Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 417: Từ đường




Hộ bộ Thượng thư phủ.

Hồ Bất Phàm chưa từng trải qua võ luyện. Từ trước đến nay y cũng không coi trọng người luyện võ. Trong mắt y người luyện võ đích thực là kẻ vũ phu lỗ mãng.

Võ và văn xưa đều khinh thị nhau. Hồ Bất Phàm tận trong xương tủy tự nhiên cũng khinh thường người luyện võ.

Nếu không phải bởi vì theo thời gian tuổi tác càng ngày càng lớn, cơ thể suy kiệt trầm trọng, có lẽ mãi mãi y chẳng bao giờ đặt tay vào kiếm.

Y cầm kiếm, cũng không phải để phòng thân.

Người phong lưu, đó không phải là chuyện không thể để người khác biết, thậm chí người trà trộn nơi phong nguyệt, cũng được cho là chuyện phong nhã, mà lúc Hồ Bất Phàm còn trẻ, đúng là say đắm ở xóm cô đầu, tự xưng phong lưu. Y chưa bao giờ bạc đãi mình ở phương diện mỹ sắc, hiện nay ngoại trừ thê tử chính thất, còn có năm tiểu thiếp, tiểu thiếp thứ năm y đưa vào cửa mới hơn một năm, hơn nữa nha hoàn trong phủ như mây, mỗi người đều xinh xắn, mặc kệ y chơi bời.

Có lẽ là từ lúc tuổi còn trẻ bắt đầu ăn chơi quá độ, nên sức khỏe của Hồ Bất Phàm hiện giờ không tốt, đặc biệt ở chuyện phòng the, thực sự đều phải cố. Y nhìn chằm chằm vào nàng thiếp xinh đẹp như ngọc này lại hữu tâm vô lực, thật sự là bi ai vô cùng. Tới lúc không kìm nén nổi, lợi dụng xuân dược để kích thích cơ thể, nhưng dùng mấy thứ đó cũng không được lâu. Hơn nữa, dùng những thuốc đó đều có tác dụng phụ, đây cũng là việc khiến Hồ Bất Phàm buồn rầu.

Y cũng hiểu, nếu một mặt dùng dược vật chống đỡ, rất có thể sẽ chết ngay tại trận. Y hiện giờ mới gần 50 tuổi, thật lòng mà nói là còn ham sống. Nên rất quan tâm đến những pháp môn vừa hưởng thụ sắc đẹp vừa bảo vệ được sức khỏe.

Đạo sĩ Ti Thiên Đài thường xuyên đi tới Hộ bộ thúc giục phát bạc cho các hạng mục tu đạo. Hồ Bất Phàm biết vài tên đạo sĩ, tất nhiên không thiếu được lén thỉnh giáo. Có một đạo sĩ ra chủ ý, cũng không biết là thật hay giả, khiến Hồ Bất Phàm mỗi ngày dành nửa canh giờ tập hít đất, nếu có thể, vào lúc có trăng, khi đêm vắng, dưới ánh trăng tập luyện kiếm. Thứ nhất có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, thứ hai là trong đêm khuya, là lúc ánh trăng linh khí đủ nhất, dưới ánh trăng múa kiếm, đối với người tu luyện rất có ích lợi.

Hồ Bất Phàm nửa tin nửa ngờ, hiện giờ đã duy trì được gần một năm, quả thật là có chút tác dụng, ít nhất hiện tại không cần dùng thuốc, cũng có thể tung hoành trên cơ thể nữ nhân tuyết trắng một phen.

Có công hiệu, Hồ Bất Phàm càng kiên trì, chỉ cần có trăng, tất sẽ múa kiếm.

Chuyện này người biết cũng không nhiều, nhưng Lang Vô Hư là thân tín của y, nên hiểu rõ thói quen này của Hồ Bất Phàm.

Đêm nay có trăng.

Trên bầu trời đêm, trăng non lưỡi liềm giống như móc câu, Hồ Bất Phàm tay cầm bảo kiếm, một thân nhẹ nhàng đồ trắng, ở dưới ánh trăng múa kiếm, động tác chậm rãi từ tốn.

