sở Hoan ghìm chặt ngựa, tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng Sở Hoan vẫn thấy rõ, bóng người kia là Na Sử Khỉ La.

Sở Hoan không phải kẻ ngu, hắn đương nhiên biết tại sao Khỉ La lại ngồi đó, biết chắc nàng đang đợi ai.

Sơn Tháp Hỉ Minh dẫn mọi người đi tới nơi dừng chân của Trác Nhan Bộ, Khỉ La đương nhiên không thể tưởng được Sở Hoan lại ở trong đó, cũng không nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua liền chuyển ánh mắt đi.

Những mục dân Trác Nhan Bộ nhìn thấy một đám kỵ sĩ tới đây, cũng không cảm thấy kinh ngạc, Trác Nhan Bộ chính là bộ lạc Bạch Ngân, quản lý rất nhiều bộ lạc Thanh Đồng, tộc trưởng Trác Nhan cùng với Trung Chế Quan đều ở doanh địa bên Nguyệt Lượng hồ, tộc trưởng các bộ thường xuyên có việc cần Trác Nhan Bộ trợ giúp, trận thế như vậy người Trác Nhan Bộ quả thật thấy cũng nhiều.

Sở Hoan ở trong đám người, bị những người chung quanh che lấp, cũng không ai nhìn thấy bộ dáng Lôi Hỏa Kỳ Lân, nếu không sẽ khiến cho người khác chú ý.

Sơn Tháp Hỉ Minh dẫn mọi người đi tới trước cửa doanh địa, liền có võ sĩ Trác Nhan Bộ giơ đao ngăn lại, Sơn Tháp Hỉ Minh lớn tiến nói:

- Ta là Sơn Tháp Hỉ Minh tộc trưởng Sơn Tháp Bộ, có chuyện lớn muốn gặp Trác Nhan tộc trưởng!

Gã lập tức lấy ra một thứ chứng minh thân phận của mình, thủ vệ nhìn thấy trần giọng nói:

- Chờ một chút!

Lập tức có người đi vào thông báo, rất nhanh có người tới nói:

- Sơn Tháp tộc trưởng, tộc trưởng đang chờ, xuống ngựa đi vào!

Sơn Tháp Hỉ Minh xuống ngựa, những người khác đều xuống ngựa, Sơn Tháp Hỉ Minh biết quy củ, quay đầu lại nói:

- Bốn người tới đây!

Gã biết, nếu tộc trưởng bộ tộc Thanh Đồng đến yết kiến, lúc vào doanh nhiều nhất chỉ có thể mang theo bốn người.

Ma Ha Tàng lôi kéo cánh tay Sở Hoan, đi ra từ trong đám người. Khuất Luật Cân theo sát phía sau, Bạch hạt Tử thấy Sở Hoan bị Ma Ha Tàng kéođi, cũng vội vàng đuổi kịp.

Võ sĩ thủ vệ tránh đường, Sơn Tháp Hỉ Minh mang theo bốn người Ma Ha Tàng, mộ gã võ sĩ Trác Nhan dẫn đường tiến vào doanh địa.

Sở Hoan hết sức quen thuộc nơi này, đi theo người nọ xuyên qua doanh địa, cuối cùng đi tới trước lều lớn tộc trưởng, trước cửa có hai gã võ sĩ thủệ, Sơn Tháp Hỉ Minh tiến tới hành lễ trước cửa trướng:

- Sơn Tháp tộc trưởng Sơn Tháp Hỉ Minh cầu kiến Trác Nhan tộc trưởng!

Bên trong lập tức truyền ra thanh âm Trác Nhan Luân:

- Vào đi!

Sơn Tháp Hỉ Minh xốc lều trại lên, dẫn đầu tiến vào, khóe miệng Ma Ha Tàng lộ ra nụ cười, đi vào theo, mấy người Sở Hoan cũng đi theo, tới trong trướng, Khuất Luật Cân đứng ngang trước cửa, Sơn Tháp Hỉ Minh đã tiến lên cung kính hành lễ:

- Sơn Tháp Hỉ Minh gặp qua Trác Nhan tộc trưởng!

Tinh thần của Trác Nhan Luân nhìn qua không tốt lắm, cũng không chút ý Sơn Tháp Hỉ Minh phía sau, uể oải khoát tay nói:

- Sơn Tháp tộc trưởng, hôm nay ngươi tiến đến có chuyện gì?

Sơn Tháp Hỉ Minh quay đầu lại, đã thấy Ma Ha Tàng sải bước tiến lên, cười nói:

- Trác Nhan tộc trưởng, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?

Lúc Trác Nhan Luân ngẩn ra, Ma Ha Tàng đã tiến đến trước người lão, nhìn thấy gương mặt Ma Ha Tàng, Trác Nhan Luân đầu tiên nhíu mày, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh nói:

- Là… là ngươi!

Ánh đao chợt lóe, bội đao của Ma Ha Tàng đã rời vỏ, mũi đao chỉ vào yết hầu Trác Nhan Luân, Ma Ha Tàng lại cười nói:

- Trí nhớ của Trác Nhan tộc trưởng không kém, còn nhớ rõ bổn Vương tử!