Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 483: Lang Oa Tử




Mã Chính Nghĩa cũng không nói nhiều, xoay người xuống ngựa, thản nhiên nói:

- Lang Oa Tử, ngươi tới!

Rồi không hề nhìn mọi người, sải bước đi một đoạn. từ trên mặt đất chọn một hòn đá, tháo mũ da của mình nhét vào trong lồng ngực, lấy một hòn đất to không đến nắm tay đặt lên đỉnh đầu, đứng thẳng người.

Mã Tú Liên thấy phụ thân như thế, vẻ mặt lo lắng, xoay người xuống ngựa chạy tới, khóc nói:

- Cha, cha làm cái gì vậy? Người…người không nên như vậy!

Nàng giơ tay muốn lấy cục đất trên đầu Mã Chính Nghĩa xuống, y lớn tiếng quát:

- Cút ngay!

Mã Tú Liên ngẩn ra, nước mắt giàn giụa, đập một chân, xoay người đi, thấy một người trong đám lạc đà khách Mã gia xoay người xuống ngựa chậm rãi đi ra, Mã Tú Liên vừa tức vừa vội nói:

- Lang Oa Tử, ngươi dám, ngươi dám?

Nàng trừng mắt nhìn tên lạc đà khách đi ra đó.

Sở Hoan quan sát người lạc đà khách đi ra. Người này cũng không quá 20 tuổi, diện mạo bình thường, nhưng lại mang lại cho người khác cảm giác cực kỳ thật thà chất phác, gã khác với người thường ở chỗ, chính là có đôi tay dài quá gối, lưng dài giống như cung tiễn, thần sắc không hề lộ vẻ sợ hãi.

Khâu Anh Hào thấy thế, sắc mặt càng thêm khó coi, nhất thời cũng không xuống ngựa. Mã Chính Nghĩa cao giọng nói:

- Ta đã đứng ở đây, ngươi có dám đoạt tiêu không? Nếu như ngươi không dám, chính là muốn từ bỏ tiêu của mình, chuyến đi lần này không thể nhận.

Lời này, đương nhiên là nói với Khâu Anh Hào.

Khâu Minh Đạo cũng tỏ vẻ lo lắng, khuyên cha:

- Cha, Mã bá phụ hồ đồ rồi, cha nhanh đi khuyên bảo ông ấy một chút, sao lại có bộ dạng như vậy?

Gã xoay người xuống ngựa, vội chạy tới chỗ Mã Chính Nghĩa, cung kính nói:

- Mã bá phụ, phụ thân có chỗ nào đắc tội, cháu thân làm con sẽ thay cha chịu tội. Hai người từ nhỏ đã kết giao tình, có chuyện gì thì bình tĩnh thương lượng, tuyệt đối đừng như vậy.

Mã Chính Nghĩa cũng không đếm xỉa tới, chỉ trầm giọng nói:

- Khâu Anh Hào, ngươi … con mẹ nó không dám ra sao?

Thần sắc Sở Hoan ngưng trọng, nói với Khâu Anh Hào:

- Khâu đương gia, có phải muốn gây phiền phức không?

Khâu Anh Hào thở dài:

- Sở đại gia, không phải Khâu mỗ nuốt lời, năm đó sau khi Lưu đương gia đoạt tiêu, đoạt tiêu liền trở thành một quy tắc bất thành văn của lạc đà khách. Hôm nay sư huynh đoạt tiêu, nếu như ta không tiếp, thì chuyến đi lần này chỉ còn cách nhượng lại.

Y xoay người xuống ngựa, lớn tiếng nói:

- Sư huynh, tiểu đệ sẽ làm như huynh muốn.

Rồi cao giọng gọi:

- Minh Đạo, con tới đây!

Sở Hoan hiểu được, nhíu mày hỏi:

- Khâu đương gia, việc làm của mọi người so với quy tắc, có chút nguy hiểm đến tính mạng.

Khâu Anh Hào bất đắc dĩ nói:

- Năm đó Lưu đương gia cũng dùng cách này đoạt tiêu. Cục đất trên đỉnh đầu của Lưu đương gia và Long đương gia trở thành bia ngắm, chọn tiễn thủ trong đám thủ hạ so bắn tên, cưỡi bắn, đứng bắn, nằm bắn, đảo bắn, năm hình thức bắn, thủ hạ của ai thắng, thì người đó thắng.