Một gã tôi tớ áo xanh vội vã đi vào trong viện, nhìn thấy Hồ Bất Phàm đang múa kiếm, không dám lại gần, chỉ đứng nhìn từ xa. Hồ Bất Phàm múa qua mấy thức, chậm rãi thu kiếm, một nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng đưa khăn nóng lên, Hồ Bất Phàm giơ tay tiếp nhận, lau cái trán, buông trường kiếm, lại nhận chén trà, đưa lên miệng uống. Tên gia phó áo xanh lúc này mới tới lại gần, cong cong thân thể.

- Xảy ra chuyện gì?

Hồ Bất Phàm đem chén trà đưa tới, gia phó (người làm) áo xanh này là thân tín của y, lúc đang luyện công, người bình thường tự nhiên không thể tới quấy rầy, nhưng nếu có tình huống đặc biệt, người này có thể lại đây thông bẩm.

Gia phó áo xanh tiến lên hai bước, cung kính nói:

- Lão gia, có phong thư!

Hồ Bất Phàm vẫn khí định thần nhàn. Mỗi ngày y đều đã nhận được rất nhiều phong thư, phần lớn là của các quan lại địa phương khắp Đại Tần. Là Hộ bộ Thượng thư, tổng hội mọi việc đều quấn vào thân. Y thản nhiên đi đến chiếc ghế đá bên cạnh ngồi xuống, hỏi:

- Thư ở nơi nào đến?

Tôi tớ bẩm:

- Vừa rồi có người đem tin đưa đến trước phủ, chỉ nói phong thư này cấp tốc, phải lập tức đưa cho lão gia, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

- Chuyện lớn?

Hồ Bất Phàm mày căng thẳng, tiếp nhận tin, hỏi:

- Người nọ bộ dáng như thế nào? Là ai phái tới hay sao?

- Là một người bình thường.

Gia phó đáp:

- Hắn đưa tin, cũng không nói là lai lịch gì, liền rời khỏi. Tiểu nhân chỉ sợ người nọ không rõ lai lịch, cho nên cho người trước đem giữ hắn lại, không cho chạy.

Hồ Bất Phàm gật đầu nói:

- Làm rất tốt.

Y nhìn kia phong thư, trên đó viết năm chữ "người nhận Hồ Bất Phàm”. Năm chữ này vô cùng ngay ngắn, chữ viết như vậy, bất kỳ ai cũng có thể viết ra, thường thường không có gì lạ, từ chữ viết, căn bản không đoán ra người viết ở địa phương nào.

Hồ Bất Phàm hơi nhíu mày, lấy thư ra, quét hai mắt, vẻ mặt đại biến, bỗng nhiên đứng dậy, liền giống bị con thỏ bị rắn cắn, mắt trong phút chốc liền hiện ra vẻ hoảng sợ.

Gia phó thấy thế, thật cẩn thận hỏi:

- Lão gia, ngài làm sao vậy?

- Không tốt!

Hồ Bất Phàm sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ vạn phần nói:

- Đem người truyền tin bắt lấy, đừng cho hắn chạy thoát.

Rồi không nói thêm lời nào, nắm chặt lá thư, lòng như lửa đốt ngẩng lên bước đi liền.

Người làm kia nghe Hồ Bất Phàm chỉ bảo, biết sự tình nghiêm trọng, vội vàng hướng cửa phủ chạy đi. Hồ Bất Phàm vẻ mặt hoảng sợ, đi qua đình viện, lòng như lửa đốt. Thượng Thư phủ diện tích thật lớn, lục ý dạt dào, đình viện thật sâu, cầu khúc hành lang uốn lượn, nước chảy núi giả, rường cột chạm trổ, không một chỗ nào không thấy khéo léo hoa lệ, mái cong vểnh sừng, phẩm xanh đen ngói tường trắng.

Hồ Bất Phàm bước chân quá nhanh, thần sắc kinh hoảng, trên trán sớm đã toát ra mồ hôi, đi đường thậm chí có khi có vấp suýt ngã nhưng cũng không dám dừng bước. Lá thư đã bị y nắm thành một đoạn, ở lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay sớm cũng đã đầy mồ hôi, đem lá thư này thấm ướt. Y đi qua nơi nào, các nha hoàn tôi tớ nơi đó cũng có chút kinh ngạc. Ngày thường lão gia ở phủ lúc nào cũng bình thản ung dung, rất ít nhìn thấy y hồn bay phách lạc như thế.

