Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 510: Nẫng tay trên




Bão cát quả thật đã đến.

Trong lúc mải mê chém giết, mọi người tựa hồ như đã quên đi uy hiếp lớn nhất đang tới gần. Khi có người phát hiện lốc xoáy khổng lồ đang cuốn tới, ngay lập tức kinh hô lên.

Cát bụi bị gió lốc cuốn lên như diều gặp gió, âm thanh gầm rú kinh khủng khiến cho người ta phải dựng cả tóc gáy. Lốc xoáy đến gần hố cát từ hướng tây, tuy không tràn qua hố cát, nhưng lực phá hoại vẫn đủ khiến cho mọi người hãi hùng. Đi qua nơi nào, nơi ấy lập tức cát cuồn cuộn bốc lên, đánh vào thân thể con người chẳng khác nào đạn pháo, chạm vào chỗ nào lập tức chỗ đó bật máu.

Ở phía tây có ba bốn tên cướp cùng bảy tám Cận Vệ quân đang liều chết đánh nhau, trên mặt đất cũng đã có mấy thi thể nằm la liệt, khi bọn họ cảm thấy gió lốc cuốn tới, thì đã không kịp phản ứng. Lốc xoáy như con rồng há miệng trong khoảnh khắc nuốt chửng họ vào trong bụng.

Trời đất hỗn độn như thuở hồng hoang, cho dù là sa phỉ hay Cận Vệ quân, đối mặt với lốc xoáy khủng bố như vậy sớm đã không còn ý chí chiến đấu, chạy thục mạng về hướng đông, tránh né lốc xoáy. Lốc xoáy lướt qua, thổi bay cả cồn cát, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hoắm.

Cho dù không bị cuốn vào trong lốc xoáy, cho dù đứng cách mấy chục thước cũng có thể cảm nhận uy lực hùng mạnh của nó.

Trên sa mạc lúc này lại lâm vào trận hỗn loạn khác. Hai đội nhân mã vừa tìm cách tránh gió vừa tranh thủ đâm cho đối thủ một đao.

Sở Hoan chém giết một hồi cũng nhìn thấy cơn lốc kia, hiển nhiên phát hiện ra nó khủng bố hơn cơn lốc trước nhiều, cũng may là quét qua hướng tây, nếu quét qua hố cát hình cốc, chỉ sợ không ai có thể bảo toàn sinh mạng.

Hắn nhìn chung quanh, dường như khắp nơi đều có tiếng quát tháo, lại mơ hồ thấy một đám cướp đang đánh loạn xạ ở hướng đông, hắn nhớ rõ ràng đó là vị trí chiếc xe ngựa, lập tức vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu, vọt tới chỗ cỗ xe ngựa.

Chử Bách hộ lúc này vẫn đang giằng co với Hắc Phong, nhưng Mộc Đầu thì liên tiếp ép Thần Y vệ Giáo úy lui về phía sau, hiển nhiên võ công của gã cao hơn hẳn Giáo úy nọ.

Hắc Phong và Chử Bách hộ trong khi đánh nhau cũng nhìn thấy Mộc Đầu có thái độ khác. Lúc trước, Mộc Đầu giết hai gã sa phỉ, Chử Bách hộ còn tưởng người nhà đến cứu viện, nhưng Mộc Đầu đột nhiên ra tay với Giáo úy, khiến Chử Bách hộ không khỏi giật mình. Mộc Đầu mặc áo bông, đầu đội nón tre, thần thần bí bí, nhưng võ công rõ ràng rất cao. Chử Bách hộ trong lòng biết, không cần đến mười chiêu, Thần Y Giáo úy chắc chắn chết dưới đao Mộc Đầu. Nhưng lúc này gã đang bị Hắc Phong chèn ép, muốn đi cứu viện cũng không thể, hơn nữa, gã hiểu, cho dù mình có thể đến cứu, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Mộc Đầu.

Hắc Phong cũng nhìn thấy Liễu Mị Nương chui vào bên trong xe ngựa, trong lòng căng thẳng, đám thuộc hạ dưới tay đang bị hai gã Thần Y vệ Giáo úy và hai binh sĩ Cận Vệ quân chặn lại. Một người đã bị thương, nhưng Giáo úy đối địch thành thục, lại có Cận Vệ quân hợp sức, nên sa phỉ tuy rằng đông hơn nhưng người kêu ngựa hí, lại không thuận tay thuận chân, cho dù nhích lại gần cỗ xe ngựa, cũng lập tức bị Thần Y vệ Giáo úy dùng đao ngăn lại. Mấy người bọn họ tuy đang ở thế hạ phong nhưng cũng không để cho sa phỉ sáp lại gần.

- Tất cả xông lên cướp xe.

Hắc Phong chém ra hai đao, quát lớn:

- Xông lên cho bố.