Sở Hoan đương nhiên hiểu, những thuật ngữ đó đều là thuật ngữ về bắn tên.

Nhưng hắn hơi kinh ngạc, cần biết những tiễn thủ bình thường, phần lớn luyện đứng bắn, cưỡi bắn, ba hình thức bắn khác đều rất hiếm thấy, không nói đến những cái khác, chỉ nói đến nằm bắn, đó là tiễn thủ nằm trên đất, dung hai chân chống đỡ khom lưng, tay kéo dây cung, các tiễn thủ bình thường đều không quen động tác này, chứ chưa nói đến bắn tên.

Chẳng lẽ những lạc đà khách này, kĩ thuật cung tiễn lại có thể dũng mãnh như thế?

Tiết Hoài An cũng là người thông minh, nghe những thuật ngữ đó, cảm giác không thể coi thường, có chút kinh ngạc nói:

- Mã Chính Nghĩa kia chẳng lẽ điên rồi? Chỉ một chút sơ suất nhỏ thì có phải sẽ không có kết cục tốt không?

Sở Hoan cũng hỏi:

- Khâu đương gia, lúc trước Lưu đương gia đoạt tiêu, cuối cùng là Lưu đương gia thắng sao?

- Đúng!

Khâu Anh Hào nói:

- Thủ hạ trong tay Long đương gia không đến bốn người, mặc dù tiễn pháp đều không có trở ngại, nhưng muốn bắn thành công năm hình thức bắn không phải người bình thường nào cũng có thể làm được. Cưỡi bắn, đứng bắn hai quan đều qua, sau đó…!

Y cũng không nói nhiều, chỉ sải bước đi đến, Khâu Minh Đạo không khuyên được Mã Chính Nghĩa bên kia chỉ có thể trở về ngăn Khâu Anh Hào:

- Cha, người không cần đi so đấu, tên không có mắt, ai nhắm không chuẩn thì kết quả sẽ ra sao, chúng ta…chúng ta vẫn là nên thương lượng với Mã bá phụ!

Khâu Anh Hào liếc Mã Chính Nghĩa một cái, tay nắm chặt lại, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ con muốn Khâu gia chúng ta nhận thua Mã gia?

Y vỗ vỗ ngực, nghiêm sắc nói:

- Chuyện hôm nay, đó là bảo vệ tấm biển lạc đà khách Khâu gia chúng ta, đó là tâm huyết của cha con ta hàng mấy chục năm trời, vào sinh ra tử, thập tử nhất sinh mà giành được, hôm nay mà chịu thua thì tấm biển đó sẽ không còn đáng giá nữa.

Khâu Minh Đạo hết sức lo lắng, Khâu Anh Hào vỗ vai con, hạ giọng nói:

- Minh Đạo, tiễn thuật của con, cha rất yên tâm, không cần lo lắng, cứ việc thể hiện tài năng. Mã gia có Lang Oa Tử, Khâu gia chúng ta có con, cứ mạnh dạn bắn.

Thấy Mã Chính Nghĩa nghiêm mặt nhìn mình, y hừ một tiếng, dặn dò Khâu Minh Đạo:

- Tuyệt đối đừng để cha thất vọng!

Rồi sải bước đi, đến bên cạnh Mã Chính Nghĩa, liếc nhìn lão, cũng tháo mũ da mềm xuống đặt một hòn đất lên đầu.

Khâu Minh Đạo mặt đầy vẻ lo lắng, nhưng Mã gia Lang Oa Tử lại vô cùng bình tĩnh, Tú Liên cô nương đã bước nhanh đến bên cạnh Lang Oa Tử, cắn môi đỏ mọng nói:

- Lang Oa Tử, ngươi… ngươi không được vong ân phụ nghĩa, không có cha, ngươi sớm đã chết rồi, ngươi thật sự dám bắn tên vào cha ta?

Lang Oa Tử liếc Tú Liên một cái, hạ giọng nói:

- Liên tỷ, lời dặn dò của sư phụ, Lang Oa Tử ta sẽ không vi phạm!

Mã Tú Liên tức giận, nắm tay trắng như phấn đánh vào ngực Lang Oa Tử, nói:

- Ngươi, tên khốn kiếp này, ngươi cút, ngươi cút đi, lạc đà khách Mã gia không có loại người như ngươi, ngươi mau cút…!

Lang Oa Tử không nhúc nhích, để mặc Mã Tú Liên đánh mình. Mã Chính Nghĩa bên kia lạnh lùng nói:

- Người đâu, đưa tiểu thư xuống!

Lập tức có mấy người lạc đà khách của Mã gia bước đến, kéo Mã Tú Liên xuống, Mã Tú Liên căm tức Lang Oa Tử, cao giọng nói:

- Lang Oa Tử, nếu ngươi làm phụ thân bị thương một vết nào, ta nhất định sẽ giết ngươi…!

Khâu Anh Hào không nhìn Mã Chính Nghĩa, chỉ nói:

- Sư huynh, huynh rốt cuộc vì sao phải làm như thế?

- Vì sao như thế, trong lòng ngươi hiểu!

Mã Chính Nghĩa cũng không quay đầu, giọng bình tĩnh:

- Ta cho ngươi cơ hội, để ngươi không nhận chuyến đi lần này, nhưng ngươi không nghe!

Khâu Anh Hào cau mày nói:

- Sư huynh, có một số chuyện, huynh quản quá rộng rồi đúng không?

Mã Chính Nghĩa hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.

Lúc này có rất nhiều người trong trấn đã biết chuyện, trong nửa khắc, đã có vài trăm người tụ tập lại, không ít người xì xào bàn tán, có vẻ vô cùng kinh ngạc.

Lang Oa Tử liếc Khâu Minh Đạo một cái, nét mặt không đổi, xoay người lên ngựa, không nói lời nào, thúc ngựa, tuấn mã liền lấy hai người Khâu Mã làm trung tâm, vòng qua hai người một lượt, giương cung cài tên, lúc cung tiễn trên tay, ánh mắt Lang Oa Tử vốn dĩ bình thường liền trở lên sắc bén, tinh quang toả ra bốn phía. Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, nhìn thủ pháp của Lang Oa Tử, cái gọi là người lành nghề nhìn cửa nói, chỉ nhìn hai mắt liền biết công phu cưỡi ngựa bắn cung của Lang Oa Tử này không phải tầm thường.

Sau khi Lang Oa Tử đi ra, Sở Hoan hết sức chú ý đến người này, nguyên nhân chính là người này đôi tay dài quá gối, khác hẳn người thường, hơn nữa biểu hiện của gã vô cùng bình tĩnh, không có chút sợ hãi, so với bộ dạng lo lắng của Khâu Minh Đạo, thì chính là bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tuấn mã của Lang Oa Tử ngồi nhìn như bình thường, nhưng dẫm đá vụn nát trên mặt đất, lại có tốc độ cực nhanh, tất cả mọi người nhìn gã, chỉ thấy gã vòng nửa vòng, nhẹ buông tay, một mũi tên bay ra như lưu tinh, tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng đến Mã Chính Nghĩa.

Mã Chính Nghĩa đứng thật cứng cỏi, không nhúc nhích, sao băng xẹt qua, “phốc” một tiếng, mũi tên đã cắm phập vào cục đất trên đỉnh đầu Mã Chính Nghĩa, tên vẫn chưa bị mất hết uy lực, nhưng cục đất đã bị chia năm xẻ bảy.

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi, có người nói:

- Tiễn pháp của Lang Oa Tử dường như lại có tiến bộ!

- Ngươi cũng không nghĩ đi, Oa Tử từ nhỏ đã theo Mã đương gia luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, Mã đương gia lợi hại như thế nào, thì Lang Oa Tử có thể kém sao?

Mã Tú Liên bị kéo đến một bên, vừa tức giận vừa lo lắng, thấy mũi tên của Lang Oa Tử dễ dàng bắn trúng cục đất, thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Hoài An ghé sát Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Sở phó sứ, không ngờ gã trẻ tuổi kia nhìn bình thường nhưng tiễn pháp thật lợi hại.

Sở Hoan mỉm cười gật đầu, nói ra cũng kì lạ, trước khi Lang Oa Tử bắn tên, Sở Hoan đã cảm thấy người này nhất định sẽ dễ dàng bắn trúng mục tiêu, hắn cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác này, có lẽ sự bình tĩnh của Lang Oa Tử khiến Sở Hoan cảm thấy dưới sự bình tĩnh đó là một niềm tin chắc chắn.

Lang Oa Tử cưỡi ngựa trở về chỗ cũ, nhìn Khâu Minh Đạo. Khâu Minh Đạo hơi nhíu mày, thấy Khâu Anh Hào đang nhìn mình, cắn răng một cái, cuối cùng trở mình lên ngựa, nhận cung tiễn mà bằng hữu đưa, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã ngồi xuống cũng đứng lên như bay, cũng vòng một vòng tròn, lúc mọi người đang chăm chú, giương cung cài tên, động tác lưu loát, mũi tên nhắm ngay Khâu Anh Hào, lách qua nửa vòng, cũng chưa bắn ra, cho đến khi qua một vòng, lúc này mới buông tay, tên bắn ra, cắt qua không khí “phốc” một tiếng, lại trúng cục đất, nhóm người lạc đà khách Khâu gia đều kêu một tiếng “tốt”.

Trong đám người, đã có người thấp giọng nói:

- Tiễn pháp Lang Oa Tử rất giỏi nhưng tiễn pháp của Minh Đạo cũng tuyệt không kém hơn Lang Oa Tử.

- Mã đương gia chỉ là sư phụ của Lang Oa Tử, nhưng Khâu đương gia lại là phụ thân của Minh Đạo, trong lòng Minh Đạo có áp lực lớn hơn, Minh Đạo có thể bắn trúng, bản thân mũi tên đó cao hơn của Lang Oa Tử hai phần.

Bên cạnh có người nghe thấy, cũng gật đầu đồng ý, tuy hai lạc đà khách trẻ tuổi đều thuận lí bắn trúng trong trận này, nhưng so về áp lực tâm lí khách quan, Minh Đạo có thể bắn trúng, dường như thể hiện tiễn thủ cao hơn một bậc.

Lúc này Lang Oa Tử cũng đã xoay người xuống ngựa, lui về phía sau một khoảng, cách Mã Chính Nghĩa một khoảng rất lớn, Sở Hoan đánh giá khoảng cách như vậy, một thạch cung tuyệt đối không đủ trình, ít nhất phải có hai thạch cung cứng mới có thể bắn trúng, hơn nữa cơ bắp phải cực kỳ khoẻ, và mắt cũng phải nhắm rất chuẩn.

Lang Oa Tử lấy tên, giương cung cài tên, thế đứng chuẩn mực, tên nhắm Mã Chính Nghĩa.

Mọi người xung quanh trong lòng đều lo lắng. Có không ít người vì Lang Oa Tử mà đổ mồ hôi, tuy mọi người đều biết tiễn pháp Lang Oa Tử rất cao, nhưng dù sao giờ phút này đối mặt với sư phụ của mình, trong lòng không thể không cảm thấy lo lắng. Mà tiễn thủ bắn tiễn nhất định phải duy trì được sự bình tĩnh tuyệt đối, chỉ cần hơi sơ sẩy, mũi tên lệch điểm một chút, bắn không trúng cũng thôi, nếu bắn trúng đầu, thì Mã Chính Nghĩa gần như hữu tử vô sinh.

Kỳ thật trong đám người xem, có không ít lạc đà khách, mọi người nghĩ mãi mà không rõ, bình thường Mã Chính Nghĩa khiêm tốn lạnh lùng, nhưng sao hôm nay lại ngông cuồng như vậy, lại cùng Khâu Anh Hào đoạt tiêu.

Thực ra mọi người trong trấn đều biết rằng, hai người này từng ở trong một lạc đà khách, cùng một sư phụ, có mấy chục năm giao tình, hơn nữa hai đứa nhỏ của hai nhà cũng đã định sẵn việc hôn nhân, mọi người đều biết, cuối năm nay, Khâu Minh Đạo sẽ cưới Mã Tú Liên, hai nhà đã thân càng thân, hai lạc đà khách quan hệ thân mật như vậy, giờ phút này lại đối chọi gay gắt như vây, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.