Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 435: Khinh người quá đáng




Hoàng đế Bệ hạ dùng võ lập quốc, tận trong xương tủy vốn là người máu lạnh. Mà Tây Lương Ma Ha Tàng cũng là người bướng bỉnh cố chấp không dễ dàng thuần phục, Hai người nói qua nói lại mấy qua lại, đối chọi gay gắt, sặc mùi binh đao.

Trên điện, một số lão thần từng trải đã sớm phát hiện tình thế không ổn.

Nếu như hai người này vẫn tiếp tục đối chọi gay gắt như thế, vấn đề nghị hòa còn chưa bắt đầu đã vỡ tan, không ít lão thần định đứng ra giảng hòa, nhưng Hoàng đế Bệ hạ tính tình thay đổi thất thường, ai biết lúc này đứng ra hoà giải, có thể hay không bị Hoàng đế Bệ hạ tưởng lầm là yếm thế?

Cũng may Đại lễ quan Tây Lương quốc cũng phát hiện tình huống không ổn, liền tiến lên, không đợi Ma Ha Lang cản lại đã cúi mình thi lễ, cung kính nói:

- Tây Lương sứ đoàn Phó sứ Cổ Tát Hắc Vân bái kiến Hoàng đế Bệ hạ Tần quốc.

Y liếc Ma Ha Tàng một cái. Ma Ha Tàng hơi nhíu mày, nhưng hiển nhiên đối với Cổ Tát Hắc Vân vẫn có có chút kiêng kị, không nói gì nữa. Hoàng đế Bệ hạ đhừ lạnh:

- Cổ Tát Hắc Vân, ngươi là Tây Lương sứ đoàn Phó sứ, trẫm hỏi ngươi, các ngươi là chuẩn bị trình chiến thư?

Cổ Tát Hắc Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:

- Hoàng đế Bệ hạ tôn quý đã hiểu lầm ý tứ Vương tử Ma Ha. Như Ma Ha Vương tử đã nói, Đại Tây Lương Vương chúng ta quả thật một lòng hướng Phật, mong ngóng thiên hạ thương sinh linh bách tính mà tắm rửa Phật quang. Phát binh Tây Bắc, đúng như lời Vương tử, quý quốc đã gây ra nỗi oán hận đối với dân chúng. Nên Đại Tây Lương Vương dưới sự giận dữ, mới xua binh đông tiến. Đại Tây Lương Vương lần này phái ta tiến đến quý quốc, không phải là hạ chiến thư, mà là thương thảo nghị hòa, chấm dứt họa binh đao.

Cổ Tát Hắc Vân nói một hồi, không khí trên điện lập tức hơi chùng xuống. Hoàng đế Bệ hạ thần thái cũng hòa hoãn hơn một ít, hỏi:

- Tây Lương Vương tại sao thay đổi chủ ý?

Cổ Tát Hắc Vân nói:

- Không dối gạt Hoàng đế Bệ hạ, Đại Tây Lương Vương sau khi gặp một giấc mộng, nhận ra tai họa binh đao ở Tây Bắc đã khiến sinh linh oán thán, Vương hậu vốn một lòng thiện lương, liền hướng Tây Lương Vương can ngăn, khẩn cầu Tây Lương Vương ngừng việc binh đao. Tây Lương Vương cũng có đức hiếu sinh, lại có Vương hậu khuyên giải, cuối cùng quyết định lui binh ngưng chiến, cho nên lúc này mới phái ta tiến đến quý quốc xin nghị hòa!

- Hóa ra là chủ ý của Tây Lương Vương hậu.

Hoàng đế thản nhiên nói.

Cổ Tát Hắc Vân vung tay lên, phía sau, hai gã người Tây Lương đang bê khay ngọc liền đi về phía trước vài bước. Cổ Tát Hắc Vân nói tiếp:

- Hoàng đế Bệ hạ tôn quý, đây là lễ vật Đại Tây Lương Vương dâng lên Hoàng đế Bệ hạ, chính là chí bảo hiếm thấy trong thiên hạ, mời Hoàng đế Bệ hạ vui lòng nhận cho!

Hoàng đế vuốt râu nói:

- Quốc gia của trẫm không có gì không có. Không biết vật chí bảo mà các ngươi nói là bảo vật cỡ nào?

