Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 488-449: Tình loạn




Hai con tuấn mã tới gần, ghìm chặt ngựa, đã nghe thấy một giọng thanh mềm cất lên:

- Chúng ta là lạc đà khách Mã gia Mã Tú Liên!

Sở Hoan ngẩn ra, hắn nhớ rõ lạc đà khách Mã gia lần này đi không đến mười người, không có Mã Tú Liên và Lang Oa Tử, kì thực Sở Hoan cũng hơi nghi hoặc việc này, Lang Oa Tử mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng dường như là lạc đà khách số một của Mã gia, lần này Mã Chính Nghĩa tự mình đi sa mạc, Sở Hoan cũng không biết suy nghĩ của Mã Chính Nghĩa là gì.

Đã rời khỏi Lạc Nhạn trấn một ngày, đi rất xa, nhưng không ngờ Mã Tú Liên vẫn đuổi kịp.

Mã Tú Liên và người cùng đi xoay người xuống ngựa, đến gần, Sở Hoan tiến lên thấy rõ, ngoài Mã Tú Liên, người còn lại chính là Lang Oa Tử, hai người cũng mang theo đầy đủ võ trang của lạc đà khách.

- Thì ra là Mã cô nương.

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Mã cô nương đuổi theo đến đây, chẳng lẽ có chuyện gấp gì?

Mã Tú Liên cũng không khách khí, hỏi:

- Cha ta ở đâu?

Sở Hoan chỉ hướng lạc đà khách Mã gia đang đóng trại:

- Ở bên đó!

Mã Tú Liên nói một câu cảm ơn, quay người lên ngựa. Lang Oa Tử cũng lên ngựa, cùng Mã Tú Liên đến doanh địa của Mã gia, khoảng cách không xa, một lát đã đến doanh địa Mã gia, ở đó có hai lạc đà khách đang trực, thấy Mã Tú Liên và Lang Oa Tử, đều có chút ngạc nhiên. Mã Tú Liên vừa xuống ngựa, đã có một người từ trong trướng đi ra, chính là Mã Chính Nghĩa.

Thấy hai người Mã Tú Liên, Mã Chính Nghĩa mặt không đổi sắc, quay người đi vào trướng, rất nhanh, liền thấy y cầm roi ngựa đi ra, lạnh lùng đến trước mặt Mã Tú Liên, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đột nhiên giơ tay, hung hăng tát Mã Tú Liên một cái bạt tai. Mã Tú Liên bụm mặt, nước mắt lập tức rơi ra. Mã Chính Nghĩa cũng không quan tâm, giơ chân, đá Lang Oa Tử bên cạnh nàng ngã lăn trên đất.

Lang Oa Tử lập tức giãy bò dậy, quỳ trên mặt đất. Mã Chính Nghĩa vung roi ngựa, điên cuồng quất xuống, Lang Oa Tử quỳ thẳng người, cũng không tránh né, vẻ mặt nghiêm nghị, trận mưa roi da liên tiếp trút xuống, nháy mắt, trên mặt Lang Oa Tử đã có vài vết máu. Mã Tú Liên sững người một lát liền chạy nhanh lại, giữ chặt cánh tay Mã Chính Nghĩa, khóc nói:

- Cha, đừng trách hắn, là con gái ép hắn, là con nói nếu như hắn không đi, con liền chết trước mặt hắn, hắn không còn cách nào khác, mới cùng con đuổi theo…!

Mã Chính Nghĩa mặt xanh mét, đẩy Mã Tú Liên ra, vừa muốn quật xuống, Mã Tú Liên đã chắn trước Lang Oa Tử, khóc nói:

- Cha, cha đánh chết con đi, cha đánh chết con đi!

Mã Chính Nghĩa cũng không do dự, quật roi da xuống, Lang Oa Tử động tác cực nhanh, roi da vẫn chưa chạm xuống người Mã Tú Liên, gã đã đẩy nàng ra, chịu một roi.