Ven đường lướt qua, vài tên tôi tớ hiển nhiên lo lắng là xảy ra chuyện gì, đều đi theo mặt sau. Hồ Bất Phàm cũng bất chấp ai đi theo phía sau, một đường đi nhanh, đông quải tây cong, cũng may mắn y là chủ nhân của chỗ này nên quen thuộc vô cùng, nếu là người mới, đông quải tây cong liên tục nhất định bị đụng váng đầu. Cũng không biết vòng vo mấy chỗ hành lang gấp khúc, xuyên qua mấy chỗ sân, đi qua một cái cầu cẩm thạch nhỏ, tới một chỗ yên tĩnh bên ngoài viện. Viện này bên cạnh có một cái ao nhỏ. Bên cạnh ao nước trồng một cây liễu. Sân viện không lớn, tường đỏ vờn quanh, ở Thượng Thư phủ khổng lồ, một mình một góc, có vẻ hết sức u tĩnh.

Hồ Bất Phàm đi đến trước trước cửa, cửa không ngờ bị khóa bằng một cái khóa đồng lớn. Lúc này mới nhớ tới trên người cũng không mang cái chìa khóa, y ỗ trán, đúng là quá mức vội vàng, một cước đá vào trên cửa chính, chỉ tiếc cửa chính rất dày, y một cước đá ở phía trên, cửa không chút sứt mẻ.

- Đến, mở cửa ra!

Hồ Bất Phàm kêu lên.

Đi theo phía sau bảy tám người hầu, đều là áo xanh mũ xanh, sớm có hai người xông lên phía trước, cùng nhau đá vào cửa chính, tuy rằng hai người này có chút khí lực, nhưng cũng chỉ làm cửa chính giật giật, căn bản không thể đá văng.

Hồ Bất Phàm giẫm mạnh chân tức giận, đúng lúc đó, thấy một gã gia phó áo xanh chạy đến bên tường, ngồi xổm người xuống. Hồ Bất Phàm minh bạch ý tứ, đại môn bị khóa, không thể phá, chỉ có thể trèo tường mà vào rồi.

Y lúc này cũng thật sự là hoảng hốt, cũng may bức tường không tính là quá cao, bước lên vài bước, đạp lên lưng người kia leo lên tường. Người nọ đỡ Hồ Bất Phàm lên đầu tường, lập tức nhanh nhẹn leo lên, nhảy qua tường đi vào, từ bên trong cẩn thận đỡ Hồ Bất Phàm xuống. Hồ Bất Phàm sau khi xuống đất, bật người đi tiếp về phía chính đường quá khứ, nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói:

- Ngươi ở nơi này chờ, không cần theo tới!

Người làm kia cúi đầu, đáp ứng.

Hồ Bất Phàm lúc này mới bước nhanh đến chính đường, may ở trong này không có khóa, đẩy mạnh nhà tướng ra, vào bên trong. Bên trong mờ tối một mảnh, Hồ Bất Phàm đối với nơi này hiển nhiên là hết sức quen thuộc, rất nhanh liền điểm cây đèn dầu, bên trong lập tức phát sáng.

Trong phòng này thờ phụng không ít bài vị, hóa là tiểu từ đường Hồ Bất Phàm cung phụng bài vị tổ tông bài, bên trong lạnh lùng yên tĩnh như chết.

Từ trên xuống dưới xếp đặt ba hàng linh vị, có hơn mười tôn bài vị, xem ra Hồ Bất Phàm là tự mình bái cúng bài vị tổ tiên. Cung phụng như thế, chỗ như thế, tất nhiên không có người dám dễ dàng lại đây, lại càng không có người nguyện ý lại đây.