Cổ Tát Hắc Vân cười nhẹ một tiếng, chỉ vào trong khay ngọc nói:

- Đây là Huyết san hô, hai sản của Đại Tây Lương La Sát, sống ở đáy biển La Sát, không dễ bắt được, trăm năm khó gặp.

Y tiến lên, xốc tấm vải bố che ở phía trên, trong lúc nhất thời, hồng quang đại thịnh, trên khay ngọc một mảnh màu đỏ, một khối san hô màu đỏ có hình thù kỳ quái hiển lộ ra.

Quần thần đều mở to hai mắt xem, chỉ thấy Huyết san hô kia hình dáng dường như giống một pho tượng Phật, sừng san hô giống như là ánh sáng phía sau Bồ Tát.

Huyết san hô vốn vô cùng hiếm thấy, mà Huyết san hô hình dáng kỳ lạ như thế lại càng khó gặp.

Cổ Tát Hắc Vân giải thích:

- Đây là Phật quang Huyết san hô, chính là bảo vật tiến cung trân quý của Tây Lương Vương ta. Lần này Đại Tây Lương sứ đoàn tiến đến nghị hòa, Tây Lương Vương riêng đem vật ấy giao cho ta, tặng cho Hoàng đế Bệ hạ, chỉ mong hai nước đều có được Phật quang phổ chiếu, chung sống hòa bình.

Hoàng đế mặt không chút thay đổi, không thể hiện rõ là vui mừng hay không, chăm chú nhìn về phía một cái khay ngọc khác, tựa hồ đối với "Phật quang Huyết san hô" cũng không thiện cảm.

Lão một lòng theo Đạo, mà Phật - Đạo xưa nay còn có thiên kiến bè phái, Hoàng đế Bệ hạ hiện giờ tự xưng là "Nhân từ thánh đạo vô lượng Chân quân", tự nhận là Đạo gia thần tiên, mà Phật quang Huyết san hô rõ ràng là có chứa ý tứ Phật gia, tuy rằng quả thật là quý báu khó gặp, nhưng Hoàng đế Bệ hạ cũng không có hứng thú quá lớn.

Cổ Tát Hắc Vân lại xốc tấm vải gấm phủ trên chiếc khay ngọc khác lên, bên trong có một cái hộp ngọc trong suốt như tuyết, mặt trên điêu khắc một bức tranh tinh xảo.

Phật quang Huyết san hô khiến chúng thần mở rộng tầm mắt, đều muốn xem bảo vật thứ hai là cái gì, nhưng nhìn thấy chỉ là một cái hộp ngọc, tuy rằng quả thật tạo hình tinh đẹp, nhưng Tần quốc cũng không thiếu dạng đồ chơi như vậy. Trong hoàng cung Tần quốc, muốn tìm một cái hộp ngọc đẹp hơn cái hộp này cũng là chuyện dễ dàng.

Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, híp mắt xem, cũng nhìn ra đại khái là cái gì, cười nói:

- Cái này chính là bảo vật thứ hai mà người Tây Lương kính hiến cho trẫm?

Lão chút khinh thường nói:

- Ý tốt của Tây Lương Vương, trẫm tâm lĩnh, tuy nhiên bảo vật như vậy, ở Đại Tần ta quả thật quá nhiều, kho báu của trẫm đã không còn chỗ cho nó rồi.

Cổ Tát Hắc Vân lắc đầu nói:

- Hoàng đế Bệ hạ đã hiểu lầm. Đây chỉ là hộp đựng bảo vật mà thôi!

Y ra hiệu thuộc hạ đem khay ngọc đi về phía trước, thái giám trên điện vội vàng xuống dưới, tiếp nhận khay ngọc. Cổ Tát Hắc Vân tiếp tục nói:

- Hoàng đế Bệ hạ có thể mở hộp, bảo vật chân chính đang ở bên trong!

Thái giám cầm khay ngọc lên Kim Loan đài, sớm có một gã điện tiền võ sĩ tiến lên, thật cẩn thận mở hộp ra.

