Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 560: Bì sa môn




Sở Hoan thấy cảnh đó có chút ngạc nhiên, lại nghe Quỷ đại sư nói:

- Na Già, ngươi lại đây.

Sở Hoan nghe lão gọi mình, vội đến trước mặt lão, thấy dưới mặt nạ, đôi mắt của Quỷ đại sư vốn đã đỏ thẫm như máu lúc này lại càng đỏ hơn, tựa như trong hốc mắt đã tràn ngập máu.

- Mắt ta không ổn rồi.

Quỷ đại sư yếu ớt nói:

- Hắn đã không chờ được, nếu ta đoán không sai, hắn sẽ sớm đến đây thôi.

Sở Hoan nghe mơ mơ màng màng, nhíu mày hỏi:

- Đại… Sư phụ, người nói hắn là ai vậy?

Quỷ đại sư cũng không trả lời ngay, mà nói:

- Nữ thí chủ muốn khỏi hẳn, phải mất mấy tháng, phương pháp trị liệu, Thú Bác Già đã tinh thông, giao cho hắn, có thểyên tâm.

Thú Bác Già giọng trang nghiêm, trán cúi sát mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói cực kỳ cung kính:

- Thú Bác Già tuân lệnh!

Quỷ đại sư phân phó:

- Thú Bác Già, tối nay ngươi lên đường, mang nữ thí chủ đi, ngươi biết làm thế nào rồi đúng không?

Sở Hoan vội la lên:

- Đi đâu?

- Ta không thể rời khỏi.

Quỷ đại sư giọng cực kỳ suy yếu:

- Na Già, ta truyền cho ngươi ba bộ Kinh thư, ngươi đã đọc qua chưa?

Sở Hoan biết lão đang muốn nói về ba bộ kinh thư “Nhị thập tứ pháp tướng Na Già thiện”, khẽ vuốt cằm, Quỷ đại sư đã nói:

- Ba bộ Kinh thư, rất cần đọc, ghi nhớ trong lòng, mỗi ngày tụng niệm, không thể trì hoãn.

Sở Hoan nghe giọng lão trang nghiêm, hết sức trịnh trọng, chỉcó thể gật đầu. Quỷ đại sư hơi trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau một lát thì thào nói:

- Làm khó cho ngươi rồi.

Lão quay đầu nhìn Thú Bác Già nói:

- Bây giờ ngươi mang theo nữ thí chủ, từ sau núi xuất phát.

Thú Bác Già ngẩng đầu, mặt nghiêm nghị, cũng không ngẩngđầu, đứng dậy, xoay người đi liền. Sở Hoan thấy không khí không bình thường, ba người Quỷ đại sư dường như đang lâm vào đại địch, cũng không rõ ràng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, lại hỏi:

- Sư phụ, đến tột cùng là phát sinh chuyện gì?

Quỷ đại sư lúc này mới quay sang phía Sở Hoan hạ giọng nói:

- Nặc Cự La, ngươi hộ pháp.

Nặc Cự La vươn người đứng dậy, sải bước đi ra cửa, thuận tay đóng cửa Phật đường lại, mặt không chút thay đổi.

Quỷ đại sư lúc này mới hướng Sở Hoan nói:

- Phật từ Tây Thiên đến, phổ độ chúng sinh, thế nhân chỉ biết có Đại Thiện tông, Đại Mật tông, nhưng còn có một chi nữa, là Đại Tâm tông của chúng ta.

- Đại Tâm tông?

Sở Hoan nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói trong Phật giáo còn có Đại Tâm tông.

- Đại Tâm tông truyền pháp có ba thuật: thân, khẩu, ý.

Quỷ đại sư chậm rãi nói:

- Đại Ba cư sĩ phát triển Đại Tâm tông, đời sau lập tam thuật, thuyết tam thuật tỉ mỉ nếu nói mấy tháng cũng không hết,đạt tới lời nói chân thật, việc làm chân thật, ý niệm chân thật không dễ. Ta vốn định dùng mấy tháng còn lại, dẫn ngươi trước tiên nhập khẩu cảnh, sau đó nhập ý cảnh, chỉ là mắt ta sắp mù rồi, cho dù trước khi bị mù, dẫn ngươi tiến vào ý cảnh, cũng không giác ngộ nhanh được, toàn bộ nhờ vào vận mệnh của ngươi, cũng là làm khó ngươi rồi.

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Sư phụ, không phải lần trước người nói, mắt của người có thể kéo dài được thêm một thời gian sao?

Quỷ đại sư hạ giọng nói:

- Chuyện xảy ra ngoài miếu, ngươi cũng thấy rồi đúng không?

- Vâng.

- Người đó là Phạt đồ La Phất Đa La.

Quỷ đại sư chậm rãi nói:

- Hắn tu ý thuật, hôm nay mang đến tỷ thỉ, ta đã phá ý thuật của hắn, nhưng ta cũng bị trọng thương.

- Phạt đồ La Phất La Đa?

Sở Hoan cảm thấy cái tên này đọc vô cùng khó.

- Hắn là người phương nào?