Mã Chính Nghĩa ra tay rất nặng, mặt Lang Oa Tử rất nhiều vết máu, trên trán lại có máu tươi chảy thẳng xuống. Mấy lạc đà khách bên cạnh thấy vậy đã chạy đến, kéo chặt Mã Chính Nghĩa, khuyên nhủ:

- Đương gia, không thể đánh nữa, đánh tiếp sẽ đánh chết Lang Oa Tử.

Mã Chính Nghĩa còn chưa hết giận, giơ tay nói:

- Các ngươi bây giờ hãy cút về cho ta!

Mã Tú Liên kiên quyết nói:

- Bọn con không đi, cha, cha đánh chết chúng con đi, chúng con không về!

- Con!

Mã Chính Nghĩa xanh mặt, lại giơ roi, nhưng người thoáng dao đông, đột nhiên dung một tay tóm ngực áo mình, sắc mặt xem ra rất đau đớn, cả người chậm rãi ngồi xuống, đặt mông xống đất. Mã Tú Liên vội chạy đến, ôm đỡ Mã Chính Nghĩa, thất thanh nói:

- Cha… cha sao vậy?

- Nhanh, đương gia lại phát bệnh rồi.

Một lạc đà khách vội nói:

- Nhanh lấy nước nóng.

Tất cả lạc đà khách Mã gia đều bị kinh động. Lang Oa Tử quỳ trên đất, dùng đầu gối đi đến gần. Mã Chính Nghĩa hô hấp dồn dập, gắt gao níu lấy ngực, vẻ mặt rất đau đớn, nhưng vẫn giận trừng mắt nhìn Lang Oa Tử, hít sâu hai cái, lạnh lung nói:

- Lão tử đối với ngươi thế nào? Ngươi hiện tại… hiện tại ngay cả lời của lão tử cũng dám không nghe…!

Lạc đà khách đã mang nước nóng đến, Mã Chính Nghĩa nhận lấy uống hai ngụm, hơi thở đều dần. Lang Oa Tử thẳng người quỳ trước mặt, trong mắt lộ vẻ lo lắng sâu sắc, nhưng vẻ thật thà chất phác trên mặt lại tràn đầy kiên nghị, máu vẫn chảy nhưng gã dường như cũng không thấy đau.

Mã Tú Liên mắt đẫm lệ nói:

- Cha, cha trách con đi, con muốn cùng cha đi sa mạc, cha đánh chết con gái, con gái cũng không về…!

Mã Chính Nghĩa giãy dụa đứng lên, hô hấp dồn dập, cuối cùng vứt roi da trong tay xuống đất, quay người đi vào trong trướng, không nói lời nào.

Mã Tú Liễn quay đầu lại, thấy Lang Oa Tử quỳ trên đất, trên mặt máu thịt lẫn lộn, rút một chiếc khăn tay từ trong người, cẩn thận lau máu từ vết thương của Lang Oa Tử, nhẹ giọng hỏi:

- Có đau không?

Lang Oa Tử nhếch miệng cười, lắc đầu.

- Thành cái dạng này rồi, còn không đau?

Mã Tú Liên cười khổ:

- Lang Oa Tử, ngươi có hối hận vì đi cùng ta không?

Lang Oa Tử lắc đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười hồn hậu.

- Tú Liên!

Một giọng nói truyền đến từ đằng sau, Mã Tú Liên quay đầu lại, đã thấy Khâu Minh Đạo không biết đã đến từ lúc nào, sắc mặt rất kì quái, thấy Mã Tú Liên dịu dàng lau vết thương cho Lang Oa Tử, khoé mắt của gã hơi hơi co giật.

- Chuyện gì?

Mã Tú Liên cũng không nhìn gã, lạnh lùng hỏi.

Khâu Minh Đạo hơi do dự, cuối cùng nói:

- Tú Liên, ta muốn nói với nàng mấy câu!

