Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 463: Không được nhập quan




Sở Hoan phóng qua then gỗ, mọi người còn tưởng rằng hắn muốn tới bên cạnh xe ngựa đi gặp lão thái gia, không ngờ Sở Hoan cũng không thèm nhìn tới cỗ xe ngựa kia, mà đi thẳng ra phía sau, tới một cỗ xe ngựa khác chỉ vào cái thùng trên xe lạnh lùng hỏi:

- Đây là cái gì?

Hộ vệ vội đáp:

- Đây đều là Ngọc đại nhân bảo chúng ta đưa vào quan, à, không có việc gì quan trọng cả.

- Mở ra!

Hộ vệ ngẩn người, cau mày nói:

- Vị đại nhân, đây đều là đồ riêng của Ngọc đại nhân, là lão thái gia đưa vào quan, không có lão thái gia chỉ bảo, không thể mở.

Sở Hoan chắp tay sau lưng, mặt không chút thay đổi, lặp lại:

- Mở ra!

Hộ vệ kiên trì thuyết phục:

- Đại nhân nếu muốn mở thùng, xin hãy gặp lão thái gia, nếu lão thái gia…

Gã chưa dứt lời, Sở Hoan đã tung chân dùng tốc độ cực nhanh đá văng cái thùng lăn khỏi xe. Đám hộ vệ bên cạnh biến sắc, đều nắm chặt đuôi đao. Đạt Hề Chương đã kẹp thẻ xuất quan tiến lại gần, Sở Hoan nói với gã:

- Đạt Hề tướng quân, những hàng hóa này nhập quan, có cần kiểm tra hay không?

Đạt Đề Chương do dự một chút, gật gật đầu.

Sở Hoan không nói hai lời, rút Huyết Ẩm đao, ánh đao chợt lóe, chặt đứt khóa đồng, hắn dùng chân đá một cú nữa, thùng lập tức mở ra, phát hiện bên trong đều là cổ vật. Cú đá này của Sở Hoan khiến không ít đồ cổ bên trong vỡ vụn.

Hộ vệ kia lạnh mặt nói:

- Vị đại nhân này thật không có đạo lý, đây đều là của riêng, đại nhân làm hỏng hết đồ, không biết nên giải thích thế nào?

Sở Hoan cũng không để ý đến gã, quét qua mấy cỗ xe ngựa, nói tiếp:

- Bốn cỗ xe ngựa, mười chiếc riêng lớn, xem ra vị Ngọc đại nhân này đúng là gia tư thịnh vượng và giàu có a.

Đúng vào lúc ấy, một giọng nói già nua cất lên:

- Làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy? Ai nha, làm hỏng đồ của lão phu rồi.

Từ chiếc xe ngựa phía trước, có một lão già 60 tuổi mặc một thân áo gấm, đặt bên cạnh những nạn dân chạy loạn áo quần mục nát càng lộ vẻ đẹp đẽ quý phái, lão già này đi đứng còn nhanh nhẹn, chống một cây quải trưởng, đi lại phía bên này, nhìn thấy cái thùng rơi trên mặt đất cả giận hỏi:

- Kẻ nào làm?

Sở Hoan thu đao lại, quay sang lão già đáp:

- Là bản quan!

- Ngươi… ngươi là người nơi nào?

Sở Hoan cũng không để ý đến lão, chỉ hỏi hộ vệ kia:

- Bản quan hỏi lại ngươi một câu, hàm nhập quan rốt cuộc là gì?

Hắn liếc nhìn Đạt Hề Chương hỏi:

- Đạt Hề tướng quân có biết hay không?

Đạt Hề Chương đáp:

- Ba tháng trước, Dư Bất Khuất tướng quân đã hạ phong quân lệnh, sai ta gác Tây Cốc quan, không cho dân chạy nạn nhập quan. Chỉ có điều một hai tháng trước, lại có lệnh của Dư lão tướng quân, cho phép những ai có hàm nhập quan có thể vào quan nội.

Gã chỉ vào quan hàm trong tay Sở Hoan:

- Chính là cái này. Còn những chuyện khác bổn tướng cũng không rõ ràng lắm.

Ngọc lão thái gia đã cướp lời:

- Thắc mắc cái gì? Lão phu có hàm nhập quan là có thể nhập quan, những thứ này đều là tài sản riêng, ngươi dựa vào cái gì mà dám mở ra?