- Sớm hay muộn thì ngươi cũng biết.

Quỷ đại sư lắc đầu:

- Hắn là ném ra một tảng đá, người ném đá rất nhanh sẽ tới.

Lão ra hiệu Sở Hoan tới gần, hạ giọng nói:

- Hiện tại ta dạy ngươi phương pháp nhập ý cảnh, ngươi có thể hiểu nhiều hay ít còn tùy vào vận mệnh của ngươi.

Lúc này có tiếng bước chân vang lên, liền thấy Thú Bác Già cõng Mị Nương hôn mê bất tỉnh trên lưng đi ra. Sở Hoan nhìn thấy vội vàng đến xem, thấy sắc mặt Mị Nương so với lúc mới vào miếu tốt hơn rất nhiều, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, vẫn hôn mê bất tỉnh.

Thú Bác Già lưng cõng Mị Nương, nên cử động khó khăn hơn,đang định chắp tay trước ngực thì Quỷ đại sư đã nói:

- Ngươi đi đi.

Sở Hoan hỏi:

- Sư phụ, họ đi đâu? Đồ đệ làm sao tìm được họ?

Quỷ đại sư nói:

- Duyên phận chưa hết, tự khắc sẽ gặp được, không cần ngươi tìm, mà sẽ tự đến tìm ngươi.

Thú Bác Già cũng đã quỳ rạp dưới đất, thành kính khấu đầu trước Quỷ đại sư vài cái, lập tức đứng dậy cõng Mị Nương đi về hướng cửa sau của Phật đường.

Sở Hoan đi theo vài bước, nhưng Thú Bác Già tuy rằng lưng cõng một người bước chân vẫn rất nhẹ nhàng, khiến người ta khiếp sợ, giống như lông chim bay trong gió, nháy mắt liền rời khỏi.

Sở Hoan thấy Thú Bác Già cõng Mị Nương rời đi, không biết có nên đi theo hay không, Quỷ đại sư đã trầm giọng nói:

- Na Gia lại đây.

Giọng tuy rằng suy yếu nhưng vẫn cực kỳ uy nghiêm.

Sở Hoan nhíu mày, cuối cùng quay lại trước mắt Quỷ đại sự, khoanh chân ngồi xuống.

Nặc Cự La giống như bàn thạch, thủ vệ ở ngoài Phật đường. Dáng người gã cao lớn, kết hợp với gương mặt tựa như nham thạch, đúng là chẳng khác gì bức tượng Kim Cương hộ pháp.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mờ sáng hôm sau, nghe một hồi chuông vang lên. Lúc này xung quanh cực kỳ yên tĩnh. Tiếng chuông tuy rằng không lớn, nhưng rõ ràng vọng vào, chỉ trong nửa khắc, tiếng chuông im bặt, mà lại vang lên tiếng đập cửa, tiếng gõ cửa rất khoan thai, tựa như có kháchđến thăm miếu vậy.

Nặc Cự La vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng hỏi:

- Người nào?

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo:

-Tiểu tăng Bì sa môn, đến tiếp kiến sư huynh, mong được hạcố.

Trong ánh mắt Nặc Cự La lập tức hiện ra hàn ý, hai nắm tay nắm chặt lại, cũng không trả lời.

Lại nghe một tiếng rầm vang lên, cánh cửa miếu lập tức đổ xuống.

Trong viện, Lôi Hỏa Kỳ Lân nghe thấy tiếng động cũng chấn kinh, nhìn về phía cửa miếu, rồi phát ra tiếng hí như sấm rền.

Hai miếng gỗ cửa miếu đổ sập xuống, cổng tò vò mở rộng ra, chỉ thấy bên ngoài có một người đứng, lúc này còn cách sáng sớm chừng một canh giờ nên trời hãy còn mờ tối, nhưng người này hình dong quái dị, che ô, toàn thân ô đeođầy chuông nhỏ.

Nặc Cự La nhìn thấy thân hình ấy, đồng tử hơi co lại, nhưng vẫn như cũ, đứng như tảng đá trước cổng Phật đường, lạnh lẽo nhìn người mới tới.

Người nọ hơi giơ tán ô lên, lập tức lộ ra diện mạo. Trên mặt y cũng đeo mặt nạ, nhưng là mặt nạ màu lục tinh khiết. Mặt nạche hết mặt, nhưng không che được tóc. Thân mặc trường bào màu lục, tay phải nâng tán, nghe Lôi Hỏa Kỳ Lân hí vang, liếc nhìn, cũng không để ý, cất bước đi vào giữa sân.

Nặc Cự La thấy y tiến vào, bình tĩnh tự nhiên, lẳng lặng nhìn quái nhân Bì sa môn kia. Bì sa môn đi cũng rất chậm, khi còn cách Phật đường chừng mười bước, liền dừng lại, giọng lanh lảnh:

- Bì sa môn bái kiến, sư huynh trốn tránh không gặp sao?

Nặc Cự La thản nhiên nói:

- Bộ tôn đang lễ Phật, không có rảnh để gặp ngươi.

Bì sa môn lắc đầu:

- Hôm nay có việc lớn cần thương lượng, hắn không gặp không được.