- Ngươi không thấy ta đang bận sao?

Mã Tú Liên nói:

- Hơn nữa ta và ngươi cũng không có gì để nói!

Lúc đó đã có lạc đà khách mang thuốc tới, xoa thuốc cho Lang Oa Tử.

Khâu Minh Đạo nắm tay, trầm mặc một lát, cuối cùng nói:

- Tú Liên, ta chỉ nói vài câu, nàng…!

- Ngươi muốn nói cái gì?

Mã Tú Liên đưa khăn cho lạc đà khách, đứng dậy:

- Có chuyện gì, ngươi nói nhanh đi!

Khâu Minh Đạo bước lên trước hai bước, nói:

- Có thể đến chỗ khác nói?

Mã Tú Liên nhíu mày nói:

- Ngươi rốt cục giở trò gì?

- Tú Liên, ta thực sự chỉ muốn hỏi nàng mấy câu.

Khâu Minh Đạo cười khổ nói:

- Ta biết nàng ghét ta, nhưng chúng ta dù sao cũng lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ ngay cả cơ hội nói vài câu cũng không thể sao?

Mã Tú Liên khoá chặt mày liễu, hơi do dự, cuối cùng quay người đi, Khâu Minh Đạo vội đuổi theo, đi đến một nơi không xa doanh địa, Mã Tú Liên mới hỏi:

- Ngươi muốn nói gì?

Khâu Minh Đạo do dự một lúc, mới nhẹ nhàng hỏi:

- Tú Liên, nàng không muốn gặp ta, không muốn gả cho ta, trong lòng ta biết rõ, nhưng mà rốt cuộc là vì sao? Có phải ta đã làm gì sai không?

- Ngươi rất tốt.

Mã Tú Liên im lặng một lát, cuối cùng nói:

- Chỉ là ta không thích ngươi.

- Vì hắn sao?

Khâu Minh Đạo cười lạnh nói:

- Ta vẫn không hiểu, hiện tại chợt hiểu, có phải vì thằng con hoang kia không?

- Con hoang?

Sắc mặt Mã Tú Liên trở lên lạnh lùng:

- Ngươi nói tới ai?

- Trong lòng nàng biết rõ.

Khâu Minh Đạo nắm tay:

- Tên câm đó, thằng con hoang uống sữa sói, có phải vì hắn? Có phải nàng thích hắn, cho nên mới xa cách ta?

Mã Tú Liên cười lạnh nói:

- Khâu Minh Đạo, bổn cô nương nói cho ngươi biết, miệng lưỡi ngươi đừng có bẩn thỉu như vậy.

Mặt nàng như phủ băng:

- Không sai, ta chính là thích hắn, vậy thì sao?

- Nàng không thể.

Khâu Minh Đạo phẫn nộ nói:

- Nàng đừng quên, hai chúng ta đã có hôn ước, cuối năm nay, Khâu gia ta sẽ đến rước dâu, nàng đã là người của Khâu gia ta rồi!

Mã Tú Liên lạnh lùng nói:

- Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi, ngươi đừng mơ tưởng bản cô nương bước chân vào Khâu gia các người.

Khâu Minh Đạo cả giận nói:

- Lẽ nào nàng muốn làm trái hôn ước?

- Vốn dĩ hôn ước này bổn cô nương cũng chưa từng đồng ý.

Mã Tú Liên nói:

- Ngươi sẽ kết hôn sinh con, nhưng người mà ngươi cưới tuyệt đối không phải ta.

Cả người Khâu Minh Đạo run run, tay nắm chặt chuôi đao bên hông, Mã Tú Liên cười lạnh nói:

- Sao? Muốn giết ta?

- Đều vì đứa con hoang kia.

Khâu Minh Đạo lạnh lung nói:

- Ta muốn giết hắn.

- Ngươi đi giết.

Mã Tú Liên nói:

- Nếu như ngươi cảm thấy mình có khả năng, thì cứ việc, cho dù ngươi có giết hắn, ta cũng sẽ không lấy ngươi.

