Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 517: Cô nam quả nữ dưới bầu trời đêm




Đêm qua sa mạc rung chuyển trời đất bởi lốc xoáy tàn sát bừa bãi, tối nay lại bình tĩnh, dường như đêm qua trời đất đã tiêu hao hết tâm lực, bão cát tối nay cũng rất nhỏ.

Mị Nương sớm tìm một tấm vải che khuôn mặt của mình lại, bão cát sa mạc tuy nhỏ, những hạt cát nhỏ bé kia va lên mặt người cũng đau nhức. Có lẽ Mị Nương không sợ đau, nhưng nàng không cho phép bão cát đả thương khuôn mặt xinh đẹp da mịn thịt mềm của mình, nữ nhân --- đặc biệt nữ nhân xinh đẹp, bất cứ lúc nào cũng không quên bảo vệ bề ngoài của mình.

Hai người rốt cuộc nghỉ ngơi, cho dù thân thể Sở Hoan như thế, nhưng lưng cõng một người đi trong sa mạc cũng không có khả năng chống đỡ được tiếp, nước còn lại không dám tùy tiện uống, đáng sợ chính là hai người không có chút thực vật nào, thể lực tiêu hao chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi khôi phục một chút, nhưng nếu không có thực vật, thể lực cũng sẽ biến mất từng chút một.

Nếu là người ý chí bạc nhược, đi lâu như vậy vẫn không thấy một đường sống, chỉ sợ tinh thần cũng sẽ sụp đổ.

Không có thực vật, chẳng những khiến thân thể không được bổ sung, quan trọng nhất là cơ thể không thể sinh ra nhiệt lượng, trong đêm sa mạc rét lạnh tới cực điểm, cũng không phải ai cũng có thể chống đỡ được.

Tuy rằng hai người còn phủ áo bông, nhưng rách thành mảnh nhỏ, căn bản không không thể chống đỡ giá lạnh.

Sở Hoan đặt Mị Nương lên mặt cát, hiện giờ nữ tử xinh đẹp này không còn khí lực nói chuyện, ngồi trên mặt cát, Sở Hoan cho nàng uống một ngụm nước, bản thân mình cũng uống một ngụm, thu lại cẩn thận, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không nghĩ tới bầu trời đêm trong sa mạc vẫn có đầy sao, Sở Hoan tìm được vị trí chòm sao Bắc Đầu, xác định phương hướng phía bắc.

Đi lâu như vậy, không nhìn thấy dấu vết một người, khuôn mặt Sở Hoan càng thêm ngưng trọng.

Đối mặt với sa mạc mênh mông, võ lực cao tới đâu cũng thi triển không ra, trí lực cao tới đâu thì có thể làm gì?

- Nghỉ tạm trước đi.

Sở Hoan ngồi xuống bên người Mị Nương, mặt không chút thay đổi nói.

Mị Nương nằm trên mặt đất, nắm thật chặt xiêm y trên người, đôi mắt nhìn Sở Hoan. Dọc theo đường đi vì ứng đối sự thê lương và không khí chết chóc của sa mạc, Mị Nương khi thì trêu chọc, khi thì ca hát, kỳ thật đã liên tục tiêu hao thể lực và tinh lực của nàng, lúc này giọng của nàng đã hơi khàn khàn, nhẹ giọng hỏi:

- Chúng ta… Ngày mai chúng ta còn có thể sóng tiếp không?

Sở Hoan biết, tới tình trạng hiện giờ, thực tế đã không phân chia được lập trường địch ta, chỉ là hai đồng bạn sắp bị cái chết uy hiếp trong sa mạc. Nhìn thấy Mị Nương vô cùng suy yếu, hắn lắc đầu nói:

- Không biết, còn sống, thì tiếp tục đi, chết rồi, cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa.

Mị Nương thở dài yếu ớt:

- Nếu không phải vì ta, có lẽ huynh có thể sống lâu hơn vài ngày.

- Bây giờ có nói những lời này không có bất kỳ tác dụng gì.