Vốn nhóm sa phỉ đang bị Thần Y vệ Giáo úy cuốn lấy, thậm chí bị chém chết mấy người, nhưng lúc này nghe Hắc Phong quát lớn, lập tức tỉnh ngộ, có người tìm kẽ hở lách qua, muốn tìm cơ hội tiếp cận cỗ xe, đúng lúc này từ phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập, lại nghe một tiếng hét thảm vang lên, liền thấy một con ngựa phi như bay mà đến, trong chớp mắt, đã chém chết một tên cướp.

Người tới tất nhiên là Sở Hoan.

Mị Nương lúc này ở trong thùng xe, nạy mấy tấm ván gõ lên, đưa tay sờ vào bên trong, chạm phải một cơ thể, vui mừng hạ giọng nói:

- Đại ca, muội là Hồng Xà.

Rồi nàng ta ôm người phía dưới thùng xe kéo lên, thân hình người này rất nặng nhưng Mị Nương vẫn nhẹ nhàng không một tiếng động cõng y trên lưng, đi ra thùng xe. Lúc này Mộc Đầu đã tìm được cơ hội, một chưởng vỗ vào đầu vai Thần Y vệ Giáo úy, đánh gã bay ra ngoài, nhìn thấy Mị Nương cõng người đi ra, trầm giọng nói:

- Ta đi đoạt ngựa.

Bước chân gã như bay, đã tới gần một tên cướp, đưa tay ra, không đợi tên kia xuất đao, đã nắm lấy chân tên cướp, ném gã bay khỏi yên ngựa, rồi lập tức tóm lấy tuấn mã, tới bên cạnh xe ngựa, quát khẽ:

- Lên ngựa, đi mau.

Mị Nương cũng không do dự, đặt người nọ lên đầu ngựa, Mộc Đầu vỗ mạnh phía sau, tuấn mã liền chạy như bay về phía trước. Sa phỉ đang hỗn chiến với Thần Y vệ Giáo úy thấy Mị Nương cướp người lao đi biết người đó không hề đơn giản. Trong lúc nhất thời đều dồn cả về phía này. Sở Hoan đứng trong đám người, thần sắc lạnh lùng thúc ngựa chạy tới, lớn tiếng quát:

- Chạy đi đâu, mau để người lại.

Mị Nương giục ngựa phi thêm mấy bước, quay đầu lại kêu lên:

- Mộc Đầu, đi mau.

Một Đầu đang bị một sa phỉ ngăn lại, lạnh lùng đáp:

- Ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo.

Nói rồi nâng đao chém xuống, nhưng là ngược về phía sau chém đứt đầu một con ngựa.

Mị Nương thấy tất cả mọi người xông cả vào Mộc Đầu, cực kỳ sốt ruột, chợt nghe tuấn mã kêu thảm một tiếng, ngã quỵ xuống kéo theo tên cướp trên lưng. Mộc Đầu không giết tên cướp kia mà gầm lên một tiếng như hổ, túm lấy một tên cướp bên cạnh đập vào tên cướp khác. Hai tên cướp va mạnh vào nhau, lập tức cùng lăn khỏi ngựa.

Động tác của Một Đầu nhanh nhẹn cực kỳ, lúc tên cướp ngã xuống ngựa, gã đã như con báo, lao đến trở mình lên ngựa, Toàn bộ quá trình giết địch đoạt ngựa quả nhiên lưu loát cực điểm. Mị Nương nhìn thấy Mộc Đầu lên ngựa, nhẹ nhàng thở ra, lại đập chân vào bụng ngựa thoát về phía trước, Mộc Đầu cũng đã nhanh chóng đuổi kịp.

Hắc Phong và Chử Bách hộ đã dừng chiến cùng truy chạy tới. Sở Hoan mắt thấy Mị Nương cướp người mà chạy, lập tức thúc ngựa đuổi tới.

Mị Nương biết đang bị đuổi theo, không dám dừng lại, liên tục đập chân vào bụng ngựa chạy như bay về phía Nam. Mộc Đầu chạy phía sau, cảm thấy bên cạnh có kình phong đánh úp lại, một mũi tên cắt gió lao tới. Nếu là người khác chắc chắn sẽ không thể tránh né kịp mũi tên như sao băng kia, nhưng Mộc Đầu thì hồ như toàn thân đều có mắt, khi mũi tên đến gần, thân hình như quỷ mị, phô diễn một động tác mã kỹ cực kỳ thành thục, gã nghiêng người ép vào bụng ngựa, dùng hai chân kẹp chặt vào lưng ngựa để giữ thăng bằng, tránh thoát mũi tên như lôi đình sấm sét chỉ trong gang tấc. Mũi tên xẹt qua, cắm vào một tên sa phỉ bên cạnh, tên cướp này lập tức ngã quỵ.

Mũi tên này là Lang Oa Tử bắn ra, gã lúc này khẳng định Mộc Đầu có mưu đồ khác, không chút do dự bắn tên ra. Chi có điều không thể tưởng nổi Mộc Đầu lại tránh thoát được mũi tên đoạt mệnh đó.

Mộc Đầu mã kỹ kinh người, đề phòng có tên bắn tới, nên vẫn dùng tư thế nghiêng người dán vào bụng ngựa mà lao đi.