Nàng cũng không nói nhiều, nhấc chân dời đi, lúc đi qua người Khâu Minh Đạo, Khâu Minh Đạo đã giơ tay bắt lấy cánh tay của nàng, Mã Tú Liên cũng không nhìn gã, chỉ lạnh lùng nói:

- Buông tay!

- Tú Liên, nàng nói cho ta biết, ta phải làm gì nàng mới chấp nhận ta?

Khâu Minh Đạo bất đắc dĩ nói:

- Ta có điểm nào không bằng hắn? Hắn chỉ là một người câm, lẽ nào nàng muốn bên cạnh một người câm cả đời.

Mã Tú Liên quay đầu, lạnh lùng nói, giọng hờ hững:

- Hắn câm nhưng hắn không cần nói ta cũng biết hắn muốn nói gì, hắn không nói nhưng mỗi câu mỗi chữ trong lòng hắn đều là chân thật.

Nàng dừng lại một chút , lại nói:

- Nhưng mà có một số người tuy biết nói nhưng những lời nói ra một chữ cũng không là thật.

- Sao nàng lại nói vậy?

Khâu Minh Đạo chau mày nói:

- Ta lúc nào nói dối nàng?

Mã Tú Liên nhìn chằm chằm vào Khâu Minh Đạo, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi hỏi ta, ta cũng hỏi ngươi một câu, Khâu gia các ngươi quyết định hôn ước với Mã gia ta, rốt cục có mục đích gì?

- Mục đích?

Khâu Minh Đạo lắc đầu nói:

- Tú Liên, ta không hiểu ý nàng, Khâu gia ta có thể có mục đích gì? Ta thích nàng, muốn chăm sóc nàng cả đời, chỉ đơn giản như vậy.

Mã Tú Liên lạnh lùng cười, nói:

- Đã đến nước này rồi, ngươi vẫn còn nói dối.

Nàng giãy thoát ra khỏi tay của Khâu Minh Đạo, nói:

- Khâu Minh Đạo, sau này ngươi đừng quấn lấy ta, ngươi là thiếu đương gia của Khâu gia, muốn tìm nữ nhân rất dễ.

Nàng không để ý nữa, sải chân bước đi.

Khâu Minh Đạo nhìn bóng hình đi xa của Mã Tú Liên, đột nhiên dời tầm mắt sang hướng Lang Oa Tử đang xử lý vết thương, hai tay nắm chặt chuôi đao, gân xanh nổi lên.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Khâu Minh Đạo quay đầu lại, lại phát hiện Khâu Anh Hào không biết đã đứng sau mình từ lúc nào, hơi cau mày, nhưng cũng không kêu một tiếng “cha”

Khâu Anh Hào đến bên cạnh Khâu Minh Đạo, hỏi:

- Có phải con không thể không lấy nó?

- Vâng!

Khâu Minh Đạo kiên quyết nói.

Khâu Anh Hào vỗ vỗ vai con trai, nghiêm nghị nói:

- Chỉ cần con muốn, hôn sự này không thể thoát, hôn sự này đã định nhiều năm rồi, Mã bã phụ của con là một người giữ chữ tín, tuyệt đối không nuốt lời.

- Nhưng mà…!

Khâu Minh Đạo cười khổ nói:

- Cha, những lời vừa rồi có phải cha đều đã nghe thấy?

- Nghe thấy mấy câu!

- Vậy cha còn nghĩ sẽ có thể không?

Khâu Minh Đạo hỏi:

- Mã Tú Liên thích tên câm đó, cô ấy đối với con lạnh nhạt, cho dù có hôn ước, cô ấy có thật sự sẽ đồng ý?

- Có những thứ, là của con, ai cũng không thể cướp đi.

Khâu Anh Hào bình tĩnh nói:

- Minh Đạo, nhớ kỹ lời của cha, những thứ của mình, thì nắm chặt lấy, quyết không được buông tay!