Sở Hoan cảm thấy thân thể hơi mệt mỏi, dĩ nhiên nằm xuống nhìn bầu trời đêm ngôi sao lốm đốm:

- Chỉ cần không chết, cứ tiếp tục sống… !

- Bây giờ huynh còn khí lực, nhưng đến ngày mai nếu còn mang theo ta, chắc chắn sẽ không còn khí lực.

Mị Nương quay đầu, nhìn Sở Hoan bên cạnh. Dưới ánh sao, khuôn mặt Sở Hoan có rất nhiều miệng vết thương nhỏ do bão cát, tóc tai bù xù, nhìn qua chật vật khác thường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia đã bị phơi nắng thành màu đen lại mang theo một vẻ kiên nghị, lộ ra một cỗ anh khí. Mị Nương nhìn chằm chằm khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Sở Hoan:

- Ngày mai nếu huynh còn sống, tự mình đi thôi, không cần để ý tới… !

Lúc trước nàng đều ra vẻ nhu nhược, nhưng lúc này Sở Hoan lại nghe ra, dường như Mị Nương cũng không nói láo, có lẽ nàng thật sự đã chuẩn bị buông tha.

Sở Hoan chậm chạp quay đầu lại, đối mặt với Mị Nương, tuy rằng đã hết sức yếu ớt, nhưng đôi mắt của Mị Nương vẫn mang theo sự quyến rũ trời sinh, hết sức mê người:

- Có phải ngươi rất hối hận tiến vào sa mạc hay không?

- Không có.

Mị Nương thấp giọng nói:

- Nếu lại để ta lựa chọn, ta vẫn sẽ tiến vào sa mạc, chỉ là ta thật không ngờ kết quả lại thế này.

- Vì Hắc Giao Hầu?

- Hắn là đại ca ruột của ta.

Mị Nương khẽ thở dài :

- Hắn là thân nhân duy nhất của ta, huynh nói ta có thể bỏ mặc hắn hay không ?

- Các ngươi đi theo không tìm được cơ hội, cho nên theo vào sa mạc tìm kiếm cơ hội cứu người sao ?

Sở Hoan hỏi :

- Thanh Thiên Vương vì thủ hạ đại tướng của mình cũng cùng ngươi tiến vào sa mạc sao ?

Mị Nương chỉ ừ một tiếng, nàng phát hiện chỉ cần mình nói chuyện, một chút khí lực còn sót lại trong cơ thể dường như tràn ra ngoài theo mỗi lời mình nói.

- Hắc Giao Hầu ám sát Ma Ha Tàng Tây Lương, là các ngươi đã sớm có kế hoạch?

Sở Hoan cau mày nói:

- Vì sao phải ám sát Ma Ha Tàng?

Mị Nương nhẹ nhàng cười nói:

- Bây giờ nói điều này có tác dụng gì? Cho dù huynh biết hết thảy, thì có lợi ích gì?

Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, nhìn bầu trời đêm:

- Có lẽ đây là lần cuối cùng ta thấy sao rồi, ca ca tốt, ngài không nên nói những lời không vui này nữa, nói mấy lời dễ nghe, để Mị Nương cao hứng trước khi chết.

Sở Hoan cảm thấy nàng quả thật đã hết sức suy yếu, theo đêm dài, nhiệt độ cũng ngày càng thấp, bản thân Sở Hoan cũng cảm thấy hơi lạnh chung quanh xâm nhập vào thân thể mình, hắn thật sự không thể xác định Mị Nương có thể sống qua tối nay hay không.

Hắn tin tưởng, nếu có thực vật, đặc biệt thịt để ăn, bổ sung nhiệt lượng, như vậy sẽ chống đỡ được. Nhưng hiện giờ đừng nói thịt để ăn, ngay cả một chút lương khô cũng không có, nhiệt lượng không thể bổ sung được, cho dù Mị Nương có võ công, nhưng cuối cùng là hạng nữ lưu, hơn nữa còn mang theo tổn thương, khả năng chống đỡ qua được thật sự không lớn.

Thấy Sở Hoan không nói chuyện, Mị Nương quay đầu hỏi:

- Vì sao không nói lời nào?