Đây cũng là vì lý do an toàn, cũng không ai biết trong hộp này là vật gì. Nếu là ẩn dấu ám khí độc vật, tự nhiên phải kiểm tra trước. Điện tiền võ sĩ sau khi mở hộp, nhìn kỹ một chút, khẽ vuốt cằm, lúc này mới đưa cho thái giám bên cạnh. Thái giám lúc này mới cầm khay ngọc tới bên người Hoàng đế. Hoàng đế đích thân cầm khay ngọc lên, xem xét bên trong, bộc lộ sự quái lạ.

Đại thần văn võ đều ngơ ngác nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trong hộp ngọc đến tột cùng là cái gì.

Hoàng đế nhìn kỹ một chút, lúc này mới đóng hộp ngọc, hỏi:

- Đây là vật gì?

- Đây là Thiên Lang Đại Tuyết sơn Băng tuyết liên!

Cổ Tát Hắc Vân giải thích nói:

- Sống ở đỉnh Tuyết Sơn, chân chính là Tuyết liên vương.

Quần thần nhìn nhau, Hoàng đế hiển nhiên chưa từng nghe nói qua vật ấy, nhíu mày hỏi:

- Băng tuyết liên? Vật ấy có tác dụng gì?

- Thiên Lang Đại Tuyết sơn quanh năm tuyết đọng không thay đổi, kỳ hàn vô cùng, đừng nói đỉnh Tuyết sơn, chỉ tại chân núi cũng đã lạnh khủng khiếp.

Cổ Tát Hắc Vân vẫn khí định thần nhàn, nhưng giờ phút này trong mắt không kìm lòng nổi lộ ra sự ngạo nghễ:

- Đó là thánh sơn của Đại Tây Lương ta, Tuyết liên trên núi là thánh vật của Đại Tây Lương. Chân núi sinh sản Tử liên, có thể trị ngoại thương, hiệu quả trị liệu tột cùng kỳ diệu. Sườn núi sinh sản Hồng Liên, nội thương ngoại thương đều có thể chữa khỏi, mà đỉnh núi đó chính là Băng tuyết liên, có thể chữa bách bệnh, hơn nữa có thể kéo dài tuổi thọ. Nếu ăn đóa Băng tuyết liên, có thể làm cho tinh thần minh mẫn, có thể sống lâu thêm 35 năm. Băng tuyết liên là bảo vật hi hữu, trăm năm cũng khó được mấy đóa. Tây Lương Vương để cho ta mang đến một đóa Băng tuyết liên, có thể nói là thành ý mười phần!

Quần thần nghe vậy, lập tức nghị luận, một đóa Tuyết liên có thể kéo dài tuổi tới 35 năm, quả là thần kỳ vô cùng.

Hoàng đế nghe nói Băng tuyết liên có thể kéo dài tuổi thọ, mắt sáng lên, một lần nữa giơ tay mở hộp ngọc, lại nhìn kỹ thêm một lúc lâu, mới hỏi:

- Thật có công hiệu như vậy sao?

Cổ Tát Hắc Vân nghiên túc nói:

- Đây là thánh vật của Đại Tây Lương, không dám khinh nhờn?

Hoàng đế lập tức cực kỳ vui mừng, cười nói:

- Xem ra Tây Lương Vương đối với lần hoà đàm này rất có thành ý.

Lão đóng nắp hộp lại, hai mắt hiện tinh quang, nói:

- Huyết san hô, Băng tuyết liên đều chí bảo của Tây Lương quốc, đem chí bảo như thế kính dâng cho trẫm, chắc chắn là có yêu cầu cao đối với trẫm.

Hoàng đế Bệ hạ là người cực kỳ cơ trí, Tây Lương quốc quân tiên phong đang lúc cường thịnh đột nhiên ngưng binh, về sau chủ động đề xuất nghị hòa, lần này lại kính hiến hai bảo vật hiếm thấy, điều này là rất bất thường. Hoàng đế Bệ hạ sao có thể tin người Tây Lương khiêm nhường như thế, bọn họ dày công như vậy, nhất định là có mưu đồ.

Tây Lương tuy rằng quân tiên phong cường thịnh, thiết kỵ hung mãnh, nhưng so sánh với mười lục đạo ngàn dặm giang sơn của Đế quốc Đại Tần, vẫn thuộc loại tiểu quốc. Bọn họ mang đến hậu lễ như thế, thậm chí là Băng tuyết liên kéo dài tuổi thọ, như vậy, đúng là có sở cầu đối với Tần quốc. Hoàng đế Bệ hạ nghĩ tới điểm này, trên thực tế trên điện rất nhiều triều thần cũng biết yêu cầu của người Tây Lương sẽ không đơn giản.