Thời điểm sứ đoàn xuất phát là sáng sớm, vẫn còn cảm giác lạnh giá, lúc mặt trời lên ba sào, dần dần thấy nhiệt độ nóng lên, nhiệt độ này, từ sau khi rời khỏi Lạc Nhạn trấn cũng chưa thấy lần nào.

Hơn nữa theo lộ trình hướng về phía bắc, những cột đá nứt ra do gió cũng không thấy xuất hiện nữa, trời càng lúc càng nóng, gió từ phía trước thổi đến, đúng là mang theo hơi nóng hầm hập.

Lúc xuất phát, tất cả mọi người đều mặc áo bông, lúc này đều phải cởi ra, màu sắc giữa trời và đất cũng từ vàng nhạt biến thành vàng đậm, Khâu Anh Hào đã cưỡi ngựa đến cạnh Sở Hoan, nói:

- Sở đại nhân, phía trước mấy dặm chính là rìa sa mạc, là nơi chúng ra muốn vào, khí hậu của sa mạc bất thường, ban ngày chỉ có mặt trời, cát sẽ rất nóng, cực kỳ nóng, nhưng mà đến tối, cát cũng lạnh rất nhanh, đến lúc đó sẽ rất lạnh.

Sở Hoan hỏi:

- Khâu đương gia, ý ngài nói luồng khí nóng này là từ sa mạc thổi tới sao?

Khâu Anh Hào gật đầu nói:

- Không sai, nhưng mà đây là vẫn chưa vào sa mạc, vào rồi, sẽ càng nóng hơn.

Y dừng một lát, quét mắt qua đội ngũ một lượt, chau mày nói:

- Chỉ sợ trong các người sẽ có kẻ không chịu được!

Tiết Hoài An ở một bên đang lau mồ hôi ở trán, y là quan văn thân thể yếu ớt, lạnh hay nóng một chút cũng không chịu được. Sau khi xuất quan, thời tiết đã khiến y mệt mỏi không chịu được, lúc này khi luồng khí nóng thổi đến, y đã cởi áo bông, nghe Khâu Anh Hào nói vào sa mạc sẽ càng nóng, vẻ mặt không khỏi đau khổ nói:

- Bản quan chỉ e chính là người đầu tiên không chịu được nữa.

Khâu Anh Hào cười cười, nói:

- Sở đại gia, vào sa mạc rồi, hãy bảo người của ngài xuống ngựa, sau khi vào sa mạc, ngoại trừ vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không được tuỳ tiện cưỡi ngựa.

Sở Hoan gật đầu, gọi Hiên Viên Thắng Tài, bảo gã truyền lệnh xuống, vừa vào sa mạc lập tức xuống ngựa.

Đi về trước mấy bước, mặt trời vừa nhô lên cao, chính là chính ngọ, luồng khí nóng phía trước thổi lại, còn chưa có gió, không ít người đã đổ mồ hôi, mơ hồ thấy trước mặt kim sắc chói mắt, mặt đất xuất hiện cát mềm.

Sở Hoan vỗ ngựa đi về phía trước, nhanh chóng nhìn thấy một mảnh vàng rực trước mặt, cát vàng giống như loại cát vàng bình thường, cồn cát nhấp nhô, không bằng phẳng.

Ánh sáng chói mặt, đội ngũ chậm chạp đi đến, lần lượt xuống ngựa, nhìn thấy trước mắt là một thế giới kim sắc, những người chưa nhìn thấy sa mạc đều tròn mắt líu lưỡi.

Thoáng nhìn, sa mạc đúng là quả thật khiến người ta kinh diễm, có cảm giác mới mẻ, đã có người ngồi xuống, nắm lên một nắm đất, nhưng lại hơi phỏng tay.