Đạt Hề Chương lạnh giọng quát:

- Lớn mật, vị này là Tử tước Đại Tần, Chủ sự Hộ bộ, lần này đi sứ là Phó sứ, Sở Hoan Sở đại nhân, ngươi dám làm càn?

Ngọc lão thái gia sửng sốt, lập tức tỏ ra sợ hãi, ôm cả quải trượng chắp tay hành lễ:

- Tiểu lão nhân vô lễ, tiểu lão nhân vô lễ, đại nhân thứ lỗi, đại nhân thứ lỗi.

Sở Hoan cũng không nói nhiều, hỏi tiếp:

- Bản quan hăng hái tới đây, là muốn biết hàm nhập quan rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi có hàm nhập quan mà dân chúng lại không có? Vì sao các ngươi có thể nhập quan mà dân chúng lại không thể? Các ngươi có thể mang theo cả xe đầy tài sản công khai nhập quan mà vì sao dân chúng ngay cả người cũng không thể vào?

Đám dân chúng bên cạnh thấy Sở Hoan nhắc đến mình cũng đều có chút kinh ngạc.

Ngọc lão thái gia có chút xấu hổ, hộ vệ kia thấy Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt lại giống như con dao nhỏ chăm chú nhìn mình, trong lòng sợ hãi đáp:

- Bẩm đại nhân, hàm nhập quan muốn có phải mua, ba trăm lạng một hàm.

Sở Hoan nhíu mày, Đạt Hề Chươn cũng cảm giác chuyện không ổn, mày nhíu lại.

Sở Hoan lúc này mới hướng Đạt Hề Chương nói:

- Đạt Hề tướng quân, mệnh lệnh hàm nhập quan này chắc chắn là do Dư lão tướng quân truyền xuống?

Đạt Hề Chương cau mày:

- Bao thư dán kín, do một Thiên tướng dưới trướng Dư lão tướng quân mang đến, trên có quan ấn của Dư lão tướng quân, cách đây một tháng, vị Thiên tướng kia đến đây lần nữa, đưa tới hàng mẫu hàm nhập quan của Dư lão tướng quân.

- Cũng có ấn của tướng quân?

- Không.

Đạt Hề Chương lắc đầu:

- Vị Thiên tướng kia nói, lão tướng quân bận quân vụ, chỉ viết một lá thư.

Sở Hoan lại hỏi:

- Đạt Hề tướng quân, hai lá thư này chữ viết có giống nhau không?

- Không giống.

Đạt Hề Chương nói:

- Tuy nhiên, bên người lão tướng quân có Thư biện (một dạng thư ký bây giờ), không cần lão tướng quân tự mình động bút.

Sở Hoan như thoáng có chút suy nghĩ, Ngọc lão thái gia cũng đã ra hiệu thuộc hạ khiêng rương gỗ lên xe, cười lấy lòng Sở Hoan và Đạt Hề Chương:

- Sở đại nhân, còn có vị tướng quân này nữa, chúng tôi phải nhập quan gấp, xin dàn xếp.

Đạt Hề chương nhìn Sở Hoan, Sở Hoan đã nói:

- Đạt Hề tướng quân, bọn họ không thể nhập quan!

Đạt Hề chương có chút khó xử nói:

- Sở đại nhân, mệnh lệnh của Dư lão tướng quân, bọn họ có hàm nhập quan, nếu không cho bọn họ nhập quan, bổn tướng có chút khó xử!

Đúng vào lúc này, Tiết Hoài An cũng đã lại đây, thấy tình cảnh này, tìm hiểu một chút tình huống, mới nói:

- Sở đại nhân, chuyện này hay là giao cho Đạt Hề tướng quân xử lý, chúng ta đi tiếp, nếu không trời tối vẫn chưa kịp đến chỗ ở.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, quét mắt nhìn dân chúng chạy nạn hai bên, chỉ thấy mấy trăm người quần áo mục nát đôi mắt trông mong đang nhìn mình, hơi trầm ngâm, hướng Đạt Hề chương và Tiết Hoài An chắp tay, nói:

- Tiết đại nhân, Đạt Hề tướng quân, mời qua bên này chuyện!

Đạt Hề chương và Tiết Hoài An liếc nhau, nhưng cũng không cự tuyệt, đi theo Sở Hoan tới một nơi yên tĩnh bên cạnh. Sở Hoan lúc này mới hạ giọng nói:

- Hai vị, việc này vốn không liên quan đến Sở mỗ, Sở mỗ nhúng tay, dường như có xen vào việc của người khác.