Ma Ha Tàng cả buổi không nói gì, lúc này rốt cục mở miệng nói:

- Đại Tây Lương ta biểu hiện ra đầy đủ thành ý, kế tiếp liền xem Tần quốc có nguyện ý vì hòa bình hai nước mà thể hiện thành ý hay không?

Hoàng đế Bệ hạ thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, trầm giọng nói:

- Nói, các ngươi muốn cái gì?

- Đại Tây Lương ta nguyện ý ngưng binh dừng chiến, nhưng quý quốc cần phải làm vài việc.

Ma Ha Tàng cao giọng nói:

- Thứ nhất, cắt Tây Bắc Tây Quan đạo, từ nay về sau, thuộc về Đại Tây Lương. Cho dân chúng Tây Quan đạo hai tháng, trong vòng hai tháng, bọn họ nếu không phải nguyện ý ở lại Tây Quan đạo, có thể rời khỏi. Sau hai tháng, tất cả con dân Tây Quan đạo đều thuộc về Đại Tây Lương, chịu sự che chở của Tây Lương. Tần quốc không có quyền can thiệp. Thứ hai, lần này, Đại Tây Lương Thiết kỵ tiêu hao quân phí lớn, muốn quý quốc cùng gánh vác. Cụ thể con số quân phí, Đại Tây Lương sẽ ghi chép rõ ràng. Vàng bạc tơ lụa, lương thảo cầm súc, trà muối sứ thiết, đều đã lập danh sách theo nhóm. Thứ ba, Đại Tây Lương ta thiết lập công sở thương mại trên đất Đại Tần. Phàm là thương nhân Đại Tây Lương thì sẽ không bị quan phủ Đại Tần thu thương thuế. Mà do công sở thương mại của Đại Tây Lương trưng thu thuế má. Sở thu thương thuế của Tần quốc sẽ cùng công sở thương mại Đại Tây Lương thiết lập ở Tần quốc tiến hành kết nối. Quan phủ Tần quốc không có bất luận quyền hạn gì đối với thương nhân Tây Lương cũng như các hoạt động thương mại của người Tây Lương trên đất Tần quốc. Thứ tư, Đại Tây Lương nguyện ý cùng Tần quốc trọn đời bang giao, nên quý quốc có thể chọn một Công chúa, cùng Đại Tây Lương tiểu Vương tử Ma Ha La Thành kết thân, từ nay về sau, hai bang nhiều thế hệ hữu hảo, cùng tắm Phật quang.

Nói đến chỗ này, gã nhìn Hoàng đế ngồi trên ngai vàng chậm rãi nói:

- Điều kiện của Đại Tây Lương ta cũng không nhiều!

Khi Ma Ha Tàng chậm rãi nói, trên điện, quần thần sắc mặt thay đổi. Đợi Ma Ha Tàng nói xong, trên điện đã hoàn toàn náo động. Ngay cả người ngu, cũng biết điều kiện như vậy là quá mức khinh người. Nếu Tần quốc vì ngưng binh mà nhận những điều kiện này, chẳng khác nào là nỗi sỉ nhục muôn thuở của đế quốc. Hơn nữa, căn cứ theo ích lợi thực tế, sẽ đem đến cho đế quốc Đại Tần tai họa vô tận.

Sở Hoan khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cảm thấy Ma Ha Tàng này thật đúng là mồm sư tử. Nếu nói trước mặt là một hôn quan vô năng, may ra mới có thể ăn xổi ở thì, đáp ứng những điều kiện này. Nhưng đương kim Thánh Thượng tuy rằng già nua si mê với tu đạo, nhưng dù sao cũng là thiết huyết từ trong khói lửa mà gây dựng sự nghiệp. Giang sơn Đại Tần mỗi một tấc thổ địa, đều là lão dùng máu mà đổi lấy. Một hoàng đế khai quốc, cho dù hoa mắt ù tai cũng không có khả năng chấp nhận những điều kiện khinh người quá đáng như vậy.