Rất nhiều người ngơ ngác nhìn sa mạc, lại có chút khẩn trương, ai cũng biết trước mắt chính là đại sa mạc Kim Cổ Lan mênh mông, cũng là nơi được mệnh danh là Vùng đất chết, chân vừa đạp lên, có thể bình an đi qua mảnh đất chết này hay không, không ai biết.

Cát vàng đầy trời, sáng rực dưới ánh mắt trời.

Hiên Viên Thắng Tài lúc này đang bề bộn chỉng đốn đội hình, Khâu Anh Hào chắp tay với Sở Hoan, nói:

- Sở đại nhân, bây giờ chúng ta sẽ vào sa mạc, trên đường đi vô cùng vất vả, hi vọng chúng ta đồng tâm hiệp lực.

- Dĩ nhiên rồi!

Sở Hoan nghiêm túc đáp:

- Tất cả đều phiền Khâu đương gia!

Lạc đà khách Mã gia trên đường cũng không tiếp xúc với sứ đoàn, giống như là những người xa lạ cùng đường, lúc này tất cả lạc đà khách đều xuống ngựa, cho ngựa uống nước.

Ở ngoài rìa sa mạc nghỉ ngơi chỉnh đốn chốc lát, Khâu Anh Hào liền dắt ngựa, là người đầu tiên đi lên trước, đội ngũ lập tức nghiêm túc, theo Khâu Anh Hào chậm rãi tiến và sa mạc.

Khâu Anh Hào nói không sai, độ nóng lúc trước mà mọi người cảm thấy chỉ là như “thử dao mổ trâu”, đợi sau khi mọi người đều vào sa mạc, mới thực sự biết thế nào là khốc nhiệt.

Ánh sáng chiếu lên cát vàng trên sa mạc, khí nóng từ trong cát bốc lên, không khí đầy những luồng khí nóng, chỉ đi được chốc lát, rất nhiều người muốn cởi hết xiêm y ra.

Gồm có cả Tiết Hoài An trong đám quan văn, lúc này trong lòng không ngừng than khổ, vừa vào sa mạc, liền cảm thấy chóng mặt, thực sự khó chịu, họ nhìn về phía xa, cát vàng đầy trời, đây mới là bắt đầu, vừa mới nghĩ đến hành trình dài dằng dặc sau đó, trong lòng đều muốn chết.

Toàn đội có duy nhất chiếc xe ngựa, có hai con lạc đà kéo, vào sa mạc rồi, mới biết lạc đà đích thị cường hãn, hai con lạc đà mặc dù đi chậm, nhưng lại rất nhẹ nhàng thoải mái, kéo chiếc xe ngựa đi về phía trước.

Chử Bách hộ và mấy tên Thần Y Vệ cũng đều xuống ngựa, đi trước sau hai bên của xe ngựa, thủ hộ cực kỳ nghiêm mật.

Mới vào sa mạc, còn có cảm giác kinh diễm, không ít người trong lòng còn tán thưởng sa mạc có phong cảnh khác lạ, nhưng chẳng bao lâu suy nghĩ này đã tan thành mây khói, đi vào trong sa mạc, ngoài cát cũng là cát, bốn phương tám hướng không có cảnh sắc nào khác, chỉ có những gò cát lúc cao lúc thấp, qua một cồn cát, phía sau lại là từng gò từng gò cát liên miền trập trùng, không đến hoàng hôn, Tiết Hoài An đã mệt thở không ra hơi, thở dốc dồn dập.

Tịch dương chiếu trên cát, khí nóng vẫn chưa hết, Tiết Hoài An mấy lần muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng vì trước khi xuất phát đã nói trước, Khâu Anh Hào chưa nói dừng, thì không thể dừng, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một cây gậy, chống đi tiếp.