Y nâng chân lên, tiếp tục đi lại Phật đường, sắp sửa đặt chân lên bậc cửa, Nặc Cự La đã lạnh lùng nói:

- Đứng lại.

Bì sa môn căn bản không để ý, vẫn đi lên bậc thang. Thân hình Nặc Cự La đã động đậy, giống như con Khỉ đột khổng lồ, phóng người lên, bổ nhào vào Bì sa môn.

Lúc thân hình Nặc Cự La tiếp đất, liền đánh ra một quyền. Bì sa môn nhẹ nhàng linh hoạt đến khó hình dung vừa né tránhđồng thời tay trái đập vào đầu vai Nặc Cự La. Nặc Cự La chụp vào khoảng không, quay người lại, liền cảm giác đầu vai của mình một trận đau nhức. Bì sa môn đã xẹt qua người gã, tới phía trước cửa chính Phật đường.

Nặc Cự La bất chấp đầu vai đau nhức, phóng người lên, từphía sau công chiến Bì sa môn. Bì sa môn cũng không trảđòn, Năc Cự La liên tục xuất trọng quyền, chiêu thức quái dị, mỗi một quyền đánh ra gió ù ù, có thể thấy nắm đấm cực kỳ dũng mãnh. Thân hình Bì sa môn như thật như hư, nắm đấm của Nặc Cự La hồ như đã trúng người y nhưng một lần như thế lại đều rơi vào khoảng không.

Nặc Cự La liên tục xuất ra mười quyền, nhưng ngay cả vạt áo của Bì sa môn cũng không chạm vào được, đúng vào lúc ấy, chợt nghe từ trong nhà vọng ra tiếng nói:

- Là đồng môn, vào nhà có gì ngại chứ?

Rồi chỉ bảo:

- Nặc Cự La, cho Bì sa môn sư huynh vào.

Sở Hoan lúc này đã ẩn thân ở sau bức tượng Kim Phật.

Lúc cửa miếu bị phá, Quỷ đại sư đã bảo Sở Hoan nấp sau tượng Kim Phật, dặn Sở Hoan cho dù thấy chuyên gì cũng không được đi ra.

Lão thậm chí dặn Sở Hoan không thể cho bất kỳ ai biết hắn làđệ tử của lão.

Sở Hoan trong lòng hết sức kỳ quái, nhưng Quỷ đại sư lúc nói mấy câu đó vẻ mặt rất nghiêm túc, nên Sở Hoan biết chuyện không tầm thường. Hắn vâng mệnh ẩn thận sau tượng Kim Phật.

Trong vòng Phật đường, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh. Quỷđại sư đã xoay người lại, mặt hướng vào cửa chính. Cửa lớn bịmở ra, thân hình Bì sa môn đã xuất hiện ở ngoài cửa, chỉ cóđiều vẫn không tiến vào, đôi mắt dưới mặt nạ lẳng lặng nhìn Quỷ đại sư, sâu kín trong đáy mắt mơ hồ có vẻ đề phòng, dường như đối với Quỷ đại sư hết sức kiêng kỵ.

Thân hình Quỷ đại sư còng xuống, gầy yếu thấp bé, Bì sa môn thân hình cao lớn, y phục đẹp đẽ, ngoại hình hai người như hai bức tranh tương phản.

Quỷ đại sư vẫn không nói lời nào. Bì sa môn trầm mặc một lát, cuối cùng phá vỡ sự yên lặng, trong giọng nói không phải không kính ý:

- Sư huynh, lúc trước, Phạt đồ La Phất Đa La không biết nặng nhẹ, ta chỉ phái hắn đến thăm sư huynh, nào ngờ hắn lại không biết trời cao đất rộng, bất kính với sư huynh. Bì sa môn xin lỗi sư huynh.

Quỷ đại sư bình tĩnh nói:

- Mời ngồi!

Bì sa môn ngồi xuống ở ngay trước cửa, quần áo của y vốn sạch sẽ lịch sự, lúc này bất chấp nền nhà bụi bặm, ngồi xuống, để ô bên cạnh. Nặc Cự La đứng cách chỗ y ngồi vài bước chân.

- Nửa năm không gặp, bệnh tình sư huynh xem ra càng lúc càng nặng.

Bì sa môn khẽ thở dài:

- Sư huynh cứu chúng sinh, lại không thể cứu mình, khiến cho người ta tiếc nuối.

Quỷ đại sư hạ giọng nói:

- Quy luật tuần hoàn, sinh tử luân hồi, ma đạo chưa trừ diệt, chung quy khó đạt cực lạc.

Bì sa môn thở dài:

- Sư huynh sắp rơi vào lục đạo, nếu như người đi, chúng sinh Nhân gian đạo sẽ như thế nào?

Đôi mắt y dưới mặt nạ tỏa hào quang:

- Sư huynh có nhớ chúng sinh không? Có lưu lại lời trấn ma không. Trấn Ma Chân Ngôn của Đại Tâm tông, sư huynh chẳng lẽ để nó trôi đi trong Nhân gian đạo?