Tuấn mã Mị Nương đang phi như bay, mắt thấy sắp đến cồn cát, thì đột nhiên trên cồn cát có một con ngựa lao xuống, tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng vào Mị Nương mà tới.

Mị Nương mày liễu nhíu lại, lúc này nàng đã đem người nọ đặt phía sau lưng mình, một tay giữ cương một tay vòng ra sau đỡ thân hình người nọ, lúc này thấy một con ngựa lao thẳng tới, không dám xem thường, dung tay đang giữ lên thân hình người nọ rút Liễu Diệp đao ra. Người đến toàn thân phủ trong hắc bào, chẳng những không nhìn thấy dung mạo mà ngay cả dáng người cũng không rõ.

Hắc bào nhân hai mắt như điện, lúc lướt qua Mị Nương, Mị Nương một đao chém xuống, thân hình hắc bào chớp cái đã nhẹ nhàng tránh thoát, đồng thời đưa tay ra, nắm lấy chân người nọ sau lưng Mị Nương, thoải mái đoạt lấy. Mị Nương chấn động, hắc bào nhân đã đem người nọ đặt lên lưng ngựa, quay đầu lại, chạy như bay về phía tây.

Mị Nương vừa sợ vừa hoảng, khẽ kêu lên:

- Không được chạy, ngươi là ai?

Nàng thúc ngựa đuổi tới, Mộc Đầu từ phía sau cũng đuổi kịp. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Mộc Đầu hiển nhiên tốt hơn Mị Nương rất nhiều, nên nhanh chóng đuổi sát hắc bào nhân. Mị Nương run giây cương cực kỳ phẫn nộ, thật vất vả mới tìm được cơ hội cứu người, có ai ngờ bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau dễ dàng cướp lại. Chuyện như thế nàng làm sao không giận cho được?

Sở Hoan lúc này cũng vừa giận vừa lo.

Người bị đoạt đi, là Hắc Giao hầu, một trong tứ hầu dưới tay Thanh Thiên vương. Người này ám sát Ma Ha Tàng, cuối cùng thất bại. Sứ đoàn Tây Lương đề xuất sứ đoàn Đại Tần mang tới Tây Lương giao cho Tây Lương vương xử lý. Tần quốc đáp ứng điều kiện này. Tuy nhiên, người biết việc này vốn không nhiều.

Triều đình rõ ràng, Thanh Thiên vương ở Hà Bắc đạo mặc dù bị uy hiếp liên tục, nhưng dưới tay lão có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, mà Hắc Giao hầu là một trong những hổ tướng của lão. Nếu y sa lưới, người của Thanh Thiên vương nhất định sẽ tìm cách cứu viện.

Vì thế, triều đình điều động Thần Y vệ, đặc chế ra một cỗ xe ngựa, giấu Hắc Giao hầu dưới vách tường gỗ bên trong, trong xe cũng thiết lập cơ quan, mục đích là phòng ngừa những chuyện không may trên đường.

Liễu Mị Nương và Mộc Đầu ra tay cứu Hắc Giao hầu, Sở Hoan rốt cuộc đã biết bọn họ chính là người của Thanh Thiên vương, thừa dịp sa phỉ đánh lén, không ngờ cứu được Hắc Giao hầu ra.

Sở Hoan đương nhiên không cho phép bọn họ mang người đi.

Hắc Giao hầu phải giao cho nước Tây Lương, điểm quan trọng này trên đường đi bị mất, không thể báo cáo kết quả. Thậm chí việc này có khả năng dẫn đến nhiều biến cố. Người muốn tìm cớ gây khó dễ cho hắn vốn không ít, nếu Hắc Giao hầu thật sự bị cứu thoát, khi hắn trở lại Đại Tần, Sở Hoan tin tưởng sẽ có người dùng chuyện này công kích hắn.

Hắn đuổi theo từ phía sau, lại nhìn thấy giữa đường đột nhiên xuất hiện một hắc bào nhân, hắc bào nhân kia dễ dàng cướp Hắc Giao hầu trong tay Mị Nương. Lúc này Sở Hoan cực kỳ nghi hoặc, không biết hắc bào nhân này là nhân vật thế nào, vì sao có hứng thú đối với Hắc Giao hầu.

Tuy nhiên, nói cho cùng hắn đương nhiên không cho phép Hắc Giao hầu bị cướp đi như thế. Ngựa hắn đang cưỡi là ngựa cướp được của sa phỉ, quen với địa hình sa mạc, hơn nữa, thuật cưỡi ngựa của hắn rất tốt, rất nhanh đã vượt qua tất cả mọi người, chạy về phía trước. Một tay hắn nắm chặt Huyết Ẩm đao, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn về phía trước Liễu Mị Nương.

Trong cơn gió lốc hỗn loạn, Hắc phong, Chử Bách hộ, Thần y Giáo úy, sa phỉ, Cận Vệ quân đồng loạt đuổi theo phía sau, cả đoàn giống như con rồng dài loằng ngoằng du động về phía Tây.