Trán Sở Hoan cũng đã đổ mồ hôi, nhưng gian khổ này hắn vẫn có thể chống đỡ được, đột nhiên nghĩ đến Liễu Mị Nương, một nữ nhân yếu đuối, có thể chịu được sự gian khổ của sa mạc, không kìm được nhìn qua, chỉ thấy áo bông của nàng sớm đã cởi ra, trên người chỉ mặc áo dài gấm sắc xanh, dắt theo tuấn mã, bước đi chậm rãi bên cạnh đội ngũ, thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi, hiển nhiên là cũng nóng không chịu được.

Lúc này Thuỷ Dũng cũng không ngừng kêu khổ.

Gã vì Liễu Mị Nương vỗ ngực, đi theo vào sa mạc, trên đường đi nhiều lần ra ám hiệu, nhưng hồ ly tinh mị hoặc mê người, còn trơn hơn cả cá trạch, đừng nói để Thuỷ Dũng chiếm tiện nghi, mà ngay cả tay cũng không thể động.

Gã cho rằng Liễu Mị Nương thật sự có tình ý với gã, cho nên mong chờ có thể ôm “báu vật” vào lòng, nhưng mà trên đường đi, lại phát hiện Liễu Mị Nương quá gần Mộc Đầu, mấy lần thấy hai người ghé sát nói gì đó, rõ ràng coi gã là người ngoài, trong lòng Thuỷ Dũng mấy lần phát hoả, cũng có lúc nghĩ muốn tìm cơ hội làm mạnh với Liễu Mị Nương, nhưng ám khí của Mộc Đầu kia dầy đặc, Thuỷ Dũng cũng kiêng kỵ mấy phần, muốn đi, nhưng lại không nỡ bỏ mỹ vị này, mỗi lần do dự, Liễu Mị Nương chỉ cần tuỳ tiện khiêu khích vài câu cũng làm cho tinh thần Thuỷ Dũng điên đảo, một mực khăng khăng theo sát.

Chỉ là vào sa mạc rồi, trong hoàn cảnh ác liệt này, trong lòng Thuỷ Dũng tự hỏi có đáng không?

Gã đi đằng sau Liễu Mị Nương, nhìn bóng lưng thướt tha của nàng, đánh giá cái eo nhỏ nhắn được dây lưng bó chặt, lúc đi lại, nhẹ nhàng đong đưa, áo dài ôm lấy mông, vừa tròn lại cong, cổ họng không khỏi thấy khô, lúc đó người vô cùng nóng bức, lai thêm sự hấp dẫn của Liễu Mị Nương, khiến Thuỷ Dũng mồ hôi ướt đẫm cả người.

Trời dần tối, tich dương khuất dần, bốn phía liền trở lên u ám, ánh mặt trời mặc dù hạ xuống rồi nhưng khí nóng trong cát vẫn còn, hơn nữa còn nhanh chóng bốc lên.

Khí nóng bốc lên rất nhanh, nhưng cũng rất nhanh, cỗ nhiệt này đã tan hết, mọi người đều cảm thấy một luồng khí mát phả tới, thoát khỏi sự giày vò của khí nóng nửa ngày trời, lúc này luồng khí mát nổi lên, mọi người lập tức cảm thấy thoải mái, nhưng luồng khí này nhanh chóng chuyển thành lạnh, lúc Khâu Anh Hào dặn dò mọi người dừng lại nghỉ ngơi, trời càng ngày càng đậm, không lâu trước đó còn bị khí nóng dày vò cho mồ hôi ướt đẫm người, lúc này không ít người bắt đầu mặc áo bông tránh lạnh.

Tiết Hoài An vừa đặt mông ngồi xuống đất, thì đã không thể di chuyển nữa, quân Cận Vệ và lạc đà khách đều có khí lực rất mạnh, vẫn còn chịu được. Đám quan văn kia căn bản không thích ứng được, lần lượt ngồi lên cát, ấn lòng bàn chân. Tiết Hoài An chỉ có thể trách mệnh mình không tốt, mà đám quan văn kia trong lòng không ngừng chửi rủa Tiết Hoài An.