- Nói cái gì?

- Ha ha ha, vậy ta hỏi huynh, Mị Nương có đẹp hay không?

Mị Nương nhẹ giọng cười duyên dáng nói.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Đẹp!

Mị Nương nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười:

- Vậy trong lòng huynh có thích Mị Nương hay không?

- Ngươi sắp chết rồi còn quan tâm vấn đề này sao?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ngươi là kẻ trộm, ta là quan, xưa nay quan và trộm không đứng một bên !

- Mị Nương cũng mặc kệ là quan là trộm.

Mị Nương buồn bã nói :

- Trước kia Mị Nương vẫn luôn nghĩ rằng, nam nhân thiên hạ nhìn thấy nữ nhân, chẳng qua là muốn nữ nhân tới giường ấn dưới thân thể mà thôi, trong thiên hạ, nam tử hán chân chính rất ít, đều là hạng tham tiền háo sắc… Huynh có biết hay không, ngay từ đầu Mị Nương tìm huynh, chỉ là muốn thử xem có thể khiến huynh nghe lời hay không, huynh là Phó sứ, nếu huynh có thể giúp Mị Nương làm việc, kế hoạch của Mị Nương sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Mặt Sở Hoan không chút thay đổi, cũng không nói chuyện.

- Chỉ là Mị Nương phát hiện, huynh không giống với nam nhân khác.

Mị Nương khẽ thở dài:

- Nam nhân khác nhìn thấy Mị Nương, ánh mắt đều mơ tưởng ăn ta, nhưng huynh… huynh không giống.

Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Cho nên ngươi không dám tùy tiện lợi dụng ta?

Mày Mị Nương nhướng lên, cười nói:

- Mị Nương còn chuẩn bị chờ huynh động tâm, dùng huynh làm việc, chỉ không nghĩ tới cơ hội lại sớm tới… !

Nàng dừng một chút hỏi:

- Ca ca tốt, Mị Nương sắp chết, hỏi huynh một câu, huynh phải nói thật.

- Cái gì?

- Huynh đã từng động tâm với Mị Nương hay chưa?

Mị Nương nhìn Sở Hoan, cười duyên dáng nói:

- Trong lòng huynh có chút thiện cảm nào đối với Mị Nương hay không?

Nàng nhìn như thoải mái hỏi, nhưng trong mắt cũng mơ hồ mang theo vẻ chờ mong.

Sở Hoan nhìn đôi mắt Mị Nương, không thể phủ nhận, đôi mắt này rất mê người, cũng rất câu hồn, người phụ nữ này đúng là một báu vật, thân thể nóng bỏng gợi cảm của nàng có thể hấp dẫn bất cứ một nam nhân nào trong thiên hạ, nhưng nế nói lúc này Sở Hoan sinh ra cảm tình nam nữ với nàng lại hơi gượng ép, chỉ là nhìn người phụ nữ này đã vô cùng suy yếu, hơn nữa có thể không chống đỡ được bao lâu, cho dù qua được tối nay, cũng chưa chắc có thể chờ được tới sáng, Sở Hoan không biết trả lời thế nào.

Mị Nương chờ giây lát, thấy Sở Hoan nhắm mắt lại, hô hấp nhịp nhàng, dường như đã ngủ, đúng là lảng tránh câu hỏi của mình, lập tức cắn môi oán giận nói:

- Huynh giả bộ ngủ, được rồi, đêm nay không nói với ta, sáng mai lúc thức dậy, chỉ sợ ta cũng không thể nói chuyện với huynh nữa.

Nàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa, nhưng vừa rồi nói chuyện còn tốt, vừa dừng lại hơi lạnh sa mạc liền bao phủ cả người, cát vàng dưới thân lạnh lẽo thấu xương, hơi lạnh thấu xương tràn vào trong cơ thể nàng.

Mị Nương thu chân thật cẩn thận, nằm nghiêng, cuộn lại, nàng vừa lạnh vừa đói, cảm thấy mình hơi hôn mê, nhắm mắt lại, mí mắt kia khó có thể mở ra nữa.