Đạt Hề chương vội nói:

- Sở đại nhân nói quá lời!

Tiết Hoài An cũng không nói lời nào, nhưng trong lòng thật đúng là cảm thấy Sở Hoan có chút xen vào việc của người khác, không phải là vì hàm nhập quan đã sờ sờ đó rồi sao, làm gì phải ngạc nhiên như thế, nhưng thấy Sở Hoan vẻ mặt nghiêm nghị, cũng biết không nên nhiều lời.

Sở Hoan trịnh trọng nói:

- Hai vị, Sở mỗ cảm thấy, này hàm nhập quan này có chút vấn đề!

- Có vấn đề?

Tiết Hoài An cau mày nói:

- Sở đại nhân, đây là mệnh lệnh của Dư lão tướng quân, Thánh Thượng đem cuộc chiến Tây Bắc toàn quyền giao cho Dư lão tướng quân, tất cả sự vụ ở Tây Bắc đều do Dư lão tướng quân xử lý, lão tướng quân nếu chỉ bảo Đạt Hề tướng quân phong tỏa Tây Cốc quan, tự nhiên có đạo lý của lão, giống như nhập quan hàm này, lão tướng quân chắc chắn cũng đã cân nhắc, chúng ta không thể làm rối loạn việc của lão tướng quân.

Đạt Hề Chương khẽ lắc đầu nói:

- Tiết đại nhân, lúc trước ta cũng có thấy lạ, hôm nay Sở đại nhân nói như vậy, ta càng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.

- Hả?

Tiết Hoài An sửng sốt.

Đạt Hề Chương nói:

- Ta là người thô kệch, cũng không thể nói rõ đạo lý, nhưng tổng cảm giác sự tình có chút không đúng.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đạt Hề tướng quân nói không sai, sự tình có chút không đúng. Dư lão tướng quân là đế quốc lão tướng, Sở mỗ tuy rằng ngu dốt, nhưng cũng biết hiện giờ ở Tây Bắc trọng yếu nhất là yên ổn lòng người, chẳng những phải yên ổn quân tâm tướng sĩ, mà còn phải trấn an dân tâm hàng vạn dân chúng Tây Bắc. Hiện giờ, người Tây Lương còn chưa rút quân, chuyện gì cũng có thể phát sinh, một khi hơi có sơ sẩy, thời cuộc thay đổi trong nháy mắt, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Tiết Hoài An vuốt râu hỏi:

- Sở đại nhân, ngươi có gì nghi ngờ, cứ việc nói đi ra.

Sở Hoan do dự một chút, rốt cục nói:

- Sở mỗ mạo muội, cảm thấy hàm nhập quan chưa chắc là ý tứ của Dư lão tướng quân.

- Á?

Tiết Hoài An giật mình kinh hãi, Đạt Hề Chương cũng có chút kinh ngạc.

Sở Hoan nói:

- Hai vị ngẫm lại, nhập quan hàm này phải có ba trăm lượng bạc mới có thể được phát, dân chúng bình thường làm sao có thể có số lượng lớn như thế mua nhập quan hàm? Ngay cả nhà giàu, ba trăm lượng bạc cũng chưa chắc đã có sẵn, trừ phi thân sĩ gia tộc quyền thế, dân chúng bình thường, tuyệt đối không thể có được nhập quan hàm để vào quan nội.

Tiết Hoài An khẽ vuốt cằm.

- Nói một cách khác, nhập quan hàm tồn tại, chính là để cho phép người giàu có có thể thuận lợi nhập quan mà thôi.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Tây Bắc đại kiếp nạn, đúng là thời điểm cần vạn người một lòng, cần chính là lực ngưng tụ, bất kể quân dân, bất kể giàu nghèo, cao thấp đồng tâm, cùng vượt qua cửa ải khó khăn, đạo lý này, Dư lão tướng quân nhất định hết sức rõ ràng.

Tiết Hoài An gật đầu nói:

- Lão tướng quân chính là đế quốc lão tướng, bày mưu nghĩ kế, cơ trí phi phàm, đạo lý này ngay cả phàm phu tục tử cũng có thể biết được, lão tướng quân tự nhiên lại rõ ràng.

Đạt Hề chương nói:

- Đúng vậy, Dư lão tướng quân đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của dân tâm.