Năm sáu quan văn đi cùng sứ đoàn, đều là Tiết Hoài An chọn từ bộ Lễ, một đường mệt nhọc, vừa vào sa mạc lại bị đày đoạ, đám người đó trong lòng đều chửi đến mười tám đời tổ tong Tiết Hoài An một lượt còn chưa hết giận.

Đội ngũ vẫn giữ khoảng cách như cũ, chia thành mấy chỗ cắm trại. Hiên Viên Thắng Tài an bài việc cắm trại nhưng so với ở hoang mạc, cắm trại trong sa mạc cần tốn nhiều tinh lực hơn, cũng cần nhiều thời gian hơn. Sa mạc này nhấp nhô, rất nhiều gò cát, không dễ dàng đặt doanh trướng, trong sa mạc lại bắt đầu nổi gió, gió lạnh kèm theo cát, mà cát nhỏ vỗ vào mặt lại thấy đau, gió thổi đến nhanh, đi chậm, từng trận từng trận, thổi một trận, dừng, một trận, lúc đến khiến người khác không thể mở mắt, trời đất mờ mịt, mắt thấy đều là cát, đảo mắt xung quanh, một mảnh thương liêu, không biết nơi nào là cuối.

Càng về đêm trời càng lạnh, mà trong sa mạc lại không có củi gỗ, đương nhiên không thể đốt lửa, chỉ mang một ít dầu thắp, đặt trong doanh tại mấy chụp đèn.

Chỉ có điều khi sứ đoàn đốt lửa, Khâu Anh Hào liền đích thân chạy đến, nhắc nhở ban đêm tốt nhất không nên đốt lửa, trong sa mạc có mấy đám sa phỉ, không ai biết bọn chúng đến lúc nào, xuất hiện ở đâu, để tránh sự uy hiếp của sa phỉ, buổi tối không thắp đèn, tránh trở thành mục tiêu bị sa phỉ nhìn thấy.

Theo như lời của Khâu Anh Hào, sa phỉ trong sa mạc chỉ như một cơn gió, đợi cho đến khi ngươi phát hiện ra bọn chúng đã ở bên cạnh ngươi vung đao về phía ngươi, đến lúc ngươi phản ứng lại, bọn chúng có lẽ đã cưỡi ngựa đi xa rồi.

Sa phỉ không phải có bản lĩnh cao nhưng bọn chúng lại nắm rõ khí hậu sa mạc, hơn nữa lại có thể di chuyển trong môi trường khắc nghiệt này dễ dàng, tốc độ rất nhanh, sa mạc là cái bóng ám ảnh đối với người thường nhưng lại là cái màng thiên nhiên bảo hộ bọn chúng. Bọn chúng có những con tuấn mã thích ứng được với sa mạc tốt nhất, có thể tìm thấy thời cơ tốt nhất phát động tập kích đối phương trong sa mạc.

Gió đến từng trận, đi từng trận.

Tiết Hoài An và những người xung quanh nghe Khâu Anh Hào nói, Sở Hoan bình tĩnh như thường những người khác trong lòng đều thầm cầu nguyện trên đường tốt nhất là không bị đụng độ đám sa phỉ không chớp mắt đó.

Đêm tối không gió, doanh địa một mảnh yên tĩnh, hôm nay người ngựa đều hao tốn rất nhiều sức lực, không ít người lần đầu vào sa mạc, cảm thấy không thích ứng, chính những dũng sĩ Cấm Vệ quân trải qua sự khổ luyện lâu dài lại không ngừng kêu khổ trong lòng, trải qua một ngày, cực kì mệt mỏi, nuốt không trôi lương khô, trừ những binh sĩ trực phiên, những người khác đã sớm đi ngủ.

Sở Hoan vẫn chịu trách nhiệm trực đến nửa đêm, nhưng vẫn chưa tuần tra hết doanh địa liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi từ trong trướng, lập tức có người kêu lên:

- Không xong rồi, có ai không, không xong rồi, có ai không!

Thanh âm hoảng sợ, dường như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.