Trong tiểu đường âm khí dày đặc, Hồ Bất Phàm nhìn quanh quất, vẻ mặt có chút căng thẳng. Y chậm rãi đi đến trước linh bài, cầm một linh bài lên, sau đó xoay sang trái một vòng, lại cầm cái linh bài bên cạnh lên xoay một vòng sang phải, chợt nghe "răng rắc" một thanh âm vang lên, có một khối linh vị tụt xuống đất, tựa như bị vùi lấp vậy.

Hồ Bất Phàm vẻ mặt ngưng trọng, căng thẳng đi tới, chỉ thấy nơi linh bài bị vùi lấp xuất hiện một cái lỗ nhỏ, rộng áng chừng bằng một nắm đấm. Hồ Bất Phàm quay đầu lại nhìn, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, lúc này mới hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cực kỳ khẩn trương đưa tay vào cái lỗ hổng sờ soạng, rất nhanh, trên mặt y vẻ căng thẳng biến mất. Y rút mạnh tay ra, từ bên trong lấy ra một quyển tuy rằng không dày nhưng cũng không phải là mỏng.

Hồ Bất Phàm đưa quyển sổ đến trước ngọn đèn dầu, lật xem vài tờ, trên mặt cuối cùng vẻ khẩn trương hoảng sợ hoàn toàn đánh mất, cười lạnh một tiếng, đem quyển sổ đặt lên bàn, lấy giấy lau lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nhẹ giọng thì thầm:

- Nghe thấy quân có Hồng ngân sách, mượn đi đánh giá, sau này hoàn trả.

Rồi lại nói tiếp:

- Thật sự là rắm chó không kêu, Hồng ngân sách cất ở chỗ này, bí ẩn đến cực điểm, căn bản không người nào biết được, bố xem xem ai có thể đánh cắp. Mượn đi đánh giá... nượn đi đánh giá, chuyện liên quan đến sinh mệnh lão tử, ngươi muốn mượn là mượn sao? Chẳng lẽ lại bố còn muốn đem sinh mệnh cho ngươi mượn?

Lúc này xác định lời nói trên thư đều là nói bậy nói bạ, Hồng ngân sách vẫn còn ở đây chưa biến mất, y liền nhẹ nhàng thở ra.

Trong lúc đó, Hồ Bất Phàm đột nhiên cảm giác có chút không đúng, nhất thời mơ hồ, nhíu mày, nhưng rất nhanh liền nhớ lại, đến nay, Hồng ngân sách là chuyện cực kỳ bí mật, vì sao có người bắn tin tới? Là ai biết sự tồn tại của Hồng ngân sách?

- Không tốt!

Hồ Bất Phàm ý thức được cái gì, thần sắc lại đại biến.

Hồ Bất Phàm đưa quyển sổ đến trước ngọn đèn dầu, lật xem vài tờ, trên mặt cuối cùng vẻ khẩn trương hoảng sợ hoàn toàn đánh mất, cười lạnh một tiếng, đem quyển sổ đặt lên bàn, lấy giấy lau lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nhẹ giọng thì thầm:

- Nghe thấy quân có Hồng ngân sách, mượn đi đánh giá, sau này hoàn trả.

Rồi lại nói tiếp:

- Thật sự là rắm chó không kêu, Hồng ngân sách cất ở chỗ này, bí ẩn đến cực điểm, căn bản không người nào biết được, bố xem xem ai có thể đánh cắp. Mượn đi đánh giá... nượn đi đánh giá, chuyện liên quan đến sinh mệnh lão tử, ngươi muốn mượn là mượn sao? Chẳng lẽ lại bố còn muốn đem sinh mệnh cho ngươi mượn?

Lúc này xác định lời nói trên thư đều là nói bậy nói bạ, Hồng ngân sách vẫn còn ở đây chưa biến mất, y liền nhẹ nhàng thở ra.

Trong lúc đó, Hồ Bất Phàm đột nhiên cảm giác có chút không đúng, nhất thời mơ hồ, nhíu mày, nhưng rất nhanh liền nhớ lại, đến nay, Hồng ngân sách là chuyện cực kỳ bí mật, vì sao có người bắn tin tới? Là ai biết sự tồn tại của Hồng ngân sách?

- Không tốt!

Hồ Bất Phàm ý thức được cái gì, thần sắc lại đại biến.