Sở Hoan không đáp lại Mị Nương, vẫn đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, nếu tiếp tục đi về hướng đông không có mục đích như vậy, đương nhiên có thể gặp được sứ đoàn, nhưng khả năng không gặp cũng lớn.

Hôm nay cõng Mị Nương đi về hướng đông, hắn cảm thấy thân thể nhỏ bé trong sa mạc, nơi thấy được kỳ thật rất nhỏ, trừ khi cho mình một chiếc phi cơ tìm trên không trung, hoặc là vận khí của mình tốt tới ly kỳ, nếu không muốn tìm được sứ đoàn trong sa mạc khả năng thật sự rất thấp.

Thật ra hiện giờ hắn hiểu được, trong sa mạc, hơi sơ sẩy hậu quả không thể tưởng tượng nổi, đêm qua hắn thấy Hắc Giao Hầu bị cướp đi, thầm nghĩ muốn bắt Hắc Giao Hầu trở về, lúc ấy phía sau còn có không ít nhân mã, lúc ấy căn bản không nghĩ tới vấn đề lạc đường, cũng chính vì sơ sẩy như vậy, không suy xét chu toàn, rơi vào hoàn cảnh lạc đường trong sa mạc hiện giờ.

Địa hình thay đổi, vết chân đều không có, không có thực vật, nước uống rất ít, dưới loại tình huống này nếu tiếp tục đi về phía đông, không tìm thấy sứ đoàn, vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Sa mạc khó khăn, Sở Hoan không sợ, nhưng quan trọng trước mắt là phải giải quyết vấn đề nước và thực vật, Sở Hoan rất tự tin đối với bản thân mình, có nước và thực vật, cho dù sa mạc Kim Cổ Lan có rộng, một mình đi về hường bắc, cuối cùng sẽ có lúc đi ra.

Nhưng khắp nơi mênh mông, chỉ thấy cát vàng, không thấy bất luận sinh mạng gì, thức ăn nước uống từ đâu tới đây?

Tuy rằng Sở Hoan nhắm mắt lại, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lúc vô ý cặp mày rậm vẫn nhíu lại một chỗ.

Cho dù gió đêm sa mạc không lớn, nhưng vẫn giống như quỷ khóc, không biết trải qua bao lâu, Sở Hoan mơ màng ngủ một hồi, cảm thấy hơi lạnh đánh vào người, dĩ nhiên bị lạnh tỉnh dậy, mở to mắt lại phát hiện đã qua nửa đêm, đúng là lúc nhiệt độ trong sa mạc thấp nhất, hắn ngồi dậy quay đầu nhìn Mị Nương không khỏi giật mình kinh hãi.

Thấy được thân thể mềm mại của Mị Nương cuộn lại, rúc vào một chỗ, hai tay vẫn ôm trước ngực, thân thể lạnh run, đôi mắt đóng chặt, trên cặp lông mi dài đã có chút sương lạnh.

Trước khi Mị Nương sắp ngủ, đã mở khăn bao khuôn mặt ra, lúc này gương mặt không có chút huyết sắc, tái nhợt đáng sợ, môi khô đã lạnh tới bầm đen, Sở Hoan giật mình trong lòng, vội vàng tới gần nhẹ giọng hỏi:

- Liễu… Mị Nương, ngươi thế nào rồi?

Hắn tự tay dò xét trán Mị Nương, lạnh như băng, giống như người chết, nếu không phải thân thể đang run, thậm chí Sở Hoan nghĩ rằng Mị Nương đã bị lạnh chết.

Mị Nương miễn cưỡng mở mắt ra, liếc Sở Hoan một cái, đôi mắt u ám không ánh sáng, môi nhẹ nhàng giật:

- Ta… ta lạnh quá, ta… ta sắp chết, huynh… tự bảo trọng… , Mị Nương… Mị Nương không thể bồi huynh… cùng huynh đi tiếp rồi… !

Dường như nàng dùng khí lực toàn thân nói hai câu này, khó có thể kiên trì, ánh mắt nhắm chặt, nhìn qua đã hấp hối.