Gã vốn không phải người hay nói, nhưng giờ phút này dường như cũng cảm giác sự tình quỷ dị, cho nên đối với việc này hết sức chú ý.

- Nhưng phần nhập quan hàm này sẽ gây nên chuyện lớn.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Nhập quan hàm phân biệt phú quý và bần cùng, người phú quý có thể bỏ số tiền lớn mua nhập quan hàm, công khai nhập quan, mà người nghèo lại tuyệt đối không thể có đãi ngộ như vậy. Chuyện này lan truyền ra ngoài, dân chúng bình thường trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?

Tiết Hoài An rốt cuộc hiểu rõ tính nghiêm trọng của câu chuyện, hạ giọng nói:

- Kể từ đó, không những không kết nối người dân Tây Bắc cao thấp đoàn kết một lòng, ngược lại còn sinh ra khoảng trống lớn. Sự tình lan rộng, đám dân chúng trong lòng tự nhiên không phục, nếu không phục, sẽ không đồng lòng chống đỡ địch, chỉ sợ còn muốn gây bạo loạn.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Chính là như thế. Cho nên hạ quan mới cho rằng chuyện có kỳ quái, lão tướng quân tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm lớn này.

Hắn hướng Đạt Hề chương nói:

- Đạt Hề tướng quân, hôm nay nếu ngay trước mặt này đó dân chúng, ngươi để Ngọc lão thái gia bọn họ vào quan nội, lại đem mấy trăm dân chạy nạn ngăn cản bên ngoài, dân chúng sau khi rời khỏi, tất nhiên sẽ đem việc này lan truyền đi, hậu quả ngươi tự nhiên rõ ràng.

Đạt Hề Chương thở dài:

- Kỳ thật chuyện này chỉ sợ sớm đã truyền ra ngoài.

Sở Hoan cau mày nói:

- Bây giờ còn chưa xác định, đạo mệnh lệnh này thật sự là lão tướng quân truyền xuống, có ý khác, hay là ngay cả lão tướng quân trăm công ngàn việc, quân vụ bận rộn, đến hiện tại cũng không biết chuyện này...

Hắn dừng một chút, nhìn Đạt Hề Chương, hỏi:

- Đạt Hề tướng quân, ngươi cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?

Đạt Hề chương mặt lộ vẻ khó xử nói:

- Việc này vô cùng khó xử, nếu thật là mệnh lệnh của lão tướng quân, nếu không chấp hành, chẳng những là kháng lệnh, hơn nữa... Hơn nữa nếu lão tướng quân có dụng ý khác, chỉ sợ làm hỏng đại sự của lão tướng quân.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đạt Hề tướng quân, ngươi mới vừa nói, thư tín nhập quan hàm, cũng không có ấn của tướng quân?

- Vâng!

Đạt Hề chương lập tức đáp:

- Nhưng là Thiên tướng bên người lão tướng quân đưa lại đây.

- Đây là vấn đề.

Sở Hoan nói:

- Không có ấn tướng quân không coi là quân lệnh.

Do dự một chút, hắn mới hạ giọng nói tiếp:

- Đạt Hề tướng quân, vốn Sở mỗ không có quyền hỏi đến việc này, nhưng sự tình Tây Bắc liên quan đại cục, ta và ngươi đều là thần tử Đại Tần, không thể không nghĩ xa. Sở mỗ cũng đã mạo hiểm xen vào việc của người khác rồi. Ngươi xem có thể hay không, tạm thời phong tỏa Tây Cốc quan, chỉ cho phép xuất, không được nhập, sứ đoàn đi sứ Tây Lương, tất nhiên đi qua chỗ đóng quân của lão tướng quân, chúng ta mau chóng tới đó, đem việc này báo lên lão tướng quân, nếu việc này thật là mệnh lệnh của lão tướng quân, liền phái người lại đây thông tri, ngươi cảm thấy như thế nào?

Đạt Hề Chương trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục gật đầu nói:

- Sở đại nhân, cứ dựa theo như lời ngươi nói xử lý, ta lập tức hạ lệnh phong tỏa Tây Cốc quan, chỉ cho phép xuất quan, không được nhập quan!

Gã bước đi qua, đưa tay chỉ vào đoàn xe của Ngọc lão thái gia nói:

- Đi vòng vèo quay đầu lại, từ hôm nay trở đi, chỉ cho phép xuất quan, không được